Chương 222: Đủ nếp đủ tẻ
Cuối tháng 8 Âm lịch, Chu Hiểu Mai chuyển dạ. Lần này là một bé gái chào đời.
Thế là hạnh phúc vẹn tròn, gia đình có đủ cả trai lẫn gái.
Lúc Tô Đại Lâm đạp xe xuống báo tin vui, trên mặt không giấu được nụ cười mãn nguyện. Bà xã sinh cho anh 2 thằng con trai, một cô con gái, anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trần đời rồi!
Đừng nói Tô Đại Lâm, ngay đến cậu và mợ của anh cũng mừng rớt nước mắt.
Có thể nói Chu Hiểu Mai đã có công lớn giúp Tô gia nối dài huyết mạch, lại còn khéo sinh đủ nếp đủ tẻ, từ đây địa vị của Chu Hiểu Mai tại Tô gia lại tăng lên một bậc.
Ngoài ra, điểm mấu chốt chính là nhờ có nhà ngoại đỡ đần trông nom con cái vì thế cô vẫn giữ được công tác, hàng tháng đều có thu nhập ổn định. Có tiền có tiếng nói, chính vì những điều này mà anh, chị, em, cậu, mợ bên phía nhà chồng không một ai dám coi thường cô thôn nữ Chu Hiểu Mai.
Với lại được cái, cậu mợ Tô Đại Lâm đều không phải là hạng người như vậy.
Vừa hay tới ngày lâm Thanh Hoà hẹn gặp người thanh niên trẻ tuổi ở chợ đen, cô liền xách theo 4 cái móng heo, đại diện nhà mẹ đẻ tới thăm Chu Hiểu Mai.
Chị cả Chu gửi tặng 3 cân đậu phộng.
Chị hai Chu cho 2 cân đậu nành. Lần này chị hai Chu rút kinh nghiệm rồi. Hồi Chu Hiểu Mai lấy chồng, chị ta không thèm cho cái gì, vì thế lúc Chu Hiểu Mai về lại mặt, 3 nhà kia đều có lễ vật riêng nhà chị là không. Bây giờ chị mới chân chính kiểm điểm lại, thấy mình dại quá, người ta lấy chồng khá giả, cần gì phải nể nang mình, không chừng sau này nhà mình còn phải đi cầu cạnh nhờ vả nhà người ta ấy chứ, thế nên lần này chị ta liền cho 2 cân đậu nành coi như giữ quan hệ.
Chị ba Chu cũng gửi đậu nành, nhưng là 3 cân. Lần này không giống hai lần trước, chị không có thai cùng lúc với cô út nhưng Tô Thành và Tô Tốn đều uống sữa của chị mà lớn lên, vì vậy hai nhà cũng xem như có tình cảm thân thiết.
4 cái móng heo là quà của bà Chu và Lâm Thanh Hoà. Phần lễ vật này tương đối nặng tay.
Lúc Lâm Thanh Hoà tới thấy Chu Hiểu Mai vui vẻ hớn hở như bắt được vàng. Hỏi ra mới biết cô nàng vui là vì đã sinh cho Đại Lâm đủ trai đủ gái, về sau không cần phải sinh nữa.
Thì ra cô út vẫn còn canh cánh chuyện này, Lâm Thanh Hoà nghe xong cũng đến dở khóc dở cười. Ngồi chơi hơn 1 giờ đồng hồ, Lâm Thanh Hoà đứng dậy rời đi.
Chu Hiểu Mai sinh 3 lần, ở cữ 3 lần, đều do một tay Tô Đại Lâm phục vụ từ a đến z. Lâm Thanh Hoà thực lòng khâm phục Tô Đại Lâm, việc nào cũng làm đến tỉ mỉ, chu toàn, hơn nữa cô nhìn ra được dượng út yêu chiều cưng nựng cô con gái mới sinh như bảo bối, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Rời khỏi nhà Chu Hiểu Mai, Lâm Thanh Hoà đi thẳng tới chợ đen.
Nhìn thấy cô tới, gã thanh niên tươi cười chào hỏi: “Chị gái, tới rồi đấy hả!”
Thái độ niềm nở hơn hẳn lần trước, tất nhiên rồi muốn moi tin tức của người ta mà, không cho mặt cười sao được.
