Không biết vì sao Vương Tu đột nhiên nghĩ lại mà sợ, nhưng cũng có chút mong đợi mà nghĩ nếu hắn ch.ết thì Hứa Hạc có đau lòng vì hắn không?
Nghĩ mà sợ là vì lo lắng nếu hắn thật sự ch.ết thì về sau không thể cùng Hứa Hạc đầu bạc răng long.
Do dự một chút, Vương Tu đánh xe tấp vào lề đường trong chốc lát.
Chỉ huy số 2 xâm nhập vào hệ thống giao thông, tìm chiếc xe chở Hứa Hạc, chỉ cần biển số xe xuất hiện ở gần đây thì lập tức cảnh báo.
Vương Tu cầm laptop, không có bàn không dễ thao tác, hắn liền đặt ở trên đùi, ngón tay nhanh chóng vận hành.
Đầu tiên là phát code đến trang web công ty taxi, phát hiện không đủ thì lại phát thêm code.
Server của đối phương không xử lý được nhiều như vậy, hoàn toàn bị đánh sập, hắn lại gửi thêm Trojan Horse (là một loại mã độc xâm nhập máy tính bằng cách ngụy trang, sau đó khiến hệ thống hỗn loạn), lập tức chiếm được quyền kiểm soát.
Vương Tu đi vào tìm người lái taxi, lấy thân phận cảnh sát gọi điện thoại hù dọa tài xế, tài xế lập tức khai ra.
“Vị khách hôm qua sao, hôm qua tôi về quê, vừa vặn tiện đường nên chở cậu ta một đoạn thôi.”
Vương Tu sửng sốt, “Khi nào? Xuống chỗ nào?”
Tài xế không quá chắc chắn, “Hình như là hơn mười một giờ đêm qua, ở ngã tư đường Thanh La.”
Ngã tư đường Thanh La?
Vương Tu cẩn thận suy nghĩ một chút bỗng nhớ ra, Hứa Hạc bỏ nhà trốn tới nhà ông bà nội.
Nhà ông bà nội của cậu Vương Tu biết, kỳ thật bạn bè người thân của Hứa Hạc hắn đều biết, đều đã hỏi thăm quan hệ, thích cái gì, chỉ chờ Hứa Hạc mang hắn ra mắt, nhưng chưa có.
Đời trước Hứa Hạc bị bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, trí nhớ suy giảm, một số chuyện râu ria cậu đã sớm quên, ngay cả sinh nhật Vương Tu cũng không nhớ.
Tóc rụng từng mảng từng mảng, thường xuyên quên ăn cơm uống nước, mật khẩu thanh toán di động một đoạn thời gian không dùng cũng sẽ quên, cần Vương Tu giúp cậu nhớ.
Hứa Hạc trước kia trí nhớ rất tốt, có thể nhớ cả vạn số Pi, sau càng ngày càng kém, chỉ có thể nhớ mấy ngàn, mấy trăm số.
Cậu quên nhanh nhưng nhớ cũng nhanh, chuyện đã quên rất nhanh lại ghi nhớ lần nữa, cho nên thành tích không giảm, cố tình gạt mọi người, lúc phát bệnh sẽ trốn đi, tìm không thấy người, đợi tốt hơn mới xuất hiện, khiến bạn bè cho đến bây giờ cũng chưa phát hiện, chỉ có Vương Tu chú ý tới sự khác thường.
Dù sao hắn với Hứa Hạc sớm chiều ở chung, lúc ấy Hứa Hạc vui buồn thất thường còn không rõ ràng sao?
Nhưng hắn chú ý tới thì thế nào?
Hứa Hạc không chịu thừa nhận mình có bệnh, cũng không chịu trị liệu, càng không chịu dừng lại nghỉ ngơi, ngay cả khi hắn cố gắng cẩn thận đối đãi thì cậu vẫn cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.
Tư tưởng của người bệnh khác với người bình thường, Vương Tu không hiểu được, cũng không biết áp lực của cậu.
Hắn chỉ có thể cố gắng ở bên cạnh Hứa Hạc, cậu quên thì hắn sẽ không ngừng nhắc tới chuyện trước kia của bọn họ, để Hứa Hạc nhớ kỹ, nhưng Hứa Hạc rất nhanh lại quên.
Quên lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, quên bọn họ kết giao như thế nào, chỉ biết Vương Tu là bạn trai cậu, cậu rất yêu bạn trai, còn vì sao lại yêu, yêu như thế nào thì cậu quên rồi.
