• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thu Vũ quay về nhà trong sự tiếc nuối, không hiểu hai chú cháu này bị sao.

"Thiếu phu nhân, cô về sớm vậy? Là thiếu gia đón cô về à?" Lục Trí kinh ngạc

Nhưng cô không nói gì mà trực tiếp kéo Trần Uy Bằng lên phòng, Lục Trí và những người chứng kiến đều kinh ngạc.

Anh xem cô muốn làm gì, sao đột nhiên lại hành động hung hăng hơn mọi khi. Vừa vắng bóng người cô đã không khống chế được mà lớn tiếng:

"Trần Uy Bằng, anh bị sao vậy? Không phải nói là không can dự vào đời tư đối phương sao? Trong hợp đồng cũng quy định có thể tự do yêu đương mà. Anh vi phạm hợp đồng rồi!"

Anh liền tìm ngay lí do mà chống đỡ:

"Cô đi cùng cháu trai tôi, ít ra người chú như tôi cũng phải nói gì đó. Cô mới là người không tuân thủ hợp đồng đấy, chúng ta phải giống vợ chồng thật trước mặt gia đình. Cô như vậy với cháu trai tôi, muốn công khai ngoại tình à?"

Tô Thu Vũ lập tức á khẩu, cô không tìm ra câu gì để nói nữa.

"Tô Thu Vũ, cô đừng quên bản hợp đồng đó. Khi nào hợp đồng còn tồn tại cô đừng mơ tưởng gì đó với cháu trai tôi"

"Được rồi, được rồi. Coi như là hòa đi. Anh cũng đừng làm gì quá đáng"

Hồi nãy nhìn hai chú cháu kia cô đã biết bọn họ không thân thiết, ngay cả nhóc Tiểu Lâm cũng không thích Trần Cảnh Văn. Tại sao những lời nói của Trần Uy Bằng lại giống như sợ cô sẽ làm tổn thương đến cháu trai Cảnh Văn của anh vậy?

Tô Thu Vũ không muốn đôi co mà bỏ đi ngay sau đó. Cô xuống bếp, những món ăn vẫn đang được chuẩn bị. Lục Trí thấy tâm trạng cô không tốt liền hỏi:

"Hai người có xích mích sao ạ?"

"Không đâu, anh đừng nghĩ nhiều. Chỉ là tranh cãi một vấn đề nhỏ thôi." Tô Thu Vũ để ý những món ăn mà các cô hầu gái đang làm:.

"Hôm nay có ai đến nữa à?"

"Là tiểu thiếu gia Cảnh Văn quay về. Cô cũng đừng ngạc nhiên vì tuổi tác của Uy Thuận thiếu gia và tiểu thiếu gia không cách xa, tiểu thiếu gia Cảnh Văn là con trai của đại thiếu gia Uy Thuận. Cậu ấy vốn không phải ma cà rồng, có lẽ khi gặp cô hai người sẽ trở nên thân thiết hơn"

Cô đã hiểu ra được phần nào, tại Trần Cảnh Văn là con trai Trần Uy Thuận nên hai chú cháu Trần Uy Bằng cũng không thích anh ấy.



Trần Uy Bằng cởi bỏ hai cúc áo phía trên, như thể đang nóng bức, anh xuống bếp hung hăng mở cửa tủ lấy máu đã trữ sẵn trong đó ra, không cần đổ ra cốc mà một hơi uống cạn. Lục Trí im lặng không nói gì mà chỉ quan tâm đến hầu gái đang nấu ăn.

Từ Tuấn bước vào, trông thấy bộ dạng này của cậu bạn cũng ngạc nhiên:

"Cậu có chỗ nào không thỏa đáng à?"

"Cậu điều tra tập đoàn Văn Nhất cho tôi, chi tiết nhất"

Từ Tuấn lập tức chán nản:

"Bổn thiếu gia hôm nay đến là để dùng cơm, cậu lại bắt đầu sai vặt"

Trần Uy Bằng lau miệng, anh cố nở một nụ cười bình thường:

"Từ thiếu gia phong độ anh minh, oai phong lẫm liệt. Là một người vô cùng tốt bụng"

Nghe có người khen mình Từ Tuấn cũng khoái lắm:

"Được rồi, Văn Nhất chứ gì" Anh quay người rời đi rồi lại quay về: "Mấy câu cậu nói lúc nãy..."

Ai ngờ lại bị Trần Uy Bằng đuổi thẳng đi, Từ Tuấn liền lủi thủi đi ra.

Một lúc sau Trần Cảnh Văn cũng quay về, chỉ cần bước vào nhà này là anh lại thấy ngột ngạt.

