"Mẹ ơi...mẹ đừng đi...con lạnh lắm...mẹ..."
Từ đáy lòng cô lại dâng lên cảm xúc kì lạ khi thấy cảnh này, lại thấy Trần Uy Bằng cũng đáng thương. Dù là ma cà rồng nhưng vẫn có trái tim mà.
Cô lại gần muốn lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh. Do quá nhạy bén nên anh đã tỉnh dậy, hơi thở hỗn loạn, hai mắt đỏ ngầu, lại dễ dàng đè cô xuống giường khống chế một tay bóp chặt cổ cô. Cô cố vùng vẫy thoát khỏi nhưng vô ích, càng lúc càng khó thở:
"Trần Uy Bằng, anh bình...tĩnh lại...Không ai muốn làm...hại anh" Cô khó nhọc phát ra từng chữ, đưa tay sờ lên má anh
Nghe được câu này anh mới bình tĩnh hơn, hơi thở dần đều đặn nhưng đôi mắt vẫn đỏ. Anh ôm lấy cô:
"Xin lỗi...xin lỗi...làm ơn, đừng rời xa tôi. Đừng bỏ tôi lại."
Cô ngạc nhiên nằm đó, một Trần Uy Bằng xa lạ, vô cùng yếu đuối, cô cố gắng hít thở thông. Hành động này là sao nhỉ? Biết anh vẫn chưa tỉnh táo cô cũng không tính toán, nhưng cô thấy không cần thiết ôm ấp thế này, người này lại vừa khỏe vừa nặng cứ nằm đó ôm lấy cô, cô không thể đẩy anh ra.
"Trần Uy Bằng, Trần Uy Bằng..." Cô khẽ lay người anh
Nhưng anh không tỉnh lại, vẫn cứ nằm đó một tư thế, bị cơn ác mộng tấn công. Người thân của anh dần rời xa anh.
"Trần Uy Bằng anh..."
"Anh trai, em xin lỗi...em không cố ý..."
Câu nói này lại khiến cô im lặng, cái đêm của 8 năm trước lại hiện về. Lúc đó cô tuyệt vọng muốn nhảy cầu thì lại một lần nữa gặp Cảnh Văn, anh ấy như một con đom đóm dẫn lối cho cô trong lối đi tối tăm, anh nói với cô rất nhiều cô đều ghi nhớ đến bây giờ.
"Trần Uy Bằng có anh trai, nhưng Cảnh Văn anh ấy không có"
Lúc này cô lại thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi, tự cười mình. Tô Thu Vũ mày đang suy nghĩ gì không biết, làm sao một người như Trần Uy Bằng có thể có những hành động ấm áp đấy được? Hơn nữa người đêm đó rõ ràng là Cảnh Văn mà, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt nước của anh lúc đó sao cô có thể quên?
Cô đưa tay chạm thử lên lưng anh lại thấy người anh rất nóng, giống như là bị sốt. Cô đã từng đọc qua nhiều sách, đều nói là ma cà rồng không thể bị bệnh. Nhưng cô lại không thể thoát khỏi vòng tay anh, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ về, khẽ hát một bài hát ru để đuổi cơn ác mộng đi giúp anh. Cuối cùng anh cũng có thể ngủ yên, không nói mơ nữa, còn buông lỏng cô hơn, cô mừng vì nó có tác dụng.
"Tên ma cà rồng này, sao cứ không chịu buông ra vậy" Cô nghĩ thầm
Sáng hôm sau, ánh sáng nhẹ hắt qua cửa sổ chiếu thẳng lên chiếc giường có đôi "vợ chồng" đang ôm nhau ngủ. Trần Uy Bằng dần mở mắt, lại phát hiện Tô Thu Vũ đang say giấc trong lòng mình. Anh nhìn cô một lúc rồi buông cô ra:
"Tô Thu Vũ? Đêm qua người mình ôm là cô ta sao?" Anh không tin nổi, vừa nghĩ đến đã thấy nhục nhã, trong lúc gặp ác mộng lại ôm lấy con gái người ta
Nhận thấy người bên cạnh cử động cô cũng tỉnh lại:
"Trần Uy Bằng, cuối cùng cũng chịu dậy rồi" Cô vặn mình, cả người đau nhức, đêm qua duy trì một tư thế khiến cô rất mỏi
"Cô là người hát cho tôi nghe sao?"
