Trần Lâm Kiệt nghe xong bất lực thay chị gái:
"Người ta đã vì chị mà ly hôn với vợ, chị còn không đồng ý? Trước đây chị thích Trần Cảnh Văn mà"
Tô Thu Vũ ngập ngừng, bây giờ chính cô cũng thấy rối bời:
"Nhưng mà..."
"Lẽ nào...chị thích Trần Uy Bằng rồi?" Trần Lâm Kiệt nghi ngờ hỏi
"Đừng nói bậy!"
Nhìn Tô Thu Vũ cự tuyệt, Trần Lâm Kiệt cũng đoán được. Cậu thầm cảm thán, hai người này thật là...
***
Hôm đó đi làm, Tô Thu Vũ biết được tin Văn Nhất đang nguy kịch vì Trình gia rút đầu tư. Trình Nghiêm cảm thấy lạ:
"Nhưng chỉ là Trình gia mà Văn Nhất đến độ tê liệt như vậy sao?"
"Có lẽ là Trình gia hận vì Trần Cảnh Văn ly hôn với con gái họ, vì vậy nên đã cố tình ở sau đâm nhát dao chí mạng" Trục Lưu đáp
"Cũng đúng, rất nhiều công ty đã từng hợp tác tốt với Văn Nhất đột nhiên quay lưng không rõ lý do. Xem ra cũng không trụ được lâu hơn"
Tô Thu Vũ không khỏi nghĩ, Văn Nhất rơi vào tình cảnh này là do cô. Nếu hôm đó cô không nói đùa Trần Cảnh Văn liệu có làm ra việc nguy hiểm như vậy? Văn Nhất là tâm huyết của Trần Cảnh Văn, anh sẽ từ bỏ sao?
"Từ thị có thể giúp Văn Nhất không?"
Nghe câu hỏi của Tô Thu Vũ, Trục Lưu và Trịnh Nghiêm đều sững sờ. Văn Nhất giờ không gượng nổi, dây vào đó chẳng khác gì tìm đường kéo Từ thị xuống.
"Từ tổng, tôi nghĩ là không nên. Cho dù là Từ phu nhân hay thiếu gia cũng sẽ không ủng hộ quyết định này. Nếu có sơ xuất, Từ thị sẽ trượt chân theo Văn Nhất" Trục Lưu nói
"Đúng đấy ạ, Văn Nhất thành ra như vậy là có kẻ đứng trong tối thao túng. Chúng ta vẫn là không nên đắc tội. Bây giờ chỉ có Tô thị hoặc Trần thị mới giúp được"
Lỗi lầm này là do cô gây ra. Tô Thu Vũ mím môi, hai tay nắm chặt. Cô không nên đi xin Trần Uy Bằng, càng không thể đến chỗ Tô Hạc Hiên. Từ thị lại không phải của cô. Bây giờ không biết nên làm gì để Văn Nhất có thể đứng dậy. Với tính cách của Trần Cảnh Văn, anh sẽ không đi xin Trần Uy Bằng giúp.
Tối hôm đó, khó khăn lắm trời mới tạnh mưa, ánh sao nhàn nhạt tỏa sáng trên trời. Trần Cảnh Văn mời Tô Thu Vũ đi ăn tối, nét mặt anh nhìn càng ngày càng nặng nề khiến cô không khỏi lo lắng và tự trách. Nhưng cô vẫn cố nặn ra khuôn mặt vui vẻ, cổ vũ anh vực Văn Nhất dậy.
Tô Thu Vũ ngây thơ lại không biết chồng cũ Trần Uy Bằng là kẻ đứng sau.
Sau khi ăn tối, Trần Cảnh Văn muốn đưa cô về, vậy là cả hai cùng đi bộ trên con đường vắng. Cứ đi bên nhau như vậy, không ai nói gì. Trần Cảnh Văn luôn nhìn cô với ánh mắt đầy tình ý.
Tô Thu Vũ dừng chân bên một con đường, chỉ cách một đoạn là về đến nhà, cô nhẹ giọng nói:
"Đến đây được rồi, anh mau quay về đi"
"Vậy sao được, vẫn còn một đoạn xa nữa mới về đến nhà em mà. Trời thì lại tối, đường vắng người" Trần Cảnh Văn không tình nguyện
"Tiểu Lâm đang ở nhà em, sợ thằng bé sẽ thấy anh. Đoạn đường này an toàn, anh yên tâm" Cô đáp
"Vậy được, em đi cẩn thận" Trần Cảnh Văn lưu luyến cô, anh nhận ra cô đã khác trước đây rất nhiều.
Tô Thu Vũ nhìn Trần Cảnh Văn đánh giá anh, màn đêm bao trùm càng khiến Trần Cảnh Văn giống người cô không thể nắm bắt:
"Cảnh Văn..." Cô gọi
"Sao thế?" Không nhanh không chậm, Trần Cảnh Văn đáp
Tô Thu Vũ cân nhắc kỹ mới dám hỏi:
"Cho dù em và chú anh có xảy ra chuyện gì, anh vẫn chấp nhận em sao?"
"Em lại ngốc nghếch rồi, không phải anh đang chờ em ư?" Trần Cảnh Văn cười như không, tay xoa đầu cô
"Vậy nếu em không chọn anh thì sao?"
Một câu của Tô Thu Vũ khiến Trần Cảnh Văn rơi vào trầm tư, anh chính là sợ cô không chọn mình, tình cảm của anh thổ lộ quá muộn. Anh cũng tự hỏi nếu Tô Thu Vũ từ chối, anh sẽ làm gì nhỉ? Nghĩ rồi, anh bật cười không hề giả trân:
"Vậy thì anh sẽ tự rời đi, không dám theo đuổi em nữa"
Tô Thu Vũ không đáp lại, Trần Cảnh Văn đã như vậy, cô không dám từ chối.
