Về phần bà Chu, Lâm Thanh Hoà có thể hiểu nhưng không thể đồng tình.
Đã phân gia nghĩa là hai gia đình độc lập, mặc dù quan tâm lẫn nhau nhưng vẫn phải có chừng mực, không nên một hai hôm lại chạy qua chỉ tay năm ngón bất kể từ việc lớn tới việc nhỏ. Người ta nói rồi, cái gì cũng có giới hạn của nó, quá nhiều sẽ gây phản tác dụng.
Nếu chỉ dừng lại ở mức độ khuyên nhủ, Lâm Thanh Hoà sẽ rất lấy làm cảm kích sự quan tâm của mẹ chồng.
Nhưng nếu cứ khăng khăng hết lần này tới lần khác xen vào việc nhà cô thì cô xin phép không tiếp nhận hảo ý này.
Nhà này do cô làm chủ, nếu có làm gì sai thì vợ chồng đóng cửa bảo ban nhau, Chu Thanh Bách góp ý cô sẽ nghe, nhưng người ngoài tuyệt đối không được.
Đây là điểm mấu chốt của một đương gia.
Vì thế, những ngày tiếp theo, trong nhà có ăn cái gì ngon cũng không đưa qua Chu gia một phần như trước đây.
Anh hai Chu: “Hôm qua con đi ngang qua nhà chú tư, thấy mấy anh em Đại Oa đang ăn màn thầu, nói cái gì mà màn thầu táo đỏ, khen lấy khen để ngon lắm nữa chứ.”
Anh cũng không hẳn có ý định châm ngòi, chỉ là thuận miệng lấy câu chuyện làm quà thôi.
Ông Chu trước giờ không quan tâm mấy chuyện trà dư tửu hậu, còn bà Chu thì làm lơ.
Chị ba Chu cười nói: “Chắc thím ấy không làm nhiều, chỉ làm mấy cái dỗ bọn trẻ con ăn cho lạ miệng thôi.”
Chị hai Chu nhướng mày: “Lạ miệng mới càng phải hiếu kính cha mẹ một phần chứ.”
Chị cả Chu cười nhạt: “Phân gia nhà ai biết nhà nấy.”
Cơm nước xong phòng nào về phòng ấy.
Anh ba Chu vẻ mặt mờ mịt: “Có chuyện gì à?”
Chị ba Chu cười lạnh: “Thì vẫn là cái bà chị dâu hai, tự nhiên chạy tới trước mặt mẹ nói thím tư cho đồ vợ cậu ba bên Lâm gia. Mẹ không vui tìm qua tận đó, chắc nói qua nói lại gì đó mới thành ra cớ sự này.”
Anh ba Chu: “Trời, đã cho phân gia rồi, vợ Thanh Bách làm gì cũng đâu liên quan tới nhà chúng ta, mẹ qua đó nói làm cái gì không biết nữa.”
“Thì trước giờ mẹ vẫn thương chú tư nhất, bây giờ một mình chú ấy phải gồng gánh nuôi cả nhà, tất nhiên mẹ khó chịu thím tư trợ cấp nhà mẹ đẻ chứ sao.”
Phòng vợ chồng anh cả.
Chị cả Chu: “Thím hai thật lắm chuyện, đang yên đang lành nói với mẹ chuyện này làm gì không biết.”
Anh cả Chu: “Mẹ thì cũng thật là, nghe thì biết thế thôi, già cả rồi đi qua đó nói này nói nọ làm cái gì. Phân gia cũng đã phân gia rồi, đó là việc riêng của nhà chú thím ấy.”
“Ai biết.” Chị cả Chu nhàn nhạt trả lời.
Phòng vợ chồng anh chị hai.
Vừa vào phòng, chị hai Chu đã nhào sang ôm chồng khen thưởng một cái chụt.
Anh hai Chu vẻ mặt ghét bỏ: “Làm cái gì đấy?”
Chị hai Chu trừng mắt: “Làm sao? Anh dám ghét bỏ em?”
Anh hai Chu bĩu môi, trong bụng nghĩ nếu xinh đẹp giống vợ chú tư thì muốn hôn thế nào anh cũng chịu, đằng này….
Bình thường, cánh đàn ông tụ tập nói chuyện phiếm hay nhắc tới vợ chú tư ai cũng phải tấm tác khen chú tư có phúc lấy được vợ đẹp.
Tất nhiên anh nào dám tham gia, chỉ lẳng lặng nghe, lẳng lặng hâm mộ người em trai có phúc nhất nhà. Từ khi xuất ngũ về, chú ấy được vợ nuôi béo trắng ra. Nghe đồn là mỗi ngày đều thay đổi món ăn.
Mà đâu cần nghe đồn, hôm rồi đi gặt anh đã tận mắt chứng kiến. Bữa trưa nhà chú ấy phong phú lại còn ngon mắt, hôm thì bánh bao bột mì tinh nhân thịt, hôm thì bánh xuân, hôm lại sủi cảo chiên, bét nhất cũng là bánh bắp nhưng lại ăn kèm với một hộp thức ăn mặn đầy ắp toàn thịt là thịt.
