“Không đi làm?”
“Ừ.” Hứa Hạc đi lấy bàn chải đánh răng, “Muốn nghỉ ngơi một ngày.”
Cậu cũng không xin nghỉ, chỉ đơn thuần muốn tùy hứng.
Trong nhà quản quá nghiêm, nhiều năm như vậy cũng không biết tùy hứng là loại cảm giác gì?
Lần này hiệu suất của Trương Nam Sinh rất cao, rất nhanh đã lái xe tới, xe đổi thành một chiếc khiêm tốn, tầm mười mấy vạn.
Hứa Hạc liếc mắt một cái lên xe, “Mới đổi?”
“Ừm.” Trương Nam Sinh gật đầu, “Một lúc lấy ra mấy trăm vạn, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy, bán hai chiếc xe lại than khóc với mẹ nửa ngày mới miễn cưỡng gom đủ.”
Thấy hắn cũng không dễ dàng, Hứa Hạc quyết định chia đều, “Vẫn là chia đôi đi, không chiếm tiện nghi của cậu.”
Chia đôi là bởi vì nhẫn cùng…… Đều là của cậu, không có cái này Vương Tu khẳng định sẽ không đồng ý, càng sẽ không chỉ đường cho hắn.
Hơn nữa bán đứng cậu thì phải trả giá chút ít.
“Tốt rồi.” Trương Nam Sinh không cò kè mặc cả, “Vậy quần lót cậu đâu?”
Hứa Hạc nhấc chân đạp hắn, “Không có quần lót, cho cậu cái này.”
Cậu tháo vòng trên cổ xuống, cái vòng này cậu đã đeo rất nhiều năm, vòng ngọc, lúc tháo xuống bên trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể, giá trị cao hơn quần l.ót nhiều.
Trương Nam Sinh một bên lái xe một bên tiếp nhận, tùy ý thả trong túi, “Nói không chừng còn có thể bàn thêm điều kiện.”
Hứa Hạc không nhịn được lại đạp hắn một phát, “Cậu tha cho người ta đi, hắn cũng không đắc tội cậu.”
Trương Nam Sinh ha ha cười, “Đùa thôi.”
Cuối cùng đứng đắn nói, “Hôm nay anh đây đưa cậu bay khắp thành phố.”
Nói rồi kéo Hứa Hạc đến một phòng bida, ở bên trong đánh nửa ngày, lại tới sân vận động đánh bóng rổ.
Hứa Hạc không biết chơi, bước chân không theo kịp, thể lực cũng không tốt nhưng người cao, lực tay ổn, ném bóng rất chuẩn, mười lần trúng sáu lần.
Trương Nam Sinh bị cậu dọa, nhất quyết phải kéo cậu vào đội bóng rổ, Hứa Hạc nhớ Vương Tu cũng ở đội bóng rổ nên trực tiếp từ chối.
Trương Nam Sinh thất vọng, hắn thích chơi bóng rổ, nhưng khổ nỗi ban 1 đều là mọt sách, không ai có thiên phú khiến hắn lần nào đánh cũng không được điểm.
“Nếu hôm nay làm tôi chơi vui vẻ tôi sẽ đánh.” Hứa Hạc cũng không hoàn toàn từ chối.
Trương Nam Sinh lập tức đáp ứng, càng tích cực dẫn cậu đến khắp nơi chơi, phiêu lưu, nhảy cực, trượt tuyết, chạy rất nhiều địa phương.
Lúc trở về trời đã khuya, hai người không gọi những người khác mà mở một cái ghế lô, vừa ca hát vừa uống rượu, ăn chút cơm, náo loạn đến hơn mười một giờ.
Trương Nam Sinh lớn giọng, vừa hát vừa hỏi cậu, “Bạn học Hứa Hạc, hôm nay có cảm giác gì?”
“Mệt ch.ết tôi.”
Trương Nam Sinh: “……”
Hứa Hạc uống không ít, tất cả bình rượu bên cạnh là một mình cậu uống, di động có vài cuộc gọi nhỡ cậu cũng không quan tâm, bình tĩnh tiếp tục uống.
Uống đến hơn 12 giờ, Trương Nam Sinh lại hỏi cậu hôm nay vui vẻ không.
Hứa Hạc ngồi ở trên sô pha, biểu tình phiền muộn, “Không biết.”
Trương Nam Sinh cạn lời, ngồi xuống cùng cậu nói chuyện phiếm, “Sao lại không biết? Chẳng lẽ cậu muốn thất hứa.”
“Không có.” Hứa Hạc thành thật lắc đầu, “Đang suy nghĩ chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Nên có chơi có chịu hay là chạy ra nước ngoài trốn?”
Trương Nam Sinh không biết đang say hay tỉnh, ngồi trên đùi cậu giáo dục cậu, “Có phải đàn ông hay không? Thua thì thua thôi. Cùng lắm thì sùi nợ.”
