Điển hình như trong chuyện ăn mặc, nếu vẫn còn mang được thì tiếp tục mang, làm nũng vô dụng.
Phải biết rằng lúc này không thể so sánh với đời sau được. Ở hiện đại, muốn mua gì chỉ cần có tiền là mua được ngay nhưng thời đại này lại khác, nhất nhất phải tiết kiệm vì vật tư vô cùng hữu hạn.
Tam Oa thấy ý mẹ đã quyết thì xụ mặt xuống: “Nhà mình nghèo đến độ không mua nổi 1 đôi vớ luôn á?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, rất nghèo vì phải nuôi 3 cái tàu há mồm này nè.”
Tam Oa trề môi: “Mẹ lừa con. Hôm nọ mẹ may cho cha quần đùi mới, con nhìn thấy hết rồi.”
Nó còn đặc biệt dùng ánh mắt để lên án “mẹ chỉ thương cha không thương con!”
Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười rồi gật đầu: “Ừ đúng rồi tại vì quần đùi của cha cần phải thay cái mới.”
Tam Oa: “Mẹ chỉ giỏi lừa gạt trẻ con thôi, quần đùi của cha hãn còn mới nguyên chả có mụn vá nào hết.”
Thằng nhóc vô cùng đắc ý, nó lớn rồi nha, lừa nó ấy hả? Không dễ đâu!
Lâm Thanh Hoà: “Thế con muốn sao?”
Tam Oa nhẹt miệng: “Mẹeee, cho con một đôi vớ mới nhaaa!”
Lâm Thanh Hoà thẳng thừng cự tuyệt: “Đợi sang năm, mẹ sẽ làm cho 3 anh em mỗi đứa 1 đôi mới. Còn năm nay thì cứ mang đôi này đi.”
Tam Oa dỗi: “Con không cần.”
Lâm Thanh Hoà xua tay đuổi: “Không cần thì khỏi mang, chân thúi ráng chịu.”
Tam Oa bộc phát hét lớn: “Mẹ, mẹ không thương con, dù chỉ một chút cũng không, mẹ chỉ biết thương cha thôi!”
Lâm Thanh Hoà: “ aizz…Đau lòng quá! Nhưng con nói đúng rồi đấy, mẹ không thương cha các con thì thương ai? Ba đứa con đều đội bùn lớn lên thương làm gì?”
Tam Oa giận dỗi, đùng đùng bỏ về phòng méc hai anh.
Đại Oa tỏ vẻ già đời: “Bây giờ em mới biết mẹ thương cha nhất hả? Những gì chúng ta có, cha đều có, những gì chúng ta không có cha vẫn sẽ có. Dám đi ganh tỵ với cha, đồ đầu đất!”
Nhị Oa tỏ vẻ tán thành: “Anh cả nói đúng, mẹ chỉ múc cháo cho cha, giục cha ăn thêm cái này một chút, ăn nhiều cái kia một chút. Còn 3 anh em ta ấy hả, mẹ mặc kệ, thích ăn thì ăn không thích ăn thì nhịn.”
Tam Oa vốn định vào đây kiếm tìm đồng minh để dựng cờ khởi nghĩa ai dè hai anh đều nhìn nó như thằng ngốc. Ủa, mà sao chuyện này ai cũng biết chỉ có nó không biết nhỉ?! Kỳ cục!
Chu Đại Oa vỗ vỗ bả vai thằng em trai an ủi: “Chịu khó mang đỡ đê. Mẹ vá lành cho là may rồi. Lần trước anh nhờ mẹ vá đúng lúc mẹ đang bận may quần áo cho cha, anh mày phải xếp hàng đợi tới lượt đấy chứ không được sửa liền như em đâu.”
Tam Oa vẫn chưa khuất phục: “Nhưng em nhỏ nhất nhà mà.”
Nhà này nó nhỏ nhất phải thương nó nhất chứ. Cha lớn vậy rồi còn thương cha làm gì?
Nhị Oa xua tay: “Xì, nhỏ nhất thì sao? Nhà ta không giống những nhà khác.”