Bữa cơm gia đình nhanh chóng diễn ra, gần như là đầy đủ thành viên chỉ thiếu Trần Nghĩa, ngoài ra còn có sự góp mặt của Từ Tuấn. Tô Thu Vũ thì vẫn mặc định được ngồi cạnh Trần Uy Bằng. Bữa ăn vô cùng gượng gạo. Trần Lâm Kiệt cũng thấy có lỗi, lẽ ra cậu không nên chạy ra như thế.

Trần Uy Thuận nhìn con trai:

"Ăn nhiều vào một chút, trông con gầy đi rồi đấy"

"Vâng ạ"

Trần Uy Nhân cũng góp vui:

"Đúng rồi đấy, Cảnh Văn. Cháu ra nước ngoài một chuyến trông cũng thay đổi không ít. Nghe nói cháu đã gây dựng được một tập đoàn lớn."

"Cảnh Văn, có kinh nghiệm gì cũng phải chia sẻ cho chú với đấy. Dạo này Từ thị cũng không có gì mới mẻ" Từ Tuấn cười nhẹ, chính anh cũng không thích đứa cháu này mà

Trần Uy Bằng thấy Tô Thu Vũ không tập trung nên mới gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát cảu cô, nhưng cô không thích đã nhanh chóng bỏ lại vào bát của anh. Hành động này khiến Trần Cảnh Văn phải để ý, anh nhìn hai người họ:

"Chú với thím làm sao mà lấy được nhau thế ạ? Trông hai người không hòa hợp lắm"

Mọi người đều im lặng, Trần Uy Thuận chỉ cần nhìn thôi cũng biết con trai mình đang để ý vợ người ta, trước đây những sự kiện diễn ra trong căn nhà này thằng bé luôn không để ý mà.

"Cháu vừa về chắc là vẫn chưa biết, chú thím là thật lòng yêu thương nhau mà" Trần Uy Bằng cũng vui lòng trả lời

Mọi người đều bị sốc. Trần Lâm Kiệt đang uống ly nước ngọt của mình lập tức bị sặc ho lên ho xuống, thật lòng yêu thương nhau? Trần Uy Nhân vuốt vuốt lưng đứa cháu nhỏ.



Tô Thu Vũ không biết giấu mặt vào đâu, sớm biết vậy cô đã không kí vào bản hợp đồng kia. Từ Tuấn cố nhịn cười.

Trần Cảnh Văn cau mày, Trần Uy Bằng tiếp:

"Nhưng mà thím của cháu cứ luôn nóng giận như vậy, chú dỗ mãi mà không hết đấy"

Tô Thu Vũ thật sự rất thích Trần Cảnh Văn, là từ mấy năm trước, cái đêm ở trên cầu lớn cô định tự tử, anh đã bước đến như một người dẫn lối trong đêm đen. Tình huống này thật sự không biết đối mặt với anh thế nào.

Kết thúc bữa trưa, Trần Uy Bằng quay về phòng:

"Chú Uy Bằng" Trần Cảnh Văn một mặt u ám đã chờ sẵn ở hành lang

"Gì thế? Hai chú cháu ta có gì để ôn lại sao?"

"Chú không thích Tô Thu Vũ đúng chứ? Vậy thì buông tha cho cô ấy đi. Một người như chú vốn không biết cách yêu thương người khác"

"Buông tha? Cháu đang nói gì vậy? Tô Thu Vũ cô ta là can tâm tình nguyện ở bên cạnh chú đấy, trong bữa ăn hôm nay cậu không thấy cô ta phối hợp rất tốt à?"

Cái giọng điệu này là muốn chọc cho người ta tức điên lên.

"Cháu không biết chú dùng cách nào để bắt ép Thu Vũ nhưng nếu cô ấy biết chú là kẻ năm đó đã ***** *** cô ấy trong rừng thì sẽ thế nào? Vết cắn trên cổ Thu Vũ rõ ràng là của chú để lại"

Trần Uy Bằng nhận ra hai người này không phải là thân thiết bình thường rồi, vết cắn trên cổ Tô Thu Vũ vậy mà cô lại phơi bày hết cho Trần Cảnh Văn xem. Không biết làm thế nào mà thằng nhóc lại biết anh chính là con ma cà rồng đêm đó, nhưng anh không định chối bỏ.

"Gu của thằng nhóc như cháu cũng thật mặn. Biết cô ta là người phụ nữ của chú nhưng vẫn muốn mang về yêu thương cơ"

Hai bên mải mê đối đáp mà không biết Tô Thu Vũ đã ở đó từ khi nào:

"Chú cháu hai người nói chuyện gì mà căng thẳng thế?"

Trần Cảnh Văn thì cũng thôi đi, vậy mà anh không cảm nhận được Tô Thu Vũ xuất hiện ở đây. Không phải cô nghe được gì rồi chứ? Tô Thu Vũ vốn muốn nói chuyện với Trần Cảnh Văn nhưng lại bị Trần Uy Bằng kéo tay vào phòng anh. Trần Cảnh Văn cũng chỉ có thể bất lực nhìn theo.

"Trần Uy Bằng, anh làm gì vậy?"

"Cô không phải vì tìm tôi nên mới đến sao?"

"Ai tìm anh chứ? Tôi muốn tìm Cảnh Văn! Buông tay" Cô giãy giụa nhưng càng giãy tay anh càng nắm chặt: "Gãy tay tôi"

Lúc này anh mới nhận ra tay cô đang bị anh giữ chặt. Nếu anh còn giữ nữa sợ cổ tay của cô bị vỡ thành nhiều mảnh vụn rồi.

"Không có chuyện gì thì tôi đi trước"

"Khoan đã, không phải cô muốn thân thiết với Lâm Kiệt hơn à? Chiều nay thằng bé được nghỉ, chúng ta có thể dẫn thằng bé đi chơi"

Nghe đề nghị của Trần Uy Bằng, Tô Thu Vũ cũng suy nghĩ một chút. Chiều hôm đó cô quyết định đi cùng hai chú cháu kia, không phải vì Trần Uy Bằng mà là vì Trần Lâm Kiệt.

Để Trần Uy Bằng chọn địa điểm không ngờ anh lại dẫn hai người đến một ngôi chùa lớn. Lúc đứng trước chỗ này Trần Lâm Kiệt đã cảm thấy có chút thích thú.



"Một người tay dính đầy máu như chú mà cũng đến mấy nơi thanh tịnh này à?" Thằng bé hỏi nhỏ

"Đến đây dạo chơi thôi, quan trọng là thành tâm"

Tô Thu Vũ không biết hai người kia đang nói gì, trông có vẻ thần bí. Đi dạo một hồi cả 3 thấy rất nhiều người đang tụ tập quanh một cái cây lớn, trên cây còn có rất nhiều băng vải đỏ. Thì ra họ viết gì đó vào băng vải rồi buộc vào cây. Trần Lâm Kiệt tò mò:

"Những người đó làm gì thế?"

Trần Uy Bằng đang định trả lời thì Tô Thu Vũ đã lên tiếng trước:

"Đó là một trong những nghi thức cầu may đầu năm. Bọn họ sẽ viết điều ước lên lụa đỏ rồi buộc vào cây, các vị thần sẽ nhìn thấy và giúp họ. Tiểu Lâm có muốn thử không? Nghe nói rất linh nghiệm đấy"

Hai chị em cùng kéo nhau qua chỗ một sư thầy xin bút và băng vải đỏ, rõ ràng biết đây chỉ là một điều hư cấu nhưng họ vẫn rất hào hứng. Trần Uy Bằng chỉ đi theo và đứng nhìn.

Trần Lâm Kiệt tuy không tin tưởng nhưng vẫn viết gì đó thử, lúc Tô Thu Vũ định đặt bút viết thì lại liếc sang Trần Uy Bằng:

"Anh có điều ước gì không? Tôi viết thay anh. Không quan trọng là ai viết, chỉ cần có lòng thôi"

Trần Uy Bằng suy nghĩ, một người như anh thì có thể thiếu thứ gì chứ? Tô Thu Vũ cũng nghĩ đến trường hợp này. Nhưng cuối cùng anh cũng nói:

"Nếu được thì tôi muốn gặp lại mẹ của tôi"

Trần Lâm Kiệt nhìn chú mình mà thở dài. Tô Thu Vũ gật đầu rồi hí hoáy viết lên "Mong Trần Uy Bằng được gặp lại mẹ".

Trần Uy Bằng biết điều ước này sẽ không thể thành sự thật nhưng vẫn muốn thử. Thấy cô viết mãi chưa xong, anh vội giật lấy vải đỏ trong tay cô, phát hiện ra còn có một điều ước khác đằng sau "Mong Tô Thu Vũ có thể gặp nhiều may mắn".

"Nếu muốn ước thì có thể lấy cái khác mà viết mà"

Cô gượng cười:

"Miếng vải này còn nhiều chỗ, lấy thêm thì phí lắm. Vẫn còn nhiều người muốn ước"

Trần Uy Bằng đem cả băng vải của Tô Thu Vũ và Trần Lâm Kiệt buộc lên cây, động tác nhanh gọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK