Cánh tay thon dài đeo đồng hồ tinh xảo, khớp xương rõ ràng, động tác hút thuốc vô cùng phóng khoáng, mang theo một ít hơi thở suy sút.
Đèn trong đại sảnh từ sau lưng chiếu tới, chiếu lên làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn lãng.
Vương Tu ngửa đầu phun ra một ngụm khói trắng, khói mờ mịt bay lên, giống mây, cũng giống kẹo bông gòn khiến hắn có cảm giác hư ảo, cứ như hắn không phải người mà là một bức họa.
Tách!
Đèn flash đột ngột sáng lên, Vương Tu quay đầu nhìn, một nam nhân áo thun trắng đi tới, mặt trẻ con, vóc dáng không cao, trong tay còn cầm di động cho hắn xem, “Cậu thật ăn ảnh, chụp ra rất đẹp.”
Vương Tu liếc mắt một cái.
Trong ảnh là hắn ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu phun khói, giữa ngón trỏ với ngón giữa kẹp một điếu thuốc, ánh lửa hơi sáng lên, khuôn mặt tuấn tú ẩn sau điếu thuốc, rất có ý cảnh.
Mặt trẻ con quen thuộc bắt chuyện, “Sao cậu lại một mình ở đây? Tới mua phòng?”
Ánh mắt hắn tốt, biết Vương Tu không đơn giản, đồ trên người vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ.
Làm bất động sản đều thích kết giao những bằng hữu như vậy, khách hàng tiềm năng.
Vương Tu nhíu mày đánh giá hắn, giống như đã gặp qua ở đâu, nhưng không ấn tượng lắm.
“Anh là?”
“Tôi tên Hồ Lương, làm việc ở đây.” Hồ Lương chỉ chỉ đằng sau, “Vốn dĩ đã về đến nhà, đột nhiên nhớ để quên văn kiện nên lại chạy tới lấy.”
Hồ Lương cười vẻ mặt thẹn thùng, kỳ thật ngày thường hắn không như vậy, rất thích cùng Hứa Hạc kề vai sát cánh, hoà đồng, nhưng hôm nay gặp được loại hình yêu thích, nên là……
“Anh là thầy hướng dẫn của Hứa Hạc?” Vương Tu rốt cuộc nhớ ra hắn.
Bởi vì máy theo dõi ở trên cao, mỗi lần nhìn thấy người hắn đều bị vặn vẹo, Hứa Hạc 1m8 chân dài còn bị quay thành lùn, huống chi Hồ Lương, cho nên trong chốc lát hắn không nhận ra.
“Hả?” Hồ Lương còn giật mình hơn hắn, “Cậu biết Hứa Hạc?”
Vương Tu lắc đầu, “Không quen, có một người bạn mua phòng trong tay cậu ấy.”
“Ra thế.” Hồ Lương minh bạch, “Hứa Hạc đúng là đồ đệ của tôi.”
Hắn cười, “Cậu ấy rất lợi hại, đã nhìn qua sẽ không quên, dù cái gì xem một cái là có thể nhớ kỹ.”
Kỳ thật không phải đã gặp qua sẽ không quên mà là nhớ nhanh, quên cũng nhanh, bằng không cũng sẽ ba năm đã không theo kịp.
Nhưng có người khen Hứa Hạc thì cũng như khen hắn, đều vui như nhau, nhìn Hồ Lương cũng thuận mắt hơn nhiều.
“Đồ đệ tôi lớn lên đẹp trai, học tập tốt, năng lực mạnh, nếu cậu muốn làm quen tôi có thể giới thiệu cho cậu.” Hồ Lương không hề phòng bị hắn.
Vương Tu nhớ tới tự liệu hắn thuận tay tra, Hồ Lương mười mấy tuổi chưa tốt nghiệp sơ trung đã bị trong nhà đuổi ra, ở bên ngoài vòng đi vòng lại làm bất động sản mười mấy năm, vì nỗ lực nên trước mắt cũng coi như có xe có nhà, còn vì sao độc thân, bởi vì hắn thích nam nhân.
Nhưng hắn là 0, không có uy hiếp với Hứa Hạc, cho nên Vương Tu cũng không quá để ý.
Ngẫu nhiên vẫn phải cho Hứa Hạc cơ hội trông thấy khuê mật, bằng không Hứa Hạc lại nói hắn quản quá rộng, chiếm hữu mạnh.
Kỳ thật hắn đúng là quản rộng, dục vọng chiếm hữu cũng mạnh, cho dù trọng sinh vẫn như vậy, không chỉ không thay đổi, ngược lại còn trầm trọng thêm, quản càng ngày càng sâu, dục vọng chiếm hữu cũng càng ngày càng mạnh.
