• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đó Tô Thu Vũ rất sợ, sợ đến phát khóc.

Chu Triết Trạch trói tay chân cô, tự mình đút thức ăn, tự mình thay đồ tắm rửa cho cô. Cho nên việc anh ta giữ mấy tấm hình nhạy cảm để đe dọa cô là có khả năng. Một tên như hắn làm gì có tình yêu và cũng không xứng được yêu.

Hôm đó, Chu Triết Trạch nổi điên, hắn ép cô xuống giường, muốn ***** *** cô. Cô đã khóc lóc, khổ sở cầu xin nhưng hắn đều không chút thương xót, hai tay cô bị trói chặt vốn không thể làm gì. Lúc Tô Thu Vũ tuyệt vọng nhất cánh cửa phòng vốn đóng kín được mở ra, Trần Cảnh Văn ngay sau đó xông vào, mạnh mẽ kéo Chu Triết Trạch ra, đến mức hắn ngã lăn dưới sàn. Anh ôm lấy cô gái đang khóc nấc kia, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:

"Tô Thu Vũ, đừng sợ. Anh mang em ra ngoài"

Hiện tại...

Nhớ về hôm đó đúng thật may mắn. Chu Triết Trạch vì tội bắt cóc mà bị bắt bỏ tù 6 năm, không ngờ hôm nay cô gặp lại anh ta. Nỗi sợ dâng lên lần nữa. Hắn còn nói đang giữ mấy tấm hình khi đó cô lại càng sợ hơn, nếu mấy bức hình đó lộ ra cô nhất định không trụ nổi. Nếu nhà chồng biết cô từng trải qua chuyện như vậy nhất định sẽ cho cô là con người tùy tiện.

Kể từ khi đó, Tô Thu Vũ luôn cảm thấy có người theo dõi mình. Bất luận là đi đâu hay làm gì, tâm lý cô ngày càng bất ổn, luôn nơm nớp lo sợ. Còn có ngày cô tận mắt thấy Chu Triết Trạch bám đuôi cô. Cô muốn cầu cứu nhưng tên kia luôn theo dõi cô, sợ chưa kịp làm gì hắn đã ra tay lan truyền những bức ảnh kia

Trần Lâm Kiệt vì luôn ở trong phòng nên không để ý động thái kì lạ của Tô Thu Vũ, có nhiều lúc thấy cô lạ lạ cũng hỏi nhưng Tô Thu Vũ chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Một ngày nọ, Tô Thu Vũ đi vắng, Trần Lâm Kiệt vừa ra ngoài quay về liền phát hiện cửa bị cạy ra. Cậu chạy vào trong thì thấy Chu Triết Trạch đang lén lút lục đồ gì đó trong tủ của Tô Thu Vũ.

"Này, chú đang làm gì thế?"

Chu Triết Trạch giật mình quay người:



"Cháu...từ lúc nào mà cháu ở đây?" Hắn hoảng hốt sợ hãi, hành động vụng trộm đã bị lộ tẩy

Trần Lâm Kiệt vừa nhìn qua đã biết đây là một tên bám đuôi mãi không dứt. Cậu cười khẩy:

"Chú tìm mẹ cháu sao? Mẹ cháu không có ở nhà đâu ạ. Bố mẹ cháu đang đi chơi, lúc nữa sẽ về ngay"

Chu Triết Trạch chỉ ậm ừ đáp lại hai từ "thế à", hắn muốn rời đi ngay nhưng Trần Lâm Kiệt bồi thêm một câu:

"Mẹ cháu đã dạy vào phòng là phải xin phép người ta, đây là phòng của mẹ cháu, sao chú lại ở đây? Có ý đồ gì sao?"

Chu Triết Trạch nhìn chằm chằm thằng nhóc vô tri trước mặt, không nói thêm gì mà lập tức bỏ chạy. Tuy ngoại hình thằng bé không giống nhưng giọng điệu lại rất giống Tô Thu Vũ, Chu Triết Trạch cũng nghĩ Trần Lâm Kiệt là con trai Tô Thu Vũ.

