Vương Tu nhanh chóng đi qua ôm cậu ra, Hứa Hạc còn không biết, hoàn toàn không có tri giác, bị hắn đặt trên bồn cầu liền thành thật ngồi, đầu gật gà gật gù, mơ màng sắp ngủ.
“Sao em lại sơ ý vậy?”
Vương Tu kéo quần áo cậu nhìn thoáng qua, nửa đầu vai bị nước nóng cọ đến đỏ lên, nhiệt độ ngoài da cũng không bình thường.
“Muốn ngâm mình?”
Hứa Hạc rất thích ngâm mình, đặc biệt là lúc mệt, đoạn thời gian cậu bị giam, ăn no xong thích đi tới đi lui vòng quanh phòng, đi vài tiếng đồng hồ rồi để Vương Tu xả nước nóng.
Bởi vì ra mồ hôi, thông thường Vương Tu sẽ không cự tuyệt.
————
Hứa Hạc còn chút ý thức, hơi gật đầu, đầu không khống chế tốt lại gục trước ngực Vương Tu.
Vương Tu một tay ôm lấy cậu, một tay cởi quần áo cậu, cởi áo sơ mi ra mới phát hiện ngực cũng hồng một mảng.
“Chờ tôi một chút, tôi đi lấy thuốc.”
Hứa Hạc ngoan ngoãn gật đầu, cậu uống say sẽ không khóc không nháo cũng không phát điên, nhưng sẽ nói thật, hỏi gì nói nấy.
Cũng may cái tật xấu này chỉ có vài người biết, Vương Tu, Trương Nam Sinh với chị gái cậu, ngay cả ba mẹ cậu cũng không biết, bởi vì trước giờ cậu chưa từng uống say trước mặt ba mẹ.
Nếu không có Vương Tu, trong tình huống bình thường cậu sẽ bị đưa về nhà hoặc tới chỗ Trương Nam Sinh, căn bản sẽ không bị những người khác thấy, nếu thấy người ta cũng không rảnh rỗi mà hỏi cậu.
Cũng chỉ có Vương Tu biết cậu như vậy nên nhàm chán hỏi đủ loại vấn đề.
________________________
Hứa Hạc gật đầu nhưng trên thực tế vẫn ỷ ở trước ngực hắn không nhúc nhích.
“Hứa Hạc, ngồi thẳng.” Vương Tu vỗ lưng cậu.
Hứa Hạc gật đầu, sau đó tiếp tục ỷ trong ngực hắn.
“Hứa Hạc, em như vậy tôi không đi được.” Hắn chỉ cần động một chút Hứa Hạc sẽ lao đầu xuống ngay.
Hứa Hạc lại gật đầu, sau đó như cũ ỷ ở ngực hắn.
Vương Tu: “……”
Không có biện pháp, hắn chỉ có thể cởi luôn cái quần ướt của Hứa Hạc, dùng khăn tắm bọc cậu ôm tới sô pha phòng khách, lúc quay lại Hứa Hạc đã từ tư thế ngồi biến thành nằm, một chân gác lên, một chân treo ở bên cạnh sô pha.
Vương Tu nâng cậu dậy, động tác lớn khiến khăn tắm tuột ra lộ mảng lớn da thịt, chân Hứa Hạc lại dài, đáng thương gập trong sô pha.
Ở trước mặt người đàn ông luôn mơ ước cậu mà lộ ra tư thế không hề phòng bị như thế, nếu không phải cậu đang mơ hồ thì đã sớm bị làm.
Vương Tu thở dài, tận lực không cho mình suy nghĩ thêm, cũng tận lực không nhìn những chỗ không nên xem, thành thật ngồi ở bên cạnh bôi thuốc cho cậu.
Nước không quá nóng nhưng da Hứa Hạc thuộc loại nhạy cảm, nóng chút liền đỏ lên, không nghiêm trọng, nếu là ngày thường cậu còn chẳng thèm để ý, chỉ có Vương Tu xót xa bôi thuốc cho cậu.
Thuốc mỡ lạnh, tiếp xúc với da khiến cả người Hứa Hạc run lên, hết lạnh lại chủ động tiếp cận, dù sao bôi thuốc xong sẽ thoải mái hơn nhiều.
Hứa Hạc hừ hừ hai tiếng, không biết tỉnh khi nào, nghiêng đầu nhìn hắn không nói gì, cũng không có động tác gì, cứ không chớp mắt nhìn hắn.
Vương Tu bị cậu nhìn chột dạ, “Tôi chưa làm gì cả.”
