Hôm nay, cuối cùng trong mơ cũng xuất hiện hình ảnh cô, thậm chí, anh lại còn ở trong mơ ôn lại mùi vị hôn cô, cái loại xa cách năm năm đó vừa ngọt ngào cùng kích tình, khiến cho anh say mê --
Cái này có phải là một dấu hiệu rất hay không đây? Đại biểu, anh sắp tìm được cô. . . . . .
Sáng sớm, ở trong phòng họp tầng lầu cao nhất Triển thị đang mở hội nghị tối cao bên trong, toàn bộ chủ quản cấp cao yên tĩnh ngồi đó, do tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch chủ trì hội nghị nghiệp vụ mỗi tuần một lần, đúng lúc bắt đầu.
Liên Tĩnh Bạch một thân tây trang Armani, tôn vóc người hoàn mỹ của anh vô cùng tinh tế, khuôn mặt phong thần anh tuấn không giận mà uy, môi mỏng anh khẽ mở, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói với cấp dưới: "Vẫn quy củ cũ, từng người báo báo vấn đề cùng tiến triển, từ bên phải bắt đầu đi."
"Liên tổng, hơn một tuần thiết kế dự án theo cầu của ngài đã sửa đổi xong, hiện tại tôi xin trình bày!" Chủ quản thứ nhất đã tính trước mở ra PPT, kéo màn che máy chiếu.
Hội nghị tiến hành đâu vào đấy, Liên Tĩnh Bạch vừa chuyên tâm nghe những chủ quản báo cáo, vừa tùy thời chỉ ra từng chỗ vấn đề từng chỗ sơ hở, ngay khi anh cau mày nghe một hạng mục phát triển của tổ cuối cùng, trong lòng không chút hài lòng, thì ngoài cửa truyền đến giọng nói không chút hài hòa với hội nghị nghiêm túc.
"Liên tiên sinh, búp bê bơm khí ngài đặt đã giao đến cửa, xin ngài ra mặt ký nhận." Giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên, truyền khắp cả phòng họp.
Bên ngoài của kính thủy tinh trong suốt một cô gái mặc trang phục chuyển phát nhanh nói, trên đầu đội mũ lưỡi trai thật to, gần như che hết cả khuôn mặt, nhưng cô lại vẫn hồn nhiên không để ý mũ, còn ôm lấy hộp giấy chuyển phát nhanh gõ cửa, tiếp tục gọi vào trong phòng họp: "Liên tổng giám đốc có ở đây không? Mời tới ký nhận búp bê của ngài!"
"Ồ!" Toàn thể nhân viên trong phòng họp đều hô hấp chậm lại, người nào lớn mật như vậy lại dám can đảm lên tầng hội nghị quan trọng để chuyển nhanh! Là ai to gan như vậy, dám mua búp bê thổi khí đưa cho Liên tổng vô tình này!
Ánh mắt mọi người lặng lẽ nhìn về phía cô gái chuyển phát, trên mặt đều mang ánh mắt đáng thương, quấy rầy hội nghị và trêu tổng giám đốc đã là tử tội rồi, Liên tổng vừa nghe báo cáo cũng đang tức giận, cái cô chuyển phát vô tội này cũng nên tự cầu nhiều phúc!
Tổng giám đốc anh tuấn ngồi ở hàng đầu sắc mặt tối sầm lại, Liên Tĩnh Bạch cắn răng nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt vò nát tài liệu trong tay.
Sẽ không nhầm, cái giọng nói này theo anh từ nhỏ cũng sẽ không quên, cô gái che mặt ngoài cửa, tuyệt đối chính là Mịch Nhi!
Mịch Nhi đáng chết, xa cách năm năm, cuối cùng cô cũng lộ diện!