Ngay sau đó Tô Thu Vũ cũng về nhà ngay, Trần Lâm Kiệt đem mọi chuyện kể lại. Tô Thu Vũ ngồi phịch xuống ghế bất lực, không ngờ hắn lại tìm đến tận đây. Nếu đã vậy chỗ này không còn an toàn nữa, cô phải nhờ sự giúp đỡ thôi. Lúc tâm trí chìm trong sợ hãi, cô không thể nghĩ được gì khác.

Cuối cùng vì không thể chịu đựng, Tô Thu Vũ đem mọi chuyện kể lại cho Trần Uy Bằng. Dù sao cũng không còn chỗ nào để nhờ giúp, đối phương là ma cà rồng thì chắc sẽ dễ dàng giải quyết. Nhưng cô không chắc anh sẽ để mình vướng vào chút rắc rối không nên có này.

"Được rồi, anh giúp em"

"Thật sao?"

Mấy ngày nay Trần Uy Bằng đi nước ngoài công tác, không ngờ lúc trở về lại thấy Tô Thu Vũ một thân tiều tụy, thì ra cô bị một tên không bằng rác rưởi đe dọa, nơm nớp lo sợ suốt mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên.

Vậy là một kế hoạch đã được lên sẵn.

Chiều hôm ấy Tô Thu Vũ hẹn Chu Triết Trạch ra một công xưởng bỏ hoang. Theo kế hoạch là Trần Uy Bằng sẽ nhảy ra bắt tên Chu Triết Trạch, ép hắn phải xóa những bức ảnh đó, im lặng mà sống. Nhưng sau khi đã hẹn người ra rồi thì không thấy sự xuất hiện của ai. Kết quả là Tô Thu Vũ bị Chu Triết Trạch đánh ngất, một lần nữa bị bắt đi. Lúc này cô mới nghĩ mình nhất định bị lừa rồi, Trần Uy Bằng không có ý giúp cô.

Tô Thu Vũ hé mắt, khung cảnh mờ mờ xuất hiện rồi dần hiện rõ. Cô nhìn xung quanh tự hỏi đây là đâu, hai tay cô đã bị trói chặt, thân thể bị ném ở trên giường. Trời đã tối rồi.

Lúc này Chu Triết Trạch bước vào, mỉm cười vô hại nhìn cô, cảnh tượng giống hệt mấy năm trước khiến cô lần nữa sợ hãi.

"Chu Triết Trạch, anh lại định làm gì nữa?"

"Đừng sợ, anh không làm gì hết. Anh nói rồi, em chỉ có thể ở bên anh thôi. Mặc kệ em đã lập gia đình. Sau hôm nay anh đưa em ra nước ngoài, không ai làm phiền chúng ta nữa"



Đến giờ này Trần Uy Bằng vẫn không chịu xuất hiện, cô bị lừa đến đau lòng rồi. Cô luôn tự hỏi, bản thân có gì mà khiến tên điên này liều mạng bám lấy vậy chứ? Đã nhiều năm qua đi rồi.

Cô nhắm mắt suy nghĩ. Cô không muốn, không muốn đi cùng hắn.

"Thu Vũ em biết không? Lúc anh tìm được em anh đã rất vui. Cũng nhờ chị gái em mà anh mới một lần nữa được thấy em gần thế này"

Thì ra là Tô Tuyết Nhàn, chị ta vẫn không muốn buông tha cho cô. Biết rõ Chu Triết Trạch là người đê hèn nên mới nói hắn biết cô ở đây.

Tô Thu Vũ mò mẫm mãi cuối cùng cũng lấy được con dao bằng bạc trong túi quần phía sau. Tuy có chút khó khăn nhưng sợi dây thừng trói hai tay cô sắp bị cắt đứt rồi. Con dao bằng bạc này là của Từ Tuấn tặng cô phòng thân, không ngờ có lúc dùng tới.

