Ví như trong lúc bị nhốt, Vương Tu lấy cho cậu một quyển truyện vô cùng không hài hòa, tự hắn nhìn còn xấu hổ rối tinh rối mù, ném cho Hứa Hạc, Hứa Hạc mặt không biểu tình đọc xong.
Còn xem rất nghiêm túc, hoàn toàn không đoán ra trong lòng cậu nghĩ cái gì, nếu không phải hắn đã biết quyển sách kia không hài hòa thì còn tưởng cậu đang đọc sách nghiêm chỉnh gì đấy.
Giữa trưa Vương Tu thích ôm cậu ra nằm trên ghế dựa, phía dưới lót đệm, đầu gối đắp chăn chỉ lộ ra nửa người.
Đỉnh đầu là cây lê mới chuyển tới, mùa xuân hoa nở rộ, thi thoảng có cánh hoa rơi xuống chồng chất trên chăn.
Hứa Hạc nằm ở nơi râm mát đọc tiểu thuyết.
Cái bàn nhỏ đặt bên cạnh để một ly trà sữa, một hộp điểm tâm ngọt, ngẫu nhiên sẽ có một bàn tay xinh đẹp thon dài lấy khối bánh quy bỏ vào trong miệng, sau đó uống một ngụm trà sữa, tóm lại ngoại trừ cái mông trần trụi dưới chăn thì hết thảy đều vô cùng thích ý.
Quyển truyện không hài hòa kia cũng bị cậu đọc mang lại cảm giác như xem Bản Tin Thời Sự.
Vương Tu không tin tà, lại mua một quyển nghe nói là siêu cấp ngược văn, đưa cho Hứa Hạc, Hứa Hạc lại không biểu tình đọc xong rồi.
Hắn tưởng điểm cảm động của Hứa Hạc thấp bèn tự mình độc, đậu má, suýt nữa khóc mù.
Có lẽ là Hứa Hạc không thích đọc ngược văn.
Vương Tu ôm ý nghĩ như vậy, lại mua một quyển nghe nói là siêu cấp máu ch.ó, cha lăng nhăng, nương ngoại tình, nam chủ lăn giường với bạn thân nữ chủ, kết quả lại bị bạn trai của bạn thân đè đưa cho Hứa Hạc xem.
Hứa Hạc lại lần nữa không biểu tình đọc xong.
Vương Tu: “……”
Hứa Hạc thành thần rồi, truyện như vậy cũng đọc được, hơn nữa một chút cũng không có ý muốn lật bàn.
Hắn muốn thử xem điểm mấu chốt của Hứa Hạc ở đâu, vì thế mua truyện bách hợp không hài hòa cho Hứa Hạc.
Lần này không chịu nổi rồi chứ?
Không nghĩ tới Hứa Hạc vẫn đọc xong.
Vương Tu: “……”
Thân là một tên gay, thế mà có thể xem hai nữ nhân như vậy như vậy, như vậy như vậy, lại còn không nhăn mày một cái, tuyệt đối là thành Phật rồi.
Hắn tưởng chưa đủ kích thích, quyết đoán mua truyện nam nam không hài hòa, sợ Hứa Hạc không tiếp thu được nên download bản manga anime, Hứa Hạc vẫn như cũ không biểu tình xem xong.
Vương Tu: “……”
Đã xác định trăm phần trăm, Hứa Hạc thành Phật.
Khó trách lâu như vậy chưa từng thấy cậu xúc động, mỗi ngày đều như khổ hạnh tăng.
“Hứa Hạc, ở cổ đại 13-14 tuổi là kết hôn, lớn như chúng ta đã có ba năm đứa con rồi, hai ta không còn nhỏ nữa.”
Vô dụng.
“Hứa Hạc, hiện tại học sinh tiểu học đều đang yêu đương, chúng ta già rồi, có thể nở hoa kết quả rồi.”
Vẫn vô dụng.
“Hứa Hạc, trong sách nói nếu em chủ động một chút, chúng ta không chỉ có tình yêu, nói không chừng còn có con nữa.”
Vẫn vô dụng.
Hứa Hạc thật sự đã tu thành chính quả rồi.
Buổi tối Vương Tu bọc Hứa Hạc trong chăn thành quả bóng, ôm cả người cả chăn vào trong phòng, bởi vì phía dưới Hứa Hạc trần chuồng, lại không mua giày cho cậu, cho nên mỗi ra phơi nắng hắn đều ôm tới ôm đi.
Đây là vì đề phòng Hứa Hạc chạy trốn, không cho cậu mặc quần và quần lót, Hứa Hạc trần chuồng tuyệt đối không thể chạy trốn, bởi vì cậu rất chú ý lễ tiết, không cho cậu đi giày là sợ cậu không màng mặt mũi chạy ra, chân trần sẽ không đi xa được.
Lúc hắn ôm Hứa Hạc tuy không phối hợp nhưng cũng không cự tuyệt, tùy hắn vòng tay dưới nách, một cái tay khác vòng qua chân dễ dàng ôm vào phòng.
Trong phòng có chăn, Vương Tu kéo chăn bọc Hứa Hạc ra, trong lúc lơ đãng cúi đầu phát hiện tiểu Hứa Hạc có phản ứng.
“Em nhịn hơn hai giờ sao?” Từ lucs hắn đưa quyển sách có nội dung không hài hòa cho Hứa Hạc xem đã qua hơn hai giờ, Hứa Hạc không rên một tiếng cứ chịu đựng như vậy, “Sẽ nghẹn ra bệnh đấy.”
Hứa Hạc nhắm mắt lại không nói chuyện.
Vương Tu bỏ cậu vào trong chăn rồi bản thân cũng tiến vào.
Trên bàn đặt một gói khăn giấy mới, một bàn tay thường xuyên rút giấy, rút rồi lại rút, lúc xong việc thì gói khăn giấy kia đã chỉ còn lại non nửa.
Ngày hôm sau Vương Tu lại cho Hứa Hạc xem cái loại không hài hòa này, cách một lúc sẽ với tay vào trong chăn sờ xem thế nào.
Hắn sợ Hứa Hạc tự nghẹn hỏng, hơn nữa hắn cũng rất vui lòng giúp Hứa Hạc, đặc biệt thích xem Hứa Hạc nửa người trên ăn mặc chỉn chu, mùa đông sẽ mặc áo thu rồi lại áo bông, nhưng thân thể giấu ở trong chăn lại trơn bóng, ngay cả quần l.ót cũng không mặc.
Ngoại trừ hắn thì không ai biết.
Hắn còn biết Hứa Hạc bị lạnh chân, hắn thường để túi sưởi chân ở trong chăn, thường xuyên duỗi tay sờ trong chăn xem túi giữ ấm còn ấm không, chân Hứa Hạc có ấm không.
Dù sao mỗi khi phát hiện ra một bí mật của Hứa Hạc hắn đều rất vui vẻ.
Giống như xác định được Hứa Hạc cũng không phải thánh nhân, xem truyện sắc cũng sẽ có phản ứng, làm cho chân Hứa Hạc ấm lên, làm cho Hứa Hạc thích động vật vật.
Nông thôn hầu như nhà nào cũng nuôi chó, thi thoảng sẽ tới trước cổng, đặc biệt là ch.ó con, một lần cho nó ăn, sau này ngày nào cũng chạy tới cọ ăn cọ uống.
Nó phát hiện trong viện có người nằm, ghế dựa lại thấp bèn leo lên ghế cắn cái chăn, kết quả làm lộ chân Hứa Hạc.
Ch.ó con quấn người, vừa gặm vừa liếm chân cậu, Hứa Hạc thường không tỏ thái độ gì, nhưng chờ Vương Tu vừa đi cậu sẽ buông sách vẫy tay chờ ch.ó nhỏ đến gần, ôm lên chăn vừa sờ vừa xoa, lăn lộn nửa ngày mới buông xuống.
Đường ở nông thôn không tốt, trên chân chó con đều là bùn đất, đạp lên chăn lưu lại mấy cái dấu chân, lau không sạch được, buổi tối Vương Tu tất nhiên thấy được, nhưng hắn giả bộ không thấy để Hứa Hạc tiếp tục duy trì cái thú vui nhỏ này.
————————
Hiện tại hắn lại phát hiện thêm một bí mật nhỏ của cậu, Hứa Hạc không phải vạn năng, cậu không biết nấu cơm.
Không chỉ không biết nấu cơm, cậu cũng không biết thái thịt.
Vừa mới xung phong nhận việc muốn giúp hắn bóc tỏi, người bình thường thái thịt tay sẽ cách ra một chút, nhưng Hứa Hạc cứ thái thẳng xuống, kiểu này nếu thái hơi nhanh sẽ thái vào ngón tay.
Mẹ cậu biết cái đức hạnh này của cậu, sợ cậu cầm dao nên cứ tiến vào phòng bếp là đuổi cậu ra, Vương Tu không biết nên để cậu cắt mấy dao, suýt bị dọa ch.ết.
“Được rồi em vẫn nên nghỉ ngơi đi.” Hắn đặt cái ghế ở phía sau Hứa Hạc, để cậu ngồi.
Hứa Hạc làm bộ không nhìn thấy: “Anh có phản ứng gì đấy? Em lớn như vậy còn cắt vào tay được chắc? Tê!”
Máu đỏ tươi chảy ra từ đầu ngón tay trắng nõn, Hứa Hạc giơ tay kháng nghị: “Anh xem, anh dọa em cắt vào tay rồi này.”
Vương Tu: “……”
Rõ ràng là tự em không biết dùng dao, cắt như thế không cắt vào tay mới là lạ.
Hắn ấn Hứa Hạc ngồi xuống ghế, lấy tay cậu ngậm ở trong miệng, hút hết m.áu chảy ra.
Máu của Hứa Hạc ngọt, hơi mặn một chút, rất ngon.
