Chương 109: Bánh xuân
Ba mẹ con về tới nhà đã là hơn 10 giờ trưa.
Chu Tam Oa ôm chân mẹ, mè nheo: “Mẹ ơi, con đói bụng quá.”
Lâm Thanh Hoà: “Nhị Oa, con giúp mẹ pha cho em một ly sữa mạch nha nhé.”
Chu Nhi Oa: “Con cũng muốn uống.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vậy con pha hai ly đi.”
Chu Nhị Oa theo lời mẹ đi pha hai ly sữa mạch nha, Chu Tam Oa cười toe toét tò tò đi theo sát đít.
Hai con heo con chắc sắp đói bụng rồi.
Lâm Thanh Hoà lại xắn tay áo lên nấu cơm heo. Sau đó xách ra hậu viện múc cho heo ăn. Tất nhiên không thể bỏ đói mấy con gà. Chuồng gà hiện có thêm hai con gà nuôi nuôi để đợi tới thu hoạch vụ hè giết thịt tẩm bổ cho Chu Thanh Bách, đi gặt là mất sức nhất không bồi bổ thì không thể nào chịu đựng nổi.
Cho heo và gà ăn xong, cô mới quay về bếp ủ bột, trưa nay làm món bánh xuân cho cả nhà.
Đương tiết trời vào xuân, làm món bánh xuân là đúng bài.
Cần một khoảng thời gian cho bột nở, đậy tô bột lại, Lâm Thanh Hoà rửa qua cái nồi rồi sau đó đi ra hậu viện tưới nước cho luống khoai tây ti, cắt một nắm rau hẹ và hành lá.
Từ trong không gian lấy ra một miếng thịt heo, cắt hạt lựu, xào chín, đánh tan năm quả trứng gà chiên lên rồi xắt mỏng, trộn hai thứ lại với nhau, hoàn thành phần nhân.
Bột đã ủ đủ, Lâm Thanh Hoà bắt đầu cán bột làm vỏ bánh.
Cái bánh cuối cùng được gói xong, vừa lúc Đại Oa tan học về.
Chu Đại Oa buông cặp sách là chạy ngay vào bếp hét toáng lên: “Mẹ ơi, mẹ mua cho hai đứa nó sách thiếu nhi với cầu thuỷ tinh, thế còn con được cái gì ạ?”
Lâm Thanh Hoà trừng nó một cái: “Mua cho con đồ dùng học tập, mẹ đặt ở đầu giường đất ấy, con không nhìn thấy à?”
Đương nhiên nó nhìn thấy nhưng nó thích cả mấy thứ giống của hai em trai. “Mẹ không mua cho con cái gì khác nữa à?”
“Khác? Ờ thì mẹ cũng định mua cho con đấy nhưng hôm nay mẹ không mang đủ tiền.”
Chu Đại Oa không tin: “Mẹ lừa con.”
Lâm Thanh Hoà xua xua tay: “Ừhm, thì con cứ nghĩ là mẹ lừa con đi.”
Chu Đại Oa bất mãn “Mẹ”, âm “ẹ” kéo dài.
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Có muốn đá bóng không?”
Chu Đại Oa mắt mở to hết cỡ: “Đá bóng á?”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, nhưng khá đắt, một quả bóng có giá hơn hai mươi đồng.”
Thời này một quả bóng đúng là có giá hơn hai mươi đồng, được xếp vào mặt hàng xa xỉ phẩm.
Hôm nay, trong lúc đi dạo thương trường, Lâm Thanh Hoà trông thấy, có lẽ là hàng mới nhập, trước đây cô chưa từng gặp.
Nói mang thiếu tiền đích thực là nói dối Đại Oa, vì tiền và phiếu cô đều cất trữ trong không gian riêng, lật tay một cái là có ngay. Nhưng mà cô nói gì cũng đều có mục đích cả.
“Hai mươi đồng á?” Đại Oa chưa kịp kinh hỉ đã bị kinh hách, trời ơi, một khoản khổng lồ, nó sống bao nhiêu năm trên đời mà chưa bao giờ nhìn thấy hai mươi đồng đâu.
Lâm Thanh Hoà bắt đầu dụ: “Con với Nhị Oa tích cóp được bao nhiêu tiền rồi, mang ra đây mẹ nhìn xem có đủ không.”
Chu Đại Oa: “Chúng con có một đồng thôi à.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Một đồng cũng là tiền. Con thử ra bàn bạc với em xem, hỏi em có muốn đá bóng không.”
Chu Đại Oa liền chạy đi hỏi Chu Nhị Oa.
Chu Nhị Oa khinh bỉ: “Cái đó có gì hay, chỉ là để dưới chân đá đá thôi mà. Anh lại đây xem sách với em này, nhiều hình vẽ đáng yêu lắm.”
Chu Đại Oa khẳng định: “Nhưng anh thích.”
Chu Nhị Oa chán chả buồn nói: “Thế anh đi mà xin mẹ mua cho anh.”
Chu Đại Oa: “Mẹ bảo anh lại đây thu tiền. Em lấy tiền ra đây.”
Hai thằng nhóc này cứ canh nhà dùng hết kem đánh răng là nhặt vỏ lại, giữ lên bán lấy tiền, tiền chung nhưng Nhị Oa là người giữ. Chung ở đây ý chỉ Đại Oa và Nhị Oa thôi, Tam Oa còn bé chưa biết giá trị của đồng tiền nên trực tiếp bị hai ông anh gạt qua một bên.