Hứa Hạc: “……”
“Xuống.” Cuối cùng chỉ vào điện thoại Trương Nam Sinh, “Gọi điện thoại cho tài xế tới đón chúng ta, nhớ tuyệt đối không gọi cho Vương Tu!”
Bài học lần trước Hứa Hạc vẫn còn nhớ rõ.
Trương Nam Sinh gật đầu, gọi điện thoại kêu tài xế tới đây.
Hai người đều uống không ít, Trương Nam Sinh gục trước một bước, tình huống giống hệt lần trước, Hứa Hạc tự mình chờ tài xế, chờ đến ngủ mất.
Tỉnh lại phát hiện bốn phía lắc lư, giương mắt nhìn lên bỗng sửng sốt.
Cậu được vác ở trên lưng, người nọ bước chân vững vàng, đối với cậu rất cẩn thận, không biết tìm được cái khăn quàng cổ ở chỗ nào, quấn cậu vào người mình tránh cho cậu ngã xuống.
“Vương Tu?” Hứa Hạc uống đến ngốc, miễn cưỡng có chút tỉnh táo, “Sao lại là anh?”
Vương Tu không chột dạ tý nào, “Trương Nam Sinh gọi nhầm, gọi cho anh.”
???
Trương Nam Sinh đã say đến nỗi không phân biệt được giọng của ai rồi à?
Hơn nữa sao lại gọi nhầm được, rõ ràng cậu đã cố ý nhắc nhở hắn.
“Có phải em bảo hắn nhất định không được gọi cho tôi không, nhất định không được gọi cuối cùng hắn gọi đúng luôn.”
Hứa Hạc: “……”
Cậu cố ý nói sang chuyện khác, “Trương Nam Sinh đâu?”
“Để tài xế đón đi rồi.”
“Lại để xe cho hắn, anh cõng tôi?”
Hiệu suất không hề cùng một cấp bậc, ngồi xe sảng khoái hơn nhiều, còn có thể duỗi chân, bị cõng khó chịu không nói, còn cộm người, mấu chốt là quá chậm, không biết ngày tháng năm nào mới về đến nhà.
“Ừ.” Vương Tu quang minh chính đại lấy cớ, “Hai người không về cùng hướng.”
Dù nói như thế nhưng Trương Nam Sinh cũng có một chiếc xe, hắn say rượu không thể lái, cộng thêm chiếc của Vương Tu vậy ít nhất hai chiếc xe, chả nhẽ lại không đưa được hai người?
Cho nên kỳ thật là do hắn muốn cõng Hứa Hạc, Hứa Hạc uống nhiều nên trì độn không suy nghĩ cẩn thận mà thôi.
“Khăn quàng cổ từ đâu ra?” Cậu vẫn còn đang suy xét nên xuất ngoại hay có chơi có chịu.
Vương Tu nói chuyện không nhanh không chậm, “Lần trước em uống say ngã trái ngã phải, nhiều lần suýt nữa rơi xuống, cho nên lần này anh mang từ nhà đến.”
Uống say chân nhũn ra, thân thể nặng hơn bình thường, cũng trì độn hơn, hắn cần cong eo mới không làm Hứa Hạc rơi xuống.
Lần này hắn sợ giống như lần trước cho nên cầm theo một chiếc khăn quàng cổ siêu lớn, có thể bọc quanh Hứa Hạc hai ba vòng.
Đầu óc Hứa Hạc không linh hoạt, muốn hỏi rất nhiều vấn đề, dừng một chút lại tiếp tục hỏi, nhưng đề tài đã hoàn toàn thay đổi, “Lúc hai ta đánh cược sao anh lại…… giúp tôi?”
Điểm này cậu nghĩ mãi không rõ, kỳ quái, nếu muốn ở bên nhau sao lại giúp cậu thắng?
“Không có gì.” Vương Tu ngữ khí bình tĩnh, “Chỉ là phát hiện anh yêu em hơn.”
Lúc mới bắt đầu thích Hứa Hạc thì cảm thấy cậu chú ý tới hắn đã là hạnh phúc, sau khi thích Hứa Hạc lại cảm thấy cậu sủng hắn dỗ hắn mới là hạnh phúc, sau đó cảm thấy cột Hứa Hạc vào bên người mới là hạnh phúc.
Còn hiện tại cảm thấy Hứa Hạc vui vẻ chính là hạnh phúc.
Hứa Hạc lập tức trầm mặc không biết nên nói cái gì.
“Em không cần cảm thấy gánh nặng, cứ coi như không biết, tôi nhìn thấy em vui vẻ là tốt rồi.” Vương Tu xốc cậu lên, “Hơn nữa em thua không phải do em, là do ông trời không chiều lòng người.”
Mấy ngày đó vẫn luôn mưa to, ai cũng không muốn chạy tới xem phòng, càng miễn bàn đến mua bán.
Hứa Hạc không biết nên nói gì.
Này có thể làm như không biết sao?
