Lục Trí nhìn ra Tổng Giám đốc có tâm sự, sáng giờ luôn nghĩ về thứ gì đó, mở cuộc họp nhưng đã ngồi đó im lặng mấy tiếng không nói gì. Anh như vậy cũng không ai dám có ý kiến, chỉ là kiên nhẫn đợi cho đến khi cuộc họp kết thúc.
Từ Tuấn khi không lại đến tìm anh trong giờ ăn trưa.
"Cậu đến làm gì?" Trần Uy Bằng không muốn tiếp Từ Tuấn chút nào.
"Có phải trong lúc cậu say đã đi tìm Thu Vũ không? Sáng nay cô ấy không đi làm"
Từ Tuấn thấy Trần Uy Bằng không trả lời cũng biết đáp án là gì rồi.
"Nhớ thì đi tìm người ta đi"
"Tại sao tôi lại say rượu?" Trần Uy Bằng lạnh băng liếc Từ Tuấn
Từ Tuấn cười cười, tối qua đi uống rượu anh biết thế nào tên họ Trần này cũng say. Anh nói:
"Ma cà rồng có tình sẽ say"
Xưa nay đều là như vậy, nguy hiểm nhất chính là ma cà rồng mà có tình yêu.
Trần Uy Bằng sau khi đuổi được Từ Tuấn đi thì quay về Trần gia. Anh thấy cháu trai Lâm Kiệt đang ở trong biệt thự tận hưởng.
"Sao cháu lại quay về rồi?" Anh ngạc nhiên
Trần Lâm Kiệt lại càng ngạc nhiên hơn, không phải mới hôm nào chú còn năn nỉ cậu quay về sao?
"Chú muốn đuổi cháu đi?"
"Không, về là tốt rồi"
Trần Uy Bằng toan bỏ về phòng nhưng Trần Lâm Kiệt nhanh chóng lên tiếng khiến anh dừng chân:
"Thật ra chị Thu Vũ bị ốm nặng, chị ấy sợ không ai chăm sóc cháu nên mới đuổi cháu về" Cậu còn nhấn mạnh: "Ốm rất nặng đấy ạ, cháu cũng không muốn về đâu nhưng tại chị ấy nài nỉ"
"Cũng không liên quan đến chú"
Trần Lâm Kiệt nhếch môi khinh, không phải là chú hại chị ấy ra nông nỗi đó ư?
Trần Uy Bằng thẳng tiến về phòng mình. Anh ngồi xuống giường, trong lòng bứt rứt khó chịu. Tô Thu Vũ ốm rồi, lại chỉ có một mình trong tình trạng đó. Hôm nay cô cũng không đi làm.
Anh đảo mắt qua lại thấy Sói nhỏ nằm trên giường, chính là con thú nhồi bông hình sói con dễ thương mà Tô Thu Vũ đã tặng anh cách đây vài tháng, tên Sói nhỏ cũng là cô đặt, anh vẫn luôn giữ nó cẩn thận. Nhìn nó anh lại nhớ đến những hành động của mình đêm qua, một Tô Thu Vũ mình đầy thương tích, những giọt nước mắt của cô.
***
Tô Thu Vũ đang tĩnh lặng ngủ trên giường, cửa sổ không đóng lại có một luồng khí đen bay vào. Lát sau hóa thành Trần Uy Bằng. Thì ra đó là khả năng của ma cà rồng.
Anh tiến đến, nhìn Tô Thu Vũ đang nằm trên giường. Dù là ngủ nhưng khuôn mặt cô vẫn trông căng thẳng, trên trán phủ một tầng mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt.
"Tô Thu Vũ thật sự bị ốm?"
Cô khẽ oằn mình, Trần Uy Bằng thấy không ổn vội hóa thành con dơi nhỏ treo ngược trên trần nhà. Yên trí chắc cô không thấy anh. Quả nhiên giây sau cô tỉnh dậy, khuôn mặt nhăn nhó. Cô thở hổn hển quay sang bên cạnh vớ lấy vỉ thuốc và cốc nước, nhanh chóng nuốt hai viên thuốc xuống bụng. Trông cô rất mệt.
Trần Uy Bằng trong hình dạng con dơi nhỏ dốc ngược quan sát được toàn bộ hành vi của Tô Thu Vũ. Cô thật không sợ chết, bệnh thành ra như vậy mà còn không đến bệnh viện khám. Anh luôn nghĩ rằng cô bị bệnh là do đêm qua anh cưỡng ép cô.
Uống thuốc cũng không đỡ hơn, Tô Thu Vũ lau mồ hôi trên trán, ôm lấy bụng gắng sức rời khỏi giường. Cô khổ sở khập khiễng đi từng bước, muốn tăng tốc nhưng hạ thể rất đau. Trần Uy Bằng lén bay theo cô.
Tô Thu Vũ vào phòng vệ sinh, người bên ngoài nghe được tiếng động bên trong. Cô khó chịu ở bụng, không ngừng nôn khan, trong bụng vốn không có gì nhưng lại nôn ra sạch.
Cuối cùng cũng xong, cô mệt mỏi ngồi bệt ra sàn mà hít thở. Đầu choáng váng vì đêm qua mất quá nhiều máu. Dạo này cô hay buồn nôn nhưng sau đêm qua cơn buồn nôn càng dữ dội hơn:
"Sao đêm qua Trần Uy Bằng không cắn vào động mạch để mình chết luôn, thà như vậy còn dễ chịu hơn!" Cô khổ sở lẩm bẩm: "Hay là trò đùa của anh ta chưa kết thúc?"
Cô tự nói chuyện với mình, tự bật cười đau lòng. Trần Uy Bằng có 3 người vợ đã chết, dám khẳng định anh là hung thủ. Cô còn giữ được mạng, chắc vẫn còn giá trị, máu và cơ thể cô, anh đều cần hai thứ này mà. Tô Thu Vũ cuộn chặt tay, trong mắt anh cô cũng chỉ là món đồ chơi không hơn không kém.
Trần Uy Bằng ở ngoài quan sát Tô Thu Vũ, nghe được cô lẩm bẩm một mình, thấy cô bất lực ngồi bệt dưới sàn.
"Ngốc nghếch, sao tôi có thể cắn chết cô?" Kĩ thuật của anh cao, nếu không muốn sẽ không cắn chết con mồi.
Anh không biết cô định ngồi đó bao lâu, thật muốn biến thành dạng người, kéo cô ra ngoài. Bỗng cô ngồi nép lại góc tường, ôm lấy thân mình. Anh sợ cô khóc giống như lần anh ép cô mang thai và hồi sáng. Nhưng lần này cô không khóc nữa, chỉ im lặng ngồi đó, ánh mắt xa xăm.
Trần Uy Bằng nhìn cô một lúc rồi mới bay đi. Từ đầu đến cuối cô vẫn không phát hiện có người nhìn mình.
Anh quay về Trần gia, nói với Lục Thiên nấu một nồi cháo gà cà rốt, món cháo tốt cho người bệnh, có tác dụng bổ máu:
"Thiếu gia muốn ăn cháo ạ?" Lục Thiên hỏi
"Anh nấu rồi mang đến cho Tô Thu Vũ. Nhớ nói là Lâm Kiệt nhờ anh, đừng nói tôi"
Sau khi dặn dò Trần Uy Bằng quay về phòng.
Tô Thu Vũ lết thân mình ra khỏi phòng vệ sinh, thì ra cô vì mệt đã ngủ quên. Nghe tiếng chuông cổng mới ra mở. Là Lục Thiên mang cháo đến, anh làm theo những gì mà thiếu gia dặn. Thấy cô bệnh nặng, mặt trắng bệch Lục Thiên cũng thấy xót. Cách đây một tháng, cô còn là thiếu phu nhân Trần gia:
"Tô tiểu thư, sau này có việc gì thì cứ gọi tôi. Cô mà gọi tôi sẽ đến ngay"
"Cảm ơn anh" Tô Thu Vũ nhận đồ: "Anh giúp tôi gửi lời cảm ơn đến Tiểu Lâm"
Thật ra Tô Thu Vũ chỉ nhận cháo, cô không ăn được. Dù cố nuốt xuống để không phụ lòng Lục Thiên nhưng cơn buồn nôn cứ dai dẳng. Cô nghĩ cứ thế này mình sẽ sớm chết đi trong sự dày vò.
***
Mới vậy đã nửa tháng trôi qua, trong nửa tháng này Trần Uy Bằng không gặp Tô Thu Vũ. Sự khó chịu trong người anh càng tăng cao, mấy ngày nay nhân viên đều bị dọa sợ. Anh phát hiện không gặp cô nửa tháng liền không chịu nổi, ngày đêm đều chỉ nghĩ đến Tô Thu Vũ.
Anh quan sát thấy Lâm Kiệt lại ngoan ngoãn lạ thường, không chạy đến chỗ Tô Thu Vũ nữa. Anh hỏi thì thằng bé ngơ ngác nhìn anh, rồi nó hỏi lại:
"Chú lo cho chị Thu Vũ? Chú thích chị ấy?"
Trần Uy Bằng không trả lời, Trần Lâm Kiệt thầm nghĩ một người có lòng tự trọng cao như chú sao có thể dễ dàng thừa nhận.
"Vậy thì sao?"
Lâm Kiệt mở to mắt, không phải cậu nghe nhầm chứ? Trần Uy Bằng vừa thừa nhận mình thích chị Thu Vũ đấy à?
Chắc chắn mình không nghe nhầm, cậu nói:
"Chú không nên hi vọng đâu, chị Thu Vũ sẽ không tha thứ cho chú. Những việc chú làm với chị ấy đủ để khiến chị ấy hận chú cả đời. Nhưng chú nhìn xem, người ta thậm chí không hận chú mà còn cùng chú đi chơi, trò chuyện với chú. Nhưng mà sau nửa tháng trước thì ai biết được chị ấy có hận chú hay không? Lần đó chị ấy rất đau"
Trần Lâm Kiệt chỉ cần quan sát cũng thấy được Tô Thu Vũ đau đớn, mệt mỏi thế nào. Lần đó cô còn bị ốm, thử qua Trần Uy Bằng hành hạ chắc chắn không chịu được.