Đang hỏi về Vương Tu.
Hứa Hạc thuận miệng trả lời, “Bạn trai em.”
( ˶°ㅁ°)!!
Trong phòng khách còn xấu hổ trầm mặc hơn vừa nãy, mọi người sửng sốt không phản ứng kịp, Vương Tu cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hứa Hạc.
Hứa Hạc cười tự nhiên, “Nói giỡn thôi, xem mọi người bị dọa kìa.”
Cậu tiếp đón Vương Tu, “Đi thôi, đi ra ngoài đắp người tuyết.”
Hứa gia là hào môn thế gia, quy củ cực nghiêm, trước nay không có đ·ồng t·ính luyến ái, giật mình như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Hứa Hạc vẫy tay mang theo các bạn nhỏ đi ra ngoài đắp người tuyết, đi ngang qua sofa phát hiện Nhục Nhục bị mấy bạn nhỏ đè lại, tách chân nó ra lăn lộn mù quáng.
“Nó là đực hay cái?”
“Không có trứng, chắc là nữ.”
Nhục Nhục đã triệt sản, trứng phía dưới bị cắt rồi.
“Chúng ta trang điểm cho nó đi.” Mấy cô bé rất thích việc này.
“Cho nó mặc váy hoa.”
“Đeo khăn quàng đỏ.”
“Còn có nơ con bướm.”
Nhục Nhục: “……”
Trời xanh tha cho ai?
Hôm qua Nhục Nhục không ngủ cùng bọn họ, bị một chị họ ôm vào phòng, buổi sáng mới thả ra, cũng không thể tránh được mấy đứa nhỏ tàn phá.
Trong lòng Hứa Hạc được an ủi rất nhiều, ít nhất không phải một mình cậu bị.
Ăn Tết khó đối phó nhất chính là đám trẻ con, đáng sợ hơn chính là còn có bà nội đi theo.
“Hạc Hạc, đợi bà nội, bà chơi cùng mấy đứa.”
Hứa Hạc: “……”
Ba mẹ chú dì vội đuổi theo, “Mẹ, ngài lớn tuổi rồi, bên ngoài lạnh, để Hạc Hạc dẫn bọn nó chơi đi, chúng ta vào nhà ngồi.”
Bà nội không chịu, “Ngồi với mấy đứa làm gì, ta muốn chơi với các cháu.”
Hứa Hạc: “……”
Áp lực thật lớn.
Nhưng cũng không phải lần đầu tiên, đã sớm tập mãi thành quen.
Bà nội là một người thời thượng, theo trào lưu, thích đồ chơi của người trẻ tuổi, cố gắng để nói chuyện được với các cháu.
Lúc máy tính mới ra, bà nội mỗi ngày gọi điện thoại tới, “Hạc Hạc, ở nhà bà nội có máy tính, rảnh thì tới đâu chơi ha.”
Lúc WIFI mới ra bà nội cũng gọi điện thoại tới, “Hạc Hạc, nhà bà nội có WIFI, rảnh lại tới đây chơi ha.”
Có game hot, “Hạc Hạc, máy tính bà nội download trò chơi, rảnh tới đây chơi ha, bà nội mang mấy đứa chơi game.”
Tóm lại cái gì cũng không ngăn được bà nội kéo gần khoảng cách với bọn họ.
Hứa Hạc bất đắc dĩ, đỡ bà nội ra, bọn trẻ lại không vui, “Không muốn chơi với bà nội đâu.”
“Bà nội chạy chậm.”
“Bà không chạy chậm chút nào.” Bà nội biện giải.
“Bà không gập được eo.”
“Ai nói, giờ bà gập cho mấy đứa nhìn.” Nói rồi muốn gập eo, Hứa Hạc hoảng sợ vội ngăn cản, “Bà ơi đừng làm loạn, bên ngoài đường trơn, ngài vẫn nên vào nhà nghỉ tạm đi.”
Bà nội tính tình như Vương Tu, giống trẻ con, cảm xúc nháy mắt tụt xuống, mất mát nói, “Bà biết, mấy đứa ngại bà không còn dùng được, đều không muốn chơi với bà.”
Hứa Hạc: “……”
“Không thể nào, bà đừng nghĩ nhiều, chỉ là con lo thân thể bà.” Bên ngoài thật sự hơi lạnh, hơn nữa vẫn là buổi sáng, thời điểm khí lạnh nặng nhất.
“Con xem con xem, còn nói không phải ngại bà không còn dùng được?”
Hứa Hạc: “……”
Cậu hơi đau đầu ấn huyệt Thái Dương, không nghĩ ra cách để bà nội vào nhà, đang sầu thì đột nhiên nhìn đến Vương Tu đang bị bọn nhỏ cuốn lấy.
Vương Tu lần đầu tiên đối mặt với nhiều trẻ con như vậy, chân tay luống cuống, bọn nhỏ yêu cầu cũng nhiều, muốn hắn nâng lên cao, một lần còn không chịu, muốn rất nhiều lần, bay tới bay lui.
Hắn liên tiếp nâng nhiều lần, cảm thấy còn mệt hơn ôm Hứa Hạc, là tâm mệt.
Hứa Hạc nảy số, “Bà ơi, không thì con tìm người chơi game với bà nhé, kỹ thuật của hắn lợi hại lắm.”
Mắt bà nội sáng ngời, “Thật sao?”
“Vâng.” Hứa Hạc vẫy tay bảo Vương Tu lại đây, “Anh chơi game với bà đi.”
???
Vương Tu vẻ mặt ngơ ngác.
Hứa Hạc chỉ vào bà, “Bà thích chơi game, anh chơi game giỏi, mang theo bà đi.”
Vương Tu: “……”
Hắn nhìn bà nội thất thập cổ lai hy, biểu tình một lời khó nói hết.
Bà nội bị xem thường thì bất mãn trừng hắn, “Nhóc con, đừng nhìn bà lớn tuổi, bà sẽ không kéo chân sau đâu.”
Vương Tu nhìn Hứa Hạc xin giúp đỡ, Hứa Hạc gật đầu cổ vũ hắn, “Hôm qua mới đắc tội người lớn trong nhà, hiện tại vừa vặn là cơ hội đền bù.”
Vương Tu chớp mắt, có vẻ thông suốt, thật sự chạy trên lầu, dẫn bà chơi game.
Hắn chơi game giỏi, cho dù là bà nội Hứa trình gà thế nào hắn cũng cố gắng mang theo, người vây xem đều tấm tắc bảo lạ, anh em họ của Hứa Hạc tụ tập bên cạnh nhìn đến xuất thần.
Nhóm con trai không chơi đắp người tuyết, chạy lên lầu xem bọn họ chơi game.
Nhóm con gái được Hứa Hạc dẫn dắt, ở dưới tuyết dẫm dấu chân, so xem ai dẫm nhiều, dẫm đẹp.
Bởi vì dẫm ra hoa nên hấp dẫn lực chú ý của mấy đứa nhỏ trên lầu, tính trẻ con nổi lên, cũng chạy xuống dẫm dấu chân.
Trên lầu chỉ còn lại Vương Tu với bà nội Hứa, bà nội chơi game thật sự quá gà, thao tác cũng chậm, chỉ biết trên dưới trái phải, Vương Tu đánh quái xong chỉ cần một kích nữa, nhường cho bà nội mà bà cũng có thể tự ch·ết.
Bà cảm thấy chỉ cần chạy trên dưới trái phải là được, cho nên chạy rất nhanh, chỉ cần có quái là chạy, chạy ra khỏi phạm vi quái tấn công, sống đến kết thúc trò chơi là OK.
Vì thế bị người ta report rất nhiều lần.
“Ơ, sao hắn chạy nhanh hơn bà?” Bà Hứa tò mò hỏi.
“Bởi vì hắn có trang bị.”
“Bên trên thông báo bà bị cấm ngôn năm phút, do bà nói nhiều quá sao?”
“Ngài xem sai rồi, cái này mới là ngài.” Vương Tu kiên nhẫn đáp lại.
“Vậy à, bà cứ tưởng cái này mới là bà.” Bà Hứa chỉ vào một người khác.
Vương Tu: “……”
Khó trách vừa nãy luôn chạy vào trong bụi cỏ, trong bụi cỏ đôi khi sẽ có dị thú hoặc kẻ địch mai phục, bà nội bởi vậy mà ngỏm củ tỏi rất nhiều lần, nhưng bà không nhớ lâu, một lát lại chạy tới bụi cỏ, Vương Tu kéo cũng kéo không ra.
“Ngài sang bên trái đi.” Vương Tu ấn trái hộ bà.
“Đừng quấy rối, bà biết nhiều lắm.”
Vương Tu: “……”
Một lát sau, bà nội lại thò tới hỏi, “Bên trái có phải là ấn cái này không? Sao bà ấn mà nó không di chuyển?”