"Thu Vũ, anh có thể hôn em không?"
Trước câu nói của Trần Cảnh Văn, Tô Thu Vũ chỉ biết im lặng. Thấy vậy anh từ từ ghé sát lại, cô cũng không chống đối. Tô Thu Vũ đã cảm nhận được hơi thở của Trần Cảnh Văn, chỉ còn cách chút nữa là môi chạm môi nhưng anh bỗng dừng lại, đứng thẳng người:
"Anh đùa thôi, em mau về đi, hôm nay trông em mệt" Tô Thu Vũ vẫn chưa đồng ý làm bạn gái anh, anh không dám manh động
Tô Thu Vũ ngạc nhiên nhìn anh, cũng tạm biệt rồi ra về. Cô thầm nghĩ, Trần Cảnh Văn là người ngay thẳng, nếu là Trần Uy Bằng thì nhất định không hỏi qua ý cô đã làm càn.
Trên đường về, con đường vắng lặng. Tô Thu Vũ cũng không để ý phía sau có người theo mình. Là một người đàn ông lạ với con mắt đỏ ngầu khát máu_ma cà rồng. Hắn ta nhìn Tô Thu Vũ bằng ánh mắt thèm khát, đã lâu rồi không săn được mồi.
Chính là lúc hắn muốn xông ra đã bị một bàn tay bóp chặt cổ, lôi vào ngõ nhỏ. Tên ma cà rồng bị ấn vào tường không thương tiếc, cổ hắn bị bóp chặt, không tài nào giãy ra.
Hắn thấy mình bị một ma cà rồng khác bóp cổ. Đều là ma cà rồng, đều đẹp kinh hồn nhưng nhan sắc của hắn so với kẻ này không địch lại, thân thủ người này càng tốt hơn, hành động rất nhanh. Hắn càng không biết mình đang bị Trần Uy Bằng danh tiếng lẫy lừng trong giới siết cổ. Cảm giác hô hấp khó khăn, cổ sẽ bị kẻ này bẻ gãy, hắn liều mạng xin tha:
"L...làm ơn...tha...tôi" Từng chữ khó nhọc phát ra
Trần Uy Bằng khuôn mặt lạnh lùng buông hắn ra:
"Nếu cậu muốn tôi sẽ nhường lại cô gái kia. Là ma cà rồng với nhau vì sao lại muốn ám toán nhau?" Tên đó dựa vào tường, cố lấy hơi thở
Trần Uy Bằng cười khinh, cái gì mà ma cà rồng với nhau? Tên này xứng là ma cà rồng, còn đứng ngang hàng với anh? Vừa bị bóp cổ đã xin tha, vô cùng hèn nhát. Anh càng khinh hơn khi hắn nói sẽ nhường lại Tô Thu Vũ cho anh, nực cười.
"Muốn động vào ai cũng được, trừ cô gái đó. Cô ấy là người của tôi" Anh hơi cúi người đe dọa
Lúc này hắn mới nhìn ra bản thân so với tên ma cà rồng trẻ này không thể so sánh, đe dọa cũng có phong thái như vậy, bảo vệ một cô gái loài người. Hắn hèn mọn giải thích:
"Rõ ràng không có mùi của ma cà rồng tôi mới dám lại gần..."
Trần Uy Bằng cũng không quan tâm lí do, chỉ sợ tiểu cô nương của anh lại gặp nguy hiểm gì.
"Từ nay không được nhòm ngó đến cô gái kia. Nếu muốn ăn no, tìm đến Từ Tuấn"
Từ Tuấn nổi tiếng trong giới ma cà rồng, chỉ có số ít ma cà rồng chưa thấy qua. Trái lại với Từ Tuấn, Trần Uy Bằng tuy danh tiếng lẫy lừng về sức mạnh và dòng máu cao quý nhưng anh lại luôn giấu mặt.
Trần Uy Bằng nhanh chóng đuổi theo Tô Thu Vũ, anh vốn không cần quan tâm đến bọn ma cà rồng hoang dã này, bình thường sẽ thẳng tay bẻ cổ diệt trừ. Nhưng từ khi gặp Tô Thu Vũ, tâm tình anh tốt lên không ít, chẳng muốn đại khai sát giới, cô từng nói mỗi sinh linh đều trân quý mạng sống.
Trần Cảnh Văn đúng là khiến Trần Uy Bằng anh tức điên rồi, lại dám để cô về một mình. Nếu đêm nay anh không xuất hiện sợ rằng Tô Thu Vũ đã thành cái xác khô với tên ma cà rồng hoang dã đó.
Chỉ là sau khi từ Trần thị về trời đã tối om, lại thấy được Tô Thu Vũ và Trần Cảnh Văn đang ngồi trong nhà hàng ăn tối, nhất thời muốn biết họ làm gì, anh liền bám theo. Trong lúc ăn không có vấn đề gì, chỉ là trên đường về Trần Cảnh Văn muốn hôn Tô Thu Vũ đã vậy cô không phản kháng như đối với anh. Cảnh tượng đó làm sao Trần Uy Bằng chịu nổi. Anh vừa định xông ra cũng là khi tên nhóc kia lùi bước, máu ghen của Trần Uy Bằng mới dịu xuống, nếu nó dám hôn chỉ sợ Trần Uy Thuận cũng không nhìn ra con trai.