“Đừng kéo tao, tao không đi, muốn đi bọn mày tự đi!”
Mấy anh em không những không buông tay, ngược lại kéo càng hăng, “mày là vai chính sao mà không đi được? Nhanh lên, hôm qua còn nói có chút để ý hắn, sao hôm nay lại đổi ý rồi?”
???
“Tao để ý hắn?” Có nhầm không đấyyy?
“Đúng vậy.” Trương Nam Sinh dắt tay Hứa Hạc, “Ngày hôm qua còn khen hắn khá tốt, hôm nay lại đổi ý rồi?”
???
Có chuyện này hả?
“Tao thấy chắc là thẹn thùng.” Một anh em khác tiếp lời.
“Không thì thế này đi.” Trương Nam Sinh kiến nghị, “Đợi lát nữa mày cứ nói là bọn tao ép mày xuống dưới, không phải mày chủ động, như vậy sẽ không mất mặt lắm?”
Những người khác sôi nổi phụ họa, gật đầu tán thưởng, trong phòng học một trận cười vang, không khí tưng bừng.
Hứa Hạc tức muốn chết, “Tao đang nghiêm túc, không phải nói đùa!”
Cậu thấy nói không thông, chỉ có thể bôi đen Vương Tu, “Tao nói chúng mày biết, tên Vương Tu này trong ngoài bất nhất, chỉ cần chúng mày đi khỏi là hắn động tay động chân với tao, loại người này mà chúng mày còn cảm thấy tốt, muốn đẩy tao vào hố lửa à?”
“Gì?”
Trương Nam Sinh nhíu mày, “Còn có loại chuyện này?”
Những người khác cũng ngừng tay, buông Hứa Hạc.
Hứa Hạc được tự do, đang định tiếp tục bôi đen, nơi xa đột nhiên truyền đến một giọng nói từ tính, “Hoá ra anh đã làm chuyện không bằng cầm thú như thế với em?” Hắn dừng một chút, “Nhưng… sao anh không nhớ?”
Hứa Hạc: “……”
Vương Tu từ cầu thang đi tới, mới đầu chỉ lộ ra cái đầu, sau đó lộ ra thân hình gầy nhưng rắn chắc, chân dài thẳng tắp, làn da màu mật khỏe mạnh, gương mặt nam tính hơn nhiều so với Hứa Hạc.
Nếu nói Hứa Hạc tương đối thiên về vẻ đẹp phi giới tính thanh tú, tinh xảo thì Vương Tu mang lại cảm giác anh tuấn, sạch sẽ, năng động.
Đặc biệt là trải qua quá trình từ bị bắt nạt đến chậm rãi nghịch tập nên cả người có một loại khí chất nội liễm, trầm ổn.
Nhìn thành thục hơn các bạn cùng lứa tuổi.
“Sao cậu lại lên đây?” Trương Nam Sinh phá vỡ không khí xấu hổ.
“Cậu ấy không muốn xuống dưới, tôi chỉ có thể lên đây.” Lúc Vương Tu nói chuyện đôi mắt không chớp nhìn Hứa Hạc.
Hứa Hạc đáy mắt một mảnh lạnh lẽo, kèm theo cảm xúc phức tạp, cuối cùng thở dài để che giấu.
Càng không muốn gặp người nào thì càng dễ gặp phải người đó, Vương Tu luôn là người phá hỏng kế hoạch của cậu.
Hơn nữa cậu có một dự cảm không tốt, Vương Tu hình như cũng sống lại như cậu, thậm chí còn sớm hơn cậu.
Cuộc sống này thật khó khăn.
“Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, hôm nay phí tổn đều tính cho tôi, các cậu đi chơi trước đi, lát nữa chúng tôi đến.” Vương Tu đứng yên bên cạnh Hứa Hạc, tầm mắt vẫn gắt gao nhìn cậu, từ trên xuống dưới, không buông tha chút cảm xúc nào của Hứa Hạc.
Tiếng huýt sáo vang dội, còn có người vỗ tay, cùng sự kiện tỏ tình đời trước hoàn toàn tương phản, đời trước là tới cười nhạo hắn, lần này là thật tình chúc phúc.
Trương Nam Sinh ném tới ánh mắt ái muội rồi mang những người khác rời đi, giờ chỉ còn lại Hứa Hạc cùng Vương Tu.
“Hôm nay em hơi lạ.” Vương Tu vươn bàn tay khớp xương rõ ràng chỉnh lại tóc rối giữa trán Hứa Hạc.
Hứa Hạc theo bản năng lùi lại một bước, kết quả vướng ngạch cửa, cả người ngã về phía sau.
Vương Tu lanh tay lẹ mắt kịp thời giữ chặt cổ tay cậu, tuy nhiên không những không giữ được ngược lại bị cậu kéo theo ngã trên mặt đất, còn may hắn phản ứng nhanh chóng, kịp thời dùng tay chống hai bên Hứa Hạc mới không đè vào cậu.
