“Chuyện gì hả Vương Tu Tu?” Hứa Hạc buông di động đáp lại.
“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi em.” Vương Tu lại bị Hứa Hạc nhéo lỗ tai, “Có thể tập trung nhìn đường không?”
Vương Tu đỏ mặt không nói chuyện.
Kỳ thật hắn ngoại trừ thích cõng Hứa Hạc thì còn thích Hứa Hạc thường xuyên thân mật xoa xoa hắn, nhéo lỗ tai các thứ, với hắn mà nói đấy không phải trừng phạt mà là ban thưởng.
Hứa Hạc không biết điều này, nếu cậu mà biết thì sẽ không làm tần suất cao như vậy.
“Tết Trung Thu anh muốn ở cùng em.” Vương Tu cứng cổ lớn tiếng nói.
Hứa Hạc lại vặn lỗ tai hắn, “Anh không có người nhà sao? Tết Trung Thu ngoan ngoãn về nhà đi.”
Cậu biết quan hệ của Vương Tu và ba hắn không tốt, cũng không có ông bà nội ngoại, Tết Trung Thu hẳn sẽ ngồi ở nhà chờ cậu.
Như vậy là không được.
“Nếu ngay cả ba ruột mà anh còn bất hiếu thì sau này bọn mình kết hôn làm sao em dám yên tâm để anh nuôi ba mẹ em?”
Lời này của Hứa Hạc rất nghiêm trọng, nhưng dù không nghiêm trọng thì Vương Tu cũng để trong lòng.
Vương Tu quả nhiên khẩn trương, “Anh không bất hiếu, về sau cũng sẽ đối tốt với bác trai bác gái.”
“Không tin.” Hứa Hạc chỉ dẫn hắn, “Anh làm cho em xem đi.”
Vương Tu trầm ngâm một lát rồi gật đầu, “Được, em chờ.”
Hứa Hạc khen thưởng xoa đầu hắn, “Em đang chờ đấy, làm tốt có thể đưa ra một yêu cầu không quá mức.”
“Thật sự?” Vương Tu háo hức.
“Ừm.” Hứa Hạc khẳng định.
“Vậy em không được đổi ý.” Trong lòng Vương Tu đã đang nghĩ xem nên làm hòa với ba hắn thế nào.
Hứa Hạc đột nhiên phát hiện cái này hình như quá đơn giản, vì thế bỏ thêm một điều kiện, “Còn có cấp dưới, bạn bè, đều phải quan hệ tốt, để bọn họ đánh giá anh, cảm thấy anh là một người con ngoan, cấp trên tốt, bạn tốt.”
Cái này hơi khó, Vương Tu nhíu mày, “Anh sẽ cố gắng.”
Đối với một người không thích giao lưu mà nói, điều này còn khó hơn lên trời, nhưng hắn quyết định thử một chút, dù sao cũng có thể đưa ra một yêu cầu cơ đấy.
Vương Tu nói làm là làm, cõng Hứa Hạc về nhà ôm một ngày, ngày hôm sau bắt đầu thực thi, đầu tiên là với cấp dưới, thư ký và trợ lý.
Tất cả đều đã tới nhà hắn làm việc, gặp mặt thường xuyên nhất.
Hắn cũng không biết đối tốt với người khác thế nào, dù sao cũng không giống với Hứa Hạc, Hứa Hạc là người yêu hắn, làm cái gì cho cậu đều là đúng, nhưng với người khác thì không thể, nhiều nhất là mua đồ cho họ thôi.
Đầu tiên Vương Tu thường xuyên gọi cơm hộp cho các cô, đặt trái cây, mỗi ngày đổi mới đa dạng, ba ngày sau cảm thấy chắc là ổn rồi, bèn ra nghe lén các cô đánh giá.
“Ông chủ sao đấy?”
“Chẳng lẽ ông chủ bị quỷ bám vào người, gần đây đối tốt với chúng ta như vậy? Mua cơm hộp rồi mua trà sữa?”
“Không không, tôi cảm thấy chắc chắn là nhìn trúng ai trong chúng ta rồi, cho nên muốn thu mua chúng ta?”
“Cô nghĩ nhiều, sao tôi lại cảm thấy hắn muốn gi.ết người d.iệt khẩu?”
“Đúng vậy, nhất định là trong đồ ăn có độc, còn có mấy hôm trước cho chúng ta trà sữa, các cô có chú ý ngày không? Không chừng là quá hạn, muốn độc ch.ết chúng ta.”
Vương Tu: “……”
Người xấu muốn làm chuyện tốt thật khó, luôn bị hiểu lầm, hắn chỉ có thể đổi phương pháp khác, ví dụ như dịu dàng một chút.
Hơn bảy giờ tối, Vương Tu ở thư phòng xem văn kiện, giống như giáo viên chữa bài cho học sinh, phát hiện vấn đề thì tức giận, nâng tay muốn ném về hướng thư ký.
Tay nâng lên đột nhiên dừng lại.
Phải dịu dàng! Phải dịu dàng! Phải dịu dàng!
Hắn mạnh mẽ nặn ra một cái tươi cười, “Gọi điện cho Chu Viên Viên trong vòng một phút cho tôi, mau!”
Thư ký hoảng sợ, chuẩn bị sẵn sàng bị mắng, bị nhục nhã, không nghĩ cứ như vậy là xong rồi?
“Còn thất thần làm gì? Muốn nở hoa sao?” Vương Tu trừng mắt nhìn cô một cái.
Lửa giận của hắn còn chưa được xả ra, nghẹn vô cùng khó chịu.
Thư ký nhanh chóng dẫm lên giày cao gót đi ra ngoài, liên lạc với giám đốc tiếp thị.
Vương Tu một mình ngồi trong văn phòng, nhấc chân dậm xuống đất.
Tức chết mình! Tức chết mình! Tức chết mình!
Hắn hít sâu vài hơi, vất vả lắm mới miễn cưỡng đè ép lửa giận xuống dưới.
Chuông điện thoại gãi đúng chỗ ngứa vang lên, đối diện truyền đến giọng dè dặt của Chu Viên Viên, “Ông chủ, ngài gọi tôi có việc ạ?”
Ông chủ vừa nghe giọng này lại lập tức bực bội.
Tôi là lão hổ à? Sao phải cẩn thận như sợ bị rắn độc nhìn chằm chằm thế?
Tôi còn có thể ăn các người chắc? Một người hai người đều như vậy, làm như tôi rất xấu xa, làm Hứa Hạc hiểu lầm!
Vương Tu há mồm muốn mắng, đột nhiên ngừng lại.
Hứa Hạc nói rất đúng, nữ giới làm từ nước, nữ giới làm từ nước, nữ giới làm từ nước, dù phụ nữ ba bốn mươi tuổi thì vẫn làm từ nước, không thể mắng.
Phải nhẹ nhàng~Phải nhẹ nhàng~Phải nhẹ nhàng
“Không có việc gì.” Vương Tu hiếm khi nhẹ giọng, “Chỉ là phát hiện văn kiện cô đưa lên có chút vấn đề, 800 vạn viết thành 8000 vạn, nếu không phải tôi phát hiện thì lần này công ty chúng ta một tháng làm không công rồi.”
Chu Viên Viên bị dọa run bần bật, “Tôi biết rồi, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.”
Vương Tu ngắt điện thoại, trong lòng vô cùng nghẹn khuất, mình là ông chủ, phát hiện vấn đề cũng không thể nói cho thoải mái, dịu dàng như vậy nhân viên chắc chắn không rút kinh nghiệm, lần sau sẽ sai tiếp.
Lần này chỉ là báo giá nhiều hơn một số, lần sau có phải trực tiếp bán công ty luôn không?
800 vạn viết thành 8000 vạn, sai lầm cấp thấp như vậy cũng không phát hiện còn làm ăn gì?
8000 vạn đủ cho bao nhiêu người làm việc không biết ngày đêm?
Trong lòng càng nghẹn khuất hơn, vô cùng muốn phát ra, nhưng còn chưa quên yêu cầu của Hứa Hạc nên chỉ có thể nghẹn, đi tới đi lui quanh bàn làm việc, sau một ngày thảm xung quanh bàn làm việc đều bị hắn mài thành quả bóng lông.
Nhục Nhục ngồi xổm trên mặt đất, lay chơi.
Thảm là thảm cao cấp, bên bán bảo đảm không rụng lông, Vương Tu biết Hứa Hạc thích đi chân trần xuống đất, mùa đông lạnh rất dễ dàng lạnh chân, vì thế trải thảm, chưa bao lâu đã thành như vậy khiến hắn tức giận lập tức gọi điện thoại khiếu nại.
Điện thoại mới vừa được nhận thì lại do dự, đã nói phải nhẹ nhàng mà?
Vì thế sửa giọng, hòa ái nói, “Không có khuyết điểm gì lớn, chỉ là xù lông, cái gì? Vốn dĩ sẽ xù lông? Trước đó nhân viên tư vấn không phải nói không xù lông sao? Nói dối để tăng chỉ tiêu? Được rồi được rồi, không cần mắng bọn họ, bọn họ cũng không dễ dàng.”
Vương Tu ngắt điện thoại xong bước chân càng gấp hơn, buổi tối Hứa Hạc trở về hắn vẫn còn đi, đã đi ba bốn tiếng rồi chưa cảm thấy mệt, Nhục Nhục bị hắn lượn lờ sắp hôn mê rồi.