Thu hoạch vụ hè mệt bở hơi tai, ai cũng gầy đi một vòng chỉ có mình chú tư không những không gầy đi tí nào mà nhìn vẫn khoẻ mạnh phơi phới, haizzz ước gì bà vợ nhà mình cũng biết chăm chồng được như thế.
Chị hai Chu liền hỏi: “Em đang nói chuyện với anh đấy, anh nghĩ cái gì thế hả?”
Anh hai Chu thở dài: “Haizz, nghĩ gì, có gì mà nghĩ?! Không biết khi nào mới có thức ăn ngon bỏ vào họng.”
Lúc đi ngang qua nhà chú tư, nhìn thấy ba anh em Đại Oa đang cầm màn thầu táo đỏ trên tay, cái nào cái nấy to đùng toả hương thơm ngào ngạt, xung quanh đám nhóc con bu đen bu đỏ. Anh tính vào ăn trực rồi đấy chứ nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy xấu hổ quá nên đành thôi.
Chị hai Chu phất tay: “Ôi dào, mẹ tiết kiệm lắm, anh bớt mơ mộng hão huyền đi.”
Đúng lúc này thằng con trai đi vào nói anh Đại Oa được ăn ngon, nó cũng muốn.
Con trai anh chị hai tên Chu Hạ, xấp xỉ tuổi Nhị oa, lớn hơn con trai anh chị cả.
Chị hai Chu quát: “Ăn cái gì mà ăn, muốn ăn thì cút qua làm con trai nhà người ta đi.”
“Thật hả?” Chu Hạ hai mắt lập tức sáng quắc, sáng hơn cả đèn lồng.
Anh hai Chu bật cười: “Haha con trai à, con không tốt số vậy đâu, yên phận ở nhà ăn bánh bột ngô đi.”
Chu Hạ: “….” Suy sụp, mất mát….nó cứ tưởng phen này được làm con trai chú thím tư thật chứ.
Đại Oa, Nhị Oa mỗi ngày ăn toàn thứ ngon, không phải thịt thì chính là mì sợi, bánh bao, màn thầu bột mì tinh, còn có kẹo sữa thỏ trắng, thậm chí còn được uống sữa mạch nha, được ăn cả một quả dưa hấu to bự chảng nữa.
Sống như thế mới đáng sống, quá hạnh phúc, quá mĩ mãn….ước gì mình là con trai chú thím tư a!!
Fanclub hâm mộ anh em Đại Oa đâu chỉ có một mình Chu Hạ, Chu Dương-con trai bác cả, Chu Ngũ Ni-con gái bác ba đều là thành viên trung thành.
Đấy mới chỉ kể đến trong nhà họ Chu thôi, chứ thử hỏi cả đám trẻ con trong thôn này xem, có đứa nào dám nói không hâm mộ anh em Đại Oa không?
Chả hiểu sao người lớn toàn bảo mẹ Đại Oa không biết cách sống, bọn chúng chỉ cảm thấy cả cái thế giới này mẹ Đại Oa là số 1, không một bà mẹ nào sánh bằng.
Nếu cô ấy cũng là mẹ mình thì hết xảy!!!
Lâm Thanh Hoà không hề hay biết mình trở thành hình mẫu bà mẹ lý tưởng trong mắt đám trẻ toàn thôn.
Món màn thầu nhân táo đỏ này cô mới chỉ làm thử nghiệm thôi ai ngờ lần đầu đã thành công rực rỡ, đến bản thân cô cũng rất thích ăn. Thế mà trước giờ không nghĩ ra món này nhỉ, tiếc quá, biết sớm đã tích nhiều táo đó một chút.
Có điều hiện giờ táo đỏ vẫn còn rất đắt lại khó mua, đợi một thời gian nữa dễ dàng hơn lại mua về làm thêm vậy.
Chu Thanh Bách xuống công lại đi bắt cá bắt lươn, nếu gặp con tôm con tép hay mớ ốc đồng nào anh cũng sẽ bắt về. Trù nghệ của vợ anh là số một, bất kể cái gì vào tay cô ấy cũng sẽ trở thành mỹ vị.
Lâm Thanh Hoà xào ốc đồng, nói với Chu Thanh Bách: “Lần sau đi huyện thành em sẽ mua cho anh một bình Mao Đài, ăn món này mà uống một chén rượu thì chỉ có mà ngon xỉu.”
Chu Thanh Bách cười nói: “Được, lần sau em mua về hai chúng ta cùng uống.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Một lời đã định!”
Thực phẩm hoàn toàn thuần tự nhiên, lươn đồng ngon cực kỳ, thịt vừa béo vừa thơm, nếu không phải vì Chu Thanh Bách đi làm đồng vất vả thì chắc ngày nào cô cũng bắt anh đi câu lươn.
Lâm Thanh Hoà: “Cá chạch để tới mai đi. À, anh đi đổi bã đậu nhân tiện mua vài bìa đậu hũ nhé, em làm món đậu hũ chiên.”
“Được.”
Cuộc sống cứ thế trôi qua, bình yên ấm áp.
Cứ cách bảy tám ngày Lâm Thanh Hoà lại dắt Nhị Oa với Tam Oa đi huyện thành một chuyến. Hai anh em được mẹ dắt đi chơi khắp nơi, thăm thú chỗ này, nhìn ngắm chỗ kia, càng ngày càng thông minh lanh lợi.