Có câu nói không sai, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, biến thái vẫn là biến thái, chẳng qua biến thái học được kỹ thuật, không cần đến trước mặt vẫn có thể nhìn thấy Hứa Hạc, không cần gọi điện thoại vẫn nghe được giọng Hứa Hạc.
Hắn vẫn giống trước kia, thích tặng đồ cho Hứa Hạc, nhưng Hứa Hạc thấy hắn phiền, vì thế hắn học được cách che giấu, mượn tay người khác tiếp tục đối tốt với Hứa Hạc.
Bởi vì hắn tự đưa đồ, Hứa Hạc không tiếp thu tình yêu của hắn, cũng không nhận đồ, nhưng bạn bè mời ăn cơm hay làm gì đều là bình thường, cho nên không cho Hứa Hạc biết hắn đưa thì Hứa Hạc mới nhận.
Kỳ thật một chút cũng không thay đổi, chỉ là khi đó hắn không hiểu Hứa Hạc, hiện tại hiểu nên đổi phương pháp mà thôi.
Hứa Hạc gần nửa tháng chưa thấy hắn, nhưng trên thực tế Vương Tu mỗi ngày đều nhìn thấy cậu, hai người một ngoài sáng, một trong tối, tựa như âm với dương, không xâm phạm lẫn nhau.
“Được.” Hồ Lương chủ động thông đồng với hắn đúng là ngoài ý muốn, nhưng là kinh hỉ ngoài ý muốn, quan hệ tốt không chừng lại thu mua thêm một người bên cạnh Hứa Hạc.
Hồ Lương bán phòng mười năm, miệng lưỡi như mọc hoa, trong chốc lát đã xưng anh gọi em với hắn, thiếu chút nữa liền kết bái, “Hơn nửa đêm không về nhà ở đây làm gì thế?”
Vương Tu nói dối, “Xe hỏng rồi không về được.”
“À.” Hồ Lương chớp chớp mắt, “không thì ngồi xe tôi, tôi đưa cậu về.”
Hắn lái xe tới lấy văn kiện, dù sao bên ngoài mưa lớn như vậy, không lái xe đi không được, vốn dĩ muốn đưa Hứa Hạc cùng về, nhưng Hứa Hạc nói cậu hẹn khách hàng, trước khi Trương Nam Sinh tới đã gọi điện thoại cho hắn.
“Có thể chứ?” Vương Tu ấn tàn thuốc trên mặt đất.
“Đương nhiên có thể, nhưng về sau cậu có khách hàng phải đề cử tôi đấy.” Hồ Lương bệnh nghề nghiệp online, nói xong lại hối hận.
Đậu má, lần đầu tiên gặp mặt đã đề cập tới khách hàng, không chừng sẽ bị ghét.
“Được.” Vương Tu cũng không để ý.
Kỳ thật hắn căn bản không nghe, tâm tư đã sớm đi đâu mất, Hồ Lương nói hắn đều câu được câu không trả lời.
Hồ Lương cũng nhận ra nên không nói nhiều nữa, để hắn đợi rồi vào lấy văn kiện, sau đó mới cùng lên xe.
Nửa đường Vương Tu nhận cuộc điện thoại, người hắn thuê tới oán giận muốn thêm tiền, kỳ thật người không phải hắn tìm, là ba hắn tìm.
Quên nói số 2 là không cần liên hệ ba hắn, số 2 đã gửi tin, kết quả ba hắn hỏi vì sao nghỉ không về nhà?
Ba hắn đã cưới lần 3, nghe nói là liên hôn, người kia thân phận bối cảnh cũng không đơn giản, lại sinh cho hắn đứa con trai, trước mắt trừ Vương Tu, còn có hai đứa con trai nữa.
Nhưng tương đối khôi hài là chỉ có hắn là con ruột, còn lại đều là con người khác, vì sao?
Bởi vì ba hắn không thể sinh con, sau khi chia tay mẹ hắn bởi vì các loại nguyên nhân đã trở nên vô dụng.
Người vợ thứ hai mới đầu nghĩ là do mình, kết quả ra ngoài tìm người mới biết nguyên nhân do ba hắn, nhưng chuyện này nửa năm sau mới bị tuôn ra, hiện tại ba hắn còn chưa biết.
Ba hắn đầu tiên chỉ biết mình không thể sinh, cho rằng ba đứa con đều là của người khác, vì thế không quan tâm hắn, mặc hắn tự sinh tự d.iệt, sau này biết lại hối hận không kịp, muốn tận lực đền bù hắn.