“Sao muộn vậy còn chưa ngủ?” Hứa Hạc nhìn đèn thư phòng còn mở thì tới nhìn một cái.
Vương Tu không dám nói đang nghẹn một bụng lửa giận, đang suy nghĩ biện pháp tản ra nên không ngủ được, chỉ có thể ấm ức nói, “Chân ngồi tê nên đứng dậy đi một chút.”
Hứa Hạc trêu ghẹo, “Vậy cái chân này của anh tê đủ lâu đấy.”
Thông thường Vương Tu 10 giờ đã bắt đầu ngủ, hôm nay cậu hơn một giờ sáng mới về, nói cách khác Vương Tu tê hơn ba tiếng.
Thật ra còn lâu hơn, Vương Tu đến bây giờ chưa rửa mặt cũng chưa tắm rửa, cái này ít nhất tốn hơn nửa giờ, nói cách khác khoảng bốn tiếng.
Vương Tu bĩu môi, “Ngày nào cũng ngồi mãi không tốt, anh chỉ muốn đi một chút, vừa nghĩ chuyện vừa lơ đãng thành ra trễ thế này.”
Vừa nãy hắn thật sự đang suy nghĩ, muốn Hứa Hạc cẩn thận che chở hắn, dỗ hắn, kể chuyện cho hắn trước khi ngủ, tưởng tượng không dừng được, đến bây giờ vẫn còn đắm chìm trong đó.
“Hứa Hạc, để anh cọ lưng cho em, anh rảnh đến khó chịu.” Thật ra không phải nhàn rỗi khó chịu mà là nghẹn khó chịu.
Hứa Hạc thấy hắn sai sai cũng không từ chối, cởi quần áo đi vào phòng tắm, Vương Tu theo sát, sắc mặt vốn khó coi nhất thời sáng lên, tung ta tung tăng đi lấy sữa tắm, dầu gội, khăn lông, vô cùng cần mẫn.
Hứa Hạc giống như khách hàng đi mát xa rửa chân, hưởng thụ quá trình được phục vụ.
Vương Tu nói là cọ lưng cho cậu, kỳ thật còn thuận tiện làm cái khác, ví dụ như gội đầu, mát xa các thứ.
Xem xét đến Vương Tu hôm nay có chút không bình thường, Hứa Hạc vô cùng phối hợp, bảo nâng cánh tay thì nâng cánh tay, bảo nhấc chân thì nhấc chân.
Vương Tu được một tấc lại muốn tiến một thước, “Hứa Hạc Hạc, em nhếch m.ông lên đi, anh rửa cho em.”
Hứa Hạc đạp một chân qua, “Ỷ vào em sẽ không đánh người phải không?”
Cậu có giáo dưỡng, sẽ không đánh chửi, thậm chí ngay cả nói sau lưng đến ai khác cũng không, sống như tiên nữ nhỏ, thuần khiết không tỳ vết.
Đây là lần đầu tiên Vương Tu bị cậu đá, nói là đá nhưng chỉ là tượng trưng chút thôi, lực không lớn, dù sao Hứa Hạc cũng không quen làm như thế.
Giờ mà bảo cậu ngửa mặt lên trời cười to thì cổ cậu còn chẳng ngửa lên được.
Vương Tu bắt lấy cổ chân cậu, “Hứa Hạc Hạc, sức em nhỏ quá.”
Hứa Hạc: “……”
“Buông tay.”
Vương Tu không tình nguyện buông tay, trong lòng vẫn thấy tiếc, còn chưa đã thèm mà.
Làn da Hứa Hạc bóng loáng sờ rất thích, tay chân tinh tế, khung xương nhỏ hơn nam giới bình thường một vòng, trên người lại không có thịt, nếu không phải dáng người đều đều bả vai mượt mà thì đúng là không mặc nổi quần áo.
Cậu thích mặc rộng thùng thình thật ra là muốn giữ thể diện cho bản thân, vốn đã gầy lại còn mặc bó sát người thì nhìn thật yếu đuối.
Vương Tu sợ cậu tức đ.iên đành vội vàng chạy trước chạy sau lấy khăn lông lau tóc, lại sấy nửa ngày mới để cậu lên giường.
Chính hắn theo sát ngay sau, từ phía sau ôm lấy Hứa Hạc, “Hứa Hạc Hạc, nếu không có em thì làm sao bây giờ?”
Vừa rồi hắn lại phát hiện ra một tác dụng của Hứa Hạc, lúc bực bội cọ lưng cho Hứa Hạc thì không bực nữa, cả người tràn trề tinh thần, nhảy nhót thêm mấy tiếng hoàn toàn không thành vấn đề.