Ăn cơm, ngủ, mát xa, ca hát, bơi lội, cái gì cần có đều có.
Lần này không giống hôm qua, ngày hôm qua là liên hoan nhóm nhỏ, hôm nay cả lớp đều tới, đại gia của lớp mời khách, để mọi người tụ họp một lần cuối cùng.
Hứa Hạc bị nhốt ba năm, cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, cái gì cũng muốn nếm thử một lần, cho nên mới tới đây nhìn xem.
Cậu chỉ muốn xem náo nhiệt, xem người khác vui đùa ầm ĩ, nhưng thật sự quá nhiều người, tôi một ly, cậu một ly mời rượu, không cẩn thận uống mấy chén.
Trương Nam Sinh trong lúc đó nhận một cuộc điện thoại, chỉ chỉ di động nói là Vương Tu.
“Muốn tôi trông chừng cậu đừng uống quá nhiều.”
Cậu ta không rõ, nhíu mày hỏi Hứa Hạc.
“Hai ngươi rốt cuộc là tình huống gì? Không tự nói với nhau lại bắt tôi làm trung gian, ý gì?”
Hứa Hạc liên hệ Vương Tu, nhờ Trương Nam Sinh gọi điện thoại, Vương Tu liên hệ Hứa Hạc, nhờ Trương Nam Sinh gọi điện thoại, Trương Nam Sinh kẹp giữa hai người như cái bóng đèn lớn.
“Lúc nào để cậu làm người trung gian?” Hứa Hạc cố ý vờ cậu ta.
“Oa!” Trương Nam Sinh không vui, “Cậu sinh bệnh hắn nấu canh nhờ tôi đi đưa, hắn bị thương cậu mua thuốc nhờ tôi đi đưa, còn dám nói hai người không có liên quan?”
“Gì?” Việc này Hứa Hạc xác thật không biết, “Chuyện khi nào sao tôi không nhớ?”
Trương Nam Sinh trợn trắng mắt.
“Đợt trước cậu mặc nữ trang suýt nữa bị cường bạo, trở về liền sinh bệnh, bác sĩ bảo cậu uống trung dược, cậu ngại sắc thuốc phiền toái, Vương Tu người ta bớt thời giờ sắc thuốc đưa tới cho cậu.
Sau cậu lại nghe nói lúc hắn cứu cậu bị thương, cố ý đi bệnh viện vài tiếng đồng hồ mua thuốc cho hắn nhờ tôi đi đưa.”
Hứa Hạc nhíu mày, nói đi nói lại có một vấn đề cậu nghĩ mãi không rõ, “Sao tôi lại mặc nữ trang?”
Cậu luôn phản cảm với nữ trang, sao có thể mặc nữ trang được?
“Đánh cược thua thì phải chịu.”
Trương Nam Sinh chọc chọc vai cậu, “Tự cậu cược với người ta, ai thi được hạng 1, hạng 2 phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, thua còn nghĩ bùng chắc?”
Hứa Hạc: “……”
Quả nhiên là Vương Tu giở trò quỷ, sở dĩ sẽ xuất hiện nhân tố không xác định này đều do Vương Tu trọng sinh, hắn không đi theo phương hướng cũ, lịch sử liền thay đổi.
Hứa Hạc thở dài.
“Bọn tôi chỉ khách sáo đối đáp, nào có phức tạp như cậu nghĩ.”
“Đáp lễ?” Trương Nam Sinh phi một tiếng, “Hai người đứng cạnh nhau tỏa ra màu hồng phấn ch.ết tiệt, nghĩ bọn tôi mù à?”
Hứa Hạc: “……”
Hóa ra không chỉ có anh em bị Vương Tu thu mua, ngay cả cậu ta cũng bị thu mua.
Vương Tu anh khá lắm!
Hứa Hạc cùng mọi người giơ ly lên uống một ngụm, rượu vang đỏ tác dụng chậm, cậu cũng không dám uống nhiều, tuy chủ chi nói đêm nay không về nhà, trên lầu đã thuê sẵn phòng, uống say ngủ trên lầu.
Nhưng uống say sẽ phát sinh cái gì mọi người đều không biết, cho nên không thể say, đặc biệt là Hứa Hạc, trải qua chuyện bị nhốt ba năm còn dám không cẩn thận sao?
Nhưng mà người thật sự quá nhiều, mọi người mồm năm miệng mười, hào khí tận trời, tuyên bố không uống là rùa đen rút đầu.
Hứa Hạc đổ mồ hôi uống gần nửa bình.
Sau đó nữ sinh trong lớp dẫn đầu chơi nói thật hay mạo hiểm, bỏ lượt phải tự phạt 3 ly, bởi vì nhiều người nên đành bốc bài quyết định, ai bốc được Đại vương cùng tiểu vương phải lựa chọn nói thật hay mạo hiểm.
