"Tô Thu Vũ, em nói em thích anh đi, anh sẽ không ngần ngại mà đến bên em"
Trần Cảnh Văn cũng muốn thổ lộ nhưng sợ cô không còn thích mình. Tô Thu Vũ không nói gì cả cứ vậy bảo anh nghỉ ngơi rồi rời đi.
"Cũng đáng thôi, dùng thân thể đã bị vấy bẩn để cứu anh. Cũng coi như là vì 7 năm tình bạn của chúng ta, anh không coi em là gì cũng được"
Sau đó ít ngày, Trần Cảnh Văn khỏe lại rồi xuất viện. Vừa quay về đã đến công ty:
"Dạo này mọi việc đều giao cho em, chắc em cũng mệt rồi"
Mấy ngày nay những việc của Trần Cảnh Văn trong công ty đều giao cho Tô Thu Vũ và cô thư ký còn lại. Nhưng cô cũng là lần đầu trải nghiệm, cảm giác rất áp lực, cũng may còn cô thư ký kia:
"Em không mệt, anh quay lại là tốt rồi"
Những ngày này cô cũng không gặp Trần Uy Bằng, anh không gọi cô. Điều này khiến cô thấy may mắn. Trong lúc Trần Cảnh Văn đang tập trung vào văn kiện thì một cô gái đã chạy vào, cô gái với nước da trắng mịn, đôi môi hồng hào vô cùng xinh đẹp:
"Anh Cảnh Văn! Em tìm được anh rồi!" Vừa gặp cô ta đã ôm lấy Trần Cảnh Văn
Thấy Tô Thu Vũ nhìn, Trần Cảnh Văn vội đẩy cô gái kia ra:
"Trình Nhã Tịnh, sao em lại đến đây?"
"Người ta nhớ anh mà" Cô gái nhõng nhẽo
Tô Thu Vũ tự cách xa ra, sao hai người họ lại thân thiết như vậy? Trần Cảnh Văn vội giải thích:
"À, Thu Vũ đây là Trình Nhã Tịnh, cô ấy là bạn của anh, hồi du học bên nước Y bọn anh khá thân thiết"
Trình Nhã Tịnh vẫn ôm chặt anh, không chịu buông ra, luôn Tô Thu Vũ bằng ánh mắt đề phòng. Xem ra cô ta cũng thích Trần Cảnh Văn:
"Cô ấy là ai thế?"
"Cô ấy là Tô Thu Vũ, là bạn của anh. Hiện đang làm thư ký của anh"
Nghe Trần Cảnh Văn giới thiệu đột nhiên cô mới nhớ ra hai người vẫn chỉ là bạn bè, bất cứ ai muốn đến với Trần Cảnh Văn đều được, cô không có quyền ngăn cản.
Và kể từ ngày hôm đó, Trình Nhã Tịnh ngày nào cũng đến công ty bám riết lấy Trần Cảnh Văn, anh vậy mà cũng không nỡ đuổi cô ta đi. Hai người họ luôn có những hành động thân mật, hơn cả hai từ "bạn bè" kia. Trình Nhã Tịnh có thể tùy ý hôn anh trước mặt mọi người. Những nhân viên trong công ty nói cô ta không biết xấu hổ mà bám lấy chủ tịch, có người lại nói họ trông hợp đôi. Gần đây thời gian anh dành cho Tô Thu Vũ cũng dần ít đi, dần dần giữa hai người cũng chỉ còn là quan hệ nhân viên và sếp. Cô cũng nhìn rõ vẻ mặt không tình nguyện của anh, nhưng sao anh lại không đuổi cô ấy đi? Nhân viên bàn luận xì xào:
"Trình Nhã Tịnh, nghe nói cô ấy là hôn thê của chủ tịch đấy"
"Thảo nào cô ta lại lộng hành như vậy"
"Chắc là gia thế không bình thường đâu, Trần gia là một gia tộc thế nào chứ?"
