New York lệch với Bắc Kinh mười hai tiếng đồng hồ, ban ngày của tôi là ban đêm của Tống Dực, ban ngày của anh là ban đêm của tôi, Lúc anh thức chính là lúc anh bận rộn nhất, không có thời gian gọi điện cho tôi. Lúc tôi thức lại chính là lúc tôi bận rộn nhất, không có thời gian gọi điện cho anh. Vì thế, họa hoằn lắm chúng tôi mới liên lạc qua điện thoại, còn chủ yếu chỉ dùng thư điện tử.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu, tôi phải đưa khách đi tham quan Sở Giao dịch Chứng khoán, phố Wall, họp hành với ban lãnh đạo của trụ sở chính MG. Ban ngày cuối tuần, tôi phải đưa khách đi thăm Trung tâm Thương mại Thế giới nay chỉ còn là di tích vì đã bị sụp trong sự kiện 11 tháng Chín, đi chiêm ngưỡng The Starry Night của Van Gogh, buổi tối đưa khách đến Broadway xem The Phantom of the Opera. Cũng may còn một số hoạt động họ không cần sự hiện diện của tôi, chỉ muốn Peter đưa đi thôi, nếu không tôi nghĩ rất có thể thời gian về khách sạn viết thư cho anh cũng không có nữa.
Tôi viết thư cho Tống Dực, “Đi xem The Phantom of the Opera vốn để chiều ý khách nên lòng em chẳng hứng thú chút nào, không ngờ kịch vừa mở màn đã khiến em choáng ngợp. Bóng ma nhà hát cầm tay Christine đi qua cầu, sương mù buông dày, nhấp nháy sao soi đáy nước, tà áo choàng đen của y bay lồng lộng trong màn sương trắng mờ. Nhạc nền rất quen thuộc mà mặt em đầm đìa nước mắt, không hiểu là do giọng hát của ca sĩ truyền cảm quá, hay do em đã biết từ lâu rằng mối tình này là vô vọng. Y cứ tưởng rằng cứ dắt Christine rời xa tục lụy là có thể tìm được hạnh phúc, nhưng không ngờ y có công gắng sức mà Christine nhìn vào chỉ thấy gánh nặng kinh người, khiến nàng những muốn tháo chạy khỏi y.”
Câu trả lời của Tống Dực vô cùng đơn giản, nhưng cũng đủ khiến tôi sáng ra đi làm với những bước chân nhẹ nhàng bay bổng. “Don’t cry, baby. Next time, I will take you to watch The Phantom of the Opera. Remember, for Christine, it’s a happy ending.”
Vì anh, những ngày tháng ở New York trôi qua hết sức chật vật, hôm nào tôi cũng đếm từng giờ cho tới lúc trở về. Nhờ anh, thời gian ở New York trôi qua hết sức rạng rỡ, mỗi sáng tôi nhấm nháp cà phê thơm nồng, đọc xong thư anh rồi đội chiếc mũ và xỏ đôi găng tay anh tặng, lao ra gió rét căm căm của New York, hiên ngang tự hào, ngẩng đầu sải bước trên đường phố Manhattan, mỉm cười với từng người đi qua bên mình. Trời New York có lạnh hơn nữa, yêu cầu của khách hàng có lắt léo hơn nữa, đều không thể khiến nụ cười tôi kém tươi.
Vì ái tình, tôi nở bừng lộng lẫy. Vì được yêu, tôi thấy mình cao quý. Vì đầy hy vọng, mỗi bước tôi đi căng tràn sức mạnh. Vì lòng êm đềm, tôi niềm nở với tất cả mọi người. Vì là người phụ nữ anh yêu, tôi tuyệt đối không làm gì khiến anh xấu hổ. Vì yêu anh, tôi càng thêm yêu thương nhân thế.
Trên đời này, không một vẻ đẹp nào là bách chiến bách thắng, nhan sắc lộng lẫy của Cleopatra khuynh đảo được quân La Mã nhưng không đủ làm xao xuyến Octavian, trong khi đó nụ cười chân thành và niềm vui bắt nguồn từ trái tim lại có phép màu bất khả chiến bại. Một bà cục trưởng, thuộc loại khó tính nhất trong số khách hàng cùng sang Mỹ, dần dần đã bắt đầu cởi mở với tôi. Về sau mấy sếp lớn ở MG cũng biết rằng đoàn khách Bắc Kinh có một cô gái tóc đen rất hay cười.
Vì lệch múi giờ, tôi và ma Lạt Thang cũng ít gặp nhau trên QQ, mà hình như dạo này cô còn không buồn lên QQ nữa. Tôi nhắn gửi cô đều đặn hằng ngày, nhưng cả tuần cô đáp lại có một lần, câu chữ lấp ló niềm vui. Khi tôi lục vấn, cô mới úp mở thừa nhận rằng đang hẹn hò với người xem mặt, cả hai đều cảm thấy hợp nhau, cụ thể ra sao thì đợi tôi đi New York về cô sẽ dốc bầu tâm sự. Nói tóm lại, cô cho rằng đi gặp mặt lần này là một quyết định đúng đắn. Ba mẹ cô hiện cũng rất vui lòng.
Tôi phấn khích tới mức điện ngay cho bộ phận phục vụ của khách sạn, đặt một chai sâm banh, khui ra ăn mừng, vừa uống rượu vừa viết thư cho Tống Dực, “Hôm nay, lần đầu tiên em lợi dụng việc công để kiếm chác lợi riêng. Em gọi cho mình một chai sâm banh rất đắt, vì thực sự là em vui vẻ quá, phải ăn mừng mới thỏa (không phải em dứt khoát yêu cầu loại đắt đâu, nhưng khách sạn này không có loại rẻ, cũng may tiền là do khách hàng thanh toán). Ma Lạt Thang bạn thân nhất của em đã có bạn trai, niềm vui của em được nhân đôi, à không, nhân bốn rồi, em có niềm vui của mình, niềm vui của anh, của Ma Lạt Thang, và của cả anh bạn cô ấy nữa. Vì thế, anh xem, hôm nay em phải uống rượu, bằng không niềm vui sẽ làm em nổ tung mất. Em mong đợi ngày về Bắc Kinh, bốn chúng ta có thể cùng khui sâm banh chúc mừng.” Tôi nâng ly rượu, nói “Cheers” với màn hình, uống một ngụm, lại tự véo mình, “Người ta nói những điều đẹp đẽ quá đều không phải là thật. Nhưng em vừa tự cấu mình, xác định tất cả là thật rồi. Chúc anh ngủ ngon!”
Tiếp theo tôi gửi tin nhắn cho Ma Lạt Thang, “Tôi hoan hỉ vô cùng, đang uống sâm banh một mình để ăn mừng. Tôi nhớ bà, nhớ Bắc Kinh lắm!” Đang định tắt QQ, sực nhớ ra một chuyện, “Đừng quên đến lấy táo. Tuy không còn tươi nữa, nhưng may sao bà đã có thêm một người giúp tôi tiêu diệt chúng.”
Hôm sau, tôi nhận được thư trả lời của Tống Dực. Vẫn giản đơn. Và vẫn khiến tôi vui vẻ, “Sâm banh Bắc Kinh, anh sẽ chuẩn bị sẵn.”
Còn Ma Lạt Thang, cái kẻ trọng sắc khinh bạn kia không hề hồi đáp, chắc là hôm nào cũng bận hẹn hò.