Hứa Hạc đẩy trán hắn muốn rút tay về, “Anh tưởng đây là bình sữa à? Hút mạnh như vậy?”
Vốn chỉ là một vết thương nhỏ, chảy chút m.áu, bị Vương Tu hút như vậy ít nhất tổn thất một chén m.áu.
Vương Tu cắn ngón tay cậu không cho rút ra, thuận tay túm cậu cùng đến văn phòng cầm hòm thuốc tới.
Vết thương có chút éc mà phải tiêu độc, bôi thuốc, cuối cùng còn quấn thành cái bánh chưng.
“Em chỉ bị thương đầu ngón tay, anh bọc hết cả tay làm gì?” Quấn xong chỉ có một bàn tay làm cái gì cũng không tiện, “Còn nữa, hình như em ngửi được mùi khét.”
Vương Tu lúc này mới nhớ tới cái nồi, chạy nhanh về phòng bếp, ở bên trong bận bịu, một lát sau uể oải ôm trứng xào bóng đêm tới.
“Em tuyệt đối không ăn đồ cháy.” Hứa Hạc bình tĩnh đổ thêm dầu vào lửa.
Vương Tu: “……”
Ngoại trừ trứng xào, hắn lại lục tục mang ra vài món.
“Làm nhiều như vậy là muốn nuôi em phát phì à?” Hứa Hạc tiếp tục đả kích hắn, “Dù sao em có béo cũng sẽ không béo đến trình độ như anh.”
Vương Tu: “……”
Hứa Hạc sống lại miệng cũng độc hơn không ít.
Nhưng hắn phát hiện hóa ra Hứa Hạc cũng có lúc tùy hứng.
Hứa Hạc khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói không ăn đồ cháy nhưng tay rất thành thật, liên tiếp gắp nhiều lần.
Trứng xào bị cháy, nhưng hắn chỉ bưng ra phần không cháy, Hứa Hạc ăn rất thích ý.
Cậu ăn, Vương Tu thì lột tôm cho cậu.
Hứa Hạc cũng không từ chối, cậu với những tiểu yêu tinh khác không giống nhau, cậu rất biết hưởng thụ.
Hơn nữa rất thích sai bảo Vương Tu để hắn làm kia, cố tình Vương Tu lại cam tâm tình nguyện.
Trên bàn tổng cộng làm bốn món, một canh, có hai món có vỏ, tựa như cố ý, Hứa Hạc chỉ có một bàn tay không giải quyết được, chỉ có thể dựa vào Vương Tu.
Tay hắn vừa nhanh vừa thuần thục, bóc vỏ cho Hứa Hạc, rất nhanh tôm và cua chất thành ngọn núi nhỏ.
Thịt không nhiều lắm, Hứa Hạc ăn xong chỉ còn lại non nửa chén canh cá, cuối cùng bị Vương Tu giải quyết.
Hứa Hạc trêu chọc hắn, “Ăn được như vậy còn dám nói mình có bệnh kén ăn, có xấu hổ hay không?”
Vương Tu mặt già đỏ lên.
Kỳ thật hắn đúng là có bệnh kén ăn, chẳng qua cứ nghĩ đến là đồ Hứa Hạc đã ăn qua thì vô cunugf muốn ăn, gián tiếp hôn môi đấy.
Vương Tu rút khăn giấy cho Hứa Hạc lau miệng, xong rồi lấy lại nhét vào trong túi.
“Móc ra đây.” Bị Hứa Hạc phát hiện.
Vương Tu có chút chột dạ, “Anh đợi lát nữa sẽ vứt đi.”
“Hiện tại vứt luôn.” Cái tật xấu hay nhặt rác rưởi khi nào mới bỏ được?
Hứa Hạc ôm ngực nhìn hắn.
Mắt Vương Tu nhìn sang trái, thông thường hắn như vậy là đang không phục, không tình nguyện.
Hứa Hạc không nói gì xoay người muốn đi, Vương Tu vội vàng giữ chặt cậu, “Anh vứt ngay đây, em đừng nóng giận.”
Hắn ấn Hứa Hạc về chỗ rồi không tình nguyện chạy đi vứt khăn giấy, xong việc trở về cầu khen thưởng.
Hứa Hạc giả bộ không nhìn thấy, “Đi rửa chén đi, em chờ anh.”
Vương Tu có chút mất mát, nhỏ giọng đáp lại, “Ừm……”
Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn rửa sạch chén, khi trở về Hứa Hạc quả nhiên vẫn còn chờ.
Hắn lau tay, ngồi bên cạnh Hứa Hạc, “Hứa Hạc, anh đưa em về.”
Sợ Hứa Hạc không đáp ứng nên hắn còn tìm cớ, “Muộn quá rồi, hơn nữa anh có xe, đi nhanh hơn.”
Hứa Hạc chống cằm tùy ý gật đầu, gật xong mới phản ứng lại, “Anh vừa mới nói cái gì?”
Trong lòng Vương Tu nhảy loạn, “Anh nói muốn hôn em một cái, em đồng ý rồi.”
o(〃 v〃)o