Cô biết rõ nhất, anh Tiểu Bạch quả thật chính là đại ác ma khốn nạn sừngdài phúc hắc! Cửu Cửu còn dám nói anh hơn hai mươi tuổi liền bị cô bắtnhốt, rõ ràng là bắt đầu từ bốn tuổi cô liền bị anh âm mưu thiết kế, anh mặt dày mày dạn vô lại chiếm hữu cô! Năm đó anh khi dễ cô còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến cô đồng ý sau khi lớn lên gả cho anh, là cô một đờicũng không thoát khỏi ác ma này. . . . . .
Nhưng cho dù lòng Mịch Nhi không ngừng phản bác, châm chọc, cô vẫn là thay quần áo xong đi rakhỏi phòng thí nghiệm, chạy về phía cửa học viện y học. Nghĩ cũng biết,chỗ Liên Tĩnh Bạch xuất hiện nhất định chính là tiêu điểm, cô muốn dẫnanh cái người nguy hiểm này về nhà, không để cho anh đầu độc các họcmuội thanh thuần của cô.
Đi tới trước cửa học viện, xa xa liềnnhìn thấy một chiếc BMW màu bạc dừng ở ven đường, dựa vào trước cửa xelà một bóng dáng cao lớn, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt anh, nhưng nhìn thấy một đoàn oanh oanh yến yến vây ở bên cạnh anh, cũng biết người đàn ông này tuyệt đối là một người xuất sắc.
"A a a! Là Liên Thiếu! Liên Đại Thiếu người thừa kế Triển thị và FL đó!"
"Liên Thiếu em thật yêu anh! Chỉ cần anh nguyện ý, để cho em làm cái gì cũng được!"
"Liên Thiếu nhìn em! Nhìn em một cái đi!"
Đám hoa si nữ sinh mười mấy tuổi của học viện kia vây quanh ở trước xetiếng thét chói bên tai không dứt, còn có càng nhiều thiếu nữ như laođầu vào lửa xuất hiện trước cửa học viện y học, Mịch Nhi không nhịn được đen mặt, cô cũng biết, Liên Tĩnh Bạch tuyệt đối là kẻ ** trêu hoa ghẹonguyệt!
Giận dữ hừ lạnh một tiếng, vòng qua đám người xoay người muốn đi hướng khác. D.D.L.Q.D
"Mịch Nhi!" Một **âm thanh từ tính chợt kêu lên rõ ràng, "Anh đến đón em về nhà, còn không mau tới đây!"
Trong lúc nói chuyện, cái người đàn ông có vóc người cao thẳng cực kỳ anh tuấn đó xuyên qua đoàn người, bước nhanh tới.
Người đàn ông này chỉ chừng hai mươi tuổi, anh ngũ quan tuấn tú giống nhưkiệt tác của thượng đế, đủ để cho ngàn vạn thiếu nữ thét lên ngất xỉu,hoàn toàn khiến người ta mê muội. Toàn thân anh tự nhiên tản mát ra mộtloại phong cách kín đáo lại bướng bỉnh, thể hiện rõ sự thành công vàliều lĩnh của anh, và tự tin đối với tất cả tình thế bắt buộc.
"Mịch Nhi?" Đôi chân dài Liên Tĩnh Bạch bước mấy bước liền đuổi kịp Mịch Nhi, tiến lên nhẹ nhàng kéo cổ tay của cô, "Không nghe thấy lời của anh ư,tại sao còn chạy?"
"A, là anh Tiểu Bạch!" Mịch Nhi không thểkhông dừng chân lại, cô xoay người làm bộ như mới vừa nhận ra bóng dánganh, "Anh tới trường em làm cái gì?"
"Em lại quên rồi. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch thân mật gõ cái trán Mịch Nhi một cái, "Hôm nay là ngàytụ hội định kỳ của hai nhà chúng ta một tháng một lần, Liên Tranh, DĩMặc và A Cẩn đều trở về, anh biết ngay em còn ở lại trong phòng thínghiệm của trường học, tan làm liền thuận đường tới đón em."