Hai năm sau khi ở bên nhau, Hứa Hạc càng ngày càng không thích hợp, hai người nằm trên giường cái gì cũng không làm, Hứa Hạc đột nhiên khóc.
Không khóc nức nở, không khổ sở, chỉ là nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Vương Tu hỏi cậu làm sao vậy?
Cậu lắc đầu nói cảm thấy thời gian quá nhanh, nháy mắt đã hai năm.
Sau đó Vương Tu đều bị cậu nói lảng sang chuyện khác, bắt đầu hắn cũng không để trong lòng, cho đến một lần hắn từ bên ngoài trở về, phát hiện Hứa Hạc đứng trên ban công, nhìn sân không nhúc nhích.
Vương Tu tiến lên nhẹ nhàng chạm vào cậu một chút, Hứa Hạc không hề dự báo đột nhiên đổ xuống, đè trên người hắn, hắn bị dọa ch·ết khiếp, sau đó hỏi Hứa Hạc, Hứa Hạc nói không biết, không có ấn tượng.
Lúc này hắn mới ý thức được có gì đó không thích hợp, hơn nữa càng ngày càng không đúng, Hứa Hạc từ một người nhã nhặn dịu dàng biến thành dễ cáu giận, tra nam tức giận thích ném đồ.
Thi thoảng cậu cũng sẽ yên tĩnh ngồi trên sofa, giống như dặn dò hậu sự bảo Vương Tu kết bạn nhiều hơn, dặn dò những việc cần chú ý, đừng bị người ta lừa các thứ, giọng điệu vô cùng không nỡ.
Vương Tu còn phát hiện trí nhớ của cậu càng ngày càng kém, không ngừng lùi lại, thành tích trượt xuống, sức khỏe giảm sút, luôn nhớ nhầm tên người khác, buổi sáng vừa nói, buổi tối đã quên.
Hai người bọn họ hôm trước vừa chia tay, hôm qua đã quên, tiếp tục tốt với hắn, không hề phòng bị, dễ dàng bị hắn bắt đến nông thôn.
Đoạn thời gian dưỡng bệnh kia đại khái là tháng ngày vui sướng nhất của Vương Tu, Hứa Hạc không cần đi làm không cần đi học, mỗi ngày ở bên hắn, từ sớm đến tối đều có thể nhìn thấy cậu.
Hứa Hạc giống như vẫn ỷ lại hắn, lâu lâu không nhìn thấy hắn sẽ gọi một tiếng, ngoài miệng nói đói bụng hay gì đó, chỉ huy hắn chạy việc, trên thực tế chính là không yên tâm, muốn nhìn hắn có ở đây không.
Ác mộng luôn đến khi con người không chú ý, Hứa Hạc đột nhiên ngã xuống lúc bệnh tình đang dần ổn định, biến thành người thực vật.
Gọi thế nào cũng không tỉnh, Vương Tu dẫn cậu đi khám rất nhiều danh y, có người nói hồn phách bị câu đi rồi, có người nói tự khép mình không muốn tỉnh lại, còn có người nói đã chịu kích thích linh tinh.
Nhưng cả ba kiểu Hứa Hạc đều không phải, không có khả năng bị quỷ câu hồn phách, cũng không có tự khoá mình, càng đừng nói đã chịu kích thích, hắn bảo vệ tốt như vậy sao có thể từng chịu kích thích?
Hắn trước nay không nói nặng lời với Hứa Hạc một câu, ngược lại Hứa Hạc thường xuyên mắng hắn, hắn còn chẳng làm sao, sao Hứa Hạc lại tổn thương?
Nhưng Hứa Hạc cứ như vậy ngủ không tỉnh.
Vương Tu phát hiện bác sĩ bó tay không có cách nào thì cũng không mang Hứa Hạc đi khám bác sĩ, ngược lại bắt đầu tự mình cân nhắc.
Như lúc Hứa Hạc bị trầm cảm cũng là chính hắn sờ soạng ra phương pháp, sau đó bệnh tình càng ngày càng tốt, hiện tại hẳn là cũng có thể.
Đầu tiên hắn thử bật nhạc Hứa Hạc thích nghe, tiểu thuyết, phim truyền hình, tuy không thấy có tác dụng gì, nhưng ngày nào cũng kiên trì ắt sẽ có hồi báo.