Trưa hôm đó, Tô Thu Vũ vốn dĩ muốn cùng Trần Cảnh Văn đi ăn nhưng Trình Nhã Tịnh nhanh chóng chạy đến hai tay ôm lấy tay anh:
"Tiểu Văn, anh đi ăn trưa cùng em!"
"Được rồi, muốn ăn ở đâu đây?" Trần Cảnh Văn ôn nhu hỏi
Sau đó hai người kia cùng rời đi, Tô Thu Vũ ánh mắt chua xót nhìn theo. Các nhân viên nhìn hai người kia rồi lại nhìn cô, thấy cô đang mím môi đắng chát. Trước đây Trần Cảnh Văn luôn đi ăn trưa với Tô Thu Vũ, hôm nay lại từ chối cô cùng Trình Nhã Tịnh đi ăn, quả nhiên là hôn thê có khác. Với những người ghét cô, bọn họ cố tình nói lớn để xoáy vào tâm lý cô:
"Thư ký Tô bị ra rìa rồi"
"Người ta là hôn thê mà, thư ký Thu Vũ chỉ là bạn bè thôi"
"Không phải cô ấy là thím của chủ tịch sao?"
"Cô ấy suốt ngày ở công ty cặm cụi làm việc không biết chú của chủ tịch có thích cô ấy hay không? Trần gia nỡ để con dâu đi làm sao?"
Xem ra tin đồn lan truyền rất nhanh, bọn họ còn biết cô là thím của Trần Cảnh Văn. Tất nhiên Trần Uy Bằng không thích cô. Một anh chàng bước đến:
"Thư ký Tô, cô đi ăn trưa cùng tôi nhé"
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Không cần đâu, cô ấy đi cùng tôi rồi"
Là Trần Uy Bằng, anh đang tiến đến chỗ cô. Trong lòng cô có chút lo lắng, không biết anh lại muốn gì nữa.
Thấy Trần Uy Bằng, ai nấy đều dè chừng trước anh, sợ mình làm ra hành động gì đáng ghét sẽ bị anh ghét bỏ mà nói chủ tịch đuổi việc. Trước đây bọn họ đã từng nghe vị Trần tổng này khắt khe thế nào, chủ tịch là cháu trai anh chắc là cũng nghe lời chú mà đuổi việc nhân viên thôi.
"Trần Uy Bằng, anh đến đây làm gì?" Cô hỏi nhỏ
"Đi theo rồi biết"
Anh cứ vậy kéo tay cô rời đi, trước khi đi còn không quên lườm dàn nhân viên của cháu trai một cái khiến bọn họ run rẩy. Lúc nãy anh cũng nghe được bọn họ bàn luận về cô, nói cái gì mà cô bị ra rìa chứ, Trần gia không yêu thương con dâu. Bọn họ nghe nói Trần Uy Bằng vô tình, lạnh lùng, xem ra là không phải, anh đích thân đến công ty đón vợ đi ăn trưa cơ mà, còn dắt tay cô đi thân mật như thế.
Vừa xuống dưới, anh không kịp để cô làm gì mà trực tiếp đẩy cô vào ô tô:
"Trần Uy Bằng, anh muốn làm gì đây?" Cô hốt hoảng
"Đừng làm loạn, hôm nay bố về rồi. Bố bảo tôi đến đón cô"
"Bố về? Không phải anh nói bố đi 3 tháng sao?" Cô ngạc nhiên
Anh ngồi vào, Lục Trí nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
"Bố sợ chúng ta không hòa thuận nên nóng lòng chạy về từ bên đó. Chắc là vài ngày nữa lại đi."
Cô thở dài, sao lại có người rảnh như Trần lão gia chứ? Chạy về từ bên đó chỉ vì để kiểm tra con trai và con dâu có hòa hợp không. Cô bất lực, mấy ngày nay không gặp Trần Uy Bằng đã thấy rất may mắn rồi.