Hắn thật sự cái gì cũng chưa làm, cũng không dám nhân cơ hội sờ Hứa Hạc, bởi vì sẽ cứng, lại không thể động vào Hứa Hạc, như vậy còn dày vò hơn, cho nên dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền.
Hứa Hạc chớp mắt, không tỏ vẻ gì.
“Em bị bỏng, tôi đang bôi thuốc.” Hắn cố tình giải thích một chút.
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, chiếu vào làm da trắng sữa của Hứa Hạc hơi tỏa sáng.
“À……”
Cậu dựa vào sô pha ngoan ngoãn đáp lại, bởi vì tư thế không thoải mái, tay chống trên sô pha nhúc nhích một chút.
“Đừng lộn xộn, thuốc còn chưa bôi xong.” Vương Tu đè lại đầu vai bên kia không bị phỏng của cậu.
Hứa Hạc vô tội chớp mắt, “Tôi cử động từng cái.”
Vương Tu: “……”
“Vậy em cử động đi.”
Hứa Hạc lại xê dịch, cuối cùng nghiêm túc nói, “Tôi cử động hai cái.”
Vương Tu: “……”
“Tôi thấy rồi.”
Hứa Hạc sau khi uống say thật sự rất ngoan, ngay cả mình cử động mấy cái cũng nói ra.
“Hứa Hạc?” Vương Tu lại bôi thuốc cho cậu, có ý đồ nói với cậu, “Say rồi hả?”
“Ừm……” Hứa Hạc khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Tôi hỏi em sẽ thành thật trả lời sao?”
Hứa Hạc nghĩ nghĩ, “Không.”
Vương Tu: “……”
Tuy Hứa Hạc nói như vậy nhưng hắn vẫn thử hỏi một chút, “Vừa nãy em nói không hận tôi, thật không?”
“Giả.”
Vương Tu: “……”
Hắn bất đắc dĩ, “Vậy là em vẫn còn hận tôi?”
Hứa Hạc lắc đầu, “Tôi cũng không biết, tôi đang suy nghĩ xem nên có chơi có chịu hay là xuất ngoại bùng kèo.”
Vương Tu: “……”
“Em đáng yêu như vậy sớm muộn cũng sẽ bị tôi đè.”
Hứa Hạc không phục, “Anh đè tôi tôi sẽ đè lại.”
Vương Tu: “……”
“Được rồi, tôi không đè em, em cũng không cần đè tôi.” Hắn đè huyệt Thái Dương, muốn cười nhưng cố nghẹn.
Hứa Hạc nằm lâu không thoải mái, vươn vai muốn đứng dậy.
Vương Tu đè cậu lại, “Em muốn làm gì?”
“Tôi muốn ngủ một lát……” Giọng Hứa Hạc uể oải.
“Không ngâm tắm?”
Hứa Hạc lại nằm xuống, “Tắm rửa xong ngủ tiếp.”
Vương Tu gật đầu, “Nhưng vừa bôi thuốc không thể dính nước, có muốn dùng khăn ấm lau qua không?”
Hứa Hạc chần chờ một chút.
“Yên tâm đi, tôi không làm gì cả.”
Hứa Hạc nghiêm túc suy xét trong chốc lát, gật đầu nói được.
Vương Tu thật sự lấy nước tới bắt đầu lau từ mặt Hứa Hạc, cố tình tránh đi những chỗ đã bôi thuốc, vô cùng đơn thuần, chỗ không nên chạm tuyệt đối không chạm.
Trong lúc lau Hứa Hạc đã ngủ mất, lông mi rũ xuống đẹp không nói nên lời.
Người này hắn đã thích rất nhiều năm, bắt đầu từ niên thiếu mãi cho đến lúc biến thành thanh niên, đặc biệt là sau khi bị bắt chia lìa lại càng thích.
Tựa như chocolate giấu ở trong lòng, hơi nghĩ đến một chút đã cảm thấy ngọt, nồng đậm hương vị hạnh phúc.
Vương Tu chôn đầu trong ngực Hứa Hạc, ngửi mùi hương trên người cậu, hương thơm nhàn nhạt chỉ cần ngửi đã mang lại cảm giác an toàn.
Hứa Hạc đã biến thành thuốc của hắn, hắn không ở gần cậu sẽ thấy trong lòng bất an, không nghe thấy giọng cậu sẽ nôn nóng khó chịu, nếu thời gian dài không gặp hắn có cảm giác mình sẽ nổi điên.
Chỉ có bên cạnh cậu hắn mới có thể ngủ một giấc thật tốt.