Ký ức của cậu đứt gãy, năng lực lý giải, chỉ số thông minh, cảm giác, đều suy giảm, ngày thường còn tốt, nhìn không vấn đề gì, nhưng lúc phát bệnh phải gọi vài lần cậu mới nghe được.
Giác quan không nhạy, cả người cũng trì độn thích ngủ, mỗi lần ngủ Vương Tu đều lo lắng cậu sẽ không tỉnh lại nữa.
————
Ngã tư đường Thanh La cách nơi này rất xa, Vương Tu lập tức quay đầu xe, xe hướng đi hơn một tiếng thì di động Hứa Hạc đột nhiên mở máy, hơn nữa định vị cho thấy đang nhanh chóng di chuyển.
Phương hướng là cái thôn kiếp trước Vương Tu nhốt cậu.
Trong lòng Vương Tu lo sợ bất an.
Sao Hứa Hạc lại muốn tới đó, có phải vẫn còn để ý không?
Kỳ thật Hứa Hạc chỉ là tò mò, đời trước Vương Tu chữa khỏi bệnh trầm cảm cùng lo âu cho cậu thế nào?
Chỉ dựa vào truyện tranh tiểu thuyết?
Coi như tính cả phim điện ảnh phim truyền hình thì cũng không đủ đâu?
Hứa Hạc tự biết tình huống của bản thân có bao nhiêu cố chấp, nếu cậu muốn giải thoát, kết quả không thoát được chỉ có thể nghẹn thì bệnh tình sẽ không thể chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng nặng thêm.
Vậy vấn đề là rốt cuộc Vương Tu chữa khỏi cho cậu thế nào?
Đáp án chỉ sợ phải tới cái thôn ở kiếp trước nhìn xem mới biết được.
Tức cảnh sinh tình, trước kia cậu quên rất nhiều, là nhờ trải qua những chuyện tương tự thì mới nhớ tới.
Ký ức của Hứa Hạc kỳ thật vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn có rất nhiều thứ không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ một số chuyện có ảnh hưởng khắc sâu.
Ví như Vương Tu không cho cậu mặc quần áo, nhục nhã cậu, hoặc là làm những chuyện đặc biệt khiến cậu cảm động.
Hứa Hạc nhớ mang máng khi cậu bệnh nặng nhất, luôn quên mình đã ăn cơm, sau đó từ trên giường để m.ông trần chạy ra hỏi Vương Tu, “Có phải anh quên cho em ăn cơm không?”
“Cả ngày hôm nay em chưa ăn cơm.” Cậu dựa vào khung cửa, nghiêm túc chỉ trích Vương Tu.
Vương Tu ngồi ở trong sân, bên chân để cái chậu ngâm áo ngủ của cậu.
“Sao chưa mặc quần áo đã chạy ra rồi.”
Vương Tu đi vào lấy quần áo cho cậu, mùa thu hơi lạnh, mỗi ngày Hứa Hạc đều nằm trên giường chơi game đọc truyện, chỉ có nửa người trên lộ ra bên ngoài cho nên phía dưới cơ bản không mặc quần.
Cậu cũng rất lười, không phải việc bất đắc dĩ như đi WC thì tuyệt đối không rời giường.
Kỳ thật đi WC cậu cũng lười, nông thôn đặt WC ở trong sân, bồn cầu nhỏ trong phòng đi tiểu thì được, đại tiện thì không thoát được, cho nên cậu lười đi, Vương Tu phải thúc giục cậu, bôi mỡ vào phía sau, cậu không nhịn được thì mới đi.
“Sao anh không trả lời em, có phải chột dạ, ngược đãi em?” Hứa Hạc đi theo phía sau hắn.
Vương Tu bất đắc dĩ, “Không có, em đã ăn rồi mà bảo bối.”
“Không đúng.” Hứa Hạc không tin, “Ăn rồi sao em vẫn thấy đói?”
“Thật sự.” Vương Tu vừa mặc quần cho cậu vừa đếm kỹ, “Buổi sáng em uống hai chén canh trứng, 10 giờ hơn ăn một cái đùi gà, giữa trưa lại ăn một chén cơm, ba đĩa đồ ăn kia cũng bị em ăn, anh chưa động miếng nào.”
Này còn chưa xong, Vương Tu tiếp tục nói, “Buổi chiều hai giờ em lại quên mình đã ăn, bắt anh làm đồ ăn còn chê anh nấu ít, buổi tối muốn uống canh thang, hiện tại mới hơn 7 giờ, em vừa mới ăn xong hai tiếng thôi.”
“Gạt người.” Hứa Hạc vẫn không tin, “Chắc chắn anh không cho em ăn.”
Vương Tu thở dài, “Được rồi được rồi, anh chưa cho em ăn, thế lại ăn một cái pudding được không?”
“Ừm.” Hứa Hạc ngoan ngoãn gật đầu.
Vương Tu dặn cậu ngồi yên, hắn tới phòng bếp mở khóa, từ trong ngăn tủ cầm pudding ra, Hứa Hạc luôn quên mình đã ăn cơm sau đó chạy tới phòng bếp lấy đồ ăn, mỗi ngày ăn căng bụng, không tiêu hóa được, nửa đêm tiêu chảy, sau đó hắn dứt khoát khoá cửa phòng bếp không cho cậu vào.
Nhưng cậu không vào được thì sẽ chạy ra gọi Vương Tu, nói Vương Tu ngược đãi cậu, không cho cậu ăn.
Cậu còn luôn quên mặc quần, sau đó oán giận Vương Tu không cho cậu mặc quần.
Vương Tu thật oan uổng.
Tuy rằng lúc đầu đúng là hắn để Hứa Hạc ngủ trần, nhưng Hứa Hạc phát hiện được chỗ tốt thì về sau đều tự mình trần trụi.
Mùa hè còn tốt, không lạnh, Vương Tu cũng mặc kệ cậu, mùa đông còn như vậy, hơn nữa tỉnh ngủ liền lộ ra cái đầu chơi di động, cánh tay thò ra bên ngoài cũng không sợ lạnh, ngón tay lạnh đỏ cũng không cảm giác được.
Vương Tu không có cách nào, chỉ có thể dậy sớm hơn cậu, trước khi cậu tỉnh ngủ thì mặc quần áo, chuẩn bị túi sưởi.
Những chi tiết này Hứa Hạc đều đã quên, hiện tại nhớ lại một chút.
Giống như nửa đêm cậu tỉnh lại chất vấn Vương Tu, vì sao cả ngày chưa cho cậu ăn cơm?
Vương Tu xoa mắt buồn ngủ, nói lại lý do ban ngày đã nói một lần, Hứa Hạc không tin, hắn chỉ có thể khoác quần áo lên pha ly trà sữa cho Hứa Hạc uống.
Hứa Hạc uống xong mới ngừng nghỉ, nhưng ngày hôm sau lại bắt đầu chất vấn Vương Tu, vì sao hôm qua cả ngày không cho cậu ăn cơm? Để cậu ch.ết đói, khôi hài chính là bụng cậu phình phình, không có chút thuyết phục nào.
Kỳ thật Vương Tu cũng sẽ để cậu video call với cha mẹ, nếu không cha mẹ cậu đã sớm báo cảnh sát.
Hứa Hạc nhân cơ hội này mách cha mẹ là Vương Tu ngược đãi cậu, không cho cậu tự do còn không cho cậu mặc quần áo.
Chỉ vào trên mặt nói, “Mỗi ngày không cho con ăn cơm, nhìn này con đói gầy rồi.”
Trên thực tế sắc mặt hồng nhuận bóng loáng, còn béo một vòng, được Vương Tu chăm sóc rất tốt.
“Con vài ngày không ăn cơm rồi.”
Xốc quần áo lên khiến cha mẹ cười lớn, bụng phình ra còn dám nói mấy ngày không ăn cơm.
“Đây là mập giả thôi, trên thực tế rất gầy.”
Ba mẹ cậu dở khóc dở cười phụ họa, “Ba mẹ sẽ nói với con rể, sao có thể ngược đãi con chứ.”
“Vâng vâng.” Hứa Hạc vừa lòng, “Bảo hắn buổi tối cho con thêm cái đùi gà, bằng không con tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn.”
Lúc bệnh chỉ số thông minh giảm xuống thẳng tắp, giống như trẻ con muốn được dỗ dành.
Khi đó rất nhiều chuyện không nghĩ ra, hiện tại thật ra hiểu được một chút.
Nếu Vương Tu thật sự nhốt cậu, không cho cậu tự do, không cho cậu liên hệ cha mẹ, nhu cầu của cậu không được thỏa mãn thì bệnh sẽ tốt sao?
P/S: Anh công đã được giải oan, trách nhầm anh rồi (╥﹏╥)
Chương này chứa thuật ngữ IT, nếu không chính xác xin bỏ qua cho.