Lần này cậu thực sự là lấy may mắn để đặt cược.
“Hứa Hạc……” Thanh âm của Vương Tu gần như thì thào, “Em rất hận anh phải không?”
Hứa Hạc dưỡng bệnh không phải do tự nguyện, cậu vẫn luôn cảm thấy mình không bệnh, vẫn có thể đi làm giúp đỡ gia đình, nhưng Vương Tu mạnh mẽ đưa cậu tới nông thôn, còn được cha mẹ cậu đồng ý.
Nếu một ngày hai ngày cũng ổn thôi, nhưng đây là suốt ba năm!
Hứa Hạc đưa lưng về phía hắn, ngữ khí bình tĩnh, “Tôi không hận anh.”
Phòng bida vắng vẻ, bây giờ chỉ có hai người bọn họ.
“Tôi hận chính mình, là tôi vô dụng, xử lý mối quan hệ của chúng ta không tốt nên mới biến thành như vậy, không phải lỗi của anh.”
Nếu cậu có thể kiên quyết một chút, nhẫn tâm một chút, ngừng lại trước khi mọi thứ bắt đầu thì có lẽ sau này không có nhiều chuyện xảy ra như thế.
Cậu đối với Vương Tu quá ôn nhu, khiến Vương Tu cảm giác có hy vọng.
Trong ba năm dưỡng bệnh, Hứa Hạc vẫn luôn tự hỏi, cho đến gần đây mới suy nghĩ cẩn thận.
Không phải Vương Tu thay đổi cậu mà do cậu mạnh mẽ tiến vào sinh hoạt của Vương Tu, thay đổi Vương Tu, Vương Tu mới có thể một đường nghịch tập dần dần đi đến hôm nay.
Cho nên vấn đề kỳ thật ở trên người cậu..
Trách ai?
Trách chính cậu.
Giống như trẻ nhỏ sinh hư bởi vì người nhà chiều chuộng, Vương Tu như bây giờ là do Hứa Hạc.
Đương nhiên đó là đời trước, cậu cũng bị báo ứng không biết thế nào đã ngỏm củ tỏi, cho nên đời này chỉ muốn sống vì chính mình, làm gì có thời giờ lãng phí trên người Vương Tu?
Từ lúc trọng sinh tới nay Hứa Hạc phát hiện một chuyện, cậu mất một thứ rất quan trọng.
Tự tin.
Trước kia cậu vô cùng tự tin, làm cái gì cũng không do dự, tin tưởng phán đoán của mình.
Hiện tại thi không tốt bởi vì không xác định, khi viết đáp án cậu cảm thấy là thế này, sau lại cảm thấy hình như không đúng, do dự tới lui kết quả viết đáp án sai, suy nghĩ đầu tiên mới là đúng.
Lúc vẽ tranh cũng thế, trước kia cậu vẽ tranh rất nghiêm túc, hiện tại lại cảm thấy đã qua ba năm, bây giờ mình khẳng định không vẽ được.
Chơi bida thì tốt hơn một chút, dù sao cũng là yêu thích, hơn nữa đã đánh nửa giờ, cho nên không kém quá nhiều.
Phanh!
Cầu số 7 giống như sao băng thẳng tắp lọt vào lỗ.
Hứa Hạc lại vào được một cầu.
Vương Tu đứng ở một bên nhìn, giọng hơi khô.
“Em thật sự không hận anh?”
Hứa Hạc nhẹ chuyển cổ tay, gậy đánh lên cầu trắng, cầu trắng lại đâm vào cầu số 8, thêm một quả vào lỗ.
Cậu tâm tình tốt nhắm tới cầu số 8.
“Yên tâm đi, tôi bận lắm không rảnh hận anh.”
Vương Tu cười khổ, “Vậy còn không bằng cứ hận anh.”
Hứa Hạc nói không liên quan đến hắn, tương đương với ngăn hắn ở bên ngoài, so với nói hận hắn còn làm hắn khó chịu hơn.
Phanh!
Cầu cuối cùng cũng bị Hứa Hạc đánh vào.
Hứa Hạc nhếch khóe miệng, “Nói nửa ngày, anh dứt khoát đi, rốt cuộc muốn đánh cược hay không?”
Đề tài bị Vương Tu bỏ qua lại bị cậu nhắc trở về.
Đầu ngón tay Vương Tu siết trên gậy phát ra âm thanh chói tai.
“Có thể đánh cược nhưng anh cũng muốn tranh thủ vì chính mình một chút, nếu tháng này anh đạt doanh thu một ngàn vạn, em phải làm bạn trai của anh.”
Phòng làm việc của hắn một tháng mới mấy chục vạn, yêu cầu một ngàn vạn không quá khả thi.
“Thành giao!”
Phanh!
Hứa Hạc lại lần nữa khai cầu, một hơi vào ba cái, cậu tìm được cảm giác, rất nhanh lại vào ba cầu, thất bại ở cầu số 6.
Trên bàn còn dư lại cầu số 6, số 8, cùng số 9.
Vương Tu tiếp sức, nhưng trạng thái của hắn không tốt, vài lần đều thất bại.
Hứa Hạc cảm giác được cảm xúc của hắn không đúng, có lòng tốt hỏi:
“Còn muốn tiếp tục không?”
Vương Tu không trả lời, thay đổi góc độ tiếp tục đánh, trên bàn ba cái cầu chỉ có cầu số 6 khó khăn một chút, nhưng đã bị hắn đánh vào lỗ, dư lại hai cái cầu đều ở cửa lỗ không xa, góc độ rất tốt, nhẹ nhàng va chạm liền vào.
Ván này hắn thắng, ván trước Hứa Hạc, nhưng chung cuộc là Hứa Hạc thắng.
“Chơi thêm một giờ đi.” Vương Tu nhặt cầu ra, “Anh mời.”
Hứa Hạc lắc đầu, “Không chơi.” Cậu lắc di động, “Liên hoan lớp.”
Đây không phải nói dối, mỗi năm nghỉ hè đều có liên hoan lớp, ngày hôm qua Hứa Hạc không đi, hôm nay Trương Nam Sinh gửi tin nhắn kêu cậu nhất định phải tới, Hứa Hạc vừa mới nhìn thấy.
Cậu trả lại gậy, cầm ba lô rời đi, mới vừa đi hai bước, Vương Tu đột nhiên gọi lại.
Hứa Hạc quay đầu lại, “Còn chuyện gì?”
Vương Tu hơi há mồm, cuối cùng vẫn không nói ra chỉ dặn dò:
“Đừng uống quá nhiều rượu, dạ dày em không tốt.”
Hứa Hạc ánh mắt vi diệu nhìn hắn một cái, lắc đầu xoay người rời đi.
Cậu vừa đi, Vương Tu ngã ngồi trên sô pha, biểu tình suy sụp.