Chương 82: Bổ sung dinh dưỡng
Cũng may hiện tại bắt tay làm ăn với Lâm Thanh Hoà, tuy ba ngày mới làm một lần, mỗi lần kiếm được bảy hào, một tháng cũng được hơn bảy đồng hỗ trợ tiền chợ.
Nhiều hôm Lâm Thanh Hoà còn lấy tới mười cân thịt. Ngoài tiền công, thỉnh thoảng Lâm Thanh Hoà đưa thêm cho chị Mai phiếu gạo. Đây đều là phiếu cô đổi với khách hàng.
Nhìn chung thu nhập cũng tạm ổn, không kém trước đây là bao.
Không đi làm nhưng vẫn còn mối quan hệ, có thể dễ dàng giúp Lâm Thanh Hoà mua sắm ở cung tiêu xã.
Ví dụ như ba bình mật ong trong nhà là chị Mai mới mua giúp cách đây không lâu.
Mật ong thời này là mật ong rừng nguyên chất, mùa đông năm ngoái Lâm Thanh Hoà đã mua một bình, mật đặc lại thành một khối giống như mỡ heo.
Mùa đông, mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều pha một cốc uống. Bọn trẻ chưa cần thiết uống thứ này, còn Chu Thanh Bách thì không có phần bởi vì lúc đó cô chưa đặt anh trong lòng.
Tuy nhiên sau khi “động phòng hoa chúc”…Khụ khụ…anh đã là tâm can bảo bối của lòng cô.
Vì thế bây giờ mỗi lần pha nước mật ong cô đều pha thêm cho anh một cốc. Chu Thanh Bách thực tình không thích cái thứ nước ngọt ngọt dính dính này, nhưng vợ chính tay pha cho nên không thích anh cũng sẽ uống hết.
Lâm Thanh Hoà cảm thấy mật ong rất tốt.
Trường kỳ uống một thời gian, rất có lợi cho sức khoẻ.
Cứ nhìn Chu Thanh Bách là biết, mỗi ngày từ sáng tới tối quần quật toàn công việc nặng, Lâm Thanh Hoà cảm thấy ăn cơm không thôi chưa đủ, cần thiết phải bổ sung thêm chất dinh dưỡng.
Thu hoạch được bảy ngày, Lâm Thanh Hoà làm thịt một con gà.
Gà nuôi từ đầu xuân, tới giờ đã nặng hơn một cân. Sáu con chết một còn năm, hôm nay thịt một con còn dư lại bốn, tuy vậy vẫn vượt quá chỉ tiêu một con.
Món gà này làm rất cầu kỳ. Trước đó, Lâm Thanh Hoà đã đặt chị Mai một cái bao tử heo.
Bao tử heo rửa sạch, bỏ vào nồi hầm cùng với gà, thả thêm một nắm hạt mè nữa.
Một nồi thịt gà hầm bao tử heo hạt mè, phải nói là thơm nức mũi.
Bữa tối đợi ba cha con từ ngoài đồng về sẽ ăn món này với màn thầu nguyên cám.
Đại Oa Nhị Oa cực ghét loại màn thầu này nhưng thỉnh thoảng Lâm Thanh Hoà vẫn làm bắt phải ăn. Trong nhà cô không đứa nào được dở thói con nhà lính tính nhà quan chỉ kén chọn ăn lương thực tinh. Bất kể ngon dở, cái gì cũng phải tập ăn cho quen.
Lâm Thanh Hoà chia cho Đại Oa, Nhị Oa mỗi đứa một cái đùi gà. Cô tỏ ý lần này cho hai đứa ăn trước, lần sau sẽ tới lượt cha mẹ, đợi Tam Oa lớn ăn được nhiều sẽ sắp xếp lại sau.
Đại Oa Nhị Oa gật đầu đồng thuận.
Lâm Thanh Hoà xé cái cánh gà đưa cho Tam Oa cầm gặm chơi, còn bao nhiêu gắp hết vào chén Chu Thanh Bách. Cô chỉ uống canh không ăn thịt, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị Chu Thanh Bách ép ăn một cái cánh gà.
Thu hoạch vụ hè mất khoảng nửa tháng, tuy không mệt bằng thu hoạch vụ thu nhưng cả ba ông anh Chu gia gầy xọp hẳn đi, ông Chu bà Chu cũng tiều tuỵ ít nhiều.
Tuy cũng bắt chước Lâm Thanh Hoà nấu chè đậu xanh nhưng chỉ có tác dụng giải nhiệt, tránh bị cảm nắng thôi chứ không ngon bằng vì có bỏ đường đâu.
Thêm nữa, thức ăn Chu gia còn lâu mới sánh bằng nhà Chu Thanh Bách.
Sau vụ này, Chu Thanh Bách chẳng gầy đi cân nào, mặt mày cũng không vì mệt mỏi mà tiều tuỵ, cả hai nhóc Đại Oa Nhị Oa cũng thế.
Kết thúc thu hoạch vụ hè, Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tuy rằng công việc đồng áng vẫn phải làm nhưng giữa trưa có thể về nhà nghỉ ngơi không giống như mấy hôm gặt gấp, chỉ được phép nghỉ nửa giờ ăn cơm cộng thêm mười phút nhắm mắt ngả lưng chớp nhoáng là lại phải xuống ruộng làm việc.
Tần suất lao động như thế không mệt chết mới là lạ.
Lần trước Chu Thanh Bách đã đem về mấy loại sách Lâm Thanh Hoà muốn đọc.
Tuy rằng mấy năm nay không đụng tới sách vở nhưng bây giờ học lại cũng không gặp trở ngại gì cả. Trước đó khi ở trong quân ngũ Chu Thanh Bách cũng được dạy học vì thế đôi khi Lâm Thanh Hoà cố ý mang những chỗ mình không hiểu tới nhờ anh giải đáp.
Đại khái là để cho anh biết cô ham học hỏi thế nào, quá trình tiến bộ từng bước ra sao, tránh cho anh sinh nghi.
Chu Thanh Bách ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc. Anh không biết vợ mình lại thông minh tới vậy, cô tiếp thu rất nhanh, đôi khi ban đêm còn nghe thấy cô nói mơ, đọc lèo lèo từ đầu tới cuối mấy bài thơ, khiến anh dở khóc dở cười.
Sau khi thu hoạch vụ hè là tới ngày đại đội phân lương. Đây là lần đầu nhà Lâm Thanh Hoà được phân lương, còn được phân không ít.
Chu Thanh Bách xuất công đều lấy đủ mười phần công điểm, trong nhà có hai đầu heo cũng được tính công điểm, bắt đầu từ tháng năm mỗi ngày Đại Oa đều cõng một cái sọt đầy cỏ heo tới đại đội đổi công điểm. Lâm Thanh Hoà cũng đi đánh cỏ heo nhưng cô chỉ mang về cho heo nhà mình ăn thôi.
Nhờ vậy mà năm nay nhà cô không cần bỏ tiền ra mua thêm lương thực, chỉ cần chuyển thêm một ít từ trong không gian ra là đủ ăn.
Còn hai con heo nhà cô thì khỏi phải bàn rồi, mỗi lần bà Chu qua đây đều phải kinh ngạc nhưng Lâm Thanh Hoà đã cẩn thận dặn bà đừng nói ra bên ngoài, ngộ nhỡ người ta muốn tới xem thì lộ mất số gà vượt chỉ tiêu.
Đợi ăn hết số gà vượt chỉ tiêu tới lúc đó có nói ra cũng không sao, kể cả bí thư chi bộ tới kiểm tra cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại thì không thể để người ngoài đi vào hậu viện được.
Nửa tháng sau ngày phân lương, mọi người lại bắt đầu gieo hạt vụ mới, sắc trời chuyển âm u rồi đổ mưa.
Chu Thanh Bách vui vẻ ra mặt, đây đúng là trời thương bà con nông dân vất vả cho mưa xuống đỡ được bao nhiêu công tưới tiêu.
Phải bảy năm nữa mới khôi phục thi đại học, cuộc sống của cô vẫn nhàn rỗi như vậy, hàng ngày Lâm Thanh Hoà ở nhà cùng các con đọc sách viết văn.
Vốn cô tính mua vải may quần áo mới nhưng ngẫm lại cả nhà trên dưới ai cũng có ba bốn bộ mặc thay đổi, ở thời này như thế đã được xếp vào diện cơm no áo ấm rồi, thôi vậy đợi mặc rách rồi lại may thêm.
Tạnh mưa, anh hai và anh ba Chu qua nhà rủ Chu Thanh Bách đi bắt cá chạch với lươn.
Chu Thanh Bách liền xách cái thùng định đi theo hai anh trai. Chu Đại Oa với Chu Nhị Oa bốn con mắt sáng lấp lánh muốn xin đi theo, Tam Oa cũng muốn đi chơi.
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Chu Thanh Bách. Anh gật đầu: “Đi hết.”
Ba thằng nhóc con “yeah!” một tiếng rồi lục tục bò xuống giường đất đi theo cha ra cửa.
Lâm Thanh Hoà ở nhà tiếp tục đọc sách. Một lúc sau có khách tới, là chị ba Chu bế Chu Đông Đông sang chơi.
Thấy thím tư đọc sách, chị ba Chu rất kinh ngạc: “Em tự học?”
Cửa ải khó nhất là Chu Thanh Bách cô còn vượt qua được, những người khác có tính là gì.
Lâm Thanh Hoà rất tự nhiên nói: “Ở nhà nhàn rỗi quá chẳng có việc gì làm, ngồi không cũng thế, nên em bảo Chu Thanh Bách tìm cho em mấy cuốn sách về đọc cho đỡ buồn.”