Vừa bước vào biệt thự Tô Thu Vũ đã gặp ngay Trần Uy Nhân:
"Tô Tô, nghe nói con chuyển ra ngoài rồi, sao lại chuyển ra thế?" Ông hỏi han
"Con chỉ là muốn thử tự lập thôi, bố không cần lo" Cô vội giải thích
"Nghe bố, chuyển về nhà đi. Cứ xa cách mãi thế này làm sao mà bố có cháu nội được"
Nghe vậy Tô Thu Vũ ngơ ngác, có phải muốn có là được đâu? Trần Uy Bằng cũng cạn lời, cuộc hôn nhân này vốn là ép buộc mà, hợp đồng sẽ kết thúc trong ít tháng nữa.
Bữa trưa kết thúc, Tô Thu Vũ ngồi ở phòng khách mà thẫn thờ nghĩ về Trần Cảnh Văn lúc ở bên Trình Nhã Tịnh, tuy trông anh không tự nguyện nhưng một số lúc anh cũng rất vui, cô ấy hồn nhiên lại xinh đẹp, hình như chưa từng gặp phải chuyện gì đáng sợ, nghe nói gia thế không tầm thường. Không giống như cô. Cô từ nhỏ không được yêu thương, lại có người mẹ là nhân viên quán bar, những chuyện kinh khủng xảy ra với cô Trần Cảnh Văn đều biết. Anh biết cơ thể của cô đã bị vấy bẩn rồi, cũng chả thèm một người như cô. Hơn nữa cô đang là vợ của chú anh, anh nhất định không cần cô, gia đình anh càng không chấp nhận.
"Tô Thu Vũ, nghĩ gì mà căng thẳng thế?" Trần Uy Bằng bước đến, trên tay anh là một bát chè bí đỏ thơm ngon.
"Không có gì" Cô không thèm nhìn anh lấy một cái
Anh đặt bát chè xuống đẩy đến trước mặt cô:
"Vừa nhìn là biết đang nghĩ đến Cảnh Văn của cô rồi. Đừng nghĩ về nó nữa, ăn chè đi"
"Chè bí đỏ? Anh biết tôi thích ăn món này?"
Anh tránh ánh mắt của cô, tìm một lời nói dối lấp liếm sự thật:
"Không có. Bố bảo đầu bếp làm, tôi ở đó nên tiện mang ra luôn"
Cô vậy mà tin là thật liền hí hửng thưởng thức món ăn ngon. Anh nhìn cô chằm chằm, mới mấy ngày không gặp trông cô còn gầy hơn lần trước nữa. Chẳng biết cái thân thể ốm yếu này của cô có thể chống chọi đến khi nào. Bỗng cô ngừng ăn mà ủ rũ hỏi:
"Trần Uy Bằng, anh biết Trình Nhã Tịnh không? Mấy ngày nay cô ấy luôn quấn quýt bên Cảnh Văn"
Trần Uy Bằng mỉm cười, anh đang tự hỏi tại sao cô từ lúc trở về cứ rầu rĩ ngơ ngơ, cứ tưởng tại Lâm Kiệt không ở nhà:
"Thì ra là cô đang ghen à?"
"Không có, tôi đang tò mò thôi"'
"Trình Nhã Tịnh, tôi biết đấy."
Tô Thu Vũ tập trung nghe từng chứ một về cô gái kia:
"Cô biết Trình gia đang làm mưa làm gió trên thương trường gần đây chứ?"
Cô gật đầu, anh tiếp:
"Trình Nhã Tịnh chính là con gái của chủ Trình gia, Trình Tiệp có 3 người con trai nhưng chỉ có cô ta là con gái, vô cùng yêu thương. Nghe nói từ lúc du học cô ta đã thân thiết với Trần Cảnh Văn, hai bọn họ sớm đã đính hôn rồi"
Trình gia tuy không quyền thế bằng Trần gia nhưng cũng không nên động vào, Trình Nhã Tịnh lại là con gái được yêu thương. Thảo nào mỗi lần cô ta đến Trần Cảnh Văn dù khó chịu cũng không dám đuổi cô ta đi, Trần Cảnh Văn vui vẻ cũng là vì họ đã sớm thân thiết, cô vốn không xứng ở bên Trần Cảnh Văn rồi.