Trần Uy Bằng đứng bên ngoài lo lắng chờ đợi. Trước đây anh chưa từng có cảm giác như vậy. Sao đang yên đang lành vợ anh lại ngất xỉu? Lại nghĩ đến mấy ngày gần đây, cô hay khó chịu buồn nôn, Lâm Kiệt cũng từng dặn anh phải để ý Thu Vũ, mấy tháng liền cô không khỏe, ăn gì cũng nôn ra mà không chịu đi khám bác sĩ. Trần Uy Bằng quay ra trách bản thân mình, sao lại không quan tâm đến cô một chút, dù cô không muốn anh cũng phải mang cô đến bệnh viện bằng mọi cách chứ!
Tô Hạc Hiên đứng ngoài nhìn chằm chằm vào trong, lại nhìn Trần Uy Bằng. Không biết thằng nhóc này chăm sóc con gái cưng của anh thế nào mà giờ con bé lại vô cớ ngất đi.
Một lát sau bác sĩ cũng bước ra, Trần Uy Bằng vội vàng:
"Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
Bác sĩ nhìn anh với ánh mắt nhàn nhạt, cô ta thở dài. Vừa có ý nhẹ nhàng lại vừa trách móc:
"Anh làm chồng kiểu gì thế? Vợ anh đã mang thai 3 tháng mà anh không phát hiện ra sao?"
Một lời khiến Trần Uy Bằng đứng đơ ra. Tô Thu Vũ mang thai 3 tháng, là con của hai người. Tô Hạc Hiên sốt ruột hỏi:
"Con gái tôi có làm sao không?" Tô Hạc Hiên dường như không quan tâm đến cháu ngoại.
"Cô ấy và đứa bé có chút không ổn"
Nghe đến đây, Trần Uy Bằng lộ ra biểu cảm lo lắng. Tô Thu Vũ mang thai 3 tháng, tính ra là lần cô bị hạ xuân dược khi còn chưa ly hôn, khi đó đứa bé đã dần hình thành. Những lần sau đó anh đều thô bạo với cô, còn c.ưỡng ép cô đầy bạo lực, không phải vì chuyện đó mà cả Thu Vũ và đứa bé đều không ổn chứ?
"Mang thai tháng thứ 3, nhưng bụng không thay đổi. Do đứa bé không đủ dinh dưỡng lớn lên, cơ thể mẹ yếu ớt. Chúng tôi còn phát hiện trong thời gian mang thai cô ấy dùng rất nhiều thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau, đều có hại cho em bé." Nữ bác sĩ tiếp
Tô Hạc Hiên cảm giác một cỗ nóng giận trong người, đôi mắt nhọn hoắt nhìn về phía Trần Uy Bằng. Rõ ràng là chồng của Thu Vũ mà để con bé ra mức độ này. Cơ thể yếu ớt, dùng nhiều thuốc kháng sinh và thuốc giảm đau. Nhưng Trần Uy Bằng cũng đâu thoải mái bao nhiêu, anh nghĩ nhất định là cô không nhận ra dấu hiệu mang thai, nhầm lẫn mình bị bệnh mới dùng nhiều thuốc có hại.
"Cũng may phát hiện kịp thời, tránh thai bị lưu mất. Có thể nói hai mẹ con đều ổn. Từ giờ nên để ý kĩ hơn đến bệnh nhân, đừng để cô ấy mệt đến ngất như hôm nay. Có vẻ cô ấy có nhiều tâm sự, mẹ bầu tâm trạng tốt em bé cũng tốt."
"Tôi biết rồi" Trần Uy Bằng đáp
"Anh là chồng, quan tâm đến vợ một chút. Hình như cô ấy có chuyện không vui. Lúc nãy tỉnh dậy cô ấy đã biết tình hình rồi."
Trần Uy Bằng thắc mắc Tô Thu Vũ có biểu cảm gì khi biết mình sắp làm mẹ? Liệu có giống anh, đang vui mừng không?
"Cô ấy nói gì?"
"Cũng không có gì nhiều, không vui không buồn. Chỉ hỏi một câu 'phá thai có đau không?'. Cô ấy không muốn đứa bé, hoặc là vì lí do khác. Tôi xin phép" Nữ bác sĩ truyền đạt lại những gì cần nói rồi cũng rời đi.
Trần Uy Bằng trong đầu một mớ hỗn loạn. Tô Thu Vũ không muốn đứa bé này, không muốn con của bọn họ sao? Anh nên vui hay buồn?
Cũng không suy nghĩ lâu, Tô Hạc Hiên tức giận quay sang túm lấy cổ áo con rể:
"Trần Uy Bằng, rốt cuộc cậu chăm sóc cho Thu Vũ kiểu gì? Khiến con bé phình bụng rồi một chút không để tâm. Giờ đến cả đứa bé Thu Vũ cũng không muốn giữ?"