"Anh gặp ác mộng lại cứ ôm chặt lấy tôi, nếu tôi mà không nghĩ ra cách sợ lúc nãy thứ anh ôm là một cái xác lạnh đấy" Dù đã rất kiềm chế nhưng sự tức giận vẫn bùng phát: "Tên khốn, đêm qua tôi có giãy giụa, có gọi anh nhưng anh vẫn không chịu buông tôi ra"
Dù thấy nhục nhã cho mình nhưng anh lại không muốn thể hiện ra ngoài, còn kéo cô lại sát mình, môi ghé sát tai đối phương:
"Tô Thu Vũ, đến mức này rồi cô còn ngại gì nữa? Chúng ta đã có hai đêm cuồng nhiệt với nhau rồi mà"
Cô tức giận đẩy anh ra, hai má đã đỏ lên:
"Tên khốn, ai cuồng nhiệt với anh?"
Cô rời khỏi giường, đã là 7 giờ sáng rồi, cô phải nhanh chóng chuẩn bị để đi làm, nếu không sẽ muộn giờ. Thấy cô bị trêu hai má đã đỏ ửng, anh có vẻ hài lòng.
Sau khi dùng bữa cô định nhờ tài xế đưa mình đến Văn Nhất nhưng lại bị Trần Lâm Kiệt ngăn cản:
"Chị Thu Vũ, sao chị không đi cùng xe với bọn em? Dù sao cũng cùng hướng đi mà"
Trần Uy Bằng đứng đó liếc nhìn cháu trai, không ngờ thằng bé lại thân thiết với cô ta đến vậy.
Cuối cùng cô cũng lên xe của Trần Uy Bằng, trên đường đi lại là một khoảng không gian im lặng. Trần Lâm Kiệt thấy ảm đạm vô cùng, còn Lục Trí vẫn tập trung lái xe:
"Chị Thu Vũ, hôm nay tan học chị cùng chú đến đón em được không?"
Anh lườm khéo cháu trai, lại muốn đưa cô đi chơi cùng. Thằng bé tưởng đâu cô sẽ đồng ý ai ngờ...
"Chị xin lỗi, hôm nay chị có hẹn đi ăn với đối tác"
Anh thấy Lâm Kiệt không vui, vừa thức dậy cô đã sửa soạn kĩ lưỡng thì ra là có hẹn với đối tác, nhưng anh nhanh chóng nghĩ do cô không muốn thô lỗ trước mặt Trần Cảnh Văn, dù lần gặp cô trong thang máy có chút mất hình tượng nhưng khi đứng trước crush tất nhiên phải xinh đẹp.
"Thông báo cho cô một tin tốt, hôm nay ông nội và bố sẽ ra nước ngoài. Chắc là ba tháng sau mới về"
Cô nghe vậy bỗng giật mình, ba tháng vừa vặn thời gian kết thúc hợp đồng:
"Anh nói thật sao?"
"Tôi đùa cô làm gì?"
"Tốt rồi, tôi muốn chuyển ra ngoài sống. Đến khi bọn họ quay về chắc là cũng đến lúc rồi. Anh đừng lo, trong lúc tôi ở bên ngoài nếu có việc gì anh có thể gọi tôi. Anh vẫn còn nợ tôi một điều kiện"
Lục Trí quan sát nét mặt hớn hở của phu nhân thì thấy kì lạ. Sống trong biệt thự sẽ tiện hơn là ở bên ngoài, hơn nữa nghe ngữ điệu của cô ấy không giống sẽ dắt theo thiếu gia đi. Anh nhận ra ngay, vợ chồng bọn họ vốn chỉ giả vờ để che mắt người lớn, anh là người đi theo thiếu gia, không phải người cùng phe lão gia gia và Trần Uy Nhân tất nhiên chuyện này sẽ không đến tai họ.
"Muốn dọn ra ngoài sống cũng được. Nhưng cô phải lưu số của tôi, gọi lúc nào là phải nghe lúc đó"
Để được dọn ra ngoài cô đương nhiên sẽ lưu số anh vào điện thoại mình. Trần Lâm Kiệt có cảm giác bất an:
"Không phải chị nói sẽ yêu thương em giống một người chị ruột à?"