“Đừng nhúc nhích!” Hứa Hạc ánh mắt sắc bén, dao gọt hoa quả vốn dĩ định giúp Vương Tu bây giờ đang để ở tim hắn, “Nói đi, chuyện là thế nào?”
Chính cậu không thể hiểu được trọng sinh, Vương Tu cũng không thể hiểu được trọng sinh? Không có khả năng a!
Chẳng lẽ hắn trong tương lai đã chết?
Vương Tu cúi đầu nhìn thoáng qua, “Tư thế cầm dao không đúng.”
???
Một tay hắn chống ở đỉnh đầu Hứa Hạc, một tay khác nắm lấy tay Hứa Hạc làm mẫu cho cậu “Phải nắm thế này, như vậy mới không bị rơi dao cũng sẽ không bị người khác cướp đi, còn phải dùng lực, em dùng lực như thế chưa được.”
???
“Còn nữa, bên ngoài trái tim có xương sườn bảo hộ, em sức nhỏ, dao chọc ở chỗ này dễ dàng bị thương, như vậy kẻ địch không chỉ không chết mà còn có sức lực phản kháng.”
Hắn kéo tay Hứa Hạc, khoa tay múa chân ở trên bụng mình, “Về sau uy hiếp người khác phải đặt ở nơi này, một khi kẻ địch có phản kháng, em đâm xong phải nhanh chóng rút ra, như vậy trên tay có dao, kẻ địch sẽ không dám manh động.”
Hứa Hạc: “……”
“Cắt cổ cũng được, trên cổ có động mạch chủ, tuy nhiên cắt cổ rất dễ chết người, giết người phải ngồi tù, cho nên nếu không phải bất đắc dĩ thì không cần làm như vậy.”
Hứa Hạc: “……”
“Anh nghiêm túc một chút, tôi đang uy hiếp anh đấy!” Dao của cậu đẩy lên phía trước, “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Vương Tu dừng động tác, “Em muốn nói về cái gì?”
Hứa Hạc nghĩ nghĩ, “Anh cũng sống lại phải không? Quay về khi nào?”
Vương Tu tránh ra, ngồi xổm xuống cầm lấy cổ chân Hứa Hạc.
Hứa Hạc bản năng né tránh, “Anh làm gì?”
“Anh xem chân em có sao không?” Vương Tu một tay chống đất, một tay kia tiếp tục bắt lấy cổ chân Hứa Hạc.
“Tôi không đau.” Hứa Hạc tiếp tục đá chân, “Vừa nãy tôi giả vờ thôi.”
Vừa nãy cậu vẫn luôn đứng ở cửa, ngạch cửa cao như vậy không có khả năng không nhìn thấy, cậu tự biết đánh không lại Vương Tu nên mới dùng kế, nếu là Vương Tu, nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Sự thật chứng minh hắn xác thật trúng kế, nhưng mà kết quả cũng không giống như Hứa Hạc tưởng.
“Tôi đang hỏi anh, đừng hòng nói sang chuyện khác!” Hứa Hạc có chút không kiên nhẫn.
Vương Tu cùng cậu ở bên nhau rất nhiều năm, nhất cử nhất động của cậu đều hiểu rõ, giống như số hiệu máy tính có chút khác nhau là biết ngay.
“Anh sống lại năm 2011.” Vương Tu nắm lấy cổ chân của cậu, kiên trì cởi giày vớ để nhìn kỹ, phát hiện không nhẹ nhàng như Hứa Hạc nói, mắt cá chân bị đỏ một mảng.
Tuy là kế hoạch của cậu, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, lúc ngã xuống Hứa Hạc cũng không khống chế được chính mình.
“Tại sao anh cũng sống lại?” Đây mới là trọng điểm.
Vương Tu thở dài, “sống lại cũng sống lại rồi, em hỏi cái này có ý nghĩa sao?”
Hứa Hạc nhất thời nghẹn lại.
Nhưng mà Vương Tu nói cũng đúng, sống lại cũng sống lại rồi, ván đã đóng thuyền, hỏi cái này cũng không có ý nghĩa gì.
Cậu ôm ngực chất vấn Vương Tu, “Nếu đã sống lại sao không cố gắng phát triến sự nghiệp, lúc nào cũng yêu đương làm gì?”
Vương Tu nhẹ nhàng cười, “Sự nghiệp không quan trọng bằng em.”
Đây là lời nói thật, ở trong lòng hắn Hứa Hạc quan trọng hơn hết thảy.
“Vậy nên anh thu mua hết bạn tốt của tôi?” Hứa Hạc nhớ tới sự tình hôm nay, cảm giác bị một đám anh em phản bội thật sự quá chua xót, “Nói đi, trừ bỏ bọn họ anh còn thu mua ai?”
Vương Tu lắc đầu, “Chuyện anh thu mua người bên cạnh em không thể nói, không thì em sẽ tức giận.”
Hứa Hạc: “……”