Ngoại trừ kích thích thính giác, hắn còn kích thích xúc giác Hứa Hạc, mỗi ngày giúp cậu mát xa, dùng miệng, hoặc là dứt khoát nhục nhã thân thể, làm cả ngày, kích thích Hứa Hạc tỉnh lại.
Không được thì lại thêm một hạng mục, mỗi ngày cõng cậu đi du sơn ngoạn thủy, sau lại phát hiện vẫn không được, đi ra ngoài du lịch phải ở khách sạn, không tiện.
Sau đó dứt khoát mua xe nhà di động, chở Hứa Hạc đến chỗ nào thì đến, trong xe có điều hòa có sưởi, vệ sinh sạch sẽ.
Vì Hứa Hạc nên hắn rất chăm giặt khăn trải giường, muốn tắm rửa sẽ dừng lại tới nhà tắm hoặc khách sạn, tắm xong lại lên đường.
Hứa Hạc nằm trên giường, nếu tỉnh lại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số phong cảnh, cho dù cậu ngủ, Vương Tu cũng sẽ miêu tả cho cậu.
Từ mây trên trời cho tới người và phong cảnh hắn đều nói qua, hy vọng Hứa Hạc không nhàm chán, dù sao đa số người thực vật thật ra đều có thể nghe thấy âm thanh.
Tuy Hứa Hạc ngủ nhưng cái gì cũng không bỏ lỡ, đáng tiếc cậu không phải người thực vật bình thường, cậu đã tới một thời không khác.
Vương Tu không biết, vẫn kiên trì với cách của mình, cảm thấy có trả giá sẽ có hồi báo.
Thật ra không có, thân thể Hứa Hạc càng ngày càng kém,chỉ một trận cảm mạo, một lần phát sốt cũng có khả năng lấy mạng cậu, cậu không thể giống người thường bị cảm thì hắt xì, phát sốt cũng sẽ không giống người thường có thể nói ra.
Cậu chỉ yên tĩnh nghẹn trong thân thể, nếu không ai chủ động phát hiện thì căn bản không biết.
Lần đầu tiên cậu phát sốt Vương Tu qua một ngày mới biết được, lúc ấy hắn mang Hứa Hạc ngồi bên ngoài một lát, tuyết vừa rơi, hắn bọc Hứa Hạc thành bánh chưng, chỉ lộ ra cái đầu.
Trong túi có một cây lược, hắn lấy ra thảnh thơi chải đầu Hứa Hạc, Hứa Hạc ngủ, thân thể tùy hắn nghịch ngợm.
Hắn mặc cho Hứa Hạc áo lông vũ đỏ thẫm Hứa Hạc cũng không biết, hắn còn trộm trải tóc đã dài của Hứa Hạc ra sau tai, tết bím tóc.
Sau đó hỏi nữ giới đều nói tóc dài rất phiền toái, đâm vào cổ, tết bím tóc cũng cộm người, bèn dứt khoát cắt ngắn.
Cắt ngắn tiện gội đầu, sức khỏe Hứa Hạc quá kém, dễ sinh bệnh, đặc biệt là dính nước, cho nên ba ngày mới tắm gội một lần.
Thật ra nếu không phải Hứa Hạc không tiện thì hắn rất muốn mỗi ngày gội một lần, gội đầu cho Hứa Hạc cũng là phúc lợi.
Ngoại trừ gội đầu thì tắm rửa, rửa chân trong mắt hắn đều là phúc lợi, đáng tiếc Hứa Hạc thật sự quá yếu, trừ mỗi ngày ngâm chân thì những cái khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
Chăm sóc Hứa Hạc đã hơn một năm, Vương Tu có thể nói là dày dặn kinh nghiệm, thường xuyên trao đổi với bác sĩ trong ngoài nước, ghi chép diễn biến bệnh, cũng phải hỏi kinh nghiệm của người khác khi chăm sóc người bệnh, miễn cho mình bỏ lỡ cái gì, khiến sau này Hứa Hạc tỉnh lại thân thể bị ảnh hưởng.
Người khác chia sẻ rất nhiều biện pháp với hắn, ví như làm bài thể thao bảo vệ mắt, mỗi ngày gõ các khớp xương, kích thích thân thể linh tinh, người bình thường một ngày nhiều nhất làm một lần, có người hai ba ngày làm một lần.