"Tất nhiên là yêu thương rồi. Khi nào chị rảnh sẽ đến đón Tiểu Lâm đi chơi"
Từ lúc nghe tin mình được dọn ra ngoài, cô vui lắm. Trên xe lúc nào cũng vui vẻ, khác hẳn với lúc đầu. Anh đang nghĩ có phải cô sẽ chuyển đến ở cùng Trần Cảnh Văn không?
"Cô dọn ra ngoài cũng được nhưng không cho phép cô ở cùng đàn ông" Anh nói: "Nếu không sẽ làm mất mặt Trần gia"
Trần Lâm Kiệt nhìn chú với ánh mắt nghi hoặc "Chú sợ mất mặt Trần gia hay sợ chị ấy ở cùng Trần Cảnh Văn đây?"
"Ai nói với anh tôi ở cùng đàn ông? Tôi không dễ dãi đâu."
Cô đã chọn được một chỗ rất tốt, không uổng công chiều hôm qua xin nghỉ sớm 30 phút để đi tìm nhà.
Buổi chiều, sau khi tan làm cô đã hí hửng chạy về để dọn đồ. Cô chỉ mang theo váy áo đẹp, đồ trang điểm và trang sức, còn cả tài liệu và vật dụng cá nhân. Dù không muốn ăn mặc lồng lộn nhưng làm thư ký phải luôn chú ý đến hình tượng của mình, không được để xấu xí, dù đơn giản nhưng gọn gàng là được, mấy bộ đồ được chuẩn bị cho cô rất hợp.
Lúc kéo vali định rời đi cô lại nhìn thấy sói nhỏ một mình lạnh lẽo trên giường, cô tặng anh nhưng anh không cần nên cô đã mang theo nó rời đi.
Xuống dưới Trần Lâm Kiệt đã chạy ra ôm chặt lấy cô không chịu buông:
"Chị Thu Vũ, đừng đi được không? Đừng bỏ em mà!"
Cô rất khó xử, thằng bé này không biết từ khi nào lại bám người như vậy.
"Ngoan, chị không phải là đi luôn đâu. Sẽ về thăm Tiểu Lâm mà"
"Không thích! Không chịu!" Thằng bé lại nhìn về phía Trần Uy Bằng đầy khẩn cầu: "Chú, chú mau giữ chị ấy lại đi!"
Anh bước đến, vẫn mang một vẻ mặt. Tưởng đâu chú sẽ nói giúp mình, ai ngờ...
"Tô Thu Vũ, cô để lại sói nhỏ được không? Cô đã tặng nó cho tôi rồi sao có thể mang đi?"
Trần Lâm Kiệt thất vọng, mọi khi chú hiểu ý cháu trai lắm mà giờ đây lại như một kẻ ngốc.
"Tôi tưởng anh không cần sói nhỏ, dù sao cũng là quà đã tặng, để lại cho anh"
Cô dúi sói nhỏ vào tay anh rồi lại nhìn xuống Tiểu Lâm, thằng bé đang ra vẻ tội nghiệp:
"Chị Thu Vũ..."
"Nếu Tiểu Lâm đã không muốn chị đi vậy thì đi cùng chị nhé"
"Không chịu đâu!"
Sau tất cả những nỗ lực cuối cùng vẫn là không giữ được cô. Đồng nghĩa với việc kế hoạch của Trần Lâm Kiệt không thành công.
Tô Thu Vũ kéo vali rời đi, Lục Trí lái xe đưa cô đến đó, anh là người của Trần Uy Bằng nhưng nhiệm vụ chăm sóc cho thiếu phu nhân không thể bỏ qua.
Lúc đưa cô đến nơi, Lục Trí vừa ra khỏi xe đã rất kinh ngạc. Nơi cô đến là một khu phố nhỏ, không hề nhộn nhịp cũng chẳng xa hoa. Nhưng được cái yên bình.
