Chương 152: Mùi vị khó uống
So chi xa, chỉ nói mấy ông anh bên Chu gia thôi, gặt một vụ mà như đi đánh trận, dần nhừ cả xương cốt, so ra thì Chu Thanh Bách còn tốt chán.
Không nói ra thì thôi, chứ so sánh thì lại thành khập khiễng.
Sáng sớm hầu hết mọi người chỉ lót dạ qua loa bằng mấy cái bánh màn thầu lạnh ngắt, ăn kèm với miếng dưa muối cho đỡ lạt miệng rồi vác liềm ra đồng.
Lâm Thanh Hoà dậy sớm hơn cả, chưng nóng màn thầu, nấu một nồi cháo trắng hoặc cháo gạo kê rồi còn làm cả món dưa leo xào trứng.
Mỗi ngày đều thay đổi món nhưng phải đảm bảo ít nhất một món thịt, hôm thì hầm đậu đũa, hôm thì xào ớt xanh.
Sáng nào Chu Thanh Bách cũng ăn no nê rồi mới ra khỏi cửa.
Đó là bữa sáng, đến giữa trưa Lâm Thanh Hoà lại xách đồ ăn ra tận ruộng, ngoài thức ăn chính còn có một hộp chè đậu xanh uống giải khát.
Buổi tối về tới nhà, đã có một mâm cơm thịnh soạn đợi sẵn.
Trước khi đi ngủ, mỗi người uống thêm một chén chè đậu xanh ngọt thanh, mát lạnh, xua tan cái oi bức và mệt mỏi sau một ngày dài đăng đẳng rồi mới khoan khoái lên giường nghỉ ngơi.
Ông Chu với ba thằng oắt con cũng được dính tí phúc khí từ Thanh Bách. Lâm Thanh Hoà làm món gì cho Chu Thanh Bách thì mọi người đều được ké một phần.
Thế mà thằng nhóc Đại Oa vẫn còn lên tiếng ganh tị mẹ chỉ thương cha nhất, còn bọn con chỉ là con lượm ngoài đường.
Gặt hái xong xuôi hết, Lâm Thanh Hoà mới rảnh tay lo chuyện buôn bán. Hôm nay cô lại vào thành bán thịt heo, thuận tiện mua một trái dưa hấu to đùng về.
Đại gia đình đều rất hoan nghênh, xẻ dưa hấu vui vẻ thưởng thức.
Từ ngày ăn chung tới nay, chi phí ăn uống của ông bà Chu tăng vùn vụt.
Buổi tối trước khi đi ngủ, ông Chu nói chuyện với bà bạn già: “Bà nói xem, vợ thằng tư lấy đâu ra tiền mà chi tiêu nhiều như thế nhỉ? Tôi không nghĩ nó có nhiều tiền tới vậy.”
Ông Chu vẫn không thích cái tính này của cô con dâu nhưng suy cho cùng muốn hoang phí thì phải có điều kiện mới có thể hoang phí được chứ, có phải ai muốn cũng được đâu.
Trong lòng ông vẫn có nghi vấn, không lẽ thằng tư về nhà lâu như vậy mà vẫn để vợ nó vô pháp vô thiên muốn làm gì thì làm?
Bà Chu: “Tôi cũng không rõ, để ngày mai tôi hỏi xem sao.”
Ông Chu: “Liệu nó có khó chịu không?”
“Aiz, có gì mà khó chịu. Tôi có đòi tiền đâu, tôi chỉ hỏi thăm thôi mà. Nó không để bụng mấy chuyện này đâu.”
Bà vợ đã nói vậy rồi ông cũng yên tâm, không nói gì nữa.
Ngày hôm sau, bà Chu mang vấn đề này hỏi Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà đáp: “Đợt xuất ngũ, Thanh Bách có cầm về một khoản không nhỏ, đến giờ vẫn còn, mẹ không cần lo lắng chuyện tiền nong.”
Thấy chưa, cô nghĩ đâu là trúng đó mà, không sớm thì muộn bà mẹ chồng sẽ hỏi tới chuyện này thôi.
Bà Chu nghe vậy liền gật đầu và nói: “Ừ, thế thì tốt.”
Mặc dù trong lòng rất muốn hỏi con số là bao nhiêu nhưng bà biết chuyện gì cũng nên có điểm dừng sẽ tốt cho tất cả.
Lâm Thanh Hoà đã chuẩn bị sẵn, nếu bà tiếp tục truy vấn cô sẽ nói ra con số 1500 đồng, nhưng bà không tiếp tục hỏi nữa thì thôi.
Hiện tại trong túi cô đang có 3500 đồng.
Tất cả đều do một tay cô ki cóp từng chút từng chút một. Nếu không phải chi tiêu trong nhà quá nhiều thì có khi bây giờ phải có hơn 4000 đồng ấy chứ.
À đúng rồi, tí thì quên, còn có 100 đồng cho cậu ba Lâm vay hôm bữa nữa.
Chờ Chu Thanh Bách đi làm về, cô liền hỏi anh: “Ủa, không phải anh bảo năm nay sẽ có trạm bán sữa bò tươi sao? Sao tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì nhỉ?”
Cô cứ tưởng đầu xuân sẽ có, hiện tại sắp hết mùa hè rồi mà vẫn chưa thấy gì.
Chu Thanh Bách: “Bên trên xảy ra chút vấn đề, nhưng chắc sẽ xử lý nhanh thôi.”
