Mục lục
Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Bạch bị bức ép nên không tự chủ lui về phía sau nửa bước, đối với bản năng lùi bước của mình, lông mày nhíu lại, âm thầm tức giận vì mình hoảng sợ.

Cố gắng nâng cao đầu, Tiểu Bạch nhích tới gần Tố Tâm một bước, căn cứ vào đạo lý quyền lợi bảo hộ của mình mà nói: "Di Tố nói không sai, nhưng mà cháu lại nghĩ, cho dù dì là mẹ của Mịch Nhi, cũng không thể thay em ấy quyết định tất cả, không thể khống chế cuộc sống của em ấy thì phải?!"

"Tại vì Mịch Nhi chưa thể phân rõ ai tốt ai xấu, cho nên chúng ta là cha mẹ, phải đề phòng tất cả những người có thể tổn thương con bé!" Mục Thần vừa nghe vậy, thiếu chút nữa muốn đè Tiểu Bạch ra đánh một trận, "Bấy giờ Mịch Nhi còn nhỏ tuổi cho nên dễ dàng bị lừa gạt, nên chúng ta muốn thay con bé quyết định là sai sao!"

"Nhưng làm sao hai người biết được cháu sẽ làm hại em ấy!" Tiểu Bạch mở mồm phản bác, kĩ càng tấn công vào chỗ hiểm, "Chú Mục Thần, chú đã vắng mặt trong cuộc sống của Mịch Nhi, mang cho Mịch Nhi tổn thương rất lớn, rõ ràng là chú mới đúng. . . . . ."

"Cháu còn dám nói thêm một câu!" Mục Thần bị đâm phải chỗ đau, trong phút chốc liền nổi giận, anh thậm chí quên mất tình nghĩa của mình đối với Liên Hoa, liền tiến lên nắm lấy cổ áo Tiểu Bạch, to tiếng chất vấn, "Liên Tĩnh Bạch, cháu có gan thì lặp lại lần nữa xem nào!"

"Tố Tâm, Mục Thần!"

Ngay lúc này, Triển Thiếu Khuynh xuất hiện, vừa nhìn thấy hình ảnh giương cung bạt kiếm, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Anh và Liên Hoa vừa mới cùng Tố Tâm bàn luận về việc ở lại nhà họ Triển, sau đó đi sắp xếp phòng ở cho họ, nhưng anh chỉ mới đi có một lát, thì tại sao Tố Tâm và Mục Thần lại xảy ra xung đột với Tiểu Bạch!

Triển Thiếu Khuynh xông lên trước, đưa tay kéo Tiểu Bạch ra sau mình, nhìn Mục Thần và Tố Tâm đang tức sùi bọt mép, nét mặt hai người giống như muốn chỉnh Tiểu Bạch một trận, khiến anh hơi nhíu lông mày: "Chuyện này là sao?"

Mặc dù Triển Thiếu Khuynh không rõ đầu đuôi mọi chuyện, nhưng nhà họ Triển đã có truyền thống bao che nên anh không thể không giúp con trai của mình khi chưa biết lý do. Ngẩng đầu nghênh chiến đôi mắt rực lửa đối diện, mặt Triển Thiếu Khuynh không đổi sắc hỏi: "Tiểu Bạch đã làm chuyện gì, mà khiến hai người lại phải tức giận như vậy? Ha ha, Tiểu Bạch có gì không đúng, chúng ta có thể từ từ dạy dỗ nó, chứ hai người hù dọa nó làm gì?!"

"Hừ!" Đôi mắt Tố Tâm vẫn lạnh lùng như trước, giận đến nỗi không chịu nói thêm một câu.

Mục Thần hừ lạnh một tiếng, trên mặt cũng tràn đầy lửa giận: "Hay là hỏi con của anh đi, rốt cuộc thì nó đã làm ra chuyện đi!"

"Thế này là sao?" Lúc Liên Hoa nghe thấy quản gia báo lại tin tức liền chạy tới, tình trạng hiện trường cũng khiến cho cô mơ hồ đoán được, có lẽ là là con trai mình đã có hành động gì quá đáng đối với Mịch Nhi chăng?

Mở to hai mắt, cô nhẹ nhàng đến bên Mịch Nhi, khẽ an ủi hỏi: "Mịch Nhi, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Con nói cho dì biết được không?"

Đôi tay trắng nõn nhỏ bé của Mịch Nhi vẫn còn che miệng vì hoảng sợ, bên trên cánh môi còn lưa lại nhiệt độ của nụ hôn, đột nhiên bị cưỡng hôn khiến cô bé như bị sấm sét giữa trời quang, cô bé lại bị Tiểu Bạch hôn lần nữa khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, nóng bỏng đến nỗi che miệng lại mà ngón tay cũng nóng lên.

Nghe thấy Liên Hoa hỏi thăm, Mịch Nhi dùng sức chớp chớp đôi mắt, trong não giống như rót vào một tia sáng, cô bé thẹn quá thành giận chỉ tay vào Tiểu Bạch chất vấn nói: "Anh -- anh lại hôn em! Đáng ghét, em chỉ nói là không muốn gả cho anh, sao anh lại có thể bắt nạt em!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK