Chương 57: Phương pháp nuôi heo
Đừng chỉ nhìn mà võ đoán bữa cơm nào cũng có thịt có trứng, sự thật thì không phải ngày nào nhà cô cũng ăn uống thoải mái tới vậy.
Mỗi lần đi mua thịt về cô đều phải lấy thêm từ không gian ra một ít, trong nhà có một người đàn ông cao lớn như Chu Thanh Bách, mua từng ấy làm sao đủ ăn?
Trứng gà cũng vậy, mỗi ngày cô chỉ nấu nhiều nhất sáu trứng thế mà tốc độ tiêu hao nhanh như chớp.
Tuy nhiên so với các hộ thôn dân quanh năm chỉ được ăn thịt vài lần thì cuộc sống nhà cô đã được xếp vào diện sung túc.
Lần này ngoài thịt ba chỉ và thịt bụng, cô còn mua được thêm một cái đuôi heo, ba cân xương sườn cùng hai cái xương ống.
Một rổ đầy ự mà chỉ tốn có bảy đồng, quá rẻ.
Lâm Thanh Hoà làm thịt khô phải nói là rất chuyên nghiệp. Thịt khô được ướp bốn ngày cho ngấm kĩ gia vị rồi sau đó mới mang đi treo ở hậu viện.
Đại Oa: “Mẹ, thịt khô này ăn có ngon không?”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Mẹ đã từng làm món gì không ngon chưa?”
Đại Oa toét miệng cười: “Mẹ làm món gì cũng ngon hết á.”
Ít nhất thì cả cái thôn này không có bà mẹ nào so được với mẹ nó!
Nhị Oa bắt đầu đánh chủ ý lên miếng thịt khô: “Mẹ, tới khi nào mới ăn được ạ?”
Bọn nó đều nhìn thấy vì làm món này mẹ đã bỏ rất nhiều loại gia vị, trong đó đặc biệt còn có…Đường Trắng…nữa nha!
Mấy hôm nay tuyết vẫn rơi rất nhiều chắc cũng phải mười hôm mới ăn được.
Lâm Thanh Hoà: “Mười ngày nữa, ngoan ngoãn đợi cho mẹ.”
Cô nói xong liền cúi người bế cục bông đang lủng lẳng bám ở dưới chân mình lên. Tam Oa phấn khởi: “Ăn thịt.”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Ngày nào cũng ăn thịt, con xem trên người con lắm mỡ chưa này?”
Hôm nay hầm đuôi heo với đậu nành ăn trước, xương sườn, xương ống để lên ăn dần vào các ngày tiếp theo. Chia ra như vậy thì mỗi ngày mới có món ngon mà ăn.
Lại phải nhắc lại một sự thật rằng cô chưa từng kết hôn sinh con ấy vậy mà chăm sóc trẻ nhỏ rất khéo. Ba thằng nhóc Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa xinh xắn tới mức ra đường không ai là không ngoái lại nhìn chúng thêm vài lần.
Thêm cả Chu Thanh Bách nữa, từ khi xuất ngũ về nhà ăn cơm cô nấu dường như anh mập mạp hẳn ra.
Kể cả mỗi ngày anh có đều đặn tập thể dục đi nữa thì vẫn chả giảm đi lạng nào. Cô rất vui vẻ vì thành quả mình đạt được, à nếu buổi tối đi ngủ anh nghiêm túc một chút thì cô sẽ còn vui vẻ hơn nữa.
Lại nhắc tới chuyện ngủ, mấy hôm nay vừa tắt đèn một cái là cô chủ động ôm lấy Tam oa, Chu Thanh Bách không tranh thủ được chút xíu cơ hội nào, cái này làm anh vô cùng thiểu não.
Đại Oa: “Mẹ, lúc con qua chỗ bà nội nghe bà nói mấy ngày nữa là ngày mồng tám tháng chạp, nên uống cháo mồng tám tháng chạp.”
Lâm Thanh Hoà: “Mẹ biết rồi, nhà mình đã chuẩn bị đủ các loại nguyên liệu. Tới ngày đó mẹ sẽ nấu cho các con một nồi cháu mồng tám tháng chạp thơm ngào ngạt nhé.”
Lâm Thanh Hoà ôm Tam Oa về phòng, trong nhà giường đất là chỗ thoải mái nhất.
Cô nói: “Lên giường đất viết chữ đọc sách đi.”
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, mấy ngày nay gió tuyết vẫn chưa giảm, lạnh run lập cập.
Chu Đại Oa lanh lẹ vọt lên giường viết chữ đọc sách, Chu Nhị Oa cũng ngồi sát bên hí hoáy viết viết vẽ vẽ, cả Tam Oa cũng hào hứng góp vui một hồi trêu anh cả, một hồi chọc anh hai.
Lâm Thanh Hoà tiếp tục đan quần len, hai đứa lớn đan xong rồi, hôm nay tới phiên Tam Oa.
Chờ làm xong cho Tam oa cô cũng phải đan cho mình một cái mới được. Quần len tuy xấu hoắc nhưng vẫn phải xỏ vào thôi, thời tiết giết chết thời trang nha.
Nếu có sự lựa chọn cô nguyện ý ở trong ổ chăn này tới khi lập xuân mới chui ra, chả hiểu sức mạnh vô hình nào đã bơm dũng khí cho cô để cô chiến đấu như một chiến binh ngày ngày nấu cơm cho bốn cha con nhà này nhỉ, không thể tưởng tượng nổi.
Chu Đại Oa viết xong bài tập ngày hôm nay, mang lại cho mẹ kiểm tra và hỏi: “Cha đi đâu đấy hả mẹ?”
Lâm Thanh Hoà kiểm tra một lượt chỉ ra lỗi sai kêu nó chép lại năm lần rồi nói: “Cha con đi đâu làm gì mẹ làm sao biết được.”
Nói thế chứ thật ra cô biết, Chu Thanh Bách là đi tới cửa hàng đậu hũ trên công xã để lấy bã đậu về nuôi heo.
Cho heo ăn thứ này rất tốt, chắc chắn sau một thời gian ăn bã đậu heo nhà cô sẽ phát triển rất nhanh cả bề ngang lẫn bề dài.
Lâm Thanh Hoà cũng có một ít kinh nghiệm trong việc nuôi heo. Trước đây khi còn ở với bà nội, thường nghe hàng xóm nói heo rất thích ăn cám nấu chung với bột ngô và bã đậu.
Vì thế cô đã kêu Chu Thanh Bách đi lấy về.
Thời này chưa có cái gọi là phương pháp chăn nuôi gia súc, bã đậu chỉ dùng để làm phân bón nông nghiệp, thế nên Chu Thanh Bách chỉ cần lấy ít trứng gà là đổi được hai bao tải bã đậu mang về.
Nhìn thấy hai bao tải to đùng, Lâm Thanh Hoà kinh ngạc, từng này heo con có thể ăn được mười ngày nửa tháng ấy chứ. “Một cân trứng gà đổi được từng này cơ á?”
Vì hai con heo chưa tới giờ ăn nên Chu Thanh Bách nói: “Còn nhắc anh lần tới nhớ đến đổi.”
Ý tứ chính là người ta rất hài lòng với việc trao đổi này.
Trên thực anh hoàn toàn không chắc liệu heo có thể ăn thứ này hay không nhưng vợ nói đã đọc được từ trong sách. Chu Thanh Bách tuyệt đối tin tưởng vợ vì thế anh không chần chờ mà đi mua về thử nghiệm.
Chỉ thử một ít trước, chắc sẽ không xảy ra vấn đề lớn. Nếu không tốt thì quay lại cách cũ vẫn được.
“Ừ, lần sau lại đổi.” Lâm Thanh Hoà gật đầu, sau đó nói thêm: “À anh đừng nói phương pháp này với bên ngoài nha, bằng không heo nhà mình sẽ không còn đồ ăn đâu!”
“Được.” Chu Thanh Bách rất bất đắc dĩ, còn chưa biết heo có chịu ăn hay là không đâu.
Lâm Thanh Hoà mặc kệ anh, cô đi vào bếp, hôm nay anh mua về hai cân đậu hũ, tối nay sẽ ăn bánh bột ngô với canh đậu hũ hầm xương ống.
Chu Thanh Bách bắt đầu thử nghiệm trộn cám gạo với bột ngô và bã đâu.
Tỉ lệ nguyên liệu với cả biện pháp lên men Lâm Thanh Hoà đã nói rất rõ ràng, những công đoạn tiếp theo cô không tham gia để anh tự làm một mình anh.
Phương pháp này cực kỳ tốt, heo có thể đạt tới 200 cân thậm chí hơn.
Từ trước đến nay thành tích lớn nhất trong thôn rơi vào khoảng 120 tới 130 cân, nếu nuôi theo phương pháp này khẳng định năm nay heo nhà cô sẽ đứng đầu toàn thôn, mấu chốt là heo con ăn đủ chất sẽ không dễ bị nhiễm bệnh.
Trong thôn cũng có một số nhà nuôi heo, cách đây không lâu có người làm chết mất một con.
Lần này nhà cô nhận nuôi một lúc hai con, thật sự là một tấc thành danh.
Lâm Thanh Hoà vốn là người hiện đại cho nên đối với cô cách làm này hết sức bình thường, thế nhưng Chu Thanh Bách thì khác, anh là người thời đại này mà lại đồng tình với cô không chút đắn đo.
Tuy rằng chỉ múc một chút thôi không đáng bao nhiêu nhưng niên đại này bột ngô cũng được xếp vào loại lương thực chính.
Người ta nuôi heo chỉ tuỳ tiện nấu một nồi lõng bõng toàn nước là nước, gần tới ngày xuất chuồng mới bỏ thêm ít bột ngô hy vọng lúc mang lên cân sẽ nặng hơn chút đỉnh, chứ lấy đâu ra bột ngô mà nuôi ăn hàng ngày.
Lúc Chu Thanh Bách còn trong quân ngũ, phòng bếp quân đội cũng nuôi heo, họ cũng cho ăn giống như vậy.
Mặc dù lạ lẫm nhưng anh không đánh giá cách làm của Lâm Thanh Hoà là xa xỉ hay lãng phí, anh chỉ cảm thấy phương pháp đọc từ trong sách rất đáng để thử một lần.