Vương Tu cần mẫn, một ngày có thể làm vài lần, hắn rất rảnh, cả thế giới cũng chẳng quan trọng bằng Hứa Hạc, thậm chí hắn cảm thấy cứ như vậy cũng khá tốt, Hứa Hạc chỉ thuộc về mình hắn.
Trước kia Hứa Hạc sẽ chạy sẽ đi, phát mị lực khắp nơi, câu dẫn vô số trai gái, hiện tại tốt rồi, chả có ai.
Dù sao chăm sóc người thực vật cũng là chuyện rất phiền toái, làm không tốt là một mạng người, ai dám xằng bậy, tuy phúc lợi cũng nhiều nhưng vất vả càng nhiều hơn.
Tự tay xi tiểu cho nam thần của mình là chuyện người bình thường cũng không chấp nhận được.
Ngoại từ Vương Tu với người nhà của cậu thì những người khác trăm phần trăm không được.
Hứa Hạc thành người thực vật, Vương Tu ngược lại thường xuyên dẫn cậu về nhà nhìn, ý muốn gợi lên hồi ức.
Ngoại trừ cho người nhà cậu xem Hứa Hạc được hắn nuôi béo trắng thì ai cũng không cho xem, đặc biệt là Trương Nam Sinh, hắn vẫn rất để ý quan hệ của Trương Nam Sinh với Hứa Hạc, thật sự tốt quá mức.
Hứa Hạc đối với Trương Nam Sinh cũng có chút đặc biệt.
Trước kia luôn không yên tâm, cảm thấy Trương Nam Sinh sẽ cướp Hứa Hạc, hiện tại thật ra không cần lo lắng, Hứa Hạc chỉ có thể là của hắn.
Hứa Hạc ngủ quá sâu, hắn dùng biện pháp gì, mát xa, hoạt động khớp xương, Hứa Hạc vẫn không phản ứng.
Có đôi khi Vương Tu sẽ trở lại nhà hắn, mở sưởi trong phòng, chỉ mặc áo ngủ cho Hứa Hạc, ấn tay chân hoạt động thân thể cho cậu.
Hai tay hai chân thời gian dài không vận động khiến cơ bắp héo rút, cho nên đây là điều bắt buộc.
Cả quá trình Hứa Hạc đều ngoan ngoãn phối hợp, không phản ứng.
Sau khi chăm sóc Hứa Hạc một năm rưỡi, đi bệnh viện kiểm tra thân thể, Hứa Hạc lại tổn hại thêm vài phần, các khí quan đều đã suy yếu, bác sĩ báo với hắn rằng cậu không sống quá ba tháng, cần nằm viện truyện dịch dinh dưỡng, hiện tại ăn cơm không tốt cho Hứa Hạc.
Vương Tu không tin, chăm sóc tốt như thế cơ mà.
Hắn mắng bác sĩ một trận, mang Hứa Hạc về nhà, không nằm viện, bởi vì Hứa Hạc không thích bệnh viện, hắn cũng không thích.
Giường bệnh viện cứng như vậy, người đến người đi, làm sao Hứa Hạc ngủ được?
Hơn nữa nằm trên giường bệnh giống như Hứa Hạc lúc nào cũng có thể ch·ết, vốn không có bệnh cũng bị dọa cho ra bệnh.
Vương Tu kiên trì không chịu, cho dù ba mẹ Hứa Hạc ký tên cũng không được, cuối cùng cha mẹ Hứa Hạc thỏa hiệp, ở bệnh viện nằm mấy tháng với nằm trong nhà mấy tháng có gì khác nhau?
Vương Tu không thấy thế, hắn cho rằng mình chăm sóc tốt hơn một chút Hứa Hạc sẽ không có việc gì, bệnh viện đưa tiền mới chăm sóc, sao tốt bằng hắn?
Cho nên hắn vẫn như cũ chăm sóc Hứa Hạc.
Trước khi ăn cơm thì bật sưởi, chờ ấm lên mới vớt Hứa Hạc trong chăn ra, ôm vào trong ngực bón cơm.
