Chương 214: Cầu cạnh
Thoắt cái đã tới tháng 5 Âm lịch, thời tiết bắt đầu nóng dần lên, rau, dưa, củ, quả ngoài vườn đã lác đác có trái chín.
À trước đó cô đã thu hoạch mấy đợt rau hẹ vào làm bánh rán nhân hẹ rồi. Lạ miệng, mọi người rất hào hứng đón nhận.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà bận rộn với công việc trường lớp hơn, chị Mai cũng đã được sắp xếp vị trí công tác, tuy nhiên hai người vẫn cố gắng dành chút thời gian duy trì nghề buôn bán thịt heo.
Chồng chị Mai làm ở lò mổ, có thể kiếm lợi ngu gì bỏ?
Hôm nay Lâm Thanh Hòa lại đi lấy thịt. Chị Mai nhỏ giọng hỏi: “Trong thành có vẻ lại sắp nổi sóng gió, chỗ em vẫn ổn chứ hả?”
“Vẫn ổn.” Lâm Thanh Hòa gật đầu rồi hỏi đã có chuyện gì.
Chị Mai thì thầm: “Chị nghe nói Hồng Binh lại kéo xuống, mấy nay bắt đầu có chút hỗn loạn rồi.”
Lâm Thanh Hoà: “Qua trận này chắc sẽ yên thôi.”
Xuyên tới đây, cô cũng có được cơ hội chân chính trải nghiệm một ít kiến thức thời đại, vị dụ như Hồng Binh. Có thể nói đây chính là ác mộng vô tận của người dân nhưng cũng không kéo dài lâu nữa đâu, sang năm tổ chức này sẽ bị dẹp bỏ.
Nhưng mà chỉ còn chút ít thời gian, Hồng Binh vẫn gây được sóng to gió lớn chứ chẳng đùa. Trong đó thảm nhất phải kể đến đôi gian phu dâm phụ Vương Linh và Chu Cùng.
Hai người này có sẵn tội trạng nên lại bị lôi đi đấu tố. Nghe nói lúc đi Chu Cùng đi thẳng nhưng lúc về lại đi ngang, bị người ta khiêng về chứ sao nữa, hắn thành thái giám luôn rồi.
Vương Linh cũng thảm không kém, mặt mày bị đánh sưng tới biến dạng, người quen đứng đối diện cũng chả nhận ra ả.
Ầm ĩ như thế làm gì có ai không biết, vốn trước đây đã bị dân làng xa lánh, ghét bỏ rồi bây giờ càng bị mọi người xua đuổi, hắt hủi, nói tránh như tránh ôn dịch cũng không ngoa chút nào.
Hồng Binh quét qua, Chu gia thôn thuận lợi thoát hiểm nhưng Lâm gia bên kia dính đạn.
Cậu ba Lâm lại đây báo tin, Lâm Thanh Hoà mới biết chuyện.
Cô kinh ngạc: “Lâm lão nhị dám gian díu với quả phụ trong thôn? Hắn muốn chết à?”
Ha, giỏi thật, đây là điếc không sợ súng hay thế nào đây? Không khí chung gắt gao nghẹt thở đến mức không ai dám thở mạnh mà ông anh hai nhà họ Lâm dám ngược gió gây án. Hơn nữa vợ hắn ta đâu phải loại phụ nữ hiền lành nhu nhược gì cho cam, thế mà hắn dám trốn vợ mèo mả gà đồng với phụ nữ goá chồng cùng thôn.
“Mọi người không ai hay biết gì cho tới hôm qua anh ấy bị người ta kéo đi.” Ngừng lại một chút, cậu nói tiếp: “Cha mẹ đại khái muốn sang đây nhờ anh rể giúp đỡ.”
“Ha.” Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Muốn cứu người? Để xem nhà họ Lâm chịu chi ra bao nhiêu mới được chứ?!”
Cậu ba Lâm nhấp nhấp môi tựa như lựa lời rồi nói: “Chị, dù có mâu thuẫn gì đi chăng nữa thì chúng ta vẫn là người một nhà.”
“Tôi với Lâm lão nhị không phải người một nhà, với hai vị lão nhân Lâm gia cũng không phải người một nhà. Con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không thể hốt lại. Đây là đạo lý muôn thuở.”
Trong giọng điệu và câu chữ không ẩn chứa bất kỳ thứ tình cảm nào.
Cô không phải nguyên chủ, dù kế thừa thân thể của nguyên chủ đi nữa cô cũng không có bổn phận và trách nhiệm cung phụng cha mẹ nguyên chủ.
Đương nhiên, nếu họ là người tốt cô rất sẵn lòng giúp đỡ nhưng mà rất tiếc, quả này cực phẩm quá, thích nhất trò cậy già lên mặt, cô đỡ không nổi.
Cô không hề có sở thích ngược luyến, tội gì phải mặt nóng dán mông lạnh rước khổ vào thân?
Cậu ba Lâm bối rối: “Đoán chừng không bao lâu sau cha mẹ sẽ tìm tới đây…”
Không còn gì để nói nhưng cậu vẫn nấn ná ở lại, quả nhiên chỉ một lát sau người đã tới, không phải một người mà cả hai người cùng tới, cho thấy sự việc cấp bách lắm rồi.
Nhưng đằng sau hai ông bà Lâm không còn bóng người nào hết, tức là Lâm lão đại và vợ Lâm lão nhị không tới.
Lâm Thanh Hoà lên tiếng trước: “Ai nha, khó có dịp nhị vị cất công đi thật xa tới thăm cô con gái sớm bị lãng quên này, thật là hiếm thấy hiếm thấy.”