Chẳng mấy chốc đã được gần một tháng. Sắp đến Giáng sinh, nhân viên trụ sở chính lục tục nghỉ lễ. Vì các cuộc đàm phán thương vụ đều đã hòm hòm nên khách hàng chuyển hướng sang vui chơi. Peter rất láu cá, đã nhanh nhảu đặt xong vé đi Las Vegas. Bà cục trưởng thừa hiểu bọn đàn ông đang ấp ủ điều gì, bèn chủ động nói rằng không đi, thế là tôi ở lại New York với bà, cùng đi thăm thủ đô Washington một chuyến, khi quay lại New York thì đứa cháu trai đang học ở Yale đến đón bà tới ăn Giáng sinh cùng. Tôi bỗng thành nhàn rỗi. Nhưng trạng thái nhàn rỗi này thật không dễ chịu. Cả New York chìm đắm trong không khí lễ hội tưng bừng, ai nấy tíu tít tụ tập với gia đình bè bạn, khắp đường phố rộn vang tiếng ca “Merry Christmas, Merry Christmas”, phim truyền hình toàn xoay quanh chủ đề Giáng sinh. Tôi rất muốn gọi điện cho Tống Dực, nhưng biết lúc này Trung Quốc vẫn đang giờ làm việc, mà lại là lúc cuối năm nên còn bận rộn hơn ngày thường nữa.
Bởi không muốn ở trong khách sạn, tôi đành lang thang một mình trên đường phố xứ người, dạo qua các trung tâm thương mại, len qua những biển người ồ ạt, dùng cách chen chúc để khỏa lấp nỗi cô đơn. Vì là ngày Giáng sinh nên cửa hàng cửa hiệu nghỉ sớm, riêng cây thông Noel vẫn sáng lấp lánh ở khung kính trưng bày, như nhắc nhở người ta: Ngày hôm nay không nên ở một mình.
Phố xá càng lúc càng thưa vắng, ai nấy chắc đang trên đường về nhà, xúm quanh lò sưởi cây thông ăn tối cả rồi. Thi thoảng có vài khách bộ hành thì đều rảo chân vội vã, chỉ mình tôi lững thững thả từng bước một.
Vòm không lất phất những tuyết, tôi thọc tay vào túi áo khoác, chậm rãi xuyên ra màn tuyết trở về khách sạn. Đột nhiên điện thoại trong túi réo vang. Tôi lấy làm ngạc nhiên, số điện thoại này là do trụ sở chính cấp cho từ ngày sang Mỹ để tôi tiện giao dịch, chủ yếu toàn dùng cho mục đích công việc, nhưng hiển nhiên bây giờ không còn ai làm việc nữa. Xem hiển thị thì là một số hoàn toàn xa lạ, chẳng lẽ Peter gặp chuyện gì sao?
– Hello?
– Giáng sinh vui vẻ!
Tống Dực! Tôi xung sướng reo lên:
– Anh cũng vui vẻ nhé! – Liếc nhìn đồng hồ thì mới hơn bốn giờ chiều, ở Trung Quốc là hơn bốn giờ sáng – Sao anh dậy sớm thế?
Anh cười, không trả lời mà lại hỏi tôi:
– Muốn quà gì cho Giáng sinh đây?
– Anh gọi điện là đủ rồi – Tôi đáp.
– Chẳng có tính thử thách gì cả. Anh hỏi em thật lòng đấy, em cũng trả lời thật lòng có được không?
Tôi cười:
– Thế thì anh không làm được đâu, nhưng đừng trách em.
– Anh chỉ muốn nghe điều em mong mỏi nhất từ tận đáy lòng.
– Em muốn gặp anh. Em muốn anh ôm chín mươi chín bông hồng và sô cô la nhân rượu xuất hiện trước mặt em – Tôi vừa nói vừa quơ tay hạnh phúc. Người qua đường tủm tỉm nhìn tôi.
Anh cười lớn. Tôi phụng phịu:
– Sáo mòn thế đấy, nhưng em thích. Đừng tưởng nó lỗi thời, thực tế đã chứng minh rằng việc đàn ông tặng hoa và sô cô la luôn khiến phụ nữ cảm động.
Anh cười nói:
– Được! Chín chín bông hồng đỏ và sô cô la nhân rượu.
Tôi cũng cười:
– Đợi em về Bắc Kinh rồi, đến lễ Tình nhân tặng em vậy nhé!
Anh nói khẽ:
– Ngẩng mặt lên, nhìn về phía khách sạn em ở.
Tôi ngẩng mặt, trông thấy một người mặt áo choàng đen đứng trước cổng khách sạn, ôm trong tay một bó hồng lớn. Còn cách khá xa, trời cũng đã nhá nhem, lại mù mịt những tuyết, không nhìn rõ mặt, nhưng bông hồng đỏ thắm thì như bùng cháy trong màn tuyết. Tôi đứng đờ ra, như lạc vào cõi mộng. Điện thoại lại vang vọng tiếng, “Mạn Mạn?”.
– Anh đấy ư?
Anh dịu dàng đáp:
– Anh đây!
Tôi “á” một tiếng, ném điện thoại chạy bổ về phía khách sạn. Điện thoại rơi tõm xuống tuyết còn vẳng ra tiếng kêu “Từ từ thôi”, tôi đã phóng vọt đi rồi, may mà đường thưa xe cộ.
Tôi như nai nhỏ trong rừng, vừa chạy vừa nhảy, băng qua mọi chướng ngại vật, lao đến chỗ hạnh phúc của tôi. Anh cũng rảo chân ra đón.
Tôi nhào vào lòng anh. Anh buông rơi bó hoa, đón lấy tôi. Tôi khó mà tin rằng đây là sự thực, đành phải ôm thật chặt để đảm bảo rằng anh sẽ không tan biến.
Lâu lắm, tôi vẫn ôm ghì lấy anh, tham lam hít ngửi mùi hương trên người anh, không chịu rời ra. Anh hỏi bên tai tôi:
– Em còn cần hoa hồng nữa không?
Tôi cười, ngượng nghịu buông anh ra. Anh lượm bó hoa dưới đất lên đưa cho tôi. Tôi ôm vào ngực, lòng vui sướng rộn ràng. Anh lại rút hộp sô cô la nhỏ trong túi áo khoác. Tôi nũng nịu:
– Hai tay em bận cả rồi, không ăn được.
Anh mở hộp, nhón một viên đưa gần miệng tôi. Tôi nheo mắt, ngoạm lấy nuốt luôn, cảm giác ngọt ngào khiến tôi chỉ muốn tan chảy. Anh ngó bộ dạng như mèo của tôi bật cười:
– Trước tiên hãy cất đồ về phòng em, rồi chúng mình đi ăn Giáng sinh Mỹ. Anh đã đặt chỗ ở Top of the Tower, ở đó có thể ngắm được cảnh đêm phồn hoa của Manhattan.
Tôi gật đầu.
Dù vào khách sạn hay lên taxi, tôi đều khư khư nắm lấy tay anh. Chui vào taxi rồi tôi hỏi anh:
– Sao anh biết em sẽ thích hoa hồng và sô cô la?
Anh cười nói:
– Chẳng phải em đã cho anh biết rồi ư?
– Em? Bao giờ?
– Nhạc chuông điện thoại của em đó.
À! Yêu anh không cần lý lẽ của Trương Thiều Hàm. “Một trái tim chân tình, lại thêm hoa hồng đỏ, chín mươi chín bông đỏ, tròn rung động yêu thương. Như tràn ngập mùi hương, sô cô la nhiều vị, mỗi vị là một ý, đều hạnh phúc ngập tràn.” Buổi tối trước hôm ra nước ngoài, tôi đã bật nhạc chuông cho anh nghe lúc hai đứa đi ăn. Tống Dực mỉm cười nhìn tôi:
– Ban nãy trong điện thoại không phải anh cười em quá sáo mòn, mà là cười em quá dễ đoán.
Tôi cau mày, giả vờ làm mặt giận, cố ý hỏi khó anh:
– Nếu em không yêu cầu hoa hồng và sô cô la thì sao?
Anh nói:
– Thế thì phải thêm một lúc nữa em mới gặp anh được. Anh còn đi chuẩn bị chứ!
Tôi ngã vào vai anh, cười hạnh phúc.
Đến nhà hàng, phục vụ vẫn còn nhớ Tống Dực, liền thành thạo dẫn anh lại chỗ ngồi bên cửa sổ, từ đây có thể nhìn xuống đường phố trung tâm của Manhattan. Dưới chân là đèn đuốc hồng trần, bên cạnh có người tôi yêu thương, quả đúng là địa đàng nhân thế! Tôi hỏi:
– Anh thường đến đây ăn cơm à?