Những nhà khác người ta hay đổi lấy kẹo hoặc đường, nhưng mấy cái đó nhà nó thiếu gì, đường đỏ, đường phèn, đường trắng, kẹo sữa, kẹo mạch nha, đầy luôn. Thế nên hai ông tướng quyết định quy đổi thành tiền mặt.
Ki ki cóp cóp, thế mà cũng được một đồng đấy.
À tất nhiên là hai đứa đã lén lút lấy tiền đi mua quà vặt chứ nếu không sẽ còn nhiều hơn nữa.
Chu Nhị Oa ngây ngốc: “Chút tiền đấy làm sao mà đủ?”
Chu Đại Oa sốt ruột: “Thôi đừng nói nhiều nữa, em mau lấy ra đi.”
Chu Nhi Oa vào phòng ôm ra một cái hộp, bên trong đựng một đồng tiền, cùng anh trai xuống bếp tìm mẹ.
Chu Nhị Oa: “Mẹ ơi, có phải mẹ nói sẽ mua bóng đá cho chúng con không?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng, hai anh em có tiền tiết kiệm thì đưa thêm vào đây cho mẹ.”
Chu Nhị Oa đau lòng: “Đây chính là tất cả của chúng con. Phải vất vả lắm, tích cóp lâu lắm mới được từng này, cũng không đáng làm bao. Hay là mẹ lấy tiền của mẹ mua cho chúng con đi.”
“Tiền của mẹ cũng chính là tiền cha các con làm việc cực khổ mới kiếm được. Phải nuôi các con ăn học, rồi còn phải mua sắm đủ thứ, đây này, đang may quần áo mới cho mấy đứa đây này.”
Chu Nhị Oa ôm chặt cái hộp, nội tâm giằng xé dữ dội, cuối cùng mới thở dài một tiếng rồi đưa cho mẹ, nói: “Vậy mẹ cầm lấy, nhất định phải mua cho chúng con thứ tốt đấy nhé.”
“Được.” Lâm Thanh Hoà gật đầu hứa hẹn lần sau đi huyện thành sẽ mua về cho chúng nó.
Chu Đại Oa vội vàng nói: “Hay là lần sau cho con đi cùng với mẹ.”
Lâm Thanh Hoà từ chối: “Không được. Con không cần tới trường hả? Hơn nữa mẹ không chở được cả ba anh em.”
Chu Đại Oa phụng phịu: “Mẹ cho hai đứa nó đi còn gì.”
“Các em còn nhỏ, lớn đầu rồi mà còn tị nạnh với hai em. Trong nhà này ngoài cha ra thì con chính là anh cả, là người đàn ông lớn nhất trong gia đình mình.”
Chiêu tâng bốc này rất hiệu quả với Chu Đại Oa, quả nhiên nó hài lòng ngay, không so đo chuyện này nữa, chuyển qua hỏi cái khác: “Trưa nay nhà mình ăn gì hả mẹ?”
“Bánh xuân, chạy ra cửa xem cha sắp về chưa.”
Chu Đại Oa chạy ào ra ngoài cổng ngóng.
Một chút sau hai cha con cùng đi vào.
Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Em múc sẵn nước cho anh rồi đó, rửa mặt đi rồi vào ăn cơm.”
Thấy anh về mang theo chút mệt mỏi, Lâm Thanh Hoà hơi đau lòng nhưng cũng chỉ biết làm nhiều món ăn ngon cho anh bồi bổ, thu xếp mọi chuyện trong nhà ổn thoả để anh yên tâm.
Tay nghề nấu ăn của cô thì khỏi phải bàn nhiều. Bánh xuân đã được dồn nhân đầy đặn, xếp ra dĩa, chỉ cần rửa tay sạch sẽ là có thể cầm lên ăn ngay.
Chu Đại Oa không tiếc lời khen tặng: “Mẹ, tương này ngon quá.”
Chu Nhi Oa cũng đánh giá cao: “Chua chua ngọt ngọt.”
Tam Oa muốn phụ hoạ nhưng từ ngữ chưa có nhiều nên tóm gọn lại một chữ: “Ngon.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười thoả mãn, đây là sốt cà chua do chính tay cô làm. Cà chua vườn nhà, trồng khá nhiều nên ăn không hết. Năm ngoái thu hoạch, cô làm sốt rồi cất tạm vào trong không gian riêng, nay lấy ra ăn vẫn ngon như mới.
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Chu Thanh Bách nói: “Anh ăn vừa miệng không?”
“Ngon lắm.” Chu Thanh Bách dịu dàng nhìn vợ. Về phương diện ăn uống anh chưa bao giờ có ý kiến, vợ cho gì anh ăn cái đó.
Lâm Thanh Hoà: “Để em làm cho anh tương ớt. Cái tương cà chua này chua chua ngọt ngọt chắc anh ăn không quen. Tương ớt cay nồng sẽ thích hợp với anh hơn.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Được.”
Lâm Thanh Hoà: “Ăn xong anh đi ngả lưng một chút đi.”
Lúc này, đại đội đang cày bừa vụ xuân, người nào người nấy mệt á khẩu, ngay cả Chu Thanh Bách thể lực hơn người mà làm suốt một buổi sáng cũng mệt nhoài.
Ăn hết bánh xuân, anh phải lên giường đất nằm một lúc nghỉ ngơi dưỡng sức đặng buổi chiều còn biết bao nhiêu công việc đang chờ.