Vì muốn gợi lên hứng thú ở chung của cậu nên hết nấu cơm lại mát xa, mỗi lần Hứa Hạc tới đều hầu hạ cậu thật tốt, sợ cậu không thoải mái.
Trên thực tế thì cũng không có ấm ức gì, Hứa Hạc ăn ngon ngủ khỏe, cậu tốt thì Vương Tu cũng cảm thấy mình tốt.
Kỳ thật hắn cũng hiểu tính tình Hứa Hạc, biết cậu không dễ thuyết phục như vậy cho nên càng ra sức hầu hạ cậu, dù sao Hứa Hạc đồng ý ở bên nhau đã là nhượng bộ, hắn không thể không biết tốt xấu.
Chỉ cần hắn trông đóa hoa Hứa Hạc này cho tốt, mỗi ngày tưới nước, làm cỏ, cần mẫn chăm sóc, sớm muộn gì cũng có ngày hắn hái được đóa hoa này.
“Hứa Hạc, em nhanh lên, anh làm cơm xong rồi.” Vương Tu đeo tạp dề đi từ phòng bếp ra, trong tay bưng đồ ăn.
Trong miệng Hứa Hạc nhét bàn chải đánh răng, mơ hồ không rõ đáp ‘ừm’ một tiếng.
Vương Tu đã bưng lượt đồ ăn thứ hai ra, Nhục Nhục ngửi thấy mùi đồ ăn thì gấp không chờ nổi nhảy lên bàn, Vương Tu vội ôm nó tới một bên, đổ sữa chuyên dùng cho mèo con vào chén cho mèo ăn.
Nghiêng về một bên quở trách, “Lớn như vậy còn uống sữa cho mèo con.”
Kỳ thật Nhục Nhục cũng chưa lớn lắm, mới bảy tám tháng tuổi thôi, lúc mua là hơn năm tháng, đã nuôi hơn hai tháng.
Nó thích uống cái này, lúc ăn cơm nhất định phải uống một chút, không phải loại này thì không uống.
Nhục Nhục rất thông minh, biết ai có thể làm chủ, nhìn thấy Hứa Hạc ở đây thì không muốn ăn đồ ăn cho mèo, muốn ăn cá, bị Vương Tu túm về bên cạnh lại vòng qua hắn chạy đến dưới chân Hứa Hạc.
Nó cũng không làm gì, chỉ thường ‘meo’ một tiếng nhắc nhở Hứa Hạc sự tồn tại của mình.
Hứa Hạc lau khô tay ôm nó ngồi trên ghế, đổ một chén nước sôi để nguội, thỉnh thoảng kẹp một miếng cá nhúng vào nước rồi bỏ vào chén của Nhục Nhục, ngẫu nhiên còn vươn tay xoa xoa lông xù trên đầu nó.
Đãi ngộ đặc biệt này làm Vương Tu hâm mộ đố kỵ, đôi mắt hình viên đạn ‘vèo vèo’ phóng tới Nhục Nhục, nhưng hai chủ mèo không ở cùng một sóng, Nhục Nhục chẳng biết gì vẫn bình tĩnh cọ cọ Hứa Hạc đòi ăn.
“Hứa Hạc!” Vương Tu đột nhiên gọi cậu.
“Hả?” Hứa Hạc ngẩng đầu.
“Anh rửa chén.”
“Ừm.”
“Anh xắt rau.”
“Ừm.”
“Anh nấu cơm.”
“Cho nên?”
“Cho nên sao em không sờ anh?” Vương Tu đầu thò lại gần, “Hôm qua anh vừa gội đầu.”
Hắn gội đầu cho Hứa Hạc xong cũng gội luôn, rất sạch sẽ, tóc cũng bông xù.
Hứa Hạc buông đũa, ứng phó qua loa xoa đầu hắn, “Được rồi chứ?”
Vương Tu: “……”
“Có lệ quá.”
Hứa Hạc lúc này dùng sức xoa, lúc thu tay còn thuận tiện nhéo mặt Vương Tu, “Như vậy được rồi chứ?”
Vương Tu hôm qua vừa đắp mặt nạ, mặt mềm mại co dãn, thật ra hắn không đắp thì cũng mềm mại.
Đại khái bởi vì đời trước bị người khác chê nên đời này rất để ý bảo dưỡng, dù sao Hứa Hạc đẹp như vậy, nếu hắn xấu sẽ không xứng với Hứa Hạc.
Vương Tu ngoan ngoãn gật đầu, chủ động muốn sờ đầu quá thẹn thùng, nhưng nếu không đòi thì Hứa Hạc sẽ không chú ý tới hắn, mất mặt một chút cũng được.
Đồ ăn rất phong phú, cà tím rất non, gà tam bảo ăn với cơm, cá hầm ớt là món Hứa Hạc với Nhục Nhục thích ăn nhất, canh là canh trứng cà chua, uống khá ngon, Hứa Hạc uống hơn phân nửa, hai cái bắp mỗi người một cái ăn trên đường.
Không mang theo Nhục Nhục, để ở trong nhà, mèo tương đối độc lập, có đồ ăn và nước sẽ không nhớ đến chủ nhân.