Khi đó Vương Tu vừa vào đại học, quan hệ với Hứa Hạc cũng ổn định, nhưng Hứa Hạc ngày nào cũng bận rộn, ngẫu nhiên có thời gian rảnh cũng bị bạn bè gọi đi, bạn trai là hắn cứ như trong suốt, thời gian nói chuyện với Hứa Hạc cũng không có.
Phần lớn đều là thông qua điện thoại, video, gọi nhiều Hứa Hạc còn thấy hắn phiền, cảm thấy không có tự do, vì thế hắn muốn để Hứa Hạc không cần làm việc, chuyên tâm bồi hắn.
Muốn làm như vậy trước tiên phải có tiền, đúng lúc ba hắn có ý muốn bồi dưỡng, lại ngại hắn làm mất mặt, luôn mặt nóng dán mông lạnh người ta, đành tốn sức ném hắn ra nước ngoài huấn luyện, một tháng chỉ được trở về một lần.
Khi đó mỗi ngày sống dựa vào điện thoại, còn phải để ý thời gian, không thể quá sớm, cũng không thể quá muộn, bởi vì lệch múi giờ, Hứa Hạc giờ cơm trưa mới có thời gian, hắn đành phải nửa đêm hai ba giờ gọi qua.
Mấu chốt không thể gọi quá nhiều, phải tính toán thời gian, tính toán nói nhiều hay ít, bởi vì Hứa Hạc chê hắn nhàm chán không biết nói chuyện phiếm.
Thường xuyên ghi bút ký, nhớ kỹ lời muốn nói, đáng tiếc hắn cùng Hứa Hạc không ở cùng một kênh, một Bản Tin Thời Sự, một kênh thanh thiếu niên, thường xuyên nói không được vài câu đã cúp.
Hứa Hạc thích rất nhiều thứ, tiểu thuyết, manga, phim truyền hình, cái gì cũng xem, đây cũng là lý do sau này hắn lựa chọn học manga, bởi vì cảm thấy học sẽ có đề tài nói chuyện với Hứa Hạc.
Nhưng mà không được, hắn vẫn nói không nên lời.
Kỳ thật không chỉ truyện tranh, Hứa Hạc thích xem tiểu thuyết, hắn cũng nỗ lực đọc, cùng một quyển sách, thường xuyên bàn hai câu đã chết máy.
Tỷ như Hứa Hạc hỏi hắn, “Trong quyển sách này anh thích nhất nhân vật nào?”
Vương Tu ăn ngay nói thật, “Tôi thích nhất bạn trai của em gái vai chính.”
Trong truyện, bạn trai của em gái vai chính đã từng là người ôn nhu nhiều tiền còn săn sóc, đáng tiếc sau lại chết, vẫn luôn tồn tại với hồi ức cùng bia mộ.
“Tôi cảm thấy người em gái không thật sự thích hắn. Nếu là tôi, tôi sẽ để hắn trong tủ đông, làm giường của tôi, như vậy chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy hắn.”
Hứa Hạc: “…… Anh như thế là biến thái!”
Đồng thời bắt đầu lo lắng cho mình, đề nghị chia tay kết quả bị mang đi dưỡng bệnh còn chưa tính, về sau chết thi thể phỏng chừng không về được.
“Đừng lo lắng.” Vương Tu cho rằng cậu hiểu lầm, cố ý giải thích: “Tôi sẽ không như vậy với em, nếu em chết tôi sẽ cùng em nằm trong tủ đông, cùng chết, như vậy kiếp sau còn có thể ở cùng nhau.”
Hứa Hạc: “……”
Đậu má, đời này đã bị anh huỷ hoại, còn muốn có kiếp sau?
Sự thật chứng minh hai người bọn họ đúng là có kiếp sau, đời trước không biết chết hay không, nhưng đời này chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong phòng, Hứa Hạc sửa sang lại văn kiện, đóng vào thư, tuy chỉ có mười đơn, nhưng tách ra hai lần mới làm xong.
Cậu gửi tin nhắn cho Vương Tu, 【 ngày mai có rảnh không? 】
Vương Tu còn đang trên đường trở về, di động vẫn luôn nắm trong tay chờ điện thoại của Hứa Hạc, nhưng không có, ngược lại nhận được tin nhắn.
Hắn rũ mắt, trong lòng không biết là tư vị gì.
Ngay cả điện thoại cũng không muốn gọi, rốt cuộc có bao nhiêu chán ghét?
Nhưng đây cũng là hắn tự tìm, nếu đời trước hắn có thể giống đời này, không xuất hiện quá thường xuyên, hoặc là sớm tiếp xúc kỹ thuật hacker thì sẽ không xuất hiện chuyện cầm tù.
