Cô hiển nhiên không dự đoán trước sẽ là kết quả này, Liên Tĩnh Bạch ở trên máy bay chuẩn bị nhiều mê hoặc như vậy, để cô tràn ngập cảm giác thần bí và mong đợi với lần hành trình này, nhưng hành trình cuối cùng vậy mà chính là thành phố K. . . . . .
Chẳng lẽ anh nói kết thúc ngày nghỉ sớm, sẽ muốn về nhà sao?
"Đúng, chúng ta trở về rồi." Liên Tĩnh Bạch nhìn không cam lòng vẻ mặt của Mịch Nhi, chỉ mỉm cười, cũng không giải thích gì nhiều.
Cùng nhau xuống máy bay, anh kéo cô lập tức chạy về lối ra của sân bay, tài xế nhà họ Triển phái đến đã sớm chờ trong này, chuẩn bị đón bọn họ về nhà.
Hai người lên xe, Liên Tĩnh Bạch mới nói với Mịch Nhi mặt tràn đầy thất vọng : "Kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc, nhưng anh có lý do rất quan trọng, chúng ta cần phải trở về."
"A. . . . . ." Mịch Nhi mệt mỏi tê liệt trên ghế ngồi, mặc kệ anh nói thế nào đi nữa, dường như cũng đã không thể thay đổi thử trở lại K thành phố một lần.
Anh nói có lý do trở về sớm, nhất định là vì Triển thị xảy ra vấn đề phải là anh mới có thể xử lý, sau khi trở về, anh lại muốn bắt đầu làm việc không dừng lại, tuyệt đối không thể giống như ngày trước nữa, luôn làm bạn với cô.
Mịch Nhi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, tận lực thuyết phục mình không cần giở tính khí trẻ con, muốn cố gắng hết sức thông cảm cho anh Tiểu Bạch.
Đúng vậy, thân là CEO công ty cao cấp thế giới, làm sao anh có thể tùy hứng nói nghỉ phép liền nghỉ phép nói du lịch liền du lịch đây? Chú Triển cũng không phải đã để xuống trách nhiệm công ty đi du lịch vòng quanh thế giới với dì Liên, anh Tiểu Bạch trên người gánh vác trách nhiệm của mấy vạn nhân viên, lần này anh có thể tranh thủ thời gian theo cô lâu như thế, cùng cô trải qua kỳ nghỉ vui vẻ như thế, cô nên cảm thấy hài lòng rồi.
"Được rồi, về nhà cũng tốt!" Tìm nhi rốt cuộc lại lần nữa nở nụ cười, cô nhìn thời gian, hỏi Liên Tĩnh Bạch, " Bây giờ ở Trung Quốc mới hai giờ chiều, anh sẽ không lập tức phải đến công ty chứ? Nếu không vội, vẫn là ăn trước một bữa cơm trưa thật ngon đi, thức ăn trên máy bay nhất định không hợp khẩu vị của anh, ăn xong rồi anh ngủ tiếp dưỡng đủ tinh thần sẽ cảm thấy tốt hơn, đến mai lại bắt đầu công việc được không?"
"Hôm nay anh đương nhiên sẽ không đến công ty, em không cần lo lắng cho anh." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, "Về nhà dĩ nhiên phải ăn thật ngon trước, chẳng qua là anh ngủ thật lâu trên máy bay, không nhất định phải điều chỉnh chênh lệch thời gian. Buổi chiều anh có vài thứ muốn đưa em đi xem, em còn có tinh thần kiên trì một buổi chiều sao?"
"Em ngủ trên máy bay còn lâu hơn anh, để em ngủ nữa tuyệt đối không ngủ được, đi với anh xem cái gì cũng có thể. . . . . ." Mịch Nhi lắc đầu, tò mò hỏi, "Nhưng mà anh lại có sắp xếp gì, muốn đưa em đi xem cái gì hả? Cũng về đến nhà rồi, thế nhưng anh lại cho em hồi hộp? Anh sẽ không định bây giờ hoàn toàn không cho em biết chứ?"
"Về đến nhà, tự nhiên sẽ thấy được." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng cào chóp mũi Mịch Nhi, "Bảo đảm sẽ không để em thất vọng, mời kiên nhẫn chờ đợi đi."
"Anh thật sự nên đi viết tiểu thuyết, thật là điểm đáng ngờ khắp nơi làm người khác khó chịu vì thèm. . . . . ." Mịch Nhi hơi bĩu môi nói móc, " Chẳng lẽ anh đối với tất cả nhân viên cũng như vậy sao, cho tới bây giờ cũng không nói thẳng, thích để người khác đoán? ! Nham hiểm quỷ quyệt phúc hắc gian xảo!"