Không sai, mấy hôm sau, trạm cung ứng sữa bò chính thức đi vào hoạt động.
Người phụ trách thông báo với Lâm Thanh Hoà, từ tháng 3 cho đến tháng 11 sang năm, mọi người có thể đến trạm cung ứng để mua trực tiếp, như vậy sẽ rẻ hơn được 1 xu, nói cách khác một chai sữa có giá 1 hào nhưng nếu đặt giao tới tận nhà thì phải trả một hào mốt.
Lâm Thanh Hoà trực tiếp đặt mỗi ngày 3 chai giao tới nhà.
Bà Chu hết hồn: “3 chai? Liệu có nhiều quá không?”
Lâm Thanh Hoà: “Dượng út đã dặn con đặt cho nhóc Tô Thành 1 chai, nhà con 2 chai cho ba anh em Đại Oa.”
Chàng thanh niên ghi chú số lượng vào sổ, hẹn sáng sớm mai giao sữa tới sẽ mang cho nhà cô một cái thùng.
Thấy dáng vẻ của bà Chu, Lâm Thanh Hoà đành giải thích thêm đôi câu: “Sữa bò rất tốt, chứa nhiều dưỡng chất. Con nghe người thành phố nói là uống cái này giúp tăng trưởng chiều cao nên con mới mua cho mấy anh em Đại Oa uống.”
Bà Chu: “Nhưng mà Thành Thành bé quá, chắc gì đã uống hết 1 chai.”
“Nếu không uống hết 1 chai thì cho nó uống nửa chai thôi, còn lại bao nhiêu cha mẹ uống nốt. Con tính dượng út 5 xu thôi, con chịu 6 xu cho.”
Bà Chu cười cười: “Cha mẹ già rồi uống mấy cái này làm gì.”
Lâm Thanh Hoà: “Uống cái này tốt cho sức khoẻ.”
Sữa bột thời này cô đã biết qua còn sữa bò tươi thì từ khi xuyên tới đây đến giờ cô chưa thấy lần nào.
Ngày hôm sau, chàng thanh niên tới giao 3 chai sữa, anh ta còn đem theo một cái thùng gỗ đặt trước cửa nhà Lâm Thanh Hoà để từ ngày mai trở đi sữa sẽ được đặt vào đây trước khi trời sáng.
Tiền được thanh toán theo kiểu trả trước, mỗi tháng thu một lần.
Ngày hôm qua Lâm Thanh Hoà đã trả toàn bộ tiền sữa cho tháng này rồi.
Cô bưng 3 chai sữa bò vào bếp, đổ vào chảo nấu sôi.
Phải công nhận, sữa bò tươi thời này đặc thật đấy, khi sữa sôi có một tầng váng sữa vàng óng ánh nổi trên bề mặt, chậc chậc, thật là hấp dẫn!
Lâm Thanh Hoà múc một chút chính mình nếm thử, wow, không có chất bảo quản có khác, hương vị đặc biệt thơm ngon, béo ngậy!
Chu Thanh Bách đã dậy, đợi anh đánh răng rửa mặt xong, Lâm Thanh Hoà múc cho anh uống một chút.
Chu Thanh Bách thấy cô vợ nhỏ liếm mép một cái thì nói: “Nếu thích thì đặt thêm 1 chai nữa.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Thôi, không cần đâu.”
Tuy rằng cô không quá bị ảnh hưởng bởi cái nhìn của ông bà Chu nhưng mấy chuyện vặt vãnh như này né được thì né, không nên khiêu chiến tam quan của hai ông bà già một cách thái quá. Vẫn câu nói đó, biết một vừa hai phải, mọi chuyện êm đẹp.
Cô vào phòng đánh thức các con, cho chúng vệ sinh cá nhân rồi múc cho mỗi đứa một cốc.
Phần của nhóc Tô Thành cô đã để riêng, hai vợ chồng chỉ nếm thử chút cho biết thôi, còn lại bao nhiêu chia đều cho ba anh em.
Sáng nay ăn đơn giản, bánh màn thầu.
“Khó uống quáaaaa!!!!”
Tam Oa mới hớp một ngụm, lập tức lè lưỡi, nhăn mặt phản kháng.
Đại Oa nếm thử một chút, chẹp chẹp miệng đánh giá rồi nói: “Không khó uống, rất thơm.”
Nhị Oa không thích lắm: “Tàm tạm.”
Tam Oa đẩy cốc của mình qua: “Anh cả, cho anh.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt với nó: “Tự mình uống hết đi.”
Nhị Oa cười cười mè nheo: “Mẹ, cho con xin chút đường, nhé?”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Không sợ sâu đục hết răng?”
Sợ chứ, tất nhiên sợ, Nhị Oa không dám mè nheo nữa, ngoan ngoãn xử lý hết khẩu phần của mình.
Tam Oa thì rề rà mãi mới xong, ăn bữa sáng mà khổ sở như đi đánh vật.
Chu Hạ sang nhà rủ Đại Oa và Nhị Oa đi học, thấy bọn họ đang ăn sáng uống sữa bò tươi thì hâm mộ muốn rớt tròng mắt.
Nó biết toàn thôn này chỉ có một mình thím tư đặt mua sữa bò tươi.
Trên đường đi học, Chu Hạ hỏi Đại Oa: “Anh Đại Oa, sữa bò uống có ngon không?”