Không giống những gì tưởng tượng sẽ diễn ra một trận chiến trong bệnh viện. Trần Uy Bằng lần đầu lặng im chịu trận trước Tô Hạc Hiên. Anh cũng không nói trong khoảng thời gian đó anh và Tô Thu Vũ ly hôn hai tháng.
"Đúng là con trai của Trần Uy Nhân...giống hệt nhau" Tô Hạc Hiên tặc lưỡi
"Tô Hạc Hiên, vậy ông nghĩ bản thân ông tốt lắm sao? Năm đó cô Thường Hi mang thai Thu Vũ ông cũng không biết, còn cho người giết hết Tiêu gia khiến cô ấy bỏ chạy như vậy" Trần Uy Bằng cay nghiệt đáp
"Cậu..." Tức thì tay Tô Hạc Hiên siết chặt cổ Trần Uy Bằng
Trần Uy Bằng chỉ cười khẩy, anh không sợ bị chính bố vợ giết ngay tại đây.
"Hai người làm gì thế?!" Tô Thu Vũ xuất hiện, cô yếu ớt bước đến giữ tay Tô Hạc Hiên
Tô Hạc Hiên thấy con gái chưa khỏe đã chạy ra thì vô cùng lo lắng, vội buông Trần Uy Bằng ra:
"Tô Thu Vũ, không sao chứ?" Trần Uy Bằng đỡ cô.
"Không sao" Cô lắc đầu với Trần Uy Bằng.
Tô Thu Vũ cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra mà hai người này lại làm căng đến mức bóp cổ nhau. Cô còn nghĩ nhất định cả bữa tối hai tên ma cà rồng này nhịn đủ rồi, bây giờ lao vào đánh nhau trong bệnh viện.
***
Dù đang yếu nhưng Tô Thu Vũ cũng muốn về, cô không thích bệnh viện, bác sĩ nói cô cũng không cần ở lại. Ngồi trên xe, cô nhìn ra ngoài cửa kính, màn đêm u tối bao phủ, ánh đèn sáng lấp lánh.
Trần Uy Bằng nhìn về phía Tô Thu Vũ, từ nãy giờ cô không đề cập đến bé con trong bụng, anh không dám nói gì, cũng không hỏi cô vì sao lại không muốn đứa bé? Hay là vì nó là con anh?
Lục Trí lái xe cảm giác không khí thật ngột ngạt, từ lúc lên xe không ai nói với ai câu nào. Anh cũng nghe loáng thoáng qua, thiếu phu nhân đang mang thai. Vậy là Trần gia sắp có thêm thành viên mới, nhưng sao cả thiếu gia và thiếu phu nhân đều không vui?
Đêm đó Trần Uy Bằng trằn trọc không ngủ được, bên cạnh anh trống không, Tô Thu Vũ nói xử lý một chút việc ở phòng sách, sau đó sẽ về ngay, anh khuyên không được. Lẽ ra ban đầu anh không nên gợi ý cho Từ Tuấn để cậu ta cho vợ anh thay thế vị trí mình. Nhưng cũng thật kì lạ, từ lúc ở bệnh viện về Tô Thu Vũ chưa nói câu nào với anh, càng không để tâm trong bụng cô có một đứa bé.
Cánh cửa phòng hé mở, Tô Thu Vũ bước vào. Cô đến bên giường, hôm nay đã rất mệt mỏi rồi. Cô ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn về phía Trần Uy Bằng. Cô biết anh đang giả vờ ngủ say:
"Trần Uy Bằng..."
Anh mở mắt nhìn cô, chỉ thấy mái tóc dài của cô xõa xuống, càng tô điểm cho khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm nhưng đầy tâm sự u sầu:
"Sao thế? Em phải đi ngủ sớm một chút, hôm nay ngất xỉu như thế thật sự khiến anh lo đấy" Trần Uy Bằng nhẹ giọng.
Tô Thu Vũ thở dài, bàn tay của cô chậm rãi nắm lấy tay anh:
"Trần Uy Bằng, chúng ta có thể không cần đứa bé này không?"
Trần Uy Bằng chỉ cảm thấy Tô Thu Vũ lúc này vô cùng khác lạ, cô đã không giống cô của trước đây. Cách đây 8 năm cô từng mất một đứa con, khi đó cô đau lòng đến suýt trầm cảm cơ mà. Nhưng bây giờ cô không muốn đứa bé này.
Tại sao cô lại không cần con của hai người? Cho dù cô có ghét anh thì đứa trẻ này cũng vô tội, nó đâu có làm gì sai, chẳng qua cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ cầu mong được đến với thế giới này. Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu anh, trái tim anh có chút nhói đau. Thật kì lạ, hiện tượng này chỉ xảy ra khi ở cạnh Tô Thu Vũ.
"Tại sao?" Anh hỏi ngắn gọn, giọng điệu lạnh giá
Tô Thu Vũ không trả lời, cũng không nhìn anh. Bàn tay cô rời khỏi tay anh, cô nằm xuống giường, kéo chăn che người:
"Em rất mệt, anh đừng khiến em mệt thêm nữa"