"Không phải vị hôn thê thì là cái gì? Không phải em đã sớm nói với người ngoài có vị hôn phu đấy sao, vậy em còn không phải là vị hôn thê của anh?" Liên Tĩnh Bạch nhíu mày, bình chân như vại nói, "Hơn nữa em chính là cô vợ nuôi từ bé đó, thật vất vả nuôi lớn nuôi cho mập đến bây giờ, sớm muộn gì cũng phải lấy ăn!"
"Anh-- đáng ghét!" Mịch Nhi đỏ cả mặt, dĩ nhiên là cô hiểu cái từ"Ăn" là có ý gì, bị anh chiếm tiện nghi trong lời nói, còn cô vẫn còn không tìm được lời chống đỡ, không cách nào cãi lại trả thù.
"Anh đi xem mấy giờ rồi, còn không đi làm việc! Tổng giám đốc Triển thị dẫn đầu đục nước béo cò, cẩn thận em đi thông báo toàn bộ công ty, để cho mọi người đều học theo anh!" Mịch Nhi tự giác nói sang chuyện khác, đẩy anh ra, "Tránh ra ..., em muốn xem hoạt hình, không nên cản tầm mắt của em, anh nên làm cái gì thì làm cái đó đi!"
Liên Tĩnh Bạch hở môi cười một tiếng, nghe lệnh trở lại chỗ ngồi của tổng giám đốc.
Mịch Nhi dời đi sự chú ý của anh, mà không phải anh dời đi sự chú ý của Mịch Nhi.
Hiện tại cô không hề nhắc tới kiện hàng khó sử kia, không hề bảo anh hủy đi kiện hàng mà cũng bao gồm không để anh sử dụng, đây đã là vô cùng may mắn, nhất định anh sẽ ném cái kiện hàng này đi thật xa, vĩnh viễn không xuất hiện trong tầm mắt, để Mịch Nhi sẽ không bao giờ nhớ tới còn có món đồ này nữa!
Thấy anh rời đi, Mịch Nhi cũng tỉnh táo lại, cô ngồi trước máy vi tính, đeo tai nghe mới vừa đưa tới , nhấn chuột lật xem trang web, tiện tay cầm lấy bánh ngọt ăn mấy miếng, rất nhanh, cô đã trầm mê trong thế giới của bản thân.
Liên Tĩnh Bạch cứ theo lẽ thường xử lý các hạng mục công việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn Mịch Nhi gần ngay trước mắt, xác nhận cô gần trong gang tấc, anh không khỏi lúc nào cũng mỉm cười, trong lòng tràn đầy vui vẻ, anh làm việc càng thêm thông thuận.
Cứ như vậy, Mịch Nhi tự nhiên xem phim ăn đồ ăn vặt, Liên Tĩnh Bạch cứ theo lẽ thường xử lý các loại công việc, cho tới buổi trưa yên ổn.
Mười hai giờ trưa, hai người Liên Tĩnh Bạch cùng Mịch Nhi lái xe tới Tiên Khách Lai dùng bữa trưa no nê mĩ vị, phòng ăn cao cấp Tiên Khách Lai của Triển thị tất nhiên bày ra tất cả tâm huyết để tiếp đãi tổng giám đốc cùng vị thiếu nữ tổng giám đốc mang tới, dùng bữa trưa phong phú, khiến Mịch Nhi ăn no nê thỏa mãn không muốn về.
Ăn cơm xong, bọn họ lại trở về công ty, thời gian nghỉ trưa ở Triển thị cũng không tính dài, về nhà có chút lãng phí thời gian, bọn họ dứt khoát trở lại phòng làm việc, tại phòng nghỉ chợp mắt ngủ trưa một chút.
Ngủ nửa giờ, Liên Tĩnh Bạch được đồng hôồ sinh học gọi anh tỉnh táo, anh yêu thương nhìn qua Mịch Nhi vẫn còn mộng đẹp, hôn trán cô một cái, còn mình cẩn thận đứng dậy đi làm việc, để cô tiếp tục ngủ yên.
Khi Mịch Nhi tỉnh lại, nhìn thời gian xin lỗi le lưỡi, rửa mặt rồi len lén chạy về chỗ ngồi.
Cô cũng không có chào hỏi Liên Tĩnh Bạch đang cúi đầu xử lý công việc, mà tự mình vui vẻ thoải mái xem tiếp phim truyền hình buổi sáng. Không quấy rầy người đàn ông chăm chỉ làm việc, đây cũng là tố chất của một người phụ nữ có đủ tư cách!
Nhưng thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên, nhìn anh Tiểu Bạch lạnh lùng ưu nhã đẹp trai, vẫn là nhịn không được tâm thần nhộn nhạo, nâng mặt say mê một phen.
Thời gian 5 năm, để cho anh lại xuất sắc lên nhiều, anh đã hoàn toàn trở thành người đàn ông thành thục chững chạc, có đủ sức quyến rũ quyến rũ bất kỳ người phụ nữ nào.
Người đàn ông tốt như vậy, là của cô, vĩnh viễn đều là của cô!