"Vấn đề này em có thể đi hỏi nhân viên của anh, anh chỉ biết là ——" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu mổ một cái trên môi Mịch Nhi, "Anh tuyệt đối chỉ dịu dàng sủng nịch như thế với em, những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Đang nói, môi anh nóng bỏng vững vàng che kín cánh môi cô, tình cảm nồng nhiệt làm bậy lưỡi khéo léo thăm dò vào bên trong môi cô, dâng lên một ngọn lửa nhiệt tình kịch liệt bốn phía.
"Ô ô. . . . . ." Mịch Nhi vùng vẫy phản kháng, "Anh lại. . . . . . Chuyển. . . . . . Nói sang chuyện khác, a ô ——"
Cô mở miệng phun ra lời nói khiến đầu lưỡi anh đưa vào nhanh chóng hơn, cuối cùng cô cũng không thể không thuận theo nhịp tiến của anh đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt kích tình, cùng anh múa sáng tác ra một cảnh hôn thân mật.
Lộ trình về nhà của hai người chỉ có hôn, nhịp tim hồi phục và tâm trạng bình tĩnh lại sau nụ hôn thắm thiết, xe thể thao chạy đến cửa lớn khí thế hào hùng của nhà họ Triển, bọn họ rốt cuộc lại về nhà.
"Đại thiếu gia, tiểu thư Mịch Nhi, các người rốt cuộc trở về rồi !" Quản gia chờ trước nhà, vẻ mặt tươi cười bày tỏ vui mừng với bọn họ về nhà, "Biết các người hôm nay trở về, căn phòng đã thu dọn trước, mới xuống máy bay trên đường mệt mỏi, bây giờ có muốn đi rửa mặt thay quần áo trước không? Cơm nước cũng đã chuẩn bị, bất cứ lúc nào ũng có thề ăn!"
"Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, lập tức tới phòng ăn ăn cơm, Mịch Nhi đi trước đi, anh còn có chuyện hỏi quản gia." Liên Tĩnh Bạch đẩy Mịch Nhi về phòng trước, sau đó nhẹ nhàng đến trước mặt quản gia.
"Con để người đưa đến cái gì có phải cũng theo yêu cầu của con bố trí tốt hay không? Trang trí căn phòng cũng phải tuyệt đối giống như con yêu cầu!" Liên Tĩnh Bạch nghiêm túc hỏi, "Trật tự tất cả mọi thứ cũng không thể loạn, bác đặc biệt kiểm tra rồi sao sao? Còn có tất cả hình ảnh ánh sáng là quan trọng nhất, có phải cũng chạy thử tốt không? Bây giờ, con muốn bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn!"
"Đương nhiên, đại thiếu gia, bác làm việc ngài yên tâm!" Quản gia cũng nghiêm túc trả lời, "Bác biết rõ sự kiện này ý nghĩa quan trọng, tất cả mọi thứ bác đã bố trí tốt, tất cả trang trí bác cũng đều kiểm tra vài lần trước đó, tuyệt đối không có bất kỳ sơ sót!"
"Vậy thì tốt, làm phiền quản gia rồi !" Trên mặt Liên Tĩnh Bạch lúc này mới mang theo ý cười, tỏ lời cảm ơn với quản gia nói: " Mấy ngày nay bác đã cực khổ rồi, chờ sau khi chuyện thành công, con sẽ để bác nghỉ dài hạn!"
Liên Tĩnh Bạch lại căn dặn vài chuyện với quản gia, lúc này mới xoay người trở về phòng, sau khi rửa mặt thay quần áo, anh gần như cùng Mịch Nhi cùng một thời gian ra khỏi phòng, cùng đến phòng ăn ăn cơm.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, hai người ăn bữa trưa này trễ, cũng có chút không yên lòng, Mịch Nhi vốn không đói, trong lòng vẫn nhớ anh nói muốn đưa cô đi xem cái gì, chỉ ăn qua loa một chút; mà bây giờ Liên Tĩnh Bạch lòng tràn đầy kế tiếp muốn vào làm chuyện lớn kia, cả người cũng căng thẳng như chuẩn bị cho chiến tranh, đồ ăn ngon cũng ăn đến nhạt nhẽo rồi.
"Không ăn!" Mịch Nhi ăn miếng rau cải cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được để đũa xuống, thúc giục Liên Tĩnh Bạch nói, "Em đã ăn no rồi ! Em xem anh Tiểu Bạch cũng không phải là rất có dáng vẻ muốn ăn, không bằng bây giờ kết thúc bữa trưa đi! Anh có thể đưa em đi xem cái anh nói kia là gì chứ? Em nghi ngờ tò mò thật lâu!"