Lâm Thanh Hoà không muốn dông dài nói lời vô nghĩa, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi hơi vội, không có thời gian nói chuyện phiếm, lấy hàng ra đi.”
“Được.” Gã thanh niên trẻ thống khoái gật đầu rồi thò tay vào túi lấy ra kha khá thứ, nào là vòng tay vàng, dây chuyền vàng, nhẫn vàng, trâm vàng rồi hoa tai vàng…
Lâm Thanh Hoà nhìn thoáng qua rồi hỏi: “Bao nhiêu?”
“Rẻ thôi, đưa em 300 đồng, toàn bộ chỗ này là của chị.”
300 đồng cho ngần này thứ không phải là quá đắt. Cô đã nhìn kỹ rồi, tất cả đều là đồ trang sức cổ, chất lượng vàng cũng rất tốt.
Lâm Thanh Hoà nhìn thẳng, dựa vào quy tắc thị trường trả giá. Gã thanh niên chỉ đồng ý giảm 5 đồng, sau đó sống chết cũng không giảm 1 cắc nào nữa.
Lâm Thanh Hoà đồng ý. Hai người tiến hành giao dịch, 1 tay giao tiền, 1 tay giao hàng.
Gã thanh niên đếm đủ tiền, cất vào túi áo ngực rồi nói: “Chị gái, em có chút chuyện muốn thỉnh giáo. Cái nhẫn vàng này coi như là quà tạ lễ…”
Hắn cũng đã nhìn ra, một lúc có thể móc ra được nhiều tiền như vậy, vị khách này hiển nhiên không phải người bình thường.
Lâm Thanh Hoà nhìn thẳng vào gã thanh niên rồi hỏi: “Hỏi đi, nếu tôi biết nhất định sẽ nói, còn cái mà tôi không biết thì đành chịu thôi.”
Gã thanh niên cúi thấp đầu thì thầm: “Chị gái thu thập mấy thứ này, liệu có phải nghe phong phanh được tin tức gì không?”
Ha, thiên cơ bất khả lộ nha cậu bé! Lâm Thanh Hoà mặt không đổi sắc nói dối như thật: “Mẹ tôi thích vàng cho nên tôi muốn cho bà toại nguyện thôi. Sau này bà trăm tuổi, tôi định sẽ để vàng vào quan tài cho bà cầm theo xuống suối vàng.”
Câu này có vế đầu là thật, quả thực bà Lâm rất thích vàng, nhưng muốn cô bồi táng vàng cho bà ấy hả, quên đi!
Lăn lộn ở chợ đen bao lâu nay, tất nhiên gã thanh niên không tin mấy lời này của Lâm Thanh Hoà, nhưng gã cũng nhìn ra được người phụ nữ này miệng rất chặt, khó cậy được thêm gì thế nên gã nhướng mày nói: “Đáp án này tôi không hài lòng, cái nhẫn này tôi lấy lại.”
Lâm Thanh Hoà: “Không tặng thì ra giá đi.”
Sau khi trả thêm 20 đồng tiền cho cái nhẫn vàng, Lâm Thanh Hoà thu đồ xoay người đi thẳng. Trong lòng cô thầm tính, từng này vàng là đủ rồi, sau này không cần lại đây gom thêm nữa.
Lời nói thì không tin nhưng hành động dứt khoát của Lâm Thanh Hoà khiến gã thanh niên bối rối. Nhìn theo bóng lưng cô, hắn đứng đực mặt gãi đầu gãi tai, không lẽ cô ta định thả vàng vào quan tài chôn chung thật đấy hả??
Hắn ta vội đi tìm gã đàn ông trung niên bụng phệ hỏi: “Bác cả, cháu cứ có cảm giác mọi chuyện không hề đơn giản như vậy tí nào. Bác thấy sao?”
Gã trung niên híp mắt nói: “Ả không nói cũng không sao. Tao sẽ gom hết vàng vòng lại, mày đi tìm một chỗ an toàn rồi chôn hết xuống.”
Gã thanh niên trẻ tuổi gật đầu: “Dạ, bác cả.”