Mịch Nhi nhàn nhạt mỉm cười, chỉ là nhìn anh như vậy, nhìn anh thuộc về mình, trong lòng ấm áp hạnh phúc.
Thế nhưng mình có bảo vật như vậy, thật sợ chỉ trong nháy mắt, sẽ bị người khác cướp đi mất. . . . . .
Trong lòng Mịch Nhi dâng lên một ý niệm, có lẽ, vẫn cứ ở cạnh anh giống như bây giờ, thật sự là rất cần thiết!
Người đàn ông tốt khó tìm, không biết người đàn ông của cô có bao nhiêu người phụ nữ nhìn chằm chằm, cô đã đặt anh Tiểu Bạch giữa bầy sói năm năm rồi, hiện tại mất dê mới lo làm chuồng, cũng may thời gian chưa muộn!
Cắn răng một cái, Mịch Nhi quyết định, cô phải canh giữ ở bên cạnh anh Tiểu Bạch của mình, ngày ngày theo anh đi làm, dùng cái này tuyên bố chủ quyền của mình!
Vì vậy, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Triển thị nhiều hơn một cô gái đẹp cư trú, cả công ty cũng bắt đầu đồn đại, nói vị thiếu nữ có đôi mắt màu tím này có quan hệ không nhỏ cùng tổng giám đốc, nói không chừng chính là phu nhân tổng giám đốc tương lai, về phần lời đồn đại là thật hay giả, có là ai cũng không cách nào bảo đảm.
Muốn dò thăm tin tức sâu hơn thì mọi người tự nhiên đưa ánh mắt dò xét trên người Lãnh Dịch, có ai so với cái người thư ký thân cận đi theo tổng giám đốc này hiểu rõ hơn đây? Người gan lớn đều đi hỏi thăm Lãnh Dịch, quanh co lòng vòng thử thăm dò thân phận của cô gái kia.
Lãnh Dịch bình tĩnh nói ra tình báo với họ, vị tiểu thư kia tên là Mịch Nhi, là vợ chưa cưới của tổng giám đốc .
Tin tức này giống như bom nổ, trong nháy mắt liền nổ tung cả công ty! Cô gái xinh đẹp kia không phải có thể trở thành phu nhân tổng giám đốc, mà cô ấy nhất định sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc!
Vô số nhân viên nữ chưa gả nhất thời gào khóc thảm thiết, họ vẫn biết tổng giám đốc của mình không gần nữ sắc, sẽ không có hứng thú đối với họ, nhưng thỉnh thoảng có thể thưởng thức tướng mạo anh tuấn của tổng giám đốc độc thân, lặng lẽ ảo tưởng mình là Cô bé lọ lem trong truyện thiếu nhi, toàn bộ đó là công việc tốt đẹp nhất!
Trước kia họ nghe được lời đồn cô gái kia là người yêu của tổng giám đốc, cũng tự mình an ủi không chịu tin tưởng, nhưng bây giờ, tình báo chân thật đã lộ ra ngoài, lời đồn đại, đều là sự thật. . . . . .
Tổng giám đốc của bạn họ quả thật đã yêu, thậm chí ngay cả vị hôn thê cũng nhô ra, điều này làm sao họ có thể chịu nổi!
Dĩ nhiên Mịch Nhi cũng chú ý tới tiến triển sự việc, đối với các loại lời đồn đại, phần lớn cô vui mừng khi việc đã thành, mà khi chân tướng bị vạch trần, càng khiến cho cô hài lòng. Thư ký Lãnh Dịch thật là khéo hiểu lòng người, quả nhiên không cần lên tiếng đã truyền lời ra bên ngoài.
Lần này thì tốt rồi, chủ quyền đã tuyên bố xong, ít nhất có thể cắt đứt ảo tưởng với mọi phụ nữ độc thân trong công ty, giảm bớt thật nhiều đối thủ!
Chuyện như cô mong muốn thuận lợi phát triển, cuộc sống của Mịch Nhi ở Triển thị trôi qua càng thoải mái hơn, phòng làm việc tổng giám đốc hoàn toàn đã trở thành chỗ vui chơi hưởng thụ của cô, có ăn có uống có chơi có vui, còn có người ở cùng, loại hạnh phúc này thật dễ chịu, cô cũng đã thật lâu không có được hưởng thụ.
Những ngày này, cô xem rất nhiều phim truyền hình, dĩ nhiên càng bắt đầu bổ xung những phần của phim hoạt hình Bách Bảo năm năm trước, lại nhìn thấy Bách Bảo anh tuấn, Bách Tiểu Muội dịu dàng, Hắc Tiểu Đệ hoạt bát, còn có Tiểu Mật Thỏ đáng yêu tạo hình của cô, những thứ này khiến cô nhớ lại tuổi thơ.
Hiện tại, những tạo hình của họ cũng đã trưởng thành không còn là những đứa trẻ, nhưng mấy nhân vật chính trong chuyện xưa, lại vẫn ngây thơ thuần khiết như cũ, quả nhiên là đã khác xưa, thời gian thật là tàn khốc như vậy.