"Lại đây" Anh trịnh trọng ra lệnh
Tô Thu Vũ cũng thuận theo lại gần. Anh vậy mà đưa cà vạt cho cô, bảo cô thắt giúp. Cô cong môi nở một nụ cười khinh bỉ:
"Anh không sợ tôi dùng nó siết cổ anh đến chết sao?"
"Nếu em có khả năng"
Dù vậy nhưng Tô Thu Vũ vẫn thắt cà vạt cẩn thận cho Trần Uy Bằng. Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, thầm nghĩ cô khéo tay.
"Đi thôi"
"Đi đâu chứ?"
"Em nói em muốn về nhà mà"
Trần Uy Bằng mang cô rời khỏi chỗ này. Lúc ngồi trên xe rời đi cô mới nhìn rõ cách đó không xa có biển, chắc đây là biệt thự nghỉ dưỡng.
Con đường này rất lạ, không ngờ cô lại đi xa đến vậy. Nhưng anh không mang cô về nhà luôn mà lại ghé qua một cửa hàng quần áo sang trọng. Anh liền kéo cô vào.
"Anh muốn làm gì?"
"Em muốn mặc váy ngủ đi khắp nơi sao?"
"Nhưng tôi làm gì có tiền?"
"Anh trả"
Nghe vậy cô đành chọn đồ, bước vào phòng thay đồ. Trần Uy Bằng ở ngoài chờ đợi, mới 10 phút mà tưởng như cả tiếng đồng hồ. Cuối cùng cô cũng bước ra với một chiếc váy màu xanh lam, dù rất đẹp nhưng Trần Uy Bằng liền tỏ ra không thích.
"Đổi bộ khác đi"
"Không phải anh nói tùy tôi chọn sao?"
"Bộ nào cũng được trừ màu xanh lam"
Thấy cô kiên quyết không chịu đi Trần Uy Bằng hết kiên nhẫn kéo cô vào phòng thử đồ. Tô Thu Vũ không muốn cũng phải vào. Nhân viên ngơ ngác, còn chưa kịp tư vấn gì. Trước đó bọn họ còn ước có một người bạn trai như Trần Uy Bằng, vừa đẹp lại còn ga lăng, dắt bạn gái đi mua váy. Nhưng thấy anh thô bạo như vậy thì...thôi.
"Trần Uy Bằng anh muốn làm gì chứ?" Tô Thu Vũ vùng vẫy
Anh cứ vậy ép sát cô vào tường, mặt cô áp sát vào bức tường lạnh. Dây khóa phía sau nhanh chóng bị anh kéo xuống:
"Còn có thể làm gì? Thay váy cho vợ"
"Tôi có thể tự thay, anh mau cút ra!"
Lát sau nhân viên thấy anh thật sự bước ra, nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ kia in hẳn một bàn tay 5 ngón. Vậy là bị bạn gái tác động vật lí rồi. Các cô nhân viên đang suy nghĩ lại...
Trần Uy Bằng nhớ ra bên trong đó chưa có đồ:
"Các cô mang vài bộ vào trong thay giúp cô ta"
"Vâng" Hai cô nhân viên nhanh chóng chọn vài mẫu mang vào.
Lát sau Tô Thu Vũ cũng bước ra. Cô mặc trên người chiếc áo sơ mi trắng và chiếc chân váy đen ôm sát. Người xinh đẹp có mặc gì cũng đẹp. Trần Uy Bằng cuối cùng cũng ưng ý, ép cô chọn thêm vài bộ rồi nhanh chóng quẹt thẻ rồi mang cô đi.
Ngồi trên xe, Tô Thu Vũ không khỏi thắc mắc vì sao Trần Uy Bằng lại không thích màu xanh, lẽ nào cô mặc màu đó không đẹp. Nhưng Trần Cảnh Văn từng nói cô mặc màu xanh rất đẹp. Cảnh Văn nói thích màu xanh lam, cô cũng hay dùng những chiếc váy màu đó, vì cô cũng thấy đẹp. Thì ra...vấn đề ở đây.
Kì lạ là Trần Uy Bằng không đưa cô về nhà mà đưa cô đến Trần thị. Vừa xuống xe đã kéo cô vào, tay như thể không nỡ buông ra. Lục Trí thấy cảnh tượng trước mắt cũng ngơ luôn:
"Trần tổng, phu nhân"
Nhưng anh vừa định hình đã nhận một mệnh lệnh từ sếp:
"Sa thải thư ký đảm nhận nhiệm vụ ngoại giao, để Tô Thu Vũ vào đó"
Rồi anh kéo cô vào trong, cánh cửa nhanh chóng đóng chặt. Lục Trí ngơ ngẩn một lúc rồi cũng nghe lời sa thải cô thư ký kia.
"Anh lại nổi điên gì? Tôi không hề nói muốn làm việc ở Trần thị!" Tô Thu Vũ rất bất mãn trước hành động này
"Anh là đang giúp em có việc làm. Làm việc ở Trần thị lương cao hơn ở những chỗ khác rất nhiều, với em thì có thể gấp đôi"
"Sao lại gấp đôi?"
Với câu hỏi này, Trần Uy Bằng khẽ cười rồi ghé sát cô trả lời:
"Tất nhiên là muốn em làm một số việc người khác không thể làm"
Cô lập tức đẩy anh ra, hiểu anh có ý gì. Thân thể này của cô sớm đã bị anh "ăn" sạch sẽ, không chừa miếng nào, nhưng mà loại chuyện này với cô quá kinh khủng. Nhìn thấy anh là một loại tra tấn.
"Tôi không làm"
"Nói đùa chút em đã sợ rồi" Anh cười hài hước nhìn cô
Tô Thu Vũ bị trêu, liền không thoải mái.
"Tôi đã nói không muốn thấy anh. Cũng không thiếu thốn đến mức làm việc ở đây"
"Nếu em không đồng ý thì cũng không có chỗ nào dám nhận em. Đừng nói em vẫn còn nghĩ muốn quay về bên Cảnh Văn?"
"Tại sao anh cứ muốn giữ tôi trong tầm mắt anh vậy?"
"Bí mật của Trần gia rất lớn. Lỡ em đi nghêu ngao gì thì không tốt"
Nói đi nói lại, cuối cùng Tô Thu Vũ đành cam chịu. Dù sao Trần Uy Bằng nói được làm được, anh là kiểu người thích làm khó người khác, cô sẽ không được chỗ nào nhận làm. Hơn nữa lương ở đây cũng cao, đợi đến khi ly hôn là có một khoản rồi.
Cả chiều hôm đó Lục Trí dành thời gian chỉ bảo tận tình mọi việc cho phu nhân Tổng Giám đốc, cụ thể muốn cô nắm rõ tình hình hiện tại của công ty.
Tổng giám đốc vốn có 3 thư ký, hai người là thư ký chuyên giấy tờ sổ sách, một còn lại là thư ký đảm nhận nhiệm vụ ngoại giao. Mà chức cô được nhận, chính là chức vụ này.
Cô tuy có trong tay bằng đại học loại giỏi, nhưng chỉ là bằng kinh tế, so với chức vụ này, có hơi trái ngành. E là không đủ sức gánh vác.
Nhưng công ty đã giao phó, có khó cô cũng phải cố hết sức hoàn thành.
Thư ký vốn được xếp ở dãy bàn trang trọng bên ngoài, nhưng riêng Tô Thu Vũ là phải chuyển vào phòng làm việc của Trần tổng. Vậy là còn hai người là Lục Trí và cô gái kia ở ngoài.
Sau vài ngày làm việc, hiệu quả rất rõ ràng. Tô Thu Vũ làm mọi việc rất tốt, không ai có thể phủ nhận.
"Tổng Giám đốc, phu nhân làm việc rất tốt. Hợp đồng lần này thuận lợi lấy về"
Trần Uy Bằng gật đầu nhìn về phía bàn làm việc của người đối diện đang bỏ trống:
"Xem ra Trần Cảnh Văn dạy cô ta rất tốt"
Lục Trí thở dài, chưa bao giờ thấy thiếu gia đố kỵ với ai, mà đặc biệt người này lại là cháu trai anh.
