Chương 110: Muốn ăn bánh xốp
Chu Thanh Bách vào phòng hai vợ chồng nghỉ trưa. Lâm Thanh Hoà dắt các con sang phòng cách vách.
Cô biết nếu cô về phòng nhất định anh sẽ không ngoan ngoãn nghỉ ngơi vì thế cô sang phòng các con, tránh quấy rầy giấc trưa ngắn ngủi của anh.
Lâm Thanh Hoà vẫn thường ra thêm đề toán cho Đại Oa làm ở nhà, sau khi kiểm tra đáp án cô đưa ra gợi ý: “Làm tốt lắm, nhưng bài này vẫn còn một cách giải nữa.”
“Để con suy nghĩ.” Chu Đại Oa nghiêm túc tìm phương pháp giải khác.
Không thể phủ nhận Đại Oa là một cậu bé rất thông minh, dũng cảm gan dạ, thậm chí to gan lớn mật nhưng cũng rất tinh tế, tỉ mỉ, cẩn trọng.
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, nó đã tìm ra cách thứ hai, viết một mạch xuống giấy rồi đưa cho mẹ kiểm tra.
Lâm Thanh Hòa rất hài lòng, nói: “Bây giờ con tập làm văn đi, lấy chủ đề là “Ông mặt trời””
“Ông mặt trời?” Đại Oa sửng sốt, rồi lâm vào trầm tư chút sau nó gật gù tỏ vẻ mình đã hiểu đề.
“Viết bao nhiêu chữ hả mẹ?”
“Dài ngắn tuỳ con, nhưng ít nhất phải đạt 300 chữ, nếu viết được nhiều mẹ sẽ có thưởng.”
“Phần thưởng gì ạ?”
“Bất kể con muốn ăn món gì, mẹ sẽ cố gắng làm cho con.”
“Thế con muốn ăn bánh xốp táo đỏ!”
“Chuyện nhỏ, nhưng trước tiên bài văn của con phải khiến mẹ hài lòng đã.”
“Con cũng chuyện nhỏ luôn. haha”
Tập làm văn thôi mà, có gì khó, không phải nó chưa từng làm. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên nó viết một bài luận dài. Nó tin chắc mình có thể làm tốt.
Lâm Thanh Hoà: “Vậy con viết đi, viết tới khi nào con cảm thấy hài lòng thì nộp lên. Mẹ kiểm tra thấy được thì sẽ lập tức làm bánh xốp cho con.”
Chu Đại Oa tính toán bắt tay vào viết luôn và hoàn thành trong ngày hôm nay.
Buổi chiều, sau khi tan học nó không chạy đi chơi như mọi ngày mà về thẳng nhà làm bài tập. Đám chị em gái Chu gia lại tới hỏi bài, Chu Đại Oa tuy rằng đang sáng tác văn học nhưng vẫn nhiệt tình chỉ điểm. Chỉ khi nào nó ra ngoài không có nhà thì thôi chứ nếu gặp là nó sẵn sàng chỉ bài cho mấy chị em họ.
Vì thế, hôm nay Đại Oa làm song song hai việc, một bên chỉ bài, một bên viết văn.
Chu Nhị Ni tò mò hỏi: “Đại Oa, em đang viết cái gì mà dài thế?”
Chu Đại Oa: “Em viết văn.”
Chu Đại Ni mơ hồ: “Viết văn? Viết văn là cái gì?”
Chu Đại Oa chỉ chỉ vào trang vở mình đang viết: “Đây, như thế này là viết văn.”
Mấy đứa Chu Đại Ni xúm lại đọc, nhưng bọn nó mới bập bẹ biết được vài mặt chữ cho nên đọc không hiểu.
Chu Đại Oa mặc kệ, tiếp tục viết.
Chu Đại Ni lại hỏi: “Đại Oa, em viết cái này để làm gì? Lên lớp ba, thầy giáo giao bài tập kiểu như này à?”
Chu Đại Oa: “Không có, đây là bài tập mẹ em giao. Nếu em viết tốt mẹ hứa sẽ làm bánh xốp táo đỏ cho em ăn.”
Chu Nhị Oa lập tức nói: “Em với Tam Oa cũng muốn.”
Chu Tam Oa gật đầu: “Ăn, bánh xốp.”
Chu Đại Oa: “Vậy thì phải nhờ công của ai? Nếu anh đây không sáng tác được áng văn hay thì còn lâu mẹ mới làm, hai đứa đừng hòng có cái mà ăn.”
Chu Nhị Oa không ngán, đáp trả liền: “Nếu anh viết xong, mà mẹ không làm thì anh cũng chẳng có cái mà ăn.”
Chu Đại Oa hơi bực thằng em này rồi đấy: “Ngu ngốc, mày cho rằng mẹ là mày chắc? Mẹ nhất định sẽ giữ lời!”
“Cãi nhau cái gì đấy, viết nhanh lên.” Lâm Thanh Hoà quát.
Cô đi ra ngoài đào rau dại, vừa về đến cửa đã nghe tiếng hai thằng con trai đang cãi nhau chí choé, anh một câu tôi một câu hăng máu tới nỗi sắp lao vào tẩn nhau tới nơi.
Nhìn thấy Lâm Thanh Hoà cõng cái sọt đầy ứ rau dại đứng ở cửa, mấy đứa cháu gái Chu gia lễ phép chào: “Thím tư.”
“Ngoan.” Lâm Thanh Hoà gật đầu, rồi quay qua nói với Nhị Oa, Tam Oa: “Hai anh em qua đây giúp mẹ rửa rau dại để tối nay ăn.”
Chu Đại Ni nhanh nhẹn: “Thím tư, để cháu rửa cho.”
