“Mịch Nhi!” Một giọng nữ quen thuộc mang theo lo lắng vang lên, “Mịch Nhi, con không sao chứ!”
Mịch Nhi nhìn theo tiếng nói, ở trước cửa phòng đồ chơi, ba vẻ mặt người lớn khẩn trương đứng đó. Hình như là bị bộ dạng đánh lộn của cô bé và Tiểu Bạch hù sợ, bọn họ đều ngẩn ra, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trong nhà.
Ánh mắt Mịch Nhi nhanh chóng nhìn qua người đàn ông duy nhất không quen biết, cô bé tuyệt đối chưa từng thấy qua người đàn ông đẹp trai, tóc đen, mắt xanh này, ngược lại, ánh mắt cô bé cầu xin sự giúp đỡ về phía hai người đẹp kia, quả nhiên, em gái đã gọi mẹ mình đến can ngăn. . . . . .
“Liên Tĩnh Bạch, mau dừng tay cho mẹ!” Người phụ nữ lên tiếng chính là mẹ của Tiểu Bạch và em gái, là Liên Hoa, tổng giám đốc tập đoàn FL, cô lên giọng quát mắng Tiểu Bạch, “Còn không mau buông tay!”
Nhưng giờ phút này, Mịch Nhi không có vui mừng vì dì xuất hiện, ánh mắt cô bé chỉ thấy được người đã gọi tên mình, người kia đứng giữa ba người, mặc đồ màu trắng, đôi mắt màu tím xinh đẹp.
Người nọ có ngũ quan tinh xảo đến hoàn mỹ, một đầu tóc đen dài ngang lưng, làn da trắng nõn so với quần áo càng thêm trong suốt. Rõ ràng người đẹp đã hơn 30 tuổi, nhưng lại tản ra khí chất lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy thoát tục.
Mịch Nhi nhìn người đẹp có đôi mắt giống mình, là đôi mắt màu tím cực kì hiếm có giống như thủy tinh cao cấp, giờ phút này không có lạnh lùng, mà chỉ còn lại vô số sự quan tâm lo lắng.
Ngay lập tức, đôi mắt Mịch Nhi đỏ lên, nhớ nhung và uất ức dâng trào, mím môi, cô bé bị đôi mắt lo lắng khẩn trương kia làm cho chực khóc.
Tiểu Bạch nghe thấy giọng nói uy hiếp của mẹ mình, thì lập tức liền nhả miệng ra.
Dời hàm răng đi, cậu mở mắt, nhìn Liên Hoa tức giận trước cửa, trong lòng cũng hơi sợ.
Hỏng bét, mặc kệ nguyên nhân mà cậu đánh nhau với Mịch Nhi là gì, chắc chắn là mẹ cũng sẽ trách cứ vì cậu đã bắt nạt em gái nhỏ tuổi hơn!
Tiểu Bạch mất bò mới lo làm chuồng, cố gắng nói ra ý tối đối với Mịch Nhi nhỏ hơn một cái đầu: “Mịch Nhi. . . . . . Mịch Nhi, em không sao chứ? Anh kéo em đứng lên –“
Mịch Nhi cảm thấy hàm răng của Tiểu Bạch đã rời khỏi môi mình, oán giận hừ một tiếng, cô đẩy tay Tiểu Bạch ra, vươn người bò dậy, chạy về phía lồng ngực ấm áp của người đẹp: “Mẹ, hu. . . . . .”