“Ngài đang di chuyển rồi.”
“A.” Bà nội trừng lớn, “Không thể nào, rõ ràng không nhúc nhích.”
Bà lại nhận thành nhân vật của người khác.
Vương Tu: “……”
“Ngài là cái này.” Có thể nói là vô cùng kiên nhẫn.
“À à.” Bà nội đeo kính lão rồi nhìn chằm chằm màn hình, oán giận nói, “Trò này không tốt chút nào, thiết kế nhân vật giống nhau như đúc làm sao mà phân biệt được!”
Vương Tu: “…… Người mới đều là cái dạng này.”
Cuối cùng dừng một chút, “Ngài nhận chút đồ đi.”
Bà nội mở to hai mắt nhìn, “Cái gì đây, nhóc bảo bà nhận thì bà phải nhận à?”
Vương Tu cạn lời, “Đây là trang bị con đưa cho bà, mặc vào thì không giống người khác nữa.”
“À à.” Bà nội nhận xong lại hỏi, “Sao vẫn giống nhau?”
Vương Tu: “…… Phải mặc vào mới được.”
Hắn cầm tay chỉ, “Bà nhớ kỹ chưa? Về sau cứ mặc như vậy.”
Bà nội gật đầu, “Rất đơn giản mà, đúng rồi, ba lô ở đâu?”
Vương Tu: “……”
Nếu không phải là bà nội Hứa, đổi thành một người khác hắn đã sớm trở mặt rồi.
Khó trách không ai chịu mang bà nội chơi game, hắn cũng rất không muốn.
Bà nội tựa hồ cũng biết mình rất ngốc, thở dài nói, “Có phải nhóc thấy bà phiền không?”
Vương Tu lắc đầu, “Không có.”
Tạm thời thì chưa, nhưng lát nữa không chắc.
“Nhóc là đứa trẻ tốt.” Mắt bà không tốt, phải rất gần mới thấy rõ màn hình, “Rất xứng đôi với cháu trai ta.”
???
Vương Tu đột nhiên đứng lên.
Bà nội quay đầu nhìn hắn, “Làm sao vậy? Thật sự cho rằng bà già rồi nên hồ đồ?”
Vương Tu: “……”
“Bà khôn khéo lắm nhá.” Bà nội Hứa cười vẻ mặt đắc ý, “Cái nhẫn nhóc đeo trên tay là của Hạc Hạc.”
Hứa Hạc mỗi năm tới đây đều đeo, năm nay đột nhiên không thấy lại xuất hiện trên tay người khác, người này còn được cậu mang theo về, lại kết hợp với lời Hứa Hạc nói thử trong phòng khách, bà nội chỉ không theo kịp thời đại chứ không hồ đồ.
Ở thời bọn họ mấy chuyện lục đục không thiếu, trong lòng sáng như gương, không vạch trần mà thôi.
Vương Tu xoay nhẫn trên tay, trong lòng có chút lo lắng, không rõ bà nội có ý gì.
“Đ.ồng tính luyến ái đúng là tương đối khó chấp nhận.” Bà nội Hứa ấn con chuột, “Nhưng bà đây có Weibo đấy, không phải một bà già tầm thường đâu.”
Vương Tu: “……”
Bà nội Hứa vì để có đề tài chung với nhóm con cháu, không chỉ có Weibo, mà WeChat, QQ tất cả đều có.
Từ trước bà đều dựa vào gọi điện thoại quấy rầy con cháu, sau lại biến thành QQ, chờ WeChat ra đời, cả nhà lập tức chuyển đại bản doanh sang WeChat, cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi ông bà, ai biết cách vài ngày ông bà cũng được người ta thêm vào nhóm.
Trước khi chưa thêm ông bà, trong nhóm toàn là video, lời nói vui đùa, sau khi ông bà gia nhập thì trong nhóm nhất thời biến thành hồ nước lặng, cho dù có người nói chuyện thì cũng là nói chuyện làm ăn.
“Bà không có yêu cầu khác, chỉ muốn nói cho nhóc, nếu có thể đưa bà lên trình độ như nhóc thì bà sẽ giúp nhóc thu phục con trai bà.” Bà sợ Vương Tu không tin nên giải thích, “Con trai bà nghe nhất bà nhất, nếu nó không chịu bà sẽ đánh tới chịu mới thôi.”
Vương Tu: “……”
Con trai bà chính là ba Hứa Hạc, nói cách khác, đây là một cái đùi thô to đưa tới cửa?