Lâm Thanh Hoà: “Không cần đâu, mấy đứa cứ tập trung làm bài tập đi. Có một tí rau dại ấy mà, hai anh em nó làm được.”
Chu Nhị Oa: “Con với em trai tới đây.”
Hai anh em dắt tay nhau ngồi xổm xuống cẩn thận rửa từng cây, từng cây một. Bởi vì lát nữa sẽ ăn món này, nếu làm ẩu thì mấy thứ bùn sình sẽ chui vào họng mình mất.
Lâm Thanh Hoà bốc ra một nắm đủ cho nhà ăn, còn lại bao nhiêu mang ra chuồng cho heo ăn.
Xế chiều cho ăn một lần, rồi tới tầm 9 giờ tối cho ăn một lần nữa là xong việc ngày hôm nay.
Lâm Thanh Hoà ra hậu viện cho heo và gà ăn xong mới quay lại bếp chuẩn bị cơm tối.
Khoảng thời gian này, nông vụ bận rộn nên hơn 6 giờ Chu Thanh Bách mới xuống công về tới nhà.
Đám trẻ con cũng đã giải tán, đứa nào về nhà đứa nấy.
Tối nay Lâm Thanh Hoà gói sủi cảo thịt heo rau tể thái. Mùa xuân, đang mùa cây tể thái, rất tươi non, ăn lại mát.
Bận rộn cả ngày trời, tối về được ăn một bữa cơm ngon canh ngọt, người đàn ông dù có mệt mỏi đến mấy thì cũng vẫn cảm thấy xứng đáng.
Ăn xong, Chu Thanh Bách không chần chờ mà xắn tay áo quét dọn chuồng trại.
Chu Đại Oa rửa chén.
Lâm Thanh Hoà giở bài văn của Đại Oa ra kiểm tra.
Mới học lớp 3 mà đã viết được một bài văn dài 500 chữ, nội dung được triển khai rất tốt, bám sát chủ đề, lấy góc độ học sinh tiểu học để bàn luận về “Ông mặt trời.”
Phần đầu, Đại Oa viết mỗi buổi sáng ông mặt trời thức dậy là cha liền bắt đầu làm việc, nó cắp sách tới tường. Chờ tới khi mọi người trở về nhà thì ông mặt trời đã lặn xuống núi.
Miêu tả chuỗi hành động theo trình tự thời gian từ lúc mặt trời mọc cho tới lúc mặt trời lặn, rất khá.
Phần tiếp, Đại Oa miêu tả theo mùa. Mùa đông, ông mặt trời đóng vai trò cực kỳ quan trọng, nếu hôm nào ông mặt trời không xuất hiện thì ngày đó tuyết rơi rất nhiều, gió rất lạnh. Mọi người đều hy vọng mùa đông mau qua nhanh nhanh, nếu không lương thực trong nhà sẽ cạn kiệt mất….
Qua tới mùa hè, ánh nắng chói chang gay gắt, những người nông dân xuống ruộng gặt lúa gieo trồng rất nóng nực, mồ hôi mồ kê nhễ nhại….
Sau cùng là phát biểu cảm tưởng, nếu mùa đông và mùa hè có thể bù trừ cho nhau thì sẽ không bị quá nóng hoặc không bị quá lạnh…
Khá lắm, nhìn chung bài văn này Đại Oa viết rất khá.
Tuy nhiên, chủ đề này có thể khai thác sâu hơn. Tỷ như đem vị lãnh tụ vĩ đại so sánh với ông mặt trời, những đứa trẻ được sống dưới ánh sáng hào quang của mặt trời đều được ấm no và hạnh phúc
Đại Oa rửa xong chén bát đi tới bên cạnh mẹ. Trước tiên, Lâm Thanh Hoà nhận xét bài văn của nó rồi sau đó đưa ra một vài gợi ý.
Đại Oa nghe xong vẻ mặt như bừng tỉnh: “Wow, mẹ hay quá. Sao lúc viết văn con không nghĩ tới những điểm này nhỉ.”
Lâm Thanh Hoà: “Con còn nhỏ, chịu khó học tập, chịu khó động não thì sau này con cũng sẽ nghĩ được thôi.”
Chu Đại Oa hơi sốt ruột nhìn mẹ: “Mẹ, thế này con có được tính là qua không?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, qua. Tuy rằng vẫn còn có chỗ khiếm khuyết nhưng nhìn chung tổng thể khá ổn.”
Thấy Chu Thanh Bách đi vào, Lâm Thanh Hoà liền sắp xếp: “Anh ơi, ngày mai đi cắt cho em vài tàu lá chuối nhé, em làm bánh xốp táo đỏ.”
Chu Thanh Bách nhìn lướt qua người thằng con trai cả rồi bình tĩnh phun ra hai từ: “Không vội.”
Thằng lớn tức hộc máu, thằng nhỏ tiu nghỉu nhưng không đứa nào dám lên tiếng.
Thằng út bé nhất chẳng hiểu gì, thấy cha thì lao vào ôm lấy chân, cha cao lớn, nó thích cha bế nhất luôn.
Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay Đại Oa làm bài tập rất khá, Nhị Oa Tam Oa rất ngoan, biết giúp mẹ rửa rau. Vì thế em quyết định thưởng cho các con bánh xốp táo đỏ.”
Yeah! Mẹ là số 1, chỉ có mẹ hiểu được lòng con. Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa xúc động dạt dào.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ để ngày mai anh đi chặt cho.”
Ở nông thôn, cái gì thiếu chứ lá chuối thì đầy.
Ngày hôm sau, giờ nghỉ buổi trưa, Chu Thanh Bách kéo về nhà mấy tàu lá chuối.