Tam Oa trực trào nước mắt: “Mẹ hết thương em rồi…”
Thằng nhóc này khờ quá, Đại Oa và Nhị Oa đưa mắt nhìn nhau quyết định mặc kệ nó, hôm nay mẹ giao mấy đề khó muốn chết, cắn bút nãy giờ chưa nghĩ ra cách giải đây này, lấy đâu ra thời gian tán phét, tập trung làm bài thôi.
Tứ cố vô thân, Tam Oa chỉ còn cách chạy sang tìm bà nội trút bầu tâm sự.
Thấy thằng cháu vừa thút thít vừa mách tội cha mẹ, bà Chu lại muốn bật cười. Đúng phong cách vợ thằng tư, chiều chồng hơn con. Haha
Ba Chu kéo Tam Oa lại gần khuyên nhủ giảng giải: “Cha phải ra đồng làm việc, quần áo rất nhanh bị rách bị hỏng. Chúng ta mỗi năm phiếu vải có hạn, không thể lúc nào cũng đòi mặc đồ mới được.”
Tam Oa: “Không phải lúc nào cũng đòi mặc đồ mới, cháu mặc lâu lắm rồi mà. Với lại trong nhà vẫn còn vải nhưng mẹ chỉ ưu tiên để dành cho cha thôi.”
Bà Chu: “Mẹ cháu thương cha nông vụ mệt nhọc cho nên mới muốn may thêm bộ đồ mới để cha cháu mặc thoải mái hơn. Tam Oa nhà chúng ta là đứa trẻ hiếu thuận, sẽ không vì chuyện cỏn con này mà buồn rầu phải không nào?”
Tam Oa vẫn chưa phục nhưng nó không nói gì nữa, bỏ ra chơi cùng Tiểu Tô Thành.
Ở nhà, Lâm Thanh Hoà bắt đầu cắt vải may đôi vớ mới cho con trai nhưng trước mắt sẽ không đưa cho nó ngay mà đợi tới Tết làm quà năm mới luôn.
Chu Thanh Bách thì vui vẻ ra mặt, mấy đứa con trai đều nói vợ thiên vị anh, ừ, cái này công nhận đúng, anh cũng thấy thế nhưng anh rất thích, haha!
Lâm Thanh Hoà bực bội: “Anh còn cười? Con trai anh toàn những đứa khó đối phó.”
Chu Thanh Bách trả lời mà không cần suy nghĩ: “Khó đối phó thì đánh.”
Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Đánh cái gì mà đánh. Chưa tới mức đấy.”
Có một đôi vớ thôi mà, so với những món đồ chơi đắt đỏ chất như núi của bọn trẻ con đời sau thì nguyện vọng này của Tam Oa nhà cô chỉ là muỗi.
“Không cần may nhiều quần đùi cho anh đâu.” Lúc Chu Thanh Bách nói câu này, trong mắt vẫn mang theo ý cười.
Hiện tại anh đang có 5 cái, đều còn mới.
Lâm Thanh Hoà hơi xấu hổ: “Làm cho anh thì anh cứ mặc đi, nói nhiều thế làm gì?!”
Lâm Thanh Hoà dùng hết số vải dư trong nhà và thời gian hai ngày để may đôi vớ mới cho Tam Oa. Hoàn thành, cô giấu lên không cho nó biết.
Nếu bây giờ cho nó ngay thì trẻ nhỏ sẽ hình thành thói quen xấu muốn cái gì chỉ cần khóc đòi là cha mẹ sẽ bắt buộc phải cho. Thế nên mượn việc lần này, Lâm Thanh Hoà muốn dạy cho Tam Oa một bài học, không phải cứ lăn ra đòi là được. Càng khóc càng nháo càng không được gì.
Hai ngày nay, Tam Oa bắt đầu có thái độ phản nghịch, cả ngày lầm lầm lì lì, ngay cả trong bữa ăn cũng không nói một lời nào, buổi tối trước khi đi ngủ cũng không chạy lại thơm má mẹ chúc ngủ ngon như mọi bữa.