Đêm khuya tĩnh lặng, Vương Tu bế cậu lên giường, cái gì cũng không làm, thay áo ngủ cho cả hai rồi bình yên ngủ.
—————–
Sáng sớm hôm sau Hứa Hạc tỉnh lại trước, hôm qua Vương Tu nấu canh giải rượu được một nửa thì vội tới xem cậu, thành ra cậu không được uống, bây giờ đầu đau muốn nứt, đặc biệt là ngực, giống như có một tòa núi lớn đè lên, ban đêm cậu mơ thấy ác mộng vài lần.
Tỉnh dậy phát hiện Vương Tu ghé vào ngực cậu, từ góc độ này chỉ nhìn thấy một đầu đen tuyền.
Do dự một chút, Hứa Hạc duỗi tay sờ sờ, cậu nhớ rõ tóc Vương Tu rất mềm, sờ rất thích.
Tuy rằng đời trước Vương Tu cao hơn cậu, cường tráng hơn, nhưng hay làm nũng, người cũng trắng, đời này có vẻ đen hơn, cũng cao và cường tráng hơn.
Gần đây bệnh nặng một hồi, lại mỗi ngày ngồi văn phòng, trắng hơn lần đầu tiên gặp mặt không ít, càng phù hợp với thẩm mỹ của Hứa Hạc.
Bằng không một tráng hán bò lên ngực cậu làm nũng thật đúng là ăn không tiêu.
Hứa Hạc ấn huyệt Thái Dương, sau khi say rượu thật sự quá khó chịu, làm đầu óc cậu trì độn, lúc lâu mới nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Vương Tu hỏi cậu, sau đó cậu thành thật phun ra hết.
Hứa Hạc: “……”
Quả nhiên sau khi uống say nên cách xa Vương Tu một chút.
Trước kia cậu uống say Vương Tu sẽ không như vậy, hắn học hư rồi.
Trước kia Vương Tu rất ngoan, chưa bao giờ hỏi cậu những vấn đề quá đáng, bởi vì biết ngày hôm sau cậu vẫn nhớ.
Kỳ thật uống rượu say sẽ không mất trí nhớ, trừ phi uống quá nhiều trúng độc cồn, còn bình thường chỉ là tay chân mất sức, đến lúc tỉnh thì cái gì cũng nhớ.
Còn tại sao lại có người uống say phát điên? Đại khái bởi vì nghẹn lâu quá nên muốn thả bay mình, mượn rượu làm càn?
Đời trước lúc Vương Tu vẫn là tiểu khả ái rất thích vừa lau người cho cậu, vừa lặp đi lặp lại hỏi, “Em thích anh phải không?”
Hứa Hạc cũng kiên nhẫn trả lời từng lần, “Ừ.”
Ngẫu nhiên hắn cũng sẽ lợi dụng cậu uống say lừa cậu đáp ứng các loại yêu cầu, nào là bồi hắn đi chơi, chuyển đến ở cùng hắn, hôn hắn một cái linh tinh.
Trong tình huống bình thường Hứa Hạc đều sẽ đáp ứng.
Bởi vì sau khi uống say cậu rất ngoan, trừ phi là cái loại ký ức tương đối khắc sâu.
Tỷ như Vương Tu nói, “Hứa Hạc, cho anh đè một chút được không?”
Hứa Hạc sẽ cự tuyệt ngay, “Không được.”
Mặc kệ hắn có dây dưa thế nào cũng không đáp ứng, bởi vì bị đè xong sẽ thực thảm.
Thật ra thời điểm hai người bọn họ đánh cược, Hứa Hạc chỉ đáp ứng cùng hắn lên giường, không đáp ứng bị hắn đè.
Là do sau khi cởi quần áo chính cậu tìm đường ch.ết, muốn xem Vương Tu có to hơn cậu không, vì thế nổi lên tâm tư muốn so.
Nhưng Vương Tu vội vã lăn giường không chịu so, vì thế cậu dụ hắn nếu thắng thì được đè, kết quả có thể nghĩ, cậu thua quá thảm.
Vì thế liền biến thành Vương Tu ở trên, cậu ở dưới, nhưng trong sinh hoạt Hứa Hạc giống công hơn, hắn giống thụ.
Hai người bọn họ linh hồn hoàn toàn tương phản, Hứa Hạc trong lòng mạnh mẽ, Vương Tu thân thể cường tráng, trong lòng yếu ớt mẫn cảm.
Nhưng cũng bởi vậy lại bổ sung cho nhau.