Hứa Hạc tương đối xui xẻo bị bốc phải ba lần, lại còn bị hỏi những vấn đề tương đối xảo quyệt.
Lần đầu tiên cảm giác thế nào?
Phía dưới bao lớn?
Thân thể mẫn cảm không linh tinh.
Hứa Hạc đương nhiên không trả lời mà chọn uống rượu, chín ly rượu vang đỏ xuống bụng, đầu váng mắt hoa, có cảm giác muốn say.
Cậu sợ mình bị chọn nên cẩn thận tính bài, phát hiện hình như có chút quy luật, hơn nữa đều nắm giữ trong tay người tráo bài.
Người tráo bài nhìn như đã tráo hoàn toàn, trên thực tế chỉ động phía dưới, không nhúc nhích bên trên, nói cách khác bên trên nếu sắp xếp tốt có thể khống bài, khiến Hứa Hạc chọn Đại vương hoặc tiểu vương.
Đại vương tiểu vương đều phải chọn lời thật lòng hoặc đại mạo hiểm.
Tráo bài là hoa khôi Thẩm Cầm Cầm, tựa hồ cố ý làm khó cậu, liên tiếp chọn cậu ba lần, lần thứ tư lại chuẩn bị đưa đến trước mặt Hứa Hạc.
Hứa Hạc biết này bài có vấn đề nên đổi vị trí với Trương Nam Sinh, quả nhiên Trương Nam Sinh tiểu vương, nhưng cậu là đại vương.
Hứa Hạc: “……”
Vẫn là không chạy thoát, nhưng Thẩm Cầm Cầm sao lại muốn ép cậu uống?
Hai người bọn họ không thù không oán, có lẽ có thù oán nhưng do lịch sử sửa lại mà cậu không biết.
“Lại là Hứa Hạc, Hứa Hạc hôm nay thật xui xẻo, lần thứ tư.”
Mới chơi mười mấy lần, cậu đã trúng chiêu bốn lần, người sáng suốt đều biết không thích hợp.
Trương Nam Sinh chọc chọc cánh tay cậu.
“Đợi lát nữa cậu giả bộ ngủ, đậu má, Thẩm hoa khôi rõ ràng muốn chuốc say cậu.”
Hứa Hạc nhướng mày, “Tại sao?”
Đắc tội cô ta?
Trương Nam Sinh nhún nhún vai, “Tám phần là coi trọng cậu, ngày thường ngại nói, bây giờ chuẩn bị nghỉ, hai tháng không thấy người, không nghĩ sao?”
Cậu ta lại thần kinh thò qua, “Tôi nói cậu biết hôm nay cô ấy mời khách, ngày thường tụ tập cũng thế, cậu tới cô ấy cũng tới, cậu không tới cô ấy cũng không tới.”
Hứa Hạc càng nhăn mày chặt.
Phương pháp yêu thích gì đây?
Vương Tu thích cậu, dặn Trương Nam Sinh nhìn chằm chằm cậu uống ít một chút, nếu Thẩm Cầm Cầm thật sự thích cậu, sẽ chuốc say cậu sao?
“Tôi với cô ấy gần đây có tiếp xúc không?”
Hứa Hạc một bên uống rượu phạt, một bên nhỏ giọng hỏi.
“Có a, cậu đệm nhạc dương cầm, cô ấy múa ba lê, đương nhiên là có liên hệ.”
Trương Nam Sinh hoài nghi nhìn cậu,
“Mới uống mấy chén đã say không nhớ ai với ai rồi?”
Hứa Hạc uống xong 3 ly rượu phạt, mềm oặt nằm trên sô pha, nói là uống nhiều choáng váng, lấy lý do này lừa dối cho qua.
Hôm nay đúng là hỏi hơi nhiều, nếu không phải Trương Nam Sinh dễ lừa thì đã sớm hoài nghi cậu.
Hứa Hạc ấn huyệt Thái Dương, thật sự có chút váng đầu, bởi vì uống không ít, từ khi nhà cậu phá sản đã lâu không tham gia loại hoạt động này.
Vì cậu không thích cũng không rảnh, hôm nay đến cũng là do tò mò mà thôi.
Ba năm không tham gia đột nhiên muốn đi, ai biết lại bị chuốc rượu.
Cậu giả vờ say rượu sau đó Trương Nam Sinh liền che trước mặt cậu, có người tới gọi cậu đều bị Trương Nam Sinh đuổi đi, còn có người trộm hỏi phương thức liên hệ của cậu cũng bị Trương Nam Sinh từ chối.
Hứa Hạc đôi mắt nửa mở nửa khép, móc di động ra nhìn thời gian, đã 1h rưỡi rồi mà còn chưa có dấu hiệu tan cuộc.