“Cảm giác anh đã thay đổi rất nhiều.”
Nếu là trước kia Vương Tu khẳng định sẽ nắm chặt mọi cơ hội để được bên cạnh cậu, hiện tại giống như đã học được ẩn nhẫn và từ bỏ.
“Con người luôn phải trưởng thành.” Lúc Vương Tu nói lời này mặt không biểu tình, nhưng đột nhiên cứng đờ, bởi vì một bàn tay sờ lên vành tai hắn.
Hứa Hạc nói chuyện mang theo mùi rượu, “Anh cũng bắt đầu học cách giả ngầu rồi?”
Cậu xoa vành tai Vương Tu, nơi này vốn dĩ đã mỏng giờ bị xoa nháy mắt đỏ lên, ngoài vành tai, cổ cũng đỏ mảng lớn.
Vương Tu nhất thời im lặng, một lát sau hỏi, “Em không hận tôi nữa phải không?”
Có thể giao lưu bình thường với hắn, còn làm động tác thân mật như vậy chứng tỏ Hứa Hạc đã chậm rãi tiếp nhận hắn.
Hứa Hạc lôi kéo vành tai hắn, “Trời xanh sao?”
Vương Tu nghĩ nghĩ, “Xanh.”
Cho dù là uống say nói mê sảng, hắn cũng muốn tiếp lời.
“Lớn sao?”
“Lớn.”
“Hoa đẹp sao?”
“Đẹp.”
“Tôi soái sao?”
“Soái.”
“Nếu trời xanh như vậy, lớn như vậy, hoa đẹp như vậy, tôi soái như vậy, mỗi ngày tôi bận nhìn thì làm gì có thời gian mà hận anh.”
Đời trước còn có rất nhiều thứ chưa từng trải nghiệm qua, đời này không chỉ muốn trải nghiệm mà còn muốn nhìn hết cảnh đẹp thế gian một lần.
Vương Tu nhướng mày, “Nói thật?”
Hứa Hạc ‘hừ’ một tiếng, “Không tin tôi?”
“Tin.”
Tuy rằng biết lời này phần lớn là giả, đặc biệt là Hứa Hạc ‘ngoài mặt rộng rãi trong lòng nhớ dai’, nhưng hắn vẫn có chút vui vẻ, ít nhất Hứa Hạc đang chậm rãi tiếp nhận hắn.
Hứa Hạc nhéo vành tai hắn, lực càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tay rũ xuống trước ngực Vương Tu.
Vương Tu cảm giác đầu vai nặng hơn, đầu Hứa Hạc cũng rũ xuống dưới.
“Ngủ rồi?” Hắn nhìn Hứa Hạc ở đầu vai, quả nhiên không có động tĩnh, khuôn mặt nhỏ vùi vào cần cổ hắn.
Hứa Hạc hừ hừ hai tiếng, tựa hồ bất mãn hắn quấy rầy, chỉ muốn ngủ.
Vương Tu không quấy rầy cậu, một đường an tĩnh trở về, còn đứng ở cửa một lúc, khi đi vào Hứa Hạc đã ngủ sâu, cơ thể trầm như hôn mê.
Hắn cởi khăn quàng cổ, Hứa Hạc rơi vào trên giường, bởi vì đè lên chăn, hắn muốn rút ra thì phải nâng người Hứa Hạc lên.
Nửa người trên rất dễ xử lý, lúc được bế lên cổ Hứa Hạc giống như thiên nga trắng, tinh tế trắng nõn, hầu kết hơi nhấp nhô vô cùng gợi cảm.
Vương Tu cố nén không cắn xuống, hắn rời lực chú ý đặt trên chân Hứa Hạc, cởi giày vớ cho cậu, một đôi chân trắng nõn gầy ốm tức khắc lộ ra.
Vương Tu nâng chân cậu lên để eo cậu không đè trên giường, rút chăn ra.
Góc độ này có thể nhìn cái mông kiều mỹ của Hứa Hạc không sót gì.
Vương Tu rũ mắt, yên lặng đắp chăn cho cậu.
Hứa Hạc nằm trên giường cái gì cũng không biết, tự trở mình ngủ ngon lành.
Buổi tối cậu uống quá nhiều, chắc hẳn không ăn bao nhiêu cơm, Vương Tu đi phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu, miễn cho ngày mai cậu tỉnh dậy bị đau đầu.
Mới vừa làm được một nửa, cửa bên cạnh đột nhiên bị mở ra, Hứa Hạc vội vàng từ trong phòng xông ra chạy đến toilet.
Không bao lâu toilet truyền đến tiếng nôn, sau đó là tiếng xả bồn cầu.
Vương Tu đợi, đợi thật lâu vẫn không thấy cậu ra, không yên tâm đi vào nhìn thoáng qua, phát hiện Hứa Hạc vẫn mặc quần áo nằm ở bồn tắm, xả nước ấm ngâm mình.
Vương Tu: “……”