Bà Lâm gạt lệ thút thít: “Thanh Hoà à, con nhất định phải cứu anh hai con, con không thể vô lương tâm thấy chết mà không cứu nha, huhuhu.”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Nếu cho rằng nước mắt hữu dụng thì mời tiếp tục diễn, tôi xem.”
Bà Lâm trở mặt, quắc mắt quát: “Thanh Hoà, bây giờ mày là giáo viên trường Trung học công xã, mày không sợ tao đi bôi nhọ thanh danh của mày à?”
Ồ, hết diễn rồi à, thật là thiếu kiên nhẫn, chưa gì đã lộ mặt thật, Lâm Thanh Hoà rất ghét cái dáng vẻ này của bà ta, cô cười như không cười: “Thanh danh? Nếu bà dám hất cái danh bất hiếu lên người tôi thì tôi cũng không ngại đi tố cáo bà có tư tưởng gia trưởng phong kiến cổ hủ. Để xem tội danh đó sẽ bị người ta xử lý như thế nào. Tôi không nghĩ Hồng Binh sẽ thấy bà lớn tuổi mà buông tha đâu.”
Bà Lâm tức run người: “Con…sao con nỡ đối xử với mẹ ruột của mình như thế? Con không sợ sau này mấy đứa con trai cũng sẽ đối xử lại với con như thế này hay sao?”
Lâm Thanh Hoà chán ghét, nói: “Thu hồi cái dáng vẻ này của bà lại đi. Tôi với bà không giống nhau. Tôi đối xử với các con tôi thế nào trong lòng chúng tự hiểu rõ. Còn bà đối xử với tôi thế nào, trong lòng tôi cũng rất rõ ràng, từ nhỏ tới lớn mọi việc trong nhà họ Lâm tôi làm nhiều không kể xiết. Thời điểm gả tôi cho Chu Thanh Bách, ông bà đã nhận của anh ấy bao nhiêu tiền? Xuất giá rồi tôi vẫn âm thầm gửi biết bao nhiêu tiền của và đồ đạc về trợ cấp nhà mẹ đẻ, tôi tự thấy mình không nợ nhà họ Lâm bất cứ thứ gì.”
Bà Lâm không cãi được định lăn đùng ra đất giở trò gào khóc cào mặt ăn vạ.
Ai dè bà vừa lăn ra đất một cái, Lâm Thanh Hoà đủng đỉnh bắc ghế ngồi xem: “Nào để tôi xem hôm nay bà định giở trò gì.”
Bà Lâm chột dạ, cách này không ổn rồi, không ngờ con ranh này lại nhẫn tâm tuyệt tình đến vậy.
Ông Lâm lúc này mới lên tiếng: “Thanh Bách đâu?”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt đáp: “Anh ấy đi làm rồi. Trong nhà nhân khẩu đông, không đi làm lấy gì mà ăn?”
“Thanh Hoà, cha biết trước kia có lỗi với con, nhưng đều là người một nhà, có chuyện thì bỏ qua đi. Bây giờ chuyện của anh hai con…”
Ông Lâm chưa nói hết câu đã bị Lâm Thanh Hoà trực tiếp cắt ngang: “Cái gì mà anh hai tôi, ông đừng nói vậy, Lâm lão nhị không phải anh hai tôi mà tôi cũng không muốn có một người anh hai như vậy, thật là mất mặt. Có vợ con đàng hoàng còn thậm thụt với người phụ nữ khác, tự làm tự chịu, giờ bị bắt còn kêu ai?”
Ông Lâm chán nản: “Nhưng bây giờ chuyện đã tới nước này còn làm thế nào được nữa? Không giúp nó chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn nó bị bắt đi sao?”
Lâm Thanh Hoà: “Giúp? Tôi giúp thế nào được? Anh ta bị bắt lên tận huyện thành. Tôi chỉ là một giáo viên Trung học bình thường ở Công xã làm gì có tài cán gì với tới tận chỗ đó?”
Trên thực tế, cô thật sự không muốn giúp đỡ. Thông dâm là đại tội, muốn cứu người ra đâu phải chuyện dễ dàng. Với lại trong trại giam có phải chỉ có một mình Lâm lão nhị đâu, còn rất nhiều phạm nhân khác nữa.
Thời đại này chuộng nhất là cái gì? Chính là đấu tố, hở một chút là bị đem ra đấu tố, nói không chừng giúp không được lại rước hoạ vào thân, thậm chí liên luỵ tới cả Chu Thanh Bách.
Đại khái đoán được suy nghĩ của Lâm Thanh Hoà. Bà Lâm không kiêng dè gì nữa lăn ra gào khóc: “Đồ khốn nạn, vô lương tâm. Sao nhà họ Lâm lại có đứa con gái nhẫn tâm thế này cơ chứ, anh trai bị bắt mà trơ mắt ra nhìn, thấy chết không cứu. Ông trời ơi xuống đây mà xem sao lại có đứa con gái vô lương tâm như thế này cơ chứ…..”
Lâm Thanh Hoà mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói: “Lão thái bà, cứ tiếp tục gào đi, tiện thể gọi mọi người tới đây phân xử xem Lâm Thanh Hoà tôi đại nghĩa diệt thân là đúng hay sai.”
“Chị~” Cậu ba Lâm mím môi nhìn về phía chị tỏ ý van nài.
“Câm miệng.” Lâm Thanh Hoà lừ mắt nói: “Ngu ngốc. Lâm lão đại không ra mặt, vợ Lâm lão nhị cũng không ra mặt, biết vì sao không? Vì họ sợ liên luỵ. Còn cậu thì đang làm cái gì ở đây? Không xuất công? Vợ con không cần phải nuôi nữa hả?”
========