Mục lục
Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tiểu Bạch cõng Mịch Nhi ngủ thiếp về đến nhà, lúc này sự việc mất tích nháo nhào mới được kết thúc, Liên Hoa vội vàng thông báo cho Tố Tâm và Mục Thần, cũng báo cho đám người làm không cần tìm nữa.

Nhận được tin tức, Tố Tâm và Mục Thần đang sốt ruột vội vã chạy về, bọn họ đã vì tìm được con gái mà yên tâm, nhưng cũng vì con bé mà khiến tất cả mọi người lo lắng như vậy nên rất tức giận.

Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy tức giận bao nhiêu, thì khi họ về đến nhà, nhìn cặp mắt khóc đến nỗi sưng đỏ, dưới bắp chân trắng nõn còn có vết thương rất sâu, Mịch Nhi còn cau mày ngủ không yên, thì tức giận bao nhiêu cũng đều tiêu mất.

"Con bé chạy đi đâu vậy? Tại sao lại bị thương ở đây?" Tố Tâm vừa nhẹ nhàng bôi thuốc cho con gái, vừa nhỏ giọng hỏi thăm Tiểu Bạch tìm được Mịch Nhi, "Mịch Nhi đã khóc rất lâu ư, làm sao đôi mắt của nó lại sưng thành ra như vậy. . . . . ."

"Mịch Nhi chạy về phía đông nam nơi bình thường không có người nào đi qua, chân bị thương hình như là khi chạy bị ngã. . . . . ." Tiểu Bạch trả lời từng câu, "Lúc cháu tìm thấy em ấy, em ấy vẫn còn đang khóc, nhất định là rất đau lòng, nên mới có thể khóc lâu như vậy." Im lặng không tiếng động, Tiểu Bạch giả bộ đáng thương giúp cho Mịch Nhi, để sau đó em ấy có thể có lợi khi nói chuyện với cha mẹ.

"Mịch Nhi không có sao chứ?" Mục Thần lo lắng nhíu chặt mày, "Con bé này, mới vừa sốt cao tỉnh lại, tại sao lại sảy ra chuyện như vậy -- vết thương của con bé có nặng lắm không, sẽ không để lại sẹo chứ? Nhìn đôi mắt nó này, ngày mai không biết còn sưng thành hình dạng gì--"

"Yên tâm đi, tôi đã bôi thuốc cho nó, sẽ khỏi lại rất nhanh thôi." Tố Tâm cầm khăn nóng dịu dàng đắp mắt cho Mịch Nhi, "Ngày mai mắt sẽ hết sưng, tôi sẽ chăm sóc tốt thân thể Mịch Nhi, anh không phải lo lắng."

"Cám ơn trời đất, Mịch Nhi không có việc gì là tốt rồi!" Liên Hoa thở phào một cái, "Nhưng rốt cuộc hai người có biết xảy ra chuyện gì không, tại sao Mịch Nhi lại đau lòng khóc náo mất tích vậy chứ? Tôi cũng là mẹ trẻ con, bon trẻ có làm chuyện gì cũng đều phải có nguyên do, hai người hãy nên suy nghĩ nguyên nhân từ đâu --"

Nhìn Mịch Nhi huyên náo khiến mọi người rối loạn, trong lòng Liên Hoa cũng âm thầm lo lắng, mặc dù ba đứa trẻ nhà mình cũng không bớt lo lắng, Tiểu Bạch trưởng thành quá sớm, Tiểu Hắc quá nghịch ngợm, Tiểu Muội thì quá yếu đuối, nhưng thật may là bọn chúng cũng không để người lớn bận tâm. Hành động của bọn chúng cũng sẽ có liên quan tới không khí gia đình, Tố Tâm và Mục Thần cũng nên tỉnh lại mình, không nên làm ảnh hưởng tới con cái?

Nhất thời Tố Tâm và Mục Thần không nói gì, bọn họ không khỏi nghĩ tới chuyện mình cãi vã, nếu như việc gì đã khiến Mịch Nhi ngủ yên bỗng nhiên bật khóc, cũng chỉ có thể là docon bé phát hiện bọn họ cãi vã. . . . . .

"Hu --" lúc này, lông mi Mịch Nhi khẽ run, khàn giọng kêu gọi: " cha, mẹ. . . . . ."

"Mịch Nhi, chúng ta ở đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK