"Lâm Kiệt, hôm nay bố mình đến đón đấy, ai đến đón cậu thế?" Một cậu bé bằng tuổi chạy đến, có vẻ là bạn cùng lớp
Trần Lâm Kiệt không trả lời, những đứa trẻ khác nghe câu hỏi thì thi nhau nói:
"Cậu không biết đấy thôi, nhà Lâm Kiệt chính là nhà giàu nhất trong trường chúng ta, bố mẹ rất bận rộn, luôn là quản gia lái ô tô đến đón cậu ấy"
"Đúng vậy, trước đây mình chưa từng thấy bố mẹ Lâm Kiệt. Chỉ thấy chú của cậu ấy đến đón mấy lần rồi không đến nữa"
"Chắc cậu phải buồn lắm, hay là lát nữa cùng bọn mình đi ăn gà rán nhé"
Trần Lâm Kiệt chỉ nặn ra một nụ cười gượng gạo mà không quá xa lánh:
"Lát nữa mình phải học thêm, thật sự không rảnh"
Cậu vừa dứt câu những đứa trẻ đều tỏ ra thất vọng, Trần Lâm Kiệt là học sinh nổi trội nhất lớp nên ai cũng thích.
"Lâm Kiệt thật chăm chỉ"
"Thảo nào cậu ấy học giỏi nhất lớp"
Trước những ánh mắt ngưỡng mộ Trần Lâm Kiệt lặng lẽ quay đi, vẻ mặt có phần ghét bỏ thầm nghĩ:
"Đúng là một lũ trẻ phiền phức. Lúc nào cũng phải giả vờ thân thiện, mình chán ngấy rồi"
Trong khi đó bố mẹ của những đứa trẻ kia đến, từng người một ra về. Trần Lâm Kiệt chưa bao giờ phải chờ người lâu thế này, nếu chờ càng lâu thì phải nói chuyện với những người còn lại, cậu thấy rất phiền. Dù cậu không nói gì thì những đứa trẻ kia sẽ tự quay sang bắt chuyện, không trả lời cũng không được.
Nhìn bạn bè đều có người thân đến đón, họ kể về những câu chuyện khi ở trên lớp khiến Trần Lâm Kiệt có phần tủi thân. Trước đây đều chỉ có Trần Uy Bằng hoặc Từ Tuấn đến cùng Lục Trí, nhưng đã lâu lắm rồi bọn họ không đến đón:
"Sao Lục Trí còn chưa đến? Đã qua 1 phút rồi, thường ngày đều rất đúng giờ mà"
Bỗng Trần Lâm Kiệt thấy từ phía xa Tô Thu Vũ đang chạy đến. Cô ăn mặc vô cùng nghiêm túc, còn đẹp hơn lúc ở nhà:
"Tiểu Lâm! Ở đây, ở đây"
Những bạn học của Trần Lâm Kiệt thấy Tô Thu Vũ gọi bạn mình thì đều hiếu kì nhìn nhau. Bọn chúng chắc là đang muốn biết chị gái này là ai, tại sao trước giờ không thấy đến đón người?
Nhìn điệu bộ không chút trưởng thành của Tô Thu Vũ, Trần Lâm Kiệt thở dài rồi hỏi:
"Sao chị lại đến đây? Ai đến cùng chị?"
"Chị đến đón em về nhà, chị đi cùng anh Lục. Tại anh ấy nói phải trang điểm khi ra ngoài nên mới tốn thời gian" Cô thở hổn hển
Không hiểu sao Trần Lâm Kiệt lại cảm thấy có chút ấm áp. Những đứa trẻ đều nhìn cô, lúc này đôi mắt của cô mới dừng lại trên người bọn chúng:
"Chào các bạn nhỏ, chắc mấy em là bạn của Tiểu Lâm rồi"
Một đứa trẻ sốt sắng:
"Chị là chị gái của Lâm Kiệt ạ?"
"Đúng rồi, bạn nhỏ thật tinh mắt."
Lũ trẻ "ồ" lên một tiếng, chính cô cũng thấy khó xử. Hoàn cảnh này như thể trước đây lũ trẻ chưa từng gặp qua người thân đến đón Trần Lâm Kiệt.
Thấy Tô Thu Vũ chần chừ, Trần Lâm Kiệt vội kéo lấy tay cô dùng ánh mắt ra hiệu: "Mau về nhà"
Sau đó cô cũng nhanh chóng tạm biệt bọn trẻ và dắt Trần Lâm Kiệt ra về.
Ngồi trên xe, cậu rất vui vì cuối cùng cũng có người để so sánh với lũ bạn, nhưng vẫn giả vờ phàn nàn:
"Lần sau chị đừng đến nữa, nhìn chị chạy chẳng khác gì một đứa trẻ cả"
"Được rồi, được rồi. Lần sau chị không đến nữa là được. Chẳng phải bạn của em đều tỏ ra ghen tị khi Tiểu Lâm có một người chị xinh đẹp và thân thiện sao?"
Trần Lâm Kiệt chống cằm nhìn ra ngoài, cậu nói gì đó không rõ ràng nhưng lại đủ để người khác nghe thấy:
"Mà thôi, chị muốn thì cứ đến đi"
Tô Thu Vũ và Lục Trí phì cười, dù Trần Lâm Kiệt luôn tỏ ra mình là một ông cụ non nhưng thực chất vẫn chỉ là một đứa trẻ:
"Lúc nãy chị có rủ mấy đứa kia đi chơi đúng không?"
"Dù sao cũng không thể bảo bọn trẻ đến biệt thự chơi được. Nhất định Trần Uy Bằng sẽ nổi giận, còn ăn thịt lũ trẻ" Cô giơ tay lên diễn tả, còn bày ra bộ dạng đáng sợ
Trần Lâm Kiệt không thể tin nổi cô vợ mới của chú mình lại là một người vui tính đến vậy:
"Chị đang nói quá rồi, ma cà rồng không ăn thịt trẻ con. Dù chú tôi có lập dị một chút nhưng cũng không đến mức vô cớ sát sinh"
Tô Thu Vũ đã chứng kiến cảnh Trần Uy Bằng hút máu người khác, dáng vẻ vừa đáng sợ lại vừa tàn bạo, cô không thể nghĩ chồng của mình không sát sinh vô cớ.
"Thiếu phu nhân, giờ chúng ta đi đâu ạ?" Lục Trí quay người hỏi
Tô Thu Vũ suy nghĩ rồi nói:
"Đi ăn gà rán"
"Này, vậy còn tôi thì sao?" Trần Lâm Kiệt vội lên tiếng: "Muốn ăn gà rán thì có thể về nhà rồi ăn, trong nhà đều là đầu bếp giỏi đấy"
"Ăn ở biệt thự thì không vui đâu. Trước đây em chưa thử ra ngoài bao giờ đúng chứ? Hôm nay cứ coi như là trải nghiệm đi"
Trần Lâm Kiệt hoài nghi nhìn cô.
Gần 7 giờ tối mà cả 3 người kia vẫn chưa thấy đâu. Trần Uy Bằng ở trong biệt thự có thể cảm nhận được vị trí của cháu trai nhưng thắc mắc sao có cả Tô Thu Vũ ở đó?
Một lúc sau Tô Thu Vũ và Trần Lâm Kiệt cũng bước vào, phía sau là Lục Trí xách trên tay rất nhiều đồ:
"Chú làm gì mà vẻ mặt cứ đờ đẫn ra thế?"
"Lâm Kiệt? Sao giờ này mới về?"
Trần Uy Bằng thấy sắc mặt cháu trai khác hẳn, đã tươi tỉnh vui vẻ hơn thường ngày, trong tay còn ôm một con gấu bông lớn, trông giống trẻ con hơn. Anh đảo mắt qua phía Tô Thu Vũ, là cô ấy đã thay đổi cháu trai anh sao?
"Cháu đã đi chơi cùng chị Thu Vũ" Trần Lâm Kiệt đáp
Trần Uy Nhân từ trong phòng ăn bước ra, chính ông cũng không tin nổi khi thấy cháu trai ôm gấu bông:
"Về rồi sao? Tiểu Lâm nhà ta đi chơi cùng thím có vui không?"
Thì ra Trần Uy Nhân cũng bắt chước cách gọi của cô. Tô Thu Vũ đứng đó cười trừ, Tiểu Lâm lại thẳng thắn trả lời:
"Rất vui ạ. Cháu về phòng trước đây"
Thằng nhóc quay người tự mình xách đồ trong tay của Lục Trí hí hửng quay về phòng. Không biết đã trải qua những chuyện gì mà thằng bé lại vui đến thế.
"Con dâu, vào trong ăn cơm thôi"
Cô cũng không để ý là Trần Uy Nhân vừa gọi mình. Cho đến khi Trần Uy Bằng dùng ánh mắt nhắc nhở cô mới đáp:
"Con không muốn ăn cơm ạ, từ chiều đi cùng Tiểu Lâm thì con đã no rồi"
"Đứa con dâu này, không ăn không được đâu. Con ăn mấy thứ vớ vẩn làm sao mà tốt được? Còn Tiểu Lâm thì mặc thằng bé ăn uống ra sao cũng được"
Bất đắc dĩ Tô Thu Vũ phải đến phòng ăn dùng nữa tối, lại là những ánh mắt này, lạnh lùng và thần bí. Trần Nghĩa thấy cháu dâu chần chừ với những món ăn trên bàn liền hỏi:
"Thu Vũ, đến đây đã được ít ngày rồi, vẫn chưa quen sao?"
"Cháu đã dần quen rồi ạ" Cô rụt rè
"Vậy thì tốt. Về đám cưới ta đang bàn bạc với bố con, đợi khi nào hai đứa kết hôn thì sẽ ở chung phòng"
Nghe đến hai từ "đám cưới" Trần Uy Bằng đang thưởng thức món súp yêu thích liền bị sặc, trước giờ đâu ai có ưu đãi như vậy. Sau đó tất nhiên là hai người khăng khăng từ chối. Thấy vậy cũng không ai nói gì thêm.
Sau khi ăn tối Tô Thu Vũ lại luôn cặm cụi ở trong bếp. Vì tò mò nên Trần Uy Bằng xuống bếp xem thử cô đang làn gì.
Anh há hốc khi thấy vợ mình đang rửa bát đũa vô cùng thuần thục.
"Tô Thu Vũ, cô đang làm gì thế?"
Cô quay sang trả lời như là đang làm đúng công việc của mình:
"Rửa bát"
"Ai cho cô làm những việc này chứ? Cũng đâu có thiếu giúp việc?"
"Tôi đã quen với việc rửa bát rồi. Hơn nữa giờ tôi đang no, vận động chút cũng tốt"
"Rửa bát xong cô nhớ đến phòng tôi. Lần sau không cần phải làm những việc này đâu"
Rồi anh rời đi với vẻ thần bí, cô đưa mắt nhìn theo.
Rửa bát xong, Tô Thu Vũ đến phòng Trần Uy Bằng, nhưng trên đường đi cô có đi ngang qua phòng Tiểu Lâm nên mới ghé vào xem thử.
Những món đồ hồi chiều hai người đi chơi mua đều được Trần Lâm Kiệt bày trí trên cái kệ lớn. Nhưng chỉ con gấu bông là được đặt trên giường. Lúc này đứa trẻ đang cặm cụi làm bài tập.
"Chị qua đây làm gì thế?"
Cô trầm trồ nhìn chiếc kệ lớn, trên đó đều trưng bày những món đồ đặc biệt lấp lánh.
"Đẹp quá đi, những cái này...đều là đồ bằng pha lê sao?"
"Chị thích cái nào thì cứ lấy, cũng coi như là lời cảm ơn hồi chiều chị dẫn tôi đi chơi"
Nhưng cô không chọn bất cứ món đồ nào:
"Em biết gì về người đàn ông dưới tầng hầm không? Tại sao anh ta bị nhốt ở đó?"
Trần Lâm Kiệt lập tức từ chối việc trả lời câu hỏi:
"Chị đang cố thăm dò tôi sao? Đừng nghĩ như vậy là đủ mua chuộc tôi nhé"
"Không có, chị chỉ tò mò thôi"
Cô chợt nhớ ra dù sao cô vẫn chỉ là người ngoài không hơn không kém, chuyện của cái nhà này cô không nên biết và cũng không có quyền được biết.
Nhìn dáng vẻ tủi thân của Tô Thu Vũ Trần Lâm Kiệt có chút xao động:
"A, chị không cần nghĩ mình là người xa lạ. Dù sao chị cũng là vợ của chú tôi, ông cố và ông nội đã chấp nhận chị thì chị chính là người của nhà này. Nếu chị muốn biết tôi sẽ nói cho chị nghe"
Cô gật đầu lia lịa, mong chờ những gì mình sắp được nghe.
"Anh ta tên là Bạch Hải, là một ma cà rồng. Còn lí do bị nhốt là gì thì tôi không biết. Ngay từ khi còn nhỏ tôi đã thấy hắn ở đó rồi. Chị đừng nên tìm hiểu nữa, cẩn thận vẫn hơn"
"Chị biết rồi"
Bên này, Trần Uy Bằng vẫn kiên trì chờ đợi cuối cùng là vẫn không thấy cô đến. Trần Uy Bằng ra khỏi phòng mình muốn đi tìm đổi phương trước, nhưng khi đi qua phòng Trần Lâm Kiệt anh lại mở cửa bước vào.
Tiểu Lâm đang ngồi trên giường, dựa vào người Tô Thu Vũ chăm chú nghe cô đọc sách:
"Chú qua đây làm gì thế?" Tiểu Lâm tròn mắt
Trần Uy Bằng không ngờ trong khi anh phải chờ dài cả cổ thì cô lại ngồi đây đọc sách. Nhưng mà vì cháu trai, anh sẽ không tính toán với cô.