– Ừ, chỗ này yên tĩnh. Manhattan là một thành phố huyên náo và đông đúc, chỉ ở chỗ thật cao mới cảm thấy mình tạm thời thoát khỏi nó.
Phục vụ đến bàn rót rượu cho chúng tôi. Tống Dực nâng ly:
– Giáng sinh vui vẻ!
Tôi nhìn anh không rời mắt:
– Em rất vui vẻ!
Theo lời anh, tôi nếm thử món bít tết cá tuyết, rồi rượu vang tuyết Canada, nghe nói hương vị rất tuyệt diệu, nhưng tôi không nhận ra chỉ biết ăn gì cũng ngọt. Tôi cứ cười hoài, cười mãi không ngơi nghỉ, khiến Tống Dực cũng phải buồn cười theo. Anh nhẹ nhàng nói:
– Tối nay chắc em là người cười nhiều nhất nhà hàng này.
Ăn cơm xong, chúng tôi nắm tay nhau ra về. Ra đến cửa thì một cặp trai gái tiến vào, tôi vội đứng tránh sang một bên. Gã đàn ông dừng bước, nhìn Tống Dực, “Alex!” Tống Dực mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ chưa nhớ ra ai. Một lát sau, nụ cười của anh đột nhiên sắt lại. Gã đàn ông nhìn sang tôi:
– Người yêu mới hả? Giới thiệu cho bạn cũ đi nào!
Gã đàn ông này có khuôn mặt mang vẻ đẹp như nam sinh trong manga Nhật Bản, nhưng tóc mai hai bên đã chớm hoa râm, khiến người ta khó đoán được tuổi thật. Hắn phục sức giản dị kín đáo, nụ cười cũng hòa nhã thân thiện, nhưng không hiểu vì sao tôi cảm giác có mùi nguy hiểm, thấy không cảm tình với hắn chút nào. Tống Dực lấy lại vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh nói, “Armanda”. Gã đàn ông chìa tay ra, tôi tưởng hắn muốn bắt tay nên cũng chìa tay ra cho hắn, nào ngờ hắn nắm lấy tay tôi, cúi mình xuống, chạm môi đặt một nụ hôn phớt:
– Tôi tên là King Takahashi, rất hân hạnh được làm quen với em.
Tôi rút tay về, giấu sau lưng, chùi mạnh lên áo. Gã này có vẻ rất giỏi đọc tâm can, chỉ một động tác nhỏ của tôi mà hắn đã phát hiện ra ngay, nhưng không phật ý, chỉ hơi kinh ngạc rồi bật cười tự trào. Theo như cái họ thì chắc chắn là người gốc Nhật, nhưng lại nói tiếng Trung Quốc vô cùng lưu loát. Hắn trao đổi mấy câu với Tống Dực xong choàng eo cô bạn gái tóc vàng đi vào nhà hàng.
Tôi cùng Tống Dực bước về phía thang máy. Anh trầm mặc suốt, khác hẳn anh ban nãy. Tôi không muốn truy hỏi nguyên nhân, chỉ nắm chặt tay anh, nhưng không được anh nắm lại như lúc trước, thậm chí còn cảm nhận được anh đang mong mỏi rút tay về.
Ra khỏi nhà hàng, Tống Dực toan mở lời, vẻ mặt sầu não một cách lạ lùng. Tôi vội át đi, không kịp để anh lên tiếng:
– Hôm nay là Đêm Bình an, anh đã chúc em phải vui vẻ.
Bàn tay tôi đang nắm khẽ run lên. Trầm ngâm một lúc, anh mỉm cười nói:
– Phải, hôm nay là Đêm Bình an. Em còn muốn làm gì nữa?
Tôi ngắm nụ cười của anh, cảm giác căng thẳng trong lòng được giải tỏa phần nào, bèn nghiêng đầu ngẫm nghĩ:
– Em muốn đến Central Park trượt băng. Em từng xem một bộ phim, từ lâu lắm rồi, nhan đề đã quên bẵng, chỉ nhớ đêm Giáng sinh chàng trai và cô gái trúng tiếng sét ái tình ở trung tâm thương mại, xong cùng đến Central Park trượt băng. Bông tuyết bay phơi phới, họ khiêu vũ trên băng, em thấy lãng mạn vô cùng. Về sau em thường ra đầm sen Thanh Hoa trượt băng, nhưng chưa bao giờ đủ can đảm bắt chuyện với anh. Đi làm rồi, vào những cuối tuần mùa đông, có lúc em lại một mình về Thanh Hoa, ngồi bên đám sen, nhìn các chàng trai dắt tay người yêu trượt băng, và cứ ngồi như thế suốt cả ngày luôn.
Tống Dực kéo tôi vào lòng siết chặt lấy tôi:
– Giờ chúng ta đi.
Trên mặt băng ở Central Park, anh dắt tay tôi, trượt hết vòng này đến vòng khác. Giữa những bông tuyết tung bay, tôi cảm thấy tất cả đều như một giấc mộng, đẹp quá mức, quá đỗi hư ảo. Trượt mệt mỏi, anh đỡ tôi dừng lại giữa mọi người, tôi nói với anh:
– Ước gì em đang đi đôi giày đỏ* để trượt mãi trượt hoài, không bao giờ ngừng nghỉ.
*Đôi giày đỏ: Tức đôi giày đỏ của Karen, trong truyện Đôi giày đỏ của H.C. Andersen.
Tống Dực bèn bảo tôi bám hai tay vào hông anh, lại dẫn tôi trượt tiếp. Tôi hầu như không phải mất sức nữa, chỉ cần lướt theo đà trượt của anh là được. Tốc độ của anh tăng dần, tôi có cảm giác mình sắp bay bổng theo tuyết. Nếu có thể, tôi ước mong biết bao rằng anh sẽ dắt tôi bay cùng mãi mãi.
Sáng hôm sau, Tống Dực bay về Bắc Kinh.
Tôi ở trong khách sạn, ôm máy tính trèo lên giường viết thư, vì chiếc bàn đã bị chín mươi chín bông hồng đỏ choán hết chỗ rồi.
“Cảm ơn anh, đây là Giáng sinh vui vẻ nhất của em từ trước tới nay. Là lần đầu, nhưng hy vọng không phải là lần cuối.”
Hơi hai mươi tiếng sau, tôi nhận được thư anh trả lời.
“Khi nào em về Bắc Kinh, chúng mình sẽ đến đầm sen Thanh Hoa trượt băng”.
Vừa đọc thư anh, tôi vừa mở tiếp một chai sâm banh của khách sạn. Còn một tuần nữa là về tới Bắc Kinh rồi, trái tim tôi ngập tràn hạnh phúc và chờ mong.
Một tuần sau, máy bay ầm ì bay qua Thái Bình Dương, đưa tôi trở về Bắc Kinh đêm nhớ ngày thương.
Lúc trước đã nghe công ty cử người đến đón, chỉ không ngờ người đó là Lục Lệ Thành. Peter và tôi đều trố cả mắt. Lục Lệ Thành thì vẫn thản nhiên như không, đón lấy xe hành lý trong tay tôi đẩy ra ngoài.
Tôi và Peter theo anh ta đến chỗ chiếc Jeep Wrangler. Khi chất từng kiện hành 1ý lên, tôi mới hơi hơi mừng vì người đến đón chúng tôi là Lục Lệ Thành, tình cờ sao xe anh ta không phải là BMW hay Audi, mà là Jeep Wrangler, khá đặc biệt, bằng không tôi và Peter mỗi người phải gọi riêng một taxi rồi.
Trên đường từ phi trường Bắc Kinh vào đến thành phố, hai bên tăm tắp cây cối, đường vừa rộng vừa mới, cơ sở hạ tầng cũ kỹ của New York không tài nào so sánh được. Tôi chăm chú dõi mắt ra cảnh vật thân quen bên ngoài cửa xe, khẽ nói:
– Bắc Kinh vẫn là tuyệt vời nhất!
Peter “xùy” một tiếng vẻ khinh thường:
– Trước tiên phải xử lý cho ổn bão cát đi, hạn chế ô nhiễm đi, rồi phát triển thêm chừng hai mươi năm nữa.
Tôi đang định mỉa mai trả miếng thì Lục Lệ Thành can thiệp:
– Hai người vẫn sung sức quá nhỉ, còn nửa buổi nữa mới hết giờ làm, có muốn về công ty làm luôn không?
Tôi liền ngậm miệng, Peter cũng đổi ngay thái độ, ngoan ngoãn như thỏ con:
– Nếu công ty cần, chúng em sẵn sàng về báo cáo công tác ngay.
Tôi trừng mắt nhìn Peter, cậu ta không thèm đếm xỉa tới tôi, chỉ săn đón nhìn Lục Lệ Thành.
– Mike đang ở Đài Loan, Alex đi công tác Singapore, bây giờ cậu cứ báo cáo đại khái cho tôi là được, cuối tuần viết tường trình cụ thể, sáng thứ Hai đem nộp cho tôi.
– Tống Dực công tác Singapore? Từ khi nào vậy? – Tin tức thật quá bất ngờ, tôi không kìm được, buột miệng.
Phản ứng khác thường này khiến Peter phải chuyển ánh mắt từ Lục Lệ Thành sang tôi, nhưng Lục Lệ Thành thì không hề biểu lộ điều gì khác lạ.
– Ý…ý tôi là Alex, tôi…tôi vốn dĩ có vài công việc muốn trao đổi với anh ấy.
– Trong thời gian Alex vắng mặt, tôi tạm thời phụ trách, có việc gì cô cứ nói với tôi thì cũng vậy.
Niềm han hoan dâng tràn tan tành mây khói, tôi mau chóng xẹp lép như bong bóng xì hơi. Nỗi mệt nhọc vì ngồi máy bay hơn hai mươi tiếng ùa đến, tôi ngả ra lưng tựa, nhắm mắt lại. Bên trái là tiếng Peter xoen xoét về thái độ và quan điểm của đoàn khách với từng hạng mục công việc. Tôi thầm nghĩ, chẳng trách đã mấy ngày rồi Tống Dực không viết thư cho tôi, thì ra là bận quá.
Tôi đã mơ màng thiếp đi, sực nhớ ra một việc bèn giật mình, ngồi bật dậy nhắc Lục Lệ Thành:
– Anh đừng đem tôi ra đồng không mông quạnh nữa đấy!
Peter trợn tròn mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn Lục Lệ Thành. Tôi tỉnh táo lại rồi, vô cùng sượng sùng, mặt nóng ran lên. Lục Lệ Thành thì rất bình tĩnh, lãnh đạm hỏi:
– Cô gặp ác mộng à?
Tôi lập tức bám lấy phao:
– À vâng! Mơ thấy trong khi tôi ngủ, một người đã đưa tôi ra đồng hoang, còn giả ma nhát tôi.
Peter phá lên cười ha hả:
– Chị mơ thấy kẻ thần kinh à?
Tôi không kìm nổi, nhoẻn miệng cười:
– Đúng, mơ thấy một kẻ thần kinh.
Tôi lén liếc Lục Lệ Thành, anh ta không tức giận, ngược lại cũng nhếch mép cười, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi trong gương chiếu hậu, giờ thì chính tôi lại cười ngượng nghịu, nhắm mắt vào.
Gà gật một lúc, người cũng minh mẫn hơn. Peter thật là hoạt ngôn, trên đường đi cứ nói ra rả không ngừng, vì thế tôi chỉ biết nhắm mắt dưỡng thân. Xe đến nhà Peter trước, đợi cậu ta xuống rồi, tôi lén thở phào một hơi, lỗ tai cuối cùng cũng được giải thoát khỏi kiếp tra tấn. Đồ con ếch ồn ào, mai sau cậu ta lấy vợ chắc phải tìm một người ít nói mới vừa.
Lục Lệ Thành nhìn tôi qua gương chiếu hậu, mắt có nét cười, tựa hồ đoán được tôi đang thầm phỉ báng Peter. Tôi nghiêm mặt lại, ngồi lên ngay ngắn, con người này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, tôi phải đề phòng ít nhiều.
Xe đến dưới chân nhà tôi. Lục Lệ Thành giúp tôi chuyển hành lý. Bảo vệ chào hỏi:
– Cô Tô về đấy à? Anh người yêu không đi đón cô à?
Lục Lệ Thành đi trước tôi, bước chân hơi khựng lại. Tôi đang bối rối rồi lẫn đắm say, suýt xô phải lưng anh ta, nhưng chưa kịp hỏi chuyện gì thì Lục Lệ Thành lại sải bước tiến lên, tôi đành kéo hành lý đi theo, vừa đi vừa đáp lời bảo vệ:
– Vâng, tôi mới về. Bạn tôi có đến lấy táo không?
– Có đến, nhưng vừa lấy được mấy hôm thôi, cũng may trời lạnh nên chưa ủng.
Bảo vệ ở đây đối xử với tôi rất thân thiện, còn tử tế đưa chúng tôi đến tận thang máy, giữ cửa giúp, tiện thể chuyển từng kiện hành lý vào trong cho chúng tôi.
– Cảm ơn anh.
– Không có gì, không có gì!
Cửa thang máy khép lại, tôi thấp thỏm liếc Lục Lệ Thành, rồi sực nghĩ ra: Tôi chột dạ gì chứ? Việc tôi có bạn trai không hề gây tổn hại đến lợi ích công ty, mà anh ta cũng không biết bạn trai tôi là Tống Dực. Thế là tôi lại ưỡn thẳng người lên.
Đến cửa nhà, tôi nói một cách lịch sự vờ vĩnh:
– Cảm ơn anh quá, mời anh vào ngồi một lát uống chén trà nhé?
Theo như tôi nhớ thì đây chính là câu nói người Trung Quốc hay dùng cho xã giao, không bao hàm ngụ ý mời mọc, nhất là khi mới đưa ra lần đầu tiên. Nào ngờ Lục Lệ Thành nghiễm nhiên coi đó là câu mời, bèn theo tôi đi vào, tôi đành tìm ấm đun nước pha trà.
Căn hộ của tôi rất nhỏ, diện tích sử dụng tổng cộng chưa đến bốn mươi mét vuông, ngoài nhà vệ sinh và bếp ăn thông, thì chỉ còn một phòng, kê một cái giường rộng, một chiếc bàn lớn gắn liền giá sách có đặt máy tính, một chiếc ghế dùng máy tính, không có sô pha, cũng không có ghế bành. Trước giường trải một tấm thảm lông, tôi mua vài cái đệm mềm thả rải rác trên nền nhà, để vừa ngồi vừa làm lưng tựa.
Lục Lệ Thành đứng sững giữa nhà, nhìn quanh quất, không biết nên ngồi vào đâu. Tôi đưa đệm cho anh ta, trỏ xuống thảm, ngượng nghịu nói:
– Đành mời anh ngồi khoanh chân như người xưa vậy.
Đợi nước sôi, tôi lấy một cái bàn nhẹ bằng gỗ anh đào bày ấm chén dọn trà. Bộ trà này bằng gốm Thanh Khẩu, nặn và vẽ hoa hoàn toàn bằng tay. Trông thấy bộ đồ trà của tôi, Lục Lệ Thành tỏ vẻ kinh ngạc. Tôi cười đắc ý, vớt vát lại được chút lúng túng hồi nãy khi phải mời anh ta ngồi xuống đất.
Tôi vừa rót trà vừa nói:
– Bố tôi nghiện rượu nghiện trà, nghiện thuốc, nhưng cách đây mấy năm gặp cơn thập tử nhất sinh, bị mẹ tôi bắt cai thuốc, rượu cũng không cho uống thoải mái nữa, bây giờ chỉ còn trà là ông được tùy nghi thôi. Bộ đồ trà này là do ông thải ra, đáng lẽ để uống trà mạn, nhưng tôi ở đây chỉ có trà hoa.
Lục Lệ Thành cầm cả đĩa lẫn chén trà lên, nhấp khẽ mấy ngụm rồi đặt xuống, tán thưởng:
– Thơm lắm!
Tôi cười:
– Trông dáng vẻ anh, tựa hồ cũng được đào tạo về cách uống trà.
Anh ta cười theo:
– Trước đây làm việc với một khách hàng, ông ta thích trà lắm, cứ cuối tuần tôi thường theo ông ta đến ngồi đồng ở quán trà, dần dần vỡ vạc chút đỉnh.
Tôi tò mò hỏi:
– Quần vợt cũng là anh tập để lấy lòng khách hàng phải không?
– Phải.
– Bóng rổ?
– Bóng rổ thì không. Hồi học đại học tôi thường chơi.
Tôi hiếu kỳ hỏi:
– Anh còn học những gì để tiếp khách nữa?
– Cô có đủ thời gian không?
Tôi cảm thán:
– Ai dùng thời gian vào việc gì, thật sự có thể nhận ra được. Sau này tôi tuyệt đối không ganh tị với thành công của người khác nữa.
Lục Lệ Thành nhăn nhó:
– Trong nghề chúng tôi đây, hằng ngày không dụ khách này bán béng sản nghiệp nào đó đi, thì cũng dụ khách kia mua một sản nghiệp nào đó. Khi tếu táo với nhau, chúng tôi vẫn gọi mình là “cò dẫn khách”, nhưng giống cò này vành ngoài bảy chữ vành trong tám nghề mới làm khách hàng hứng thú được.
Thiên hạ nhìn vào ngân hàng đầu tư, đều coi mấy người tái cơ cấu sáp nhập và cổ phần hóa doanh nghiệp là máy đào vàng, không ngờ lại có ngoại hiệu như vậy, tôi nghe mà cười rũ rượi.
Lục Lệ Thành nhìn tôi cười nghiêng cười ngả, mắt lờ mờ thương xót, nhưng khi tôi quan sát kĩ thì chẳng thấy gì, chỉ thấy anh ta mỉm cười, thản nhiên. Tôi thắc mắc hỏi:
– Có phải anh vừa làm thịt thành công một khách hàng không? Hay anh có âm mưu nào khác? Hôm nay thấy anh đặc biệt nhân từ, tôi bồn chồn lắm.
Lục Lệ Thành đang uống trà, sém chút nữa thì phụt ra, ho sặc sụa mấy tiếng mới cau có nói:
– Cô có khuynh hướng thích bị ngược đãi hả? Nếu đấy thật sự là sở thích của cô, tôi sẵn sàng chiều lòng.
Tôi vội xua tay:
– Chớ, chớ! Thế này hay lắm! – Đắn đo một lát, tôi giả vờ thờ ơ hỏi điều khát khao muốn biết nhất – Alex ở Singapore mấy ngày?
Lục Lệ Thành cúi mặt uống hai ngụm trà:
– Hai ba ngày nữa là về thôi.
Tôi mừng rỡ hẳn lên, nhưng còn phải kìm nén bản thân, không dám lộ vẻ khoái chí quá, tránh để giấu đầu hở đuôi, vội vàng rót thêm trà cho anh ta:
– Anh uống trà đi, uống trà đi! Đây là trà hoa hồng, dịu lòng ngũ ngon, đỏ da thắm thịt.
Lục Lệ Thành uống hết chén trà, đứng lên cáo từ:
– Cô nghỉ đi, tôi về đây!
Tôi cũng đứng lên, hớn hở tiễn khách. Lục Lệ Thành ra đến cửa, nhận thấy vẻ tươi tỉnh của tôi thì hơi khựng lại. Tôi vội vã tự răn: Làm người không nên đắc ý quá.
Anh ta đứng ở cửa, lưỡng lự một lúc. Tôi chớp chớp mắt to, thắc mắc nhìn lại, cuối cùng anh ta cười chào:
– Cô nghỉ cho khỏe! – Và quay mình đi luôn.
Tôi vừa đóng cửa vừa gãi đầu. Có vấn đề rồi đây, có vấn đề! Lục Lệ Thành mà đã có vấn đề, thì tôi nên cẩn thận một chút.
Tôi quyết định tắm trước, xong xuống tầng mua vài thứ, cố gắng không ngủ ban ngày, bằng không sẽ càng khó điều chỉnh trạng thái lệch múi giờ.
Tôi ngâm mình trong bồn tắm, cảm thấy có điều bất thường, suy đi tính lại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng bàng hoàng hiểu ra. Ma Lạt Thang? Cô nàng này biết rõ tôi về Bắc Kinh, vậy mà tới giờ vẫn chưa thăm hỏi một câu. Còn tôi, lúc xuống sân bay, bảo với mẹ mình mọi việc bình an xong, định liên lạc với cô thì gặp ngay Lục Lệ Thành.
Cứ để người ướt đẫm, tôi nhón gót chạy ra tìm điện thoại, rồi lại phóng vút vào bồn tắm. Chuông reo rất lâu mới có giọng nói ngáy ngủ khẽ vang lên, “Alô!”
– Tôi đây!
Ma Lạt Thang mơ màng hỏi:
– Mạn Mạn? Bà ở đâu đấy? Không phải ở Mĩ sao?
Tôi nỗi giận, bất mãn tích tụ suốt một tháng nay cùng bùng nổ, liền mắng vô mặt phủ đầu luôn:
– Tôi mới rời xa hơn một tháng, bà đã không nhận ra là ai rồi ư? Thế này mà tôi bị người ta cướp tiền, sát hại, ném xác ra đồng hoang, thì có khi thi thể bốc mùi cũng chẳng ai nhớ nhung đến tôi, gọi điện cho tôi cả.
– Bà trẻ ơi bà trẻ, bà đừng giận, tôi…Chà, kể ra dài lắm, cuộc sống của tôi bây giờ cứ lộn tùng phèo hết lên, ngay cả hôm nay thứ mấy tôi còn không nhớ rõ đây. Quên rằng hôm nay bà về Bắc Kinh, thật sự là tôi sai. Tôi sai, tôi sai rồi, lần sau lãnh đạo đi tới đâu, điện thoại tiểu nhân sẽ theo tới đó. Đến tối tôi mời bà ăn cơm nhé!
Chẳng mấy khi Ma Lạt Thang mềm mỏng nhũn nhặn như thế, nhưng tôi không thèm cắn câu:
– Tốt nhất là bà nói cho ngọn ngành mạch lạc, bằng không, cho dù bà tự đem mình ra làm món, tôi chả thèm quan tâm.
Điện thoại sột soạt một hồi, áng chừng Ma Lạt Thang đang tìm gối để sửa chữa tư thế cho thoải mái, chuẩn bị kể lể. Tôi cũng chỉnh băng bông kê đầu lại vặn vòi nóng, nằm ườn cho thoải mái, nhắm mắt mơ màng.
– Mạn Mạn, tôi gặp hai người đàn ông. Một người tôi thích, còn một người thích tôi.
Quả nhiên là kể ra dài lắm! Tôi liền mở bừng mắt, thoăn thoắt vặn vòi nóng vào:
– Tiếp đi.
– Có gì tiếp được đây? Tình hình hiện thời chính là thế đấy! Theo bà thì hơn một tháng lăng nhăng có thể bói ra kết quả gì được?
– Người bà thích thì không thích bà?
– Không phải. Anh ta đối xử với tôi vô cùng, vô cùng, vô cùng tốt.
Ma Lạt Thang dùng từ “vô cùng” ba lần liền, suýt chút nữa thì khiến tôi chết vì rùng mình. Tôi không buồn chọc ghẹo tôi, thắc mắc hỏi:
– Chàng hữu tình thiếp hữu ý, trời khéo se duyên, có gì mà lăng nhăng? Với tài năng của bà, tống cổ một kẻ thích bà mà bà không thích chẳng phải là voệc nhỏ như con thỏ sao?
Mạt Lạt Thăng ấp úng:
– Cũng không phải hoàn toàn không thích, mà nên nói là bây giờ không thích nữa.
Quả nhiên rắc rối! Tôi bèn hỏi dò:
– Bà quen họ thế nào vậy?
Ma Lạt Thang cười khẽ:
– Một người là quen lúc đi xem mặt, người mà tôi kể với bà là ba tôi giới thiệu ấy. Lẽ ra tôi cũng chẳng ôm ấp hy vọng gì đâu. Đàn ông không phải không phải chịu áp lực tuổi tác như đàn bà, tử tế bình thường sao phải đi xem mặt? Chẳng ngờ người này không dị hợm chút nào, anh ta không nói gì, cũng không để buổi gặp mặt nguội lạnh, trang phục chỉnh tề, nhưng không chải chuốt đến mức người ta cảm giác là ái nam ái nữ, không nuôi móng dài, không vắt cổ chảy ra nước, không mưu toan để tôi thanh toán tiền, càng không hẹn tôi đi dạo công viên…
Một giọt mồ hôi tuột khỏi trán tôi rơi xuống bồn tắm:
– Chị ơi, tôi hiểu rồi, người chị gặp không phải hàng tuyển. Chị đi xem mặt, lại gặp hàng đại trà ngàn năm mới xuất hiện một lần.
Ma Lạt Thang cười vang:
– Đúng! Ấn tượng của bọn tôi về nhau cũng khá tốt. Đi xem mặt về được hai ngày, anh ấy hẹn tôi đi xem phim, trước khi xem phim, chúng tôi cùng ăn cơm tối, cảm giác rất dễ chịu. Tôi vỗn dĩ ác cảm với người ba tôi giới thiệu, nhưng người này thật sự rất tuyệt, tôi vạch lá tìm sâu cũng không bới ra được khuyết điểm nào, ngược lạ còn thích thú phong độ ứng biến tự nhiên của anh ta, vì vậy bắt đầu chính thức hẹn hò. Nếu như không có việc gì về sau, tôi nghĩ chúng tôi có thể ở bên nhau được.
– Ồ, về sau rồi sau?
– Về sau à? Chà, phải cảm ơn táo của bà.
– Táo của tôi?
– Tôi…việc này kể ra thật tình rất dài. Mạn Mạn ạ, trước giờ tôi vẫn đem lòng yêu một người. Tuy không dám so với tình yêu kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu của bà, nhưng cũng mùi mẫn chẳng kém gì phim giờ vàng đâu.
– Gì cơ? – Tôi bật dậy trong bồn, cảm giác toàn thân ớn lạnh, lại lập tức thả mình xuống – Chuyện từ bao giờ thế?
– Lâu rồi, lâu lắm rồi. Trước khi tôi quen bà.
– Không giống với tính cách bà. Như tính bà, nếu thích anh ta thì sẽ bô bô thổ lộ. Phải lòng anh ta, thì sẽ lao vào anh ta luôn.
– Vấn đề tôi hoàn toàn không biết anh ấy là ai, tôi chỉ nghe giọng thôi, bà bảo tôi thổ lộ với ai, lao vào lòng ai được?
– Ý bà là, bà yêu thầm giọng nói của một người, một người bà chưa bao giờ biết mặt mũi ra sao.
– Sai! Ý tôi là, tôi yêu thầm một người, tuy tôi chỉ mới nghe thấy giọng anh ấy.
Trái tim tôi như bị hàng trăm con khỉ nhỏ cấu xé. Ma Lạt Thang có khác, đến yêu thầm mà cũng kinh diễm như vậy, khiến tôi phải ngước mắt ngưỡng mộ*, lòng vừa buồn thương vừa yêu thương.
*Ngước mắt ngưỡng mộ: Nguyên văn: ngửa một góc 45 độ mà ngước nhìn. Đây là một thành ngữ hiện đại, khởi nguồn có liên quan đến nhà văn Quách Kinh Minh. Quách Kinh minh nhỏ người, khi chụp ảnh thì luôn hếch mặt một góc 45 độ so với ống kính, dáng điệu cao ngạo tự tin. Nhưng nhà văn Hàn Hàn lại đem ra chế giễu, rằng không phải cao ngạo mà là đang ngưỡng mộ ai đó. Thành ngữ liền được giới trẻ Trung Quốc dùng theo nghĩa “ngước mắt ngưỡng mộ”.
– Giọng anh ta thì liên quan gì đến táo của tôi?
– Hôm ấy bà dặn tôi đến lấy táo, nhưng vì vướng chút chuyện, mãi không đến lấy được.
– Hừ! Chút chuyện gì? Chuyện quấn quýt với chàng xem mặt hả? Nếu không phải tôi gửi lời nhắn nhắc nhở, chỉ e bà đã quên bẵng rồi.
Ma Lạt Thang cười khan, không chối:
– Dạo ấy hầu như tối nào bọn tôi cũng gặp nhau, nên chẳng được mấy lúc rảnh. Xong nghĩ lần nữa không lấy thì bà về mất, bà về thấy thế chẳng phải sẽ lột da tôi hay sao? Vừa may một hôm, anh ấy phải gặp khách hàng quan trọng, không có thời gian đến với tôi, tôi bèn bắt xe chạy thẳng đến nhà bà. Đó là một buổi tối sáng trăng….nhưng tưởng táo của bà giỏi lắm cũng chỉ một túi ni lông thôi, nào ngờ lại đến nửa thùng. Ồ, đúng rồi, bà lấy đâu ra nhiều táo thế?
Tôi đang chăm chú nghe mà cô dám bẻ lái câu chuyện.
– Đừng tào lao, kể tiếp đi!
– Đó là một buổi tối sáng trăng, trăng rất to, sáng vằng vặc, ngay ánh điện thành phố cũng không thể khiến trăng lu mờ. Khi xe đến dưới chân nhà bà, tôi trông thấy từ xa một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở sân trước. Bên cạnh anh ta là cột đèn giả cổ màu đen, thân cột đen tuyền chao chụp thủy tinh chạm hoa bốn góc. Ánh đèn man mác rải xuống mình anh ta, còn anh ta thì ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn treo cao trên vòm không đen thẳm, nét mặt êm đềm, rất êm đềm, tựa hồ thương tưởng người tình ở xa ngàn dặm. Ngay khán giả như tôi nhìn vào mà cũng thấy trái tim xao xuyến dịu êm.
Giọng Ma Lạt Thang êm ái, rất êm ái, tôi không dám giục cô tiếp tục kể, để cho cô êm ái, êm ái miêu tả.
– Một cô bé bán hoa thắt bím tóc dài đi ngang qua anh ta, hỏi rằng, “Chú có mua hoa không ạ?”. Anh ta cúi nhìn cô bé, khuôn mặt cũng vẫn êm đềm như nước, mua hết số hoa hồng cô bé đang bán. Bà không thấy vẻ mặt anh ta lúc cầm hoa, trong nét êm đềm bỗng rịn ra từng chút từng chút ưu sầu, cuối cùng ưu sầu ấy lại dìm lấy cả anh ta – Ma Lạt Thang thở dài thườn thượt – Nỗi ưu sầu trầm lặng như vậy, đặt bên cạnh hoa hồng đỏ thắm, thật khiến người nhìn phải tan nát lòng.
Xem ra Ma Lạt Thang xúc động sâu sắc trước cảnh tượng lúc ấy, giọng cô trầm thấp, pha lẫn đôi chút mơ màng bâng khuâng:
– Bấy giờ, trên đất còn đọng tuyết chưa tan, cột đèn chạm hoa màu đen tỏa ra ánh sáng mơ hồ dìu dịu, người nọ vận đồ đen, cầm bó hoa đỏ thắm đứng lẻ loi trong gió lạnh, khuôn mặt thấm đẫm nét buồn thương khiến người ta đứt từng khúc ruột. Cảnh tượng thật giống một bức tranh sơn dầu thời Phục Hưng. Tôi nhìn mà ngơ ngẩn cả người, thói hám giai lập tức tái phát, bèn hẩy luôn cho người lái xe taxi một tờ năm mươi đồng, cũng không tâm trí đâu đợi bác ta trả lại tiền thừa nữa.
Ma Lạt Thang kể rất biểu cảm, tôi nghe mà cũng miên man ai sầu. Tôi không nghĩ đến tranh sơn dầu, mà nghĩ đến vampire, ma cà rồng đẹp trai yêu cô gái người phàm, một mối tình tuyệt vọng, một bó hồng mãi chẳng thể gửi đi.
– Sao đó thì sao?
– Sau đó…tôi cũng không thể cứ đứng nhìn người ta chằm chằm như vậy. Vì thế tuy bước chân rề rà, tôi vẫn phải vào chung cư lấy táo của bà. Táo nhiều quá, tôi không xách nổi, đành bê trước ngực, lúc trở ra thì thấy người đàn ông đó sắp lên taxi. Tôi còn đang thầm rủa xả bà cái tội đẩy cho tôi cả đống táo thế này, nào ngờ người nọ trông thấy một cô gái khuân cái thùng, thì rất hào hiệp đứng tránh sang bên, ra hiệu cho tôi dùng xe trước. Khoảng khắc ấy, tôi nghĩ, ai mà là bạn gái của người này, thì đến tôi cũng phải ngưỡng mộ. Cần tài có tài, cần đức có đức.
Tôi cười giễu:
– Bà sắp chảy nước miếng rồi, sao còn không quyến rũ anh ta?
Ma Lạt Thang cười:
– Tôi rung động thật đấy, muốn giăng mẻ lưới lắm, nhưng lại nghĩ người mình đang hẹn hò cũng chẳng thua kém ai, mình không thể đứng núi này trông núi nọ, vì thế đành thôi.
Tôi gật đầu lia lịa, nghĩ lại, ơ không phải, Ma Lạt Thang không giăng câu người ta, thì hao hơi tổn sức kể lể về một người lạ cho tôi nghe làm gì!
– Đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa! Bà đã quyến rũ người ta bằng cách nào?
Ma Lạt Thang bật cười khan:
– Tôi rối rít “Cảm ơn”, anh ta chỉ mỉm cười trầm lặng. Sau đó, khi giúp tôi đóng cửa, anh ta buông một câu “Không có gì” thì đầu tôi bỗng chốc nổ ầm, không biết rốt cuộc mình đang ở đâu nữa. Xe đã lăn bánh, tôi đột nhiên thét lên, “Quay lại, quay lại!” Tài xế cũng cuống lên, thét trả, “Ở đây không quay đầu được”. Bây giờ ắt là tôi đã hóa điên rồi, nên mới dốc hết tiền trong túi cho bác ta, cầu xin, “Bác ơi, tôi trả thêm cho bác một ngàn nữa, cầu xin bác quay đầu. Tài xế taxi chắc cũng phác hoảng vì tôi, bèn nghiến răng, “Được. cô ngồi cho vững!” và ngoặt một vòng rộng, bấm còi lao vun vút trở lại trước khu nhà. Bấy giờ anh kia đã ngồi vào xe, xe cũng bắt đầu lăn bánh. Tôi lập tức lao đến đầu xe, dang hai tay ngăn nó lại. Tài xế xe đạp phanh gấp, may mà xe vừa chuyển động, tốc độ còn chậm, nhưng tôi vẫn bị húc ngã soài ra đất. Tài xế tức quá ngoặc mồm chửi bới, nhưng anh kia thì lập tức chui ra khỏi xe, chạy tới vực tôi dậy, “Có bị thương không?”
Ma Lạt Thang ngừng lời, tựa hồ đợi tôi bình phẩm, nhưng tôi không nói câu nào, đờ người một lát mới lẩm bẩm:
– Cách gạ gẫm này thật quá hung hãn!
Ma Lạt Thang nói chậm hẳn, trầm hẳn:
– Mạn Mạn, đấy là người tôi đã yêu thầm nhiều năm nay. Mẹ không bao giờ chịu nói cho tôi biết anh ấy là ai, nhưng tôi luôn biết. Bất kể bao nhiêu năm trôi đi, cho dù tôi không rõ mặt anh, không rõ tên anh, chỉ cần nghe giọng nói ấy là tôi sẽ nhận ra anh ngay. Vì thế tôi mới khóc xin tài xế quay lại. Tôi thật sự sợ rằng để tuột mất lần này, thì không sao tìm được anh nữa giữa biển người mênh mang. Giá đừng bao giờ cho tôi gặp lại anh ấy thì đi một nhẽ, tôi có thể mãi mãi coi đó như giấc mộng, anh ấy là người trong mộng của tôi, nhưng bây giờ tôi trông thấy anh ấy bằng xương bằng thịt, lại còn tuyệt vời hơn so với tưởng tượng, làm sao tôi có thể đi tiếp quãng đời này mà coi như chưa từng có gì xảy ra chứ?
Tôi ngồi thừ trong bồn tắm, nước đã nguội ngắt tự bao giờ mà tôi không nhận thấy. Chắc Ma Lạt Thang cũng đoán trước được phản ứng này nên giữ im lặng để tôi từ từ thấm nhuần. Mãi một lúc sau, tôi vẫn không biết nên nói thế nào cho phù hợp, đây là…Thứ lỗi cho tôi, từ vựng của tôi nghèo nàn quá!
Câm nín hồi lâu, cuối cùng mới bật được một câu hỏi:
– Vậy là bà trả cho lái xe một nghìn đồng?
Ma Lạt Thang im lặng trong tích tắc, rồi gầm lên điên tiết:
– Tô Mạn! Bà quá đáng thật!
Tôi vỗ vỗ ngực, yên tâm rồi, vẫn là Ma Lạt Thang của tôi. Con người lệ tuôn, thất thần cuống quýt, hoảng loạn gào thét kia khiến tôi cảm thấy bất an và xa lạ.
Bình tâm lại rồi, bắt đầu biết lạnh, tôi bèn “á” một tiếng thảm thiết, đứng bật dậy trong bồn tắm.
– Sao thế? Sao thế?
– Không sao, nghe bà kể chuyện nhập tâm quá nên nước tắm đã lạnh gần đóng băng mà không cảm nhận được.
Ma Lạt Thang cười hài lòng. Tôi rùng mình:
– Tôi phải tắm tráng cái đã, tối gặp.
Dưới vòi hoa sen, tôi nhắm mắt mặc cho nước táp vào mặt. Câu chuyện của Ma Lạt Thang úp mở nửa vời, còn quá nhiều điểm chưa nói rõ. Chẳng hạn, lần đầu cô gặp anh kia thế nào? Sao chỉ thấy tiếng mà không thấy hình? Còn nữa, không phải mẹ cô thường ép cô đi xem mặt đấy ư? Đã biết con gái có ý trung nhân, cớ gì khăng khăng giấu diếm thân phận người ấy? Nếu bảo là kẻ xấu thì tạm hiểu được, nhưng căn cứ vào những miêu tả sơ lược của Ma Lạt Thang cũng đủ nhận ra người này không chỉ không xấu, mà còn là một người cực kỳ tốt. Vì thế tôi thực sự thắc mắc. Nhưng chúng tôi đây, chẳng ai còn là sẻ non ra ràng, đằng sau cặp mắt đã qua thời tuổi trẻ đều ẩn chứa rất nhiều câu chuyện, người ta đến tuổi này rồi, có ai không mang những bí mật không muốn tiết lộ? Tôi còn không kể cho Ma Lạt Thang biết bố tôi từng mắc bệnh ung thư nữa là. Cách đây hơn bốn năm, đúng lúc tôi bắt đầu trò chuyện với cô, người ta đã chuẩn đoán bố tôi mắc bệnh ung thư, phải cắt bỏ một nửa dạ dày. Từ bấy trở đi, tôi mới biết mình không thể sống tùy tiện quá, những thứ tưởng rằng đương nhiên có được lại mất đi rất dễ dàng, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến tôi không dám cự tuyệt những cuộc xem mặt mà gia đình sắp xếp.