Hôm nay là ngày nghỉ, hàng năm lúc này cha cậu đều sẽ cho cậu ba ngày vui chơi, thông thường Hứa Hạc đều dùng để đi du lịch giải sầu.
Đại khái cũng là vì vậy nên các bạn học mới muốn rót cậu, dù sao đây là cơ hội ngàn năm có một.
Trương Nam Sinh vừa mới uống xong một vòng, ợ một cái ngồi xuống đây.
“Yên tâm đi, gia ngàn ly không say, lát nữa mang cậu một đường giết ra.”
Miệng nói khí thế nhưng mà không đến hai vòng cậu ta đã say ngã bên cạnh Hứa Hạc, Hứa Hạc đẩy mãi không tỉnh.
Hứa Hạc: “……”
Thật sự không dùng được. O_O
Còn nói giúp cậu chặn rượu, kết quả tình cảnh nháy mắt chuyển biến thành cậu giúp Trương Nam Sinh chặn rượu.
“Trương Nam Sinh còn hai ly chưa uống, Hứa Hạc uống thay!”
“Hứa Hạc đừng diễn, tôi biết cậu ngàn ly không say!”
Hứa Hạc: “……”
Kỳ thật không phải cậu ngàn ly không say, chỉ là uống rượu không đỏ mặt nên không nhìn ra mà thôi.
“Tôi vừa thấy Hứa Hạc trộm chơi di động, rõ ràng không say còn giả vờ!”
Hứa Hạc bị nhắc bất đắc dĩ đỡ trán giả bộ hồ đồ.
“Tôi thật sự uống nhiều quá nhưng ngủ một lúc lại ổn.”
Trương Nam Sinh say không còn biết gì, Hứa Hạc là anh em tốt nhất của hắn, rượu này chỉ có thể do cậu uống thay, giống như vừa nãy Trương Nam Sinh giúp cậu chắn.
Hứa Hạc biết cứ thế này không ổn, sóng này qua sóng khác tới, luôn có người nghĩ cách chuốc bọn họ đến khi say hẳn mới thôi.
Cậu lấy ra mấy cái ly không, đổ rượu vang đỏ cùng rượu trắng lẫn vào đầy mấy chén mới dừng lại.
“Uống 3 ly mãi không thú vị, như vậy uống mới đã, ai thi cùng tôi?”
Cậu đẩy ra mấy ly đầy rượu trộn.
Người thường xuyên uống rượu đều biết rượu trộn lẫn là dễ say nhất.
“Có ai dám thi không?”
Mọi người đều bị cậu dọa, lại nghe nói cậu ngàn ly không say, nửa ngày cũng không ai dám lên tiếng.
Hứa Hạc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu cũng không phải thật sự ngàn ly không say, đều là giả vờ.
“Không có ai.” Hứa Hạc tỏ vẻ thật đáng tiếc.
“Vậy tôi đưa Trương Nam Sinh về, cậu ấy say quá rồi.”
Cậu cố nhấc Trương Nam Sinh lên, bởi vì quá nặng, cậu lại choáng, mới ra cửa bước chân liền bắt đầu loạng choạng, gian nan mãi mới đi đến cửa thang máy, đang định rời đi, đột nhiên có người gọi cậu.
Thanh âm kia vô cùng quen thuộc, Hứa Hạc quay đầu lại, quả nhiên là Thẩm Cầm Cầm.
“Gọi tôi có chuyện gì?”
“Trên lầu có phòng, cậu cũng uống không ít, không bằng lên phòng ngủ.” Thẩm Cầm Cầm kiến nghị.
Hứa Hạc vốn dĩ cũng định thế, nhưng Thẩm Cầm Cầm cố ý đuổi theo nói như vậy, cậu lại không muốn nữa.
“Không cần, tôi đã gọi người tới đón rồi.”
Lời này đương nhiên để ứng phó mà thôi.
Hứa Hạc kéo Trương Nam Sinh vào thang máy, đến tầng một lấy di động ra gọi chú Từ – tài xế của Trương Nam Sinh đến đây đón.
Suy xét đến lần trước gửi nhầm, lần này Hứa Hạc xem rất cẩn thận, xác định đúng số của chú Từ mới ấn gửi tin nhắn.
【 Trương Nam Sinh uống say, vất vả chú Từ đến đón cậu ấy. 】
Cậu lại phát địa chỉ qua, xác định không nhầm mới dựa vào Trương Nam Sinh cùng ở sô pha lầu một mơ mơ màng màng ngủ.
Tỉnh lại do bị đánh thức, vừa ngẩng đầu phát hiện tới người lại là Vương Tu.
???
Tình huống gì đây?
Lại gửi sai rồi?