Thứ Hai đi làm, tôi vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì của Tống Dực, đi hỏi Karen, cô cũng lộ vẻ khó hiểu, nói mình không hề hay biết, từ khi rời Bắc Kinh đến giờ Tống Dực chưa liên lạc về lần nào, thậm chí cả việc đi Singapore cũng không thông báo với cô.
Cuối cùng không kiềm chế được nữa, tôi đành kiếm cớ đi gặp Lục Lệ Thành, cầm theo một chồng tài liệu không cần kíp lắm đến xin chữ ký anh ta. Lục Lệ Thành ký hết mà không thắc mắc gì, tôi bèn vòng vo ướm hỏi:
– Cứ phải làm phiền anh ký duyệt, thật ngại quá ! Không biết bao giờ Alex mới về, lần trước anh nói là hai ba ngày nữa, giờ đã ba ngày rồi.
– Cứ phải làm phiền anh ký duyệt, thật ngại quá ! Không biết bao giờ Alex mới về, lần trước anh nói là hai ba ngày nữa, giờ đã ba ngày rồi.
Lục Lệ Thành ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt bình thