Nhưng mà, lần cô lái xe đến theo cách của người bình thường, sau khi bước vào cao ốc cũng là theo phép tắc ghi tên ở quầy lễ tân của Triển thị, sau đó yên tĩnh chờ đáp lại.
Cô đi tới tiêu tức (thư từ và tin tức) của Triển thị, thông qua từng thư ký, cuối cùng, truyền đạt đến tai Triển Dĩ Mặc ở tầng trên cùng.
Thư ký dùng âm thanh bình thản dò hỏi trong điện thoại: "Triển tổng, có một vị tiểu thư cầm giấy hẹn trước với Liên tổng, nói muốn tới thương lượng chuyện với ngài, ngài muốn gặp cô ấy không? Cô ấy tên là Dịch Nhi, giấy hẹn trước cũng là thật, cô ấy đang ờ quầy lễ tân ở lầu một."
"Là cô ấy?" Triển Dĩ Mặc sững sờ, gật đầu nói, "Tôi biết rồi! Cô phái người dẫn cô ấy trực tiếp lên lầu là được, tôi đợi cô ấy ở phòng làm việc!"
Sau khi anh cúp điện thoại, liền quẳng bút ký tên phê duyệt văn kiện trong tay xuống, thậm chí có chút sốt ruột đứng lên, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống dưới.
Dường như, anh có thể thấy Dịch Nhi ở lầu một, cũng có thể khiến thang máy lên tầng trên cùng vận hành nhanh hơn, có thể nhanh một chút thấy được mỹ nhân xinh đẹp kia.
Triển Dĩ Mặc thậm chí có chút kích động chuẩn bị kéo cửa phòng làm việc ra, tự mình đến cửa thang máy đón cô, anh muốn lúc Dịch Nhi bước vào tầng trên cùng trong nháy mắt có thể gặp cô!
Nhưng khi ngón tay của anh chạm tới cửa, thời điểm một giây sau muốn kéo cửa ra, anh chợt tỉnh ngộ, nhất thời thân thể cứng đờ.
Tâm trạng mình hoàn toàn gấp gáp không giống bình thường, não anh dâng lên loại kích động muốn gặp được Dịch Nhi này, loại này giống như muốn lần đầu tiên hẹn hò với nữ thần mình thầm mến luống cuống tay chân, rốt cuộc là sao vậy!
Triển Dĩ Mặc chậm rãi thu ngón tay về, nghĩ lại mình có cái gì không đúng, không khỏi thấy buồn cười.
Ánh mắt của anh trở nên tràn đầy cân nhắc, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của mình, lúm đồng tiền ở khóe miệng anh phảng phất như thiên thần khiến người ta say mê.
Chỉ là một lần gặp nhau ngoài ý muốn ba ngày trước, lại khiến trái tim anh rung động như vậy, khắp người Dịch Nhi tràn đầy linh khí của thợ chế tạo vũ khí thiên tài, thế nhưng mang lại cho anh nhiều bất ngờ như thế!
Không hề nghi ngờ, Dịch Nhi đích thật là người rất đặc biệt đối với anh.
Lúc anh năm tuổi chờ ở cửa phòng bệnh chào đón cô ra đời, thời điểm đó cô trần truồng nhăn thành một đám còn trêu chọc cô là con khỉ nhỏ. Kể từ lần đó hai người chia ly, mặc dù không còn gặp mặt, nhưng cũng coi là bạn tri kỷ đã lâu, anh thích chơi súng ống, Dịch Nhi am hiểu chế tạo súng ống, hai người vẫn luôn duy trì giao dịch có qua có lại lâu dài, thường xuyên tham thảo cải tiến công hiệu của vũ khí, loại quan hệ đơn thuần này dường như không gì phá vỡ nổi.
Cho đến khi năm năm trước Mịch Nhi mất tích, Dịch Nhi cũng không còn trả lời tin tức của anh, anh cũng không cách nào thông qua Mịch Nhi liên lạc với trụ sở kia, mới hoàn toàn cắt đứt qua lại với Dịch Nhi. Hàn Băng Tâm dien/dan/leq/uydo/n
Gặp mặt lần nữa, anh hai mươi mốt tuổi phong thần tuấn dật, mà Dịch Nhi cũng thành thiếu nữ mười bảy tuổi xinh đẹp động lòng người, một hồi chí lớn gặp nhau, một hồi đấu súng đặc sắc vô cùng, bọn họ mới quen đã thân.
Trong lòng Triển Dĩ Mặc sắp xếp lại suy nghĩ, nhưng ngay cả như vậy, mình cũng không nên tràn đầy lòng mong đợi với việc cô tới chơi như thế, loại cảm xúc không kiềm chế được này, trước kia hình như chưa từng xảy ra.
Phải chăng, đây chính là duyên số đã định trước đến? Mà Dịch Nhi, chính là tiên nữ đã định trước đến dạo chơi nhân gian của người đàn ông đào hoa anh?
Cha đã từng nói, tình yêu làm cho không người ta không có lúc nào là không nhớ nhung đối phương, mỗi lần ly biệt cũng như cách ba thu; anh cả cũng từng cảm khái, nhớ nhung là bước đầu tiên dẩn đến tình yêu, thời điểm cô không có ở đây mong đợi cô xuất hiện, đây là dấu hiệu rõ ràng nhất. . . . . .
Vì vậy, anh thật sự là này sinh tình yêu với tiểu nha đầu Dịch Nhi này sao?
Triển Dĩ Mặc rủ xuống đôi mắt đen sán rực như sao lạnh, mắt tràn đầy trầm tư.
Hiện tại, anh vẫn không có biện pháp khẳng định thứ tình cảm này.
Xem ra, anh cần nhiều cách xác định hơn, xác định tâm ý của mình với Dịch Nhi, xác định tình yêu của mình có phải cuối cùng đã tới hay không. . . . . .
"Cốc cốc!"
Lúc này, tiếng gõ cửa trong trẻo cũng đã vang lên, thư ký nghiêm túc xin chỉ thị: "Triển tổng, tiểu thư Dịch Nhi đến, bây giờ có thể đi vào không?"
"A ——" Triển Dĩ Mặc giật mình thức tỉnh từ trầm tư, anh nắm tay ho khan mấy tiếng, nhanh chóng đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, cầm lên một văn kiện giả vờ đang làm việc, mới cất giọng nói, "Mời vào!"
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Dịch Nhi giống như nụ hoa tuổi trẻ vô hạn, thoáng chốc đã xâm nhập tầm mắt của Triển Dĩ Mặc, gợi lên toàn bộ lực chú ý.
Hôm nay, cô không mặc bộ đồ đặc công không thể hiện ra dáng vẻ đẹp nhất của cô đó, mà đổi thành thường phục xinh đẹp động lòng người, T shirt đơn giản phối hợp với quần jean ngắn, chính là loại trang phục sức sống vô tận này, mới thanh thủy xuất phù dung (*), mới có thể tôn lên vẻ đẹp nhất của cô. Truyện chỉ edit tại diendanlequydon.com
(*):Nguyên câu là thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Nước trong lộ hoa sen, thiên nhiên vứt bỏ trang sức đẽo gọt).Ý chỉ cái gì để tự nhiên vẫn là đẹp nhất.
"Hel¬lo! Tiểu Hắc! Lâu như vậy mới mở cửa, anh ở đây làm gì đó!" Dịch Nhi vào cửa liền dửng dưng chào hỏi Triển Dĩ Mặc, "Em chính là đứa trẻ giữ chữ tín tốt, lần này là đặc biệt tới bồi thường anh! Ai nha, thủy tinh và sàn nhà sửa chữa không tệ nha, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị vỡ, thay mới hết sao!"
Dịch Nhi nhìn xung quanh phòng làm việc được đổi mới hoàn toàn, không ngừng gật đầu khen ngợi hiệu suất xử lý chuyện của Triển thị, trong vòng ba ngày liền sửa sang một không gian hỗn độn lại rực rỡ hẳn lên, quả nhiên là công ty quốc tế hàng đầu!
"Dịch Nhi, anh đã nói rồi, không cho em gọi cái nick name đó nữa, nó đã qua kỳ bãi bỏ rồi. . . . . ." Triển Dĩ Mặc lại nghe thấy nick name "Tiểu Hắc" đã vài chục năm không người nào dám ngắc tới kia, trán lần nữa rơi xuống mấy vạch đen, "Thời điểm chúng ta liên lạc trước kia, cho tới bây giờ em chưa từng gọi anh như vậy, năm đó ít nhất em cũng gọi là Triển nhị thiếu!"
"Đó là bởi vì, trước kia em không biết anh vẫn luôn gọi em là con khỉ nhỏ!" Vừa nhắc tới chuyện này, Dịch Nhi lập tức điêu ngoa chống nạnh, bộ mặt xù lông gây hấn, "Hôm qua em mới nghe chị Mịch Nhi tình cờ nhắc tới, anh vậy mà vẫn luôn gọi em như vậy! Hừ, anh có thể gọi em như vậy, em gọi anh là Tiểu Hắc thì sao!"
Dịch Nhi chỉ vào Triển Dĩ Mặc, bực tức trách móc nói: "Thiệt thòi cho em trước kia còn coi anh là người tốt, mua một tặng một cho anh rất nhiều khẩu súng, ai biết được anh lại nói xấu sau lưng em! Trước kia chị Mịch Nhi chỉ biết nhắc tới anh Liên với em, lần này em nói đến chuyện tận mắt thấy anh đùa giỡn nhân viên nữ, chị ấy mới nói cho em biết các tội ác của anh, bảo em phải cẩn thận loại người phong lưu như ngựa đực anh!"