"Che giấu, nhà họ Triển có gì cần che giấu?" Liên Tĩnh Bạch càng nghe càng hỗn loạn, thật ra anh chỉ nghe được mấy câu cuối "Trả lại gấp trăm lần, muốn cô đẹp mặt", thì ra họ còn bàn về thân thế của Mịch Nhi?
Anh nguy hiểm nheo mắt lại, như đèn pha chiếu qua ba người, là ai biết được thân phận mà Mịch Nhi che giấu, biết cô là con gái của nhà họ Mục?
"Hừ, anh đừng đánh giá cao sự thông minh của mấy người này, nếu như họ biết rõ thân phận của em, nào dám đối với em như vậy!" Mịch Nhi liếc qua đã biết suy nghĩ của Liên Tĩnh Bạch, không khách khí phủ quyết thay anh, trên mặt cô cười như không cười, có chút hăng hái hỏi ba vị thiên kim, "Này, trong bữa tiệc đã đồn đại gì về tôi, nhất định còn có những phiên bản khác đúng không? Mới vừa mấy người nói thân thế là cha mẹ mất sau đó lưu lạc trong trốn phong trần, vậy có vì hy sinh cho cha mẹ mà ký khế ước hôn nhân hay không? Nói tôi nghe xem. . . . ."
Mặt Liên Tĩnh Bạch càng thêm âm trầm, mới vừa rồi cũng chỉ có thể coi là sấm chớp mưa rào, thì bây giờ, quả thật chính là mưa rào gió lốc tàn sát bừa bãi!
Anh hận đến cắn răng, khó trách Mịch Nhi lại tức giận như vậy, những thiên kim quý tộc bình thường tao nhã rụt rè, thế mà lại nói ra những lời này!
Anh chỉ vì tự do của Mịch Nhi, mới không công khai gia thế thật sự của cô, nhưng đổi lấy lại là một đám bụng dạ khó lường độc miệng tổn thương đến Mịch Nhi, tùy ý bịa đặt bối cảnh sau lưng cô, càng không thể tha thứ khi dính líu đến người nhà cô!
Liên Tĩnh Bạch gần như không thể nhịn được muốn bóp cổ họ, anh phẫn hận trách cứ ba người nói: "Các cô-- các cô không hổ con gái danh gia, thật làm cho ta mở rộng tầm mắt! Lời nói không có tin đồn vô căn cứ mà đã lung tung vu oan người khác, đây là do nhà mấy người dạy sao! Cho dù tôi muốn cưới một người phụ nữ bình thường, chẳng lẽ các cô có tư cách xen vào, có tư cách khinh bỉ sao! Huống chi, căn bản Mịch Nhi không phải mang thân phận như mấy người đoán!"
"Anh nói lời như thế, người ta sẽ không tin đâu --" Mịch Nhi vô tình phá vỡ cục diện của Liên Tĩnh Bạch, "Anh biết gượng gạo không, nói những lời này ai sẽ tin anh! Thân phận của em, anh nói không suy tính gì hết!"
Khóe môi Mịch Nhi gợi lên nét cười lạnh, cô tùy tiện tiến lên bóp cằm một cô gái áo xanh, ngón tay trắng thuần phác họa khóe môi cô ta, cô lạnh lùng nhắc nhở cho họ: "Người khiến các cô khâm phục khẩu phục sắp đến. . . . . . Biết bối cảnh thực sự của tôi, nhưng ngàn vạn lần không được khóc lóc cầu xin tha thứ đó! Chúng ta đếm tới 20, người đó sẽ xuất hiện. . . . . ."
"Một, hai, ba. . . . . ."
Còn không đợi Mịch Nhi đếm tới mười, một loạt tiếng bước chân truyền nhanh tới.
"Chị? Chị ở đâu vậy?" Mục Cẩn vẫn còn đang trong thời kỳ đổi giọng mà khàn khàn truyền tới, "Chị gởi tin nhắn cho em tới đây làm gì, chị chốn ở chỗ nào vậy!"
"A Cẩn, chúng tôi ở chỗ này!" Liên Tĩnh Bạch lên tiếng chỉ dẫn Mục Cẩn, khóe môi giương lên nụ cười.
Anh chỉ dùng một cái chớp mắt đã biết kế sách của Mịch Nhi, thì ra cô báo cho Mục Cẩn đến đây, Mục Cẩn vừa có thể cùng cô chỉnh ba cô thiên kim này, có thể làm chứng dập nát lời đồn thân phận của cô, cô đã sớm chuẩn bị tất cả.
Xem ra, cho dù anh chưa từng xuất hiện, Mịch Nhi cũng sẽ không chịu thua thiệt chút nào, cô sẽ dùng phương thức trực tiếp nhất đánh lên mặt những cô thiên kim danh gia này, làm cho họ tự ti mặc cảm!
"A, Chị anh rể, hai người đều ở đây! Vậy còn gọi em tới làm gì! Em không muốn làm kỳ đà cản mũi đâu. . . . . ." Mục Cẩn nghe tiếng chạy tới, cậu chào hỏi một tiếng với Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch, rồi kỳ lạ nhìn ba người kia, lời nói trong miệng ác độc phê bình: " Đây là thứ gì vậy, nhà họ Triển có pho tượng mới sao? Tại sao xấu như vậy, làm sao có thể cho người ta thấy!"
Toàn thân ba vị thiếu nữ đã bị bất động, đến bây giờ toàn thân đã sớm tê ngứa, nhưng vừa thấy thiếu gia Mục Cẩn nhà học Mục tới, nghe cậu nhẫn tâm nói, tất cả bọn họ đều xấu hổ giận dữ.
Bộ dạng mình bây giờ khó coi lại bị người ta nhìn thấy, mà cậu lại còn nhẫn tâm nói họ xấu xí!
Mà phụ nữ trời sinh yêu cái đẹp nên đã bị lời cậu tổn thương, nên cũng không chú ý tới, xưng hô của Mục Cẩn đối với Mịch Nhi và Liên Tĩnh Bạch, một tiếng "Chị và anh rể" này, người thông minh chắc chắn nghĩ ra tất cả mọi chuyện!
Nhưng ba người tối nay lại là những kẻ thiếu não, nhắc nhở rõ ràng như vẫy cũng không làm cho họ hiểu chuyện, nhất định, họ sẽ bị đáp án công bố làm cho chấn động!
"Dài dòng quá! Tại sao tới chậm như vậy, còn bắt chị chờ em! Về sau phải nhanh một chút, đàn ông con trai phải làm việc nhanh nhẹn biết không! Dám không để tâm tới việc của chị, thật là thiếu lễ nghĩa rồi! Hừ, lần sau sẽ tính sổ một lượt với em, bây giờ có chuyện muốn em làm!" Mịch Nhi phải miễn cưỡng nhón chân lên vỗ đầu em trai, còn giống như khi còn bé răn dạy Mục Cẩn nói.
Mục Cẩn bất đắc dĩ cầu xin tha thứ: "Em biết rồi. . . . . . Chị, cuối cùng là có chuyện gì khẩn cấp, trước tiên nói tới chính sự đi!"
Cằm Mịch Nhi giương lên, tay chỉ ba pho tượng, vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh em trai nói: "Ba người này cảm thấy rất hứng thú với ra thế của chị, thậm chí suy đoán rất nhiều rất nhiều phiên bản, A Cẩn, Em nói cho họ biết đáp án chính xác đi! Nói xem cuối cùng chị là ai, có quan hệ thế nào với em!"
Đúng như Liên Tĩnh Bạch suy đoán, khi cô xuất hiện trước mặt ba người thì đã báo cho Mục Cẩn chạy tới, muốn em trai chứng minh thân phận của mình, muốn đường đường chính chính bày ra bối cảnh cho mọi người biết!
Cô biết cha mẹ và người yêu vì cô, mới quyết định tạm thời giấu diếm thân phận của cô, nhưng nếu như làm vậy đổi lấy ác niệm từ những người khác, để cho họ suy đoán thuận miệng nói bậy quá khứ của cô, tổn thương người nhà cô, cô tình nguyện nói ra thân phận, sau đó hung hăng đè chết bọn họ!