Tiểu tử thúi, mẹ xem mày nổi loạn tới bao giờ. Lâm Thanh Hoà quyết định ngoảnh mặt làm ngơ, mặc kệ nó.
Cuối cùng Tam Oa đầu hàng trước.
Nó nhịn hết nổi rồi, nhớ mẹ quá không ngủ được, thế nên giữa đêm hôm khuya khoắt nó tụt xuống giường lạch bạch chạy sang gõ cửa phòng cha mẹ. Vừa gõ vừa khóc hỏi có phải mẹ không cần nó nữa không?
Hôm nay rất lạnh, nhất là vào ban đêm nhiệt độ hạ xuống cực thấp. Đang nằm trong chăn bỗng nhiên nghe tiếng con trai khóc mếu, Lâm Thanh Hoà hết hồn, vội vội vàng vàng bật dậy định lao xuống giường.
Chu Thanh Bách nhanh tay ấn cô vào lại ổ chăn rồi tự mình đi ra mở cửa, ôm Tam Oa vào.
Lâm Thanh Hoà gấp gáp với cái phích rót ly nước nóng, thổi cho nguội bớt rồi đưa cho Tam Oa uống.
Mấy ngày nay, nhóc con cố tình làm mình làm mẩy nhưng chả ai thèm quan tâm, tủi thân quá nên cuối cùng phải tự động xuống nước mò sang đây.
Được cha mẹ ôm lên giường ai ủi, lại còn cho ngủ chung, nó sướng muốn chết thế nhưng chưa ngủ được bao lâu thì Tam Oa phát sốt, người nóng hừng hực như cục than.
Tiểu tử thúi này ngày thường rất khoẻ mạnh, cực ít khi bị bệnh vặt ấy thế mà hôm nay tự dưng lại sốt.
Lâm Thanh Hoà trực tiếp lấy viên thuốc nhỏ nhét vào miệng Tam Oa rồi nâng nó dậy cho uống nước.
Tam Oa mơ mơ màng màng nói: “Ngọt quá, mẹ cho con uống nước đường hả?”
Lâm Thanh Hoà an ủi con: “Đúng rồi, mẹ chỉ cho mình Tam Oa thôi, anh cả và anh hai đều không có.”
“Hì hì.” Tam Oa cười khúc khích xong vẫn nói: “Nhưng mà phải cho anh cả và anh hai nữa.”
Lâm Thanh Hoà xoa đầu trấn an con: “Được, ngày mai mẹ sẽ cho hai anh.”
Chỉ một lát sau, Tam Oa ngủ thiếp đi, nhưng Lâm Thanh Hoà không dám ngủ, Chu Thanh Bách cũng không ngủ. Hai vợ chồng bận bịu chườm khăn, lau mồ hôi cho con. Bận tới bận lui tận tới khi trời gần sáng thân nhiệt Tam Oa mới giảm. Lâm Thanh Hoà như trút được gánh nặng, lúc này mới dám nằm xuống.
Cô áy náy nói: “Em sai rồi.”
Đây là lần đầu tiên trong đời cô chăm sóc trẻ nhỏ, vì chưa từng sinh đẻ lại không có kinh nghiệm nuôi dạy con thế nên có rất nhiều lúc cô lúng túng, đặc biệt là trong trường hợp ngày hôm qua, cô không hề nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ vì uỷ khuất mà giữa đêm không mặc quần áo chạy lại đây khóc tìm mẹ.
Chu Thanh Bách an ủi vợ: “Con không sao rồi.”
Cả đêm căng thẳng cùng lo âu, Lâm Thanh Hoà thấm mệt, cô nặng nề nhắm mắt, vòng tay ôm con trai.
Sáng hôm sau, Tam Oa mở mắt, cảm nhận đầu tiên là mệt, quá mệt, chân tay nhũn ra chả có sức gì cả, nhưng tiếp theo nó phát hiện ra mẹ đang ôm nó ngủ, ha ha, quá tuyệt vời! Huraaa!