"Đến nơi rồi, anh quay về đi" Cô nói
"Để tôi mang đồ lên giúp cô"
Trước sự giúp đỡ của Lục Trí, Tô Thu Vũ cũng không vội từ chối. Cô đưa anh đến trước một căn nhà xinh đẹp, là một trong những căn nhà lớn ở đây, nhưng vào trong nhìn rất đơn giản. Lục Trí chỉ là một người làm công nhưng cũng biết căn nhà này vốn không bằng một góc của biệt thự Trần gia, nội thất cũng không đầy đủ tiện nghi.
"Phu nhân, chỗ này nhỏ quá, ở đây không tốt. Sao cô lại muốn đến đây sống thế?"
"Tại anh thường ở trong những nơi xa hoa rộng lớn nên mới thấy chỗ này nhỏ đấy. Đối với tôi đây là một căn nhà rất rộng"
"Ở Trần gia sẽ tốt hơn, cô là sợ thiếu gia sẽ làm hại cô nên mới dọn ra ngoài?"
"Anh biết mà, tôi và anh ta là kiểu hôn nhân gượng ép. Sau này kết thúc rồi đường ai nấy đi. Tôi vẫn nên tự lập trước, căn nhà này là tôi dùng tiền lương của tôi để mua"
Lần đầu Lục Trí thấy một cô gái khác biệt, mấy phu nhân trước đó đều chỉ thích nằm dài một chỗ hưởng thụ, còn Tô Thu Vũ thì khác hẳn, tính cách ôn hòa, cô tự mình dọn dẹp biệt thự, cô đi làm kiếm tiền, dọn ra ngoài sống, dù có thể xin tiền chồng nhưng lại chọn một căn nhà nhỏ.
"Nếu có phóng viên đi theo cô thì sao?" Lục Trí hỏi
"Hôm trước anh không thấy thôi, Trần Uy Bằng như muốn giết người ấy, ai lại dám động vào "vợ" của anh ta? Hơn nữa trong bữa tiệc đều là những người có tiếng, không có phóng viên, người thường không nhận ra tôi"
"Cô có gặp khó khăn gì nhớ gọi điện cho tôi, tôi sẽ chạy đến ngay"
Cô vui vẻ gật đầu, thật ra cô đã phải cân nhắc rất nhiều mới quyết định chọn căn nhà này. Cô muốn tự mình mua một căn nhà, tự tay trang trí cho nó. Lục Trí định ra về nhưng cô vội gọi lại hỏi chút chuyện:
"Lục Trí, Cảnh Văn anh ấy có anh trai không?"
Cô đang mong Lục Trí sẽ trả lời là "có" nhưng anh ta lại lắc đầu:
"Cậu ấy không có anh trai, anh họ cũng không"
"Kì lạ, Cảnh Văn từng nói với tôi anh ấy là nguyên nhân cái chết anh trai và chị dâu"
Đến đoạn Lục Trí vội tránh ánh mắt của cô, anh nghe cô nói mà lại liên tưởng đến câu chuyện của người khác. Thấy cô nói là Cảnh Văn kể thì anh đã thấy sai sai rồi.
"A, phu nhân...thiếu gia Cảnh Văn cũng có nhiều mối quan hệ ở bên ngoài, có thể là một người nào đó mà tôi không biết. Trí nhớ của tôi dạo này rất kém, đã có tuổi rồi"
Lục Trí nhanh chóng ra về, anh chạy như tránh tà vậy. Cô ngồi xuống ghế, lẽ ra cô không hỏi đâu nhưng rất khả nghi. Trừ lúc ở trên cầu, Cảnh Văn chưa từng kể với cô về anh trai, vì nghĩ đó là chuyện buồn nên cô không dám hỏi. Nhưng mới đêm qua thôi, cô mới bắt đầu nghi ngờ. Trần Uy Bằng đêm qua luôn miệng gọi anh trai, trông rất thương tâm, cô nhìn trên dưới Trần gia cũng chưa từng nghe ai nói Trần Uy Thuận có hai người con trai. Nhưng cô nhanh chóng nghĩ theo hướng tích cực:
"Tô Thu Vũ, mày đừng nghi ngờ nữa. Khuôn mặt đó, giọng nói đó nhất định là Cảnh Văn, không sai được. Một tên như Trần Uy Bằng lại có thể thật lòng tâm sự với người khác sao? Lục Trí cũng nói anh ấy có nhiều mối quan hệ mà"