Tôi luôn cảm thấy những ngày tháng ấy là ác mộng, vì thế xưa nay không kể chuyện bệnh tật của bố với bất cứ ai, cũng không muốn để ai nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông thương hại.
Tắm xong, còn chưa kịp lau khô tóc, tôi đã gọi điện cho Mạt Lạt Thang:
– Tôi đây cưng! Tôi vui lắm, như bà đã nói, không phải ai cũng có cơ hội tái ngộ người mình yêu thầm. Tối hôm nay tôi mời bà ăn cơm, chúc mừng vì mệnh đào hoa của bà bắt đầu nở.
Ma Lạt Thang cười khanh khách:
– Nhưng tôi cũng gặp rắc rồi. Cái mệnh đào hoa này, lúc thì không chịu nở, lúc thì nở liền hai bông. Người tôi thích thì ba mẹ không thích, người ba mẹ thích thì tôi không hẳn là thích. Ôi, thật phiền phức!
Chỉ tiếng thở dài của Ma Lạt Thang cũng toát ra hạnh phúc vô biên, hiển nhiên không coi rắc rối vừa kể vào đâu cả, có lẽ đây chỉ là chút tình thú điểm xuyết vào chặng đường tình yêu của cô và chàng hoàng tử sơn dầu nọ.
– Khi nào có thể gặp nhân vật trong tranh bước ra đó?
Ma Lạt Thang cười hỏi:
– Còn chàng hoàng tử núi băng của bà thì sao? Có muốn chị đây giúp một tay không?
– Một tay ấy là định nâng hay định dìm?
Ma Lạt Thang hừ mũi:
– Đã không tiếp nhận lòng tốt của người ta, vậy thì tự mình mau mau thu xếp đi, để rồi bốn chúng ta cùng đi ăn cơm.
Tôi nhìn bóng mình mờ mịt hơi nước trong gương, chậm rãi nói:
– Được, đến lúc đó tôi sẽ dặn anh ấy chuẩn bị sẵn sâm banh.
Ma Lạt Thang cười nói :
– Vậy thì động chân đông tay nhanh lên!
– Nhanh nữa cũng không theo kịp bà. À, bà chưa cho biết đoạn sau. Xe anh ta húc vào bà xong rồi sao nữa? – Tôi vừa lau tóc vừa hỏi.
Ma Lạt Thang cười một lúc lâu mới êm ái nói:
– Tôi với anh ấy, có thể coi như gặp lần thứ hai thì trúng tiếng sét ái tình. Anh đỡ tôi dậy, phát hiện ra một tay tôi không cử động được nữa, bèn đưa tôi đi bệnh vện. Bấy giờ tôi kích động đến nỗi không nói nên lời, bàn tay kia bám chặt lấy cánh tay anh, chỉ sợ chớp mắt là tôi sẽ biến mất. Anh cứ dỗ dành, “Đừng sợ”, nồi nạy tay tôi ra. Sau đó đến bệnh viện, làm thủ tục khám, tôi đưa ví tiền cho anh, nói rõ ràng chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng ở trong, phiền anh điền phiếu, nộp tiền giúp tôi. Anh chằm chằm nhìn chứng minh thư của tôi một lúc rồi nhẹ nhàng nói, “Tên cô nghe mê tai quá!”
Khi nói câu ấy, nhất định là Ma Lạt Thang đã bắt chước giọng điệu của người nọ, nên nghe triền miên vời vợi. Tôi đợi lâu lắc, điện thoại vẫn không mảy may động tĩnh.
– Sau đó sao?
– Sao đó? – Ma Lạt Thang hơi ngơ ngác, như thể vẫn chìm đắm trong cuộc gặp gỡ hôm nào – Sau đó anh đưa tôi về nhà, tôi thổ lộ rằng tôi thích anh, anh sửng sốt, nhưng không cự tuyệt ngay, ngược lại hôm sau còn đến thăm tôi, chúng tôi bắt đầu hẹn hò thắm thiết.
Ma Lạt Thang ngọt ngào nói:
– Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn ghét cái tên của mình, nhưng bây giờ tôi cảm thấy tên mình thật sự rất dễ nghe. Liên Sương! Liên Sương! Hôm nào anh cũng gọi tôi như thế.
Tôi sởn gai ốc. Rùng mình quá!
– Cánh tay bà sao rồi? Không vấn đề gì chứ?
– Không sao! Trật khớp thôi. Bấy giờ đau gớm đau ghê, nắn lại là ổn. Nhưng rất xin lỗi bà, bấy giờ mọi việc cứ rối tung rối bét, lão tài xế kia thấy tôi bị húc phải, chắc sợ rầy rà nên lái xe chạy thẳng, vì thế táo của bà để quên hết trên xe.
Tôi cười:
– Không sao, không sao, nó đã hoàn thành sứ mệnh bí hiểm của mình rồi.
Chúng tôi lại tỉ tê những chuyện tôi mắt thấy tai nghe ở Mỹ, rồi hẹn buổi tối đi ăn cơm sẽ nói rõ hơn.
Buổi tối, tôi chưa kịp đi ăn với Ma Lạt Thang thì mẹ triệu tôi về nhà. Tôi bèn gọi cho Ma Lạt Thang hủy hẹn, cô cũng đã quen, vì biết trước nay tôi đối với bố mẹ “hễ gọi là có”, nên cũng chẳng buồn cằn nhằn, chỉ dặn tôi phải mời cô ăn bù thêm bữa nữa.
Trông thấy tôi, mẹ liền lộ vẻ ai oán:
– Về tới Bắc Kinh, gọi điện thoại xong là biệt dạng, mặc bố mẹ ở nhà bốn mắt nhìn nhau. Nuôi được đứa con gái để làm gì? Chẳng may bố mẹ làm sao thì một người quan tâm cũng không có.
Dù không phải lần đầu mẹ trách móc kiểu này nhưng tôi vẫn thấy ăn năn. Tôi giúp mẹ rửa rau, định bụng sau bữa tối sẽ cùng xem vô tuyến với bố mẹ, nào ngờ mẹ vừa buông bát vừa hấp tấp nói:
– Mẹ phải đi tập múa đây! Nếu không tại hôm nay Mạn Mạn về nhà, bố mẹ đã ăn xong cơm từ lâu rồi.
Dứt lời bà cầm cái quạt và dải lụa đỏ bươn bả đi mất hút. Bố thong thả nói:
– Gần đây mẹ con ham múa ương ca* lắm.
*Ương ca: Một hình thức văn nghệ tập thể của dân tộc Hán, gồm múa, hát, kịch, bắt nguồn từ tập tục múa hát trong lễ hội cúng thần Lúa.
Thế thôi, tôi bầu bạn với bố vậy. Tôi thu dọn bát đũa, lau sạch sẽ bàn bếp rồi trở ra, thấy bố từ trên gác đi xuống, hai tay bắt sau lưng, trong tay là cái ấm từ sa:
– Bố hẹn người ta đánh cờ, con tự chơi đi. Thanh niên phải chịu khó giao lưu bạn bè, đừng ngồi mốc ở nhà.
Tôi ngồi trên xô pha, thừ người nhìn bức tường phòng khách, bắt đầu xem vô tuyến một mình. Tóm lại ai mới phải trông cái nhà trống tênh đây? Tôi bây giờ, đến một người để bốn mắt nhìn nhau cũng không có, chi có mỗi cái vô tuyến cũ.
Đài Tử Xuyên phát lại Võ lâm ngoại truyện, lão bản nương nới với Tiểu Bạch, “Ngươi thuộc phái thực lực!” Tiểu Bạch phản đối, “Xúc phạm ta à? Ta thuộc phái thần tượng!” Đã xem hai lần mà tôi vẫn cười ngất ngư, nhưng cười mãi lại cảm thấy khô cả họng, mắt thì cay xè.
Điện thoại vẫn đặt trong tầm tay với nhưng không hề reo, hộp thư cũng không thấy nhắn nhủ gì, ở Singapore chắc là anh bận lắm. Chắc chắn thế!