Rời khỏi chợ đen, Lâm Thanh Hoà lại đi vào chỗ khuất tẩy trang sạch sẽ, sau đó đi mua ít đồ rồi trở về nhà.
Quả nhiên lăn lộn được ở nơi phức tạp như chợ đen đều là những kẻ có đầu óc, vừa thấy cô ra tay một phát đã ngay lập tức đánh hơi được đồng thời cử người đi thăm dò rồi, rất nhạy bén!
Để đảm bảo an toàn, cô sẽ không đi chợ đen gom vàng nữa, có lẽ thử chuyển lên thành phố xem sao.
Phía sau xe buộc một trái dưa hấu bự chà bá, Lâm Thanh Hoà đạp thẳng một mạch về nhà.
Đợi Chu Thanh Bách tan tầm, Lâm Thanh Hoà liền hỏi anh: “Anh ơi em bảo, khi nào anh lại lên thành phố mua phân bón tiếp?”
Chu Thanh Bách nhướng mày: “Em muốn đi?”
Lâm Thanh Hoà chớp mắt: “Vâng, em muốn đi tham quan thành phố.”
Còn lâu Chu Thanh Bách mới tin, anh xoay người tiếp tục rửa mặt.
Thấy anh không nói gì, Lâm Thanh Hoà sán lại lấy lòng: “Hôm nay em đặc biệt kho cho anh một nồi thịt kho tàu, thơm cực kỳ, cực kỳ luôn.”
Chu Thanh Bách bình tĩnh nói: “Buổi tối nói tiếp.”
Haizz, anh thở dài trong lòng, lại nữa rồi, mỗi lần cô vợ anh muốn gì là thể nào cũng giở chiêu này. Khổ một nỗi bách phát bách trúng mới chết anh chứ. Tim gan đã mềm nhũn cả ra rồi, nhưng ngoài mặt anh vẫn phải cố gắng duy trì phong độ.
Lâm Thanh Hoà làm món thịt kho tàu là tuyệt đỉnh kungfu. Món này hao cơm cực kỳ, rưới 1 chút nước thịt vào cơm rồi trộn đều lên, để từng hạt cơm đều được áo một lớp nước nâu vàng, óng ả, cắn miếng thịt mỡ vừa mềm vừa ngậy, nước thịt tứa ra, vị mặn, ngọt, beo béo hoà quyện…chà chà chắc phải hết cả nồi cơm chứ chả chơi.
Sợ ăn thịt kho không sẽ bị ngấy, Lâm Thanh Hoà còn làm thêm món dưa chuột đập dập trộn salad và canh cà chua trứng.
Mấy anh em Đại Oa ăn no căng rốn, ăn xong là không thể làm được gì khác ngoài việc ngồi im xoa bụng và thở.
Chu Thanh Bách cũng rất hài lòng với mâm cơm hôm nay.
Ông bà Chu thì càng ngày càng cảm khái, cuộc sống phải như thế này mới đáng sống chứ!
Buổi tối, đợi bọn trẻ ngủ hết, Chu Thanh Bách lại rủ vợ đi bơi. Sau khi bơi lội thoả thích nửa tiếng đồng hồ, anh mới nhảy lên bờ dắt tay vợ về nhà.
Mãi tới tận lúc hai vợ chồng yên vị trên giường đất, Chu Thanh Bách mới hỏi Lâm Thanh Hoà muốn lên thành phố làm gì, tất nhiên là anh không tin cái lý do đi tham quan mà cô đưa ra.
“Em chỉ muốn đi tham quan thôi mà, thật đấy, nếu anh không tin thì lúc đó em sẽ đi theo anh không rời nửa bước là được chứ gì, được không…anh…nha~…” Vừa nói, Lâm Thanh Hoà vừa vuốt ve nhẹ nhàng trên eo chồng.
Giọng nói nũng nịu cộng với hành động khiêu gợi đã thành công xoay chuyển sự chú ý của Chu Thanh Bách.
Cuối cùng không biết ai thắng ai thua, bị dày vò tới hơn nửa đêm cô đã lấy được lời hẹn từ anh, lần sau đi thành phố sẽ cho cô đi cùng.
Còn Chu Thanh Bách thì cười khổ, lại một lần nữa mình bị sắc đẹp mê hoặc rồi!