"À, hồi nãy tiểu thiếu gia đến phu nhân đã đi gặp người rồi"
Xem ra Tô Thu Vũ đặc biệt, Trần Lâm Kiệt vậy mà đến tận đây tìm cô.
Ở dưới sảnh, Tô Thu Vũ đang nói chuyện với Trần Lâm Kiệt. Thật ra mấy ngày hôm nay cô vẫn chưa được về nhà. Ban ngày thì Trần Uy Bằng lôi cô đến công ty theo anh, đêm thì đem cô về biệt thự lớn Trần gia, bỏ mặc cô rồi chạy mất.
"Sớm biết chú ghen đến mức này em đã không để chị ở lại nhà của Cảnh Văn chữa bệnh"
Tô Thu Vũ nghe Trần Lâm Kiệt nói thì quay lại nhìn, vì hồi nãy cô đang chăm chú nhìn xe cộ nên không nghe rõ:
"Em nói gì?"
"Không có gì, chị không nghe cũng tốt"
Trong mấy ngày này Trần Lâm Kiệt luôn ở nhà của Tô Thu Vũ một mình, lúc rảnh thì hay qua nhà chị hàng xóm chơi game. Vì cậu thấy Tô Thu Vũ thích Trần Cảnh Văn mà nghe cô bị mắc bệnh tâm lý nên mới nói cô không cần về mà ở lại chỗ Cảnh Văn chữa bệnh. Biết chú Uy Bằng làm lớn thế này cậu đã không để chị gái ở đó.
Tối hôm nay Tô Thu Vũ lại quay về Trần gia. Cô ôm sói nhỏ trong tay, thở dài.
"Cuộc sống thế này...khi nào mới chấm dứt đây?"
Lục Thiên cùng mấy cô hầu gái bước đến, thấy cửa phòng không đóng:
"Thiếu phu nhân, tôi có thể vào không ạ?"
Tô Thu Vũ nâng ánh mắt nhìn ra ngoài, thấy phía sau Lục Thiên những cô gái đó bưng những món đồ khác nhau:
"Mọi người vào đi"
Bọn họ bước vào. Lục Thiên biết tình hình của thiếu phu nhân hiện tại, nhưng không rõ tình cảm giữa hai người thế nào. Các cô hầu gái đứng phía trước cô, trên tay bọn họ gồm những bộ váy, trang sức, giày khác nhau, nhưng thoạt nhìn vô cùng đắt đỏ lộng lẫy:
"Lục Thiên, đây là sao?" Cô thắc mắc
Lục Thiên đứng bên cạnh để không che tầm nhìn của cô.
"Đây đều là những món đồ mà thiếu gia đích thân lựa chọn. Nói ngày mai thiếu phu nhân phải mặc để đến dự hôn lễ của Cảnh Văn thiếu gia"
Tô Thu Vũ ngẩn người suy nghĩ một lúc, rồi cô mỉm cười, nụ cười che đi cảm xúc hỗn loạn:
"Thời gian đã qua nhanh vậy rồi sao?"
Thật ra không phải Tô Thu Vũ không biết, là cô đang muốn lừa mình.
"Thiếu gia còn nói cô nhất định phải để lại lời chúc thật tốt cho Cảnh Văn thiếu gia, để cậu ấy...hạnh phúc bên Trình tiểu thư"
Tô Thu Vũ không biết Trần Uy Bằng muốn làm gì. Đầu tiên cưỡng ép cô trên giường, sau đó giam cầm cô, chuẩn bị váy áo đẹp, muốn cô chúc mừng Cảnh Văn. Gần đây cô luôn muộn phiền, không phải vì Trần Cảnh Văn sẽ kết hôn, cô cũng không hiểu lòng mình nữa rồi.
"Tôi nhất định sẽ để lại lời chúc thật đẹp cho Cảnh Văn" Cô nói
Lục Thiên cho các cô gái đó để lại đồ rồi rời khỏi.
"Khoan đã Lục Thiên, anh ở lại nói chuyện với tôi đi"
Câu nói của Tô Thu Vũ thành công kéo Lục Thiên ở lại. Anh cũng không phàn nàn gì, chỉ bảo hầu gái ra ngoài trước.