"Còn nhớ đứa bé em bị xảy mất không? Là do anh đứng phía sau bảo bạn học kia đẩy em ngã. Em đừng trách anh độc ác. Nhưng em cũng không cần đau lòng nữa, sau này chúng ta sẽ có thêm những đứa con khác"

Nghe đến đứa bé đó Tô Thu Vũ lại càng kích động, có chết cô cũng không ngờ đó là một âm mưu, người làm ra là Chu Triết Trạch. Cho dù đứa trẻ đó đến là ngoài ý muốn nhưng nó là con cô mà, nó cũng không có tội gì.

Vì phẫn nộ, cho nên lúc thoát khỏi sợi dây kia cô liền một đường đâm con dao kia vào ngực Chu Triết Trạch, trước khi chết hắn thấy được đôi mắt hổ phách vàng rực khác người của Tô Thu Vũ, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo. Sợ hãi, đau khổ, phẫn nộ khiến cô không kiểm soát được mà đâm hắn.

Lúc thật sự tỉnh táo trở lại thì Chu Triết Trạch chỉ còn là cái xác lạnh, nằm trơ chọi dưới sàn, con dao vẫn ghim thẳng trên ngực trái hắn. Hai tay Tô Thu Vũ nhuốm đầy máu tanh.

"Mình...mình giết người rồi...Tô Thu Vũ..." Cô không tin vào thực tại, hoảng sợ rời khỏi đó.

Tối hôm đó trời mưa to...

Tô Thu Vũ với đôi tay nhuốm đầy máu lững thững bước đi dưới cơn mưa. Cô thật sự đã giết người, cho dù Chu Triết Trạch có xấu xa nhưng cô giết người là phạm pháp, cũng đều là con người. Lần đầu trải nghiệm cảm giác đó vừa sợ vừa hãi hùng trước bản thân mình.

Trần Uy Bằng che ô ở dưới cơn mưa bắt gặp Tô Thu Vũ như vậy cũng có chút gì đó nặng nề trong lòng.

"Này, Tô Thu Vũ..."

"Trần Uy Bằng, trò đùa này vui chứ?"

"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

Nhưng cô không nghe mà trực tiếp đi qua, đôi mắt vô hồn không nhìn anh một cái. Trần Uy Bằng có thể ngửi được mùi máu tanh trên người cô, nhưng mùi này không phải máu của của cô, giống của tên Chu Triết Trạch đó.



"Tô Thu Vũ cô ta vậy mà ra tay với Chu Triết Trạch rồi"

Tô Thu Vũ cứ đi mãi đi mãi, không biết điểm dừng. Cuối cùng thân thể cứng đờ của cô đụng trúng một người phía trước, chiếc ô người đó cầm che cho cô.

"Thu Vũ, sao em lại để bị dầm mưa thế này?"

Cô ngẩng đầu, là Trần Cảnh Văn. Thấy nét mặt lo lắng của anh, cô đau lòng mà ôm lấy anh nức nở:

"Cảnh Văn, làm sao bây giờ? Em...em giết người rồi. Em giết Chu Triết Trạch rồi!"

"Anh ta quay lại rồi?"

Nhưng hình như Trần Cảnh Văn không hề ngạc nhiên vì Tô Thu Vũ giết người. Lúc sau anh mới nhẹ nhàng chấn an:

"Thu Vũ, không sao đâu"

"Em sẽ bị cảnh sát bỏ tù sao?"

"Đừng lo, anh dốc toàn lực giúp em. Thu Vũ mà anh biết rất tốt, không thể giết người. Em không được nhắc chuyện này với người khác, đó chỉ là một sự cố thôi"

Làm sao tránh khỏi cảm giác tội lỗi đây? Cho dù cô có tự vệ nhưng không thể nói giết là giết, cảm giác như bản thân đã biến thành một kẻ xấu xa. Đều tại Trần Uy Bằng thất hứa, anh nói đến nhưng rốt cuộc lại không thấy đâu, trêu đùa cô như vậy. Cô vẫn luôn nghĩ Trần Uy Bằng tốt với mình, nhưng giờ chỉ cần nghĩ đến việc bị Trần Uy Bằng lừa gạt, lồng ngực cô sẽ tự khắc đau nhói. Đến cả nhịp đập trái tim mình cô cũng không kiểm soát nổi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK