Lật qua trang cuối cùng của hồ sơ, Liên Tĩnh Bạch nâng cằm lên, chăm chú nhìn Mịch Nhi đáng yêu đang ngủ, chỉ mới nhìn cô như vậy, nhìn khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp ngủ say, anh đã cảm thấy lòng mình mềm xuống, nhìn cô ở gần, nhìn cô đang ở bên cạnh mình, cuối cùng có thể thỏa mãn như vậy.
Liên Tĩnh Bạch cũng nằm xuống, anh nhẹ nhàng ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào trong ngực, ôm ấp để lấp đầy chỗ trống, anh mới than nhẹ một tiếng, cảm giác xa cách bao lâu, nhớ lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Cuốn chặt cánh tay như sắt, anh khiến Mịch Nhi càng thêm gần sát trái tim mình, toàn tâm cảm nhận kích động ôm cô trong ngực.
Bất tri bất giác, anh cũng ngủ thiếp đi. . . . . .
Ngày thứ hai, ngày mới hửng sáng lên, Mịch Nhi đã chớp mắt tỉnh lại, ngày hôm qua gần như đều ngủ mê man cả một buổi chiều do sai múi giờ, ngược lại cô không ngủ được vào ban đêm, tỉnh dậy vô cùng sớm.
Mới là sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên còn chưa chiếu vào gian phòng, cô ngẩng đầu lên, lại vừa chống lại đôi mắt tràn đầy dịu dàng.
"Chào buổi sáng." Liên Tĩnh Bạch vẫn ung dung nhìn Mịch Nhi trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi cô một cái, "Ngày hôm qua nghỉ ngơi có tốt không, cơ thể có cảm thấy không quen không, giường ngủ có thoải mái không?"
"Ừm, Chào buổi sáng." Mịch Nhi gật đầu một cái, anh Tiểu Bạch dịu dàng gần trong gang tấc, cô nhớ người năm năm trước giống như che chở bảo vật ôm ấp lấy cô, cùng người yêu tỉnh lại buổi sáng, thật tốt đẹp.
Cánh tay Mịch Nhi không khỏi ôm chặt lấy eo Liên Tĩnh Bạch, đem mặt cô vùi vào lồng ngực anh, ngửi ngửi mùi sữa tắm bạc hà mát mẻ trên người anh, thì thào nói nhỏ: "Thật thoải mái, thật nhớ mùi vị này, chỉ có anh Tiểu Bạch mới có mùi vị này--"
"Thích thì ôm một lát, thời gian vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm chút nữa." Liên Tĩnh Bạch cũng vây ôm chặt cánh tay quanh eo Mịch Nhi, cúi đầu hôn lên sợi tóc cô.
Chóp mũi đều là mùi thơm cơ thể trong vắt của Mịch Nhi, loại mùi vị này chỉ có cô mới có thể mang tới, anh cũng nhớ nhung rất lâu, khiến cho anh cảm thấy thanh thản dễ chịu.
Liên Tĩnh Bạch cũng cảm động: "Cuối cùng lại có thể ôm lấy em, sẽ không bao giờ buông tay nữa. Ngày hôm qua cũng không có nhìn em thật kỹ, ôm vào ngươi thì mới phát hiện em đã gầy đi, nhất định phải ăn nhiều và nghỉ ngơi nhiều một chút, cố gắng nuôi trở lại. Về sau, chúng ta cũng đều cùng nhau tỉnh lại như vậy. . . . . ."
"Có thể chứ!" Trên mặt Mịch Nhi hiện lên má lúm đồng tiền, dùng chóp mũi chạm vào đầu mũi anh, "Nhưng anh cũng không thể mỗi ngày đều như hôm nay, chính là em vừa thoáng động, anh đã thức tỉnh, như gặp kẻ thù tìm em khắp nơi, không có chút yên ổn nào. Như vậy anh sẽ không nghỉ ngơi tốt, mỗi ngày đều phải đi làm việc, em không muốn nhẫn tâm nhìn anh liên tục ngủ khổ như vậy!"
"Ha ha, anh đánh thức em sao --" Liên Tĩnh Bạch cảm thấy có chút ngượng ngùng, vùi đầu vào trong mái tóc Mịch Nhi, che đậy vẻ mặt có chút gây cười.
Như Mịch Nhi từng nói, cả đêm qua xác thực anh đều ngủ không yên ổn, cho dù ôm cô thật chặt, nhưng chỉ cần đang ngủ cảm thấy cô có động tĩnh, anh liền hoảng sợ lập tức tỉnh lại, muốn xác nhận Mịch Nhi vẫn còn đang bên cạnh mình, như vậy anh mới có thể yên ổn.
Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Anh vẫn còn thiếu hụt cảm giác an toàn với Mịch Nhi, lo lắng cô có thể rời đi khi anh đang ngủ, giống như năm năm trước rời đi không chút dấu vết. Anh chỉ có thể ép buộc bản thân, chỉ cần Mịch Nhi có động tác lạ, liền lập tức tỉnh lại ngăn cản cô, tuyệt đối không phạm sai lầm năm đó.
"Anh Tiểu Bạch ngốc! Đại ngốc!" Mịch Nhi nhìn ánh mắt anh, đôi mắt màu tím tràn đầy tình yêu trìu mến cùng áy náy đau lòng, cô vỗ về hôn lên mặt anh, "Anh yên tâm, em nói không đi là sẽ không đi! Lời của em anh còn không có cách nào tin sao, như vậy em sẽ dùng hành động thực tế chứng minh với anh, sẽ từng chút từng chút khiến anh tin em lần nữa, không cần lo lắng em sẽ rời đi, thật sự không đi--"
"Được." Lần này đến phiên Liên Tĩnh Bạch ngoan ngoãn gật đầu, mặc kệ trong lòng có mấy phần hoài nghi, thì bây giờ anh sẽ không phá hư loại không khí này, loại không khí chỉ thuộc về hai người mà thôi.
Cô thật sự không hề rời đi dĩ nhiên là tốt, nhưng cho dù cô lại động tâm, anh cũng sẽ có cách tương ứng, sẽ không để cho cô thực hiện được.
Nắm tay anh, gương mặt Mịch Nhi mỉm cười, săn sóc hỏi: "Anh có cần ngủ một chút nữa không? Tối hôm qua gần như không có ngủ chút yên ổn, như vậy không tốt đối với cơ thể, hiện tại ngủ bù cũng có thể ngủ lâu một chút!"
"Cả ban ngày hôm qua anh đã ngủ cũng với em rất lâu, bây giờ tinh thần rất tốt, sẽ không mệt." Liên Tĩnh Bạch cười nói, "Nếu chúng ta đều tỉnh dậy, thời tiết hôm nay cũng tốt, anh dẫn em đi xem mặt trời mọc có được hay không? Xem mặt trời mọc ngay đỉnh núi phía nam, chỉ cần chúng ta nhanh lên một chút, thì cũng có thể theo kịp tia sáng mặt trời đầu tiên!"
"Được! Chúng ta tới tranh tài đi!" Mịch Nhi nhảy lên, "Liền so ai rừa mặt và thay quần áo trước, đến núi phía nam nhìn mặt trời mọc trước nhé!"
Nói xong, Mịch Nhi đã giành trước vọt vào phòng tắm gần đó, cô chiếm giữ địa thế có lợi, Liên Tĩnh Bạch cũng chỉ có thể đi vòng sang phòng một người khác rửa mặt.
"Này, em lại chơi xấu! Cướp đoạt là phạm quy đấy!" Liên Tĩnh Bạch nửa thật nửa giả ở sau lưng Mịch Nhi kêu la, giọng nói vui sướng không có tức giận chút nào, rõ ràng, anh đang cố ý đùa cô vui vẻ, cố ý nói cô như vậy.
"Tới trước thì thắng, ha ha ha, anh Tiểu Bạch sẽ không đi nữa mà chuẩn bị nhận thua chứ! Vẫn quy định cũ, người thua thì bị người thắng sai bảo!" Tiếng cười Mịch Nhi rất to truyền ra từ trong phòng tắm, âm thanh hả hê giống như mình đã nắm chắc phần thắng.
"Vậy em cứ chờ làm nô lệ của anh đi!" Liên Tĩnh Bạch cười khẽ, cũng tăng nhanh bước chân đi về phía một gian phòng tắm khác.
Thật tốt, bọn họ còn có thể chơi đùa giống như trước đây, không để tâm quở trách nhau như cũ, thời gian không có tạo ra khoảng cách, lòng của bọn họ còn dính chặt ở chung với nhau.
Chỉ cần không có loại vấn đề này, thì anh có thể yên tâm. Tất cả như cũ, tình cảm cũng có thể tiếp tục phát triển.
Anh không vội mưa to gió lớn bức ép cô, năm năm chờ đợi khiến cho anh trở thành thợ săn biết ẩn kiên nhẫn chịu đựng, ấm nước sôi lên, anh lại có đủ lòng tin có thể từ từ làm Mịch Nhi tan chảy.
Cô giấu giếm anh tất cả mọi chuyện, anh cũng không vội truy hỏi tìm tòi nghiên cứu, không đi đụng vào bí mật mà cô không muốn vạch trần. Nhưng đối đãi dịu dàng sẽ tan chảy trái tim cô, tại sao rời đi, đi nơi nào, đã trải qua những gì, tất cả việc đó, tóm lại nhất nhất anh sẽ nghe được cô thẳng thắn nói.
Tiếp đó, anh sẽ từ từ buộc chặt nuôi nhốt Mịch Nhi trong lưới. Chỉ nuôi thả cô tại chính lãnh địa của mình, không cho phép cô chạy trốn một phút.
Cả đời này, nhất định Mịch Nhi có chạy đằng trời.