Các khí quan Hứa Hạc khô kiệt, ăn không vào, bón mấy thìa sẽ xuất hiện hiện tượng buồn nôn nhổ ra.
Tắm rửa cũng thế, chỉ đơn giản lau qua không đến mười phút, công tác chuẩn bị đầy đủ mà Hứa Hạc vẫn bị cảm.
Hắn cho rằng cảm lạnh, che kín thì tốt rồi.
Hắn bên này vừa che tốt, không đến hai ngày Hứa Hạc lại sinh bệnh, chăm sóc càng thêm khó khăn.
Rất nhiều chuyện đều phải làm dự phòng, ví như thường xuyên nhìn mắt Hứa Hạc có tơ máu hay không, độ ấm cổ thế nào?
Nhiệt độ cơ thể có bình thường không, làn da có bị khô, chăm còn cẩn thận hơn trẻ con, nhưng hắn thích, bởi vì đó là Hứa Hạc.
Hứa Hạc được hắn cẩn thận tỉ mỉ nhưng tình trạng cơ thể vẫn là dần xấu đi.
Ăn cơm càng ngày càng ít, đồ hơi cứng sẽ không tiêu hóa được, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, uống nước ấm.
Trái cây xay nát rồi uống, còn phải đun ấm lên.
Những việc cần chú ý bác sĩ nói hắn đều làm, tỉ mỉ hơn bất cứ ai, Hứa Hạc vẫn không tỉnh lại, ngược lại càng ngày càng xa hắn, giống như một ngày nào đó sẽ rời đi.
Vương Tu giống như không biết, Hứa Hạc một lần ăn không hết nhiều như vậy thì bón thành mấy lần, nước cũng chia nhỏ số lần để bón, nhiều thêm mấy lần mà thôi, dù sao hắn cũng rảnh, trừ chăm sóc Hứa Hạc thì là ngẩn ngơ, viết code.
Bất tri bất giác đã qua ba tháng bác sĩ nói, Vương Tu lại đến mắng bác sĩ một trận, lang băm.
Hắn mắng xong thì về nhà tiếp tục chăm sóc Hứa Hạc, bất tri bất giác lại qua nửa năm, tình huống của Hứa Hạc càng ngày càng nghiêm trọng, ăn không ngon, không uống nước được, sắc mặt lại càng ngày càng hồng nhuận.
Bác sĩ nói đây là hồi quang phản chiếu, không được mấy ngày.
Vương Tu không tin, kiên trì không ở bệnh viện, muốn ôm Hứa Hạc về nhà, ba mẹ cậu vẫn không ngăn cản, Hứa Hạc lại bị Vương Tu mang về cẩn thận hầu hạ.
Truyền nước muối đường glucose đều là hắn tự động tay, sợ một lần cắm không trúng nên đã luyện tập trên người mình rất nhiều lần, đến khi tìm đúng mạch máu mới thôi.
Hứa Hạc rất lợi hại, lại nỗ lực gắng gượng qua mấy ngày mà bác sĩ nói, Vương Tu nhàn rỗi lại mắng bác sĩ một trận, không có bản lĩnh còn nói lung tung.
Xem này, Hứa Hạc nhà tôi không phải vẫn tốt sao?
Sắc mặt càng thêm hồng nhuận, có thể phản quang luôn.
Ban ngày Vương Tu sẽ ôm cậu ra phơi nắng, lấy lược ra chải đầu cho Hứa Hạc, vừa chải vừa nhỏ giọng nói chuyện.
“Nếu em ch·ết thì anh sẽ không khổ sở đâu, bởi vì anh sẽ ch·ết cùng em.”
Một trận gió thổi tới, thổi bay hai tờ di chúc trên bàn trà, bên trên viết tên hai người, Vương Tu và Hứa Hạc.
Vừa mưa, trên mặt đất có nước đọng, một tờ di chúc bay lên rơi vào trong nước, một tờ khác cũng theo sát rơi vào, cuối cùng chậm rãi chìm vào đáy nước, biến mất không thấy.
Yêu một người có thể yêu đến mức nào?
Em ch·ết anh không khổ sở, bởi vì anh sẽ ch·ết cùng em.
____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Lúc này thật sự xong rồi.
Đừng khóc, đừng buồn, tình yêu của bọn họ rất tốt, cũng coi như HE đi.
- Hoàn-