Nhưng Nhục Nhục thường xuyên được hắn mang ra ngoài, lần này đặt trong nhà phỏng chừng ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của nó.
Nhưng tham gia quân huấn thì không có cách nào, bọn họ tự mình khó bảo toàn huống chi mang theo Nhục Nhục.
Xe là Vương Tu khai, hai người bọn họ mặc trang phục quân huấn học kỳ 1 của Vương Tu, tuy Hứa Hạc cũng có nhưng cậu để ở nhà, không mang theo.
Hứa Hạc mặc trang phục quân huấn của hắn, chính cậu không có cảm giác gì nhưng Vương Tu lại không được tự nhiên, thường xuyên ngắm cậu.
“Nhìn cái gì?”
trang phục quân huấn rất xấu nhưng Hứa Hạc mặc lại có cảm giác khác.
Bởi vì là áo ngắn tay nên lộ ra cánh tay, cánh tay Hứa Hạc tinh tế thon dài.
“Không có gì.” Vương Tu quay đầu không nhìn cậu.
Hai người bọn họ đều là học sinh ngoại trú nên không cần đến trường sớm, những bạn học khác ít nhiều phải tới sớm một hai ngày, hai ngày này nhận hết cực khổ, quét dọn vệ sinh rồi lại bê đồ, mệt nhọc hơn bọn họ nhiều.
Đặc biệt là Hứa Hạc, mỗi lần đều lấy lý do thân thể không khỏe không tham gia quân huấn, cậu thật sự không khỏe, thiếu máu cộng thêm yếu ớt, mùa đông còn tốt, mùa hè phơi nắng chút là xỉu, còn công chúa hơn cả công chúa Hà Lan.
Vương Tu thì thấy quân huấn không sao cả, cường độ chỉ nặng hơn lúc hắn giảm béo một tẹo, hắn cũng chịu được khổ, coi như khảo nghiệm bản thân.
Trường học với phụ huynh đại khái cũng nghĩ vậy, không cho phép vắng mặt, vắng mặt là cắt tiêu vặt một năm.
Việc này đối với nhóm công tử quen ăn sơn hào hải vị quả thực còn đau khổ hơn gi.ết bọn họ.
Đây cũng là lý do Trương Nam Sinh nóng lòng đầu tư, tốt xấu gì cũng có thể thoát khỏi cha mẹ, độc lập kinh tế.
Nếu không hắn thường xuyên bị uy hiếp, lâu lâu cạn lương thực còn phải xin Hứa Hạc giúp đỡ, bảo mang cơm Hứa Hạc cho hắn.
Đồ vật cần thiết Vương Tu đều chuẩn bị tốt rồi, lúc xuống xe lại ngập ngừng nhìn Hứa Hạc.
“Làm sao vậy?”
Vương Tu cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra, “Hứa Hạc, mặt trời bên ngoài rất lớn, nên bôi kem chống nắng, nếu không đứng dưới nắng một ngày cánh tay sẽ thành hai màu, trên trắng dưới đen.”
Hứa Hạc nhíu mày, “Thật sự?”
Người chưa từng trải qua gian khổ của quân huấn thì không biết quân huấn có bao nhiêu đau khổ, cậu chỉ từng nghe Trương Nam Sinh oán giận.
“Thật sự.” Kem chống nắng chỉ có con gái bôi, con trai thường không để ý, còn cảm thấy phơi ra huân chương, đương nhiên cũng có không ít con trai cảm thấy phơi xong quá xấu, sẽ bôi một chút, cũng không tính là quá điệu, không biết Hứa Hạc có để ý không?
Vấp ngã một lần thì khôn lên một chút, lần trước Hứa Hạc giận vì việc này Vương Tu còn chưa quên, cho nên nói rất cẩn thận.
“Em cũng bôi một chút đi.” Hai người bọn họ dậy sớm, còn thời gian.
“Ừm.” Lúc này Hứa Hạc không để ý, buổi tối cậu còn phải đi làm, nếu phơi nắng ra hai màu da mặt chỉ sợ sẽ hù ch.ết khách hàng.
Vương Tu lấy ra mấy chai lọ, “Chỗ này có kem chống nắng, có phun sương, còn có dưỡng ẩm, em muốn cái nào?”
Theo ý hắn thì tốt nhất dùng hết, làn da Hứa Hạc rất non, nhỡ phơi nắng hỏng làm sao bây giờ?
Cho nên phải bảo vệ thật tốt, ba tầng trong ba tầng ngoài.
Hứa Hạc cầm phun sương dưỡng ẩm, cái này có lẽ tương đối thích hợp với cậu, hơn nữa tiện dùng mọi lúc mọi chỗ.
Cầm đồ xong cậu định xuống xe, Vương Tu lại gọi cậu lại.
“Còn có chuyện gì khác sao?” Hứa Hạc nghi hoặc quay đầu.
“Có.” Vương Tu chớp mắt, “Lúc quân huấn sẽ rất đau chân, một ngày ít nhất mài ra ba năm cái bọng nước, anh còn chuẩn bị một bảo bối.”
???
“Bảo bối gì?”
Vương Tu lấy ra một bao băng vệ sinh.
Hứa Hạc: “……”