Không có cầm tù, ấn tượng của Hứa Hạc với hắn có lẽ sẽ tốt hơn, dù sao đã từng yêu.
【 có rảnh. 】
Hắn vốn dĩ muốn phát icon tươi cười, lại sợ dọa Hứa Hạc, nghĩ nghĩ mới gõ ra hai chữ này.
Sau lại cảm thấy ngữ khí giống như mở họp, vì thế click mở bao biểu tình, chuẩn bị tìm cái gif phù hợp hình tượng gửi đi.
Hắn xem qua lịch sử trò chuyện của Hứa Hạc với Trương Nam Sinh, đều là đấu khẩu, rất rôm rả, đến hắn lại không nói được mấy câu.
Cho nên hắn cũng muốn chủ động làm Hứa Hạc nói chuyện tự nhiên với mình.
Mấy ngày hôm trước hắn bớt thời giờ download không ít biểu tình bao, bên trong có cái bảo bảo ngồi nghiêm trang, rất dễ thương, vừa mới chuẩn bị gửi qua, xe đột nhiên xóc nảy, hắn trượt tay, nhấn gửi biểu tình bao ‘đến đây đi, tiêu sái đi’.
Vương Tu: “……”
Biểu tình bao đấy là cái người nửa nằm, vỗ mông mình nói ‘đến đây đi, tiêu sái đi’.
Hứa Hạc: 【……】
【 tôi gửi sai rồi. 】
【 à……】 không có đề tài, hai người bọn họ vẫn luôn như vậy, cho nên Hứa Hạc không thích gọi điện thoại cùng hắn, cũng không thích nói chuyện phiếm cùng hắn, còn không bằng cùng Trương Nam Sinh, tốt xấu có thể nói chuyện.
【 ngày mai mấy giờ em rảnh? 】
Hứa Hạc nghĩ, 【 trước tám giờ. 】
Bọn họ tám rưỡi vào làm, nói chuyện ít nhất cũng cần nửa giờ, nhưng nếu Vương Tu không rảnh trước tám giờ cậu cũng có thể xin nghỉ.
【 vậy tám giờ tới ‘vừa lòng khách đến’. 】
Quán “Vừa lòng khách đến” rất gần chỗ cậu làm, đi bộ hai đến ba phút, người bình thường sẽ cảm thấy Vương Tu săn sóc, nhưng Hứa Hạc thì tức nghiến răng nghiến lợi.
Đậu má, lại theo dõi cậu, gần chỗ làm của cậu có cửa hàng gì đều biết!
Cho nên vẫn là không nên nói gì, càng nói ấn tượng càng xấu.
【 được. 】
Đề tài đến đây kết thúc, Vương Tu xem đi xem lại đoạn lịch sử trò chuyện này, tìm lỗi sai của mình.
Cuối cùng tổng kết lần sau lúc nói chuyện phiếm nhất định phải nhìn rõ ràng hoàn cảnh, lần này tay run lên Hứa Hạc còn tưởng hắn khinh bạc cậu.
Vương Tu cũng hối hận, không nên lưu lại biểu tình bao như vậy, kỳ thật biểu tình bao này là Trương Nam Sinh dùng, mỗi lần gửi qua, Hứa Hạc sẽ trả lời một cái ‘hữu nghị thuần khiết’, phía dưới là ảnh động hai người cười đáng khinh.
Rất hài hòa, loại quan hệ anh em này hắn như thế nào cũng không chen lọt.
Cho nên nói nếu muốn có quan hệ tốt, biết nói chuyện phiếm cũng là điều kiện tất yếu.
Trên đường nhàm chán, Vương Tu lại click mở avt Hứa Hạc, nhìn hoạt động gần nhất, bài viết mới nhất chặn hắn, nhưng mà điện thoại Hứa Hạc đã bị hắn hack, làm gì hắn đều biết, ngay cả chặn rồi hắn vẫn có thể nhìn thấy.
Bài đăng chính là hình khiêu vũ, cap【 Cuối cùng cũng thoát rồi! Thật vui vẻ! Quá vui vẻ! Vô cùng vui vẻ! Chuyện quan trọng nói ba lần. 】
Phía dưới rất nhiều bạn bè hỏi cậu chuyện gì mà vui vẻ như vậy?
Trương Nam Sinh cũng bình luận trong đó, Hứa Hạc trả lời hắn đầu tiên.
‘Học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước’:【 cuối cùng cũng thoát khỏi tên biến thái chết tiệt, vui quáaaaaa! 】
Biến thái chết tiệt?
Vương Tu ánh mắt buồn bã.
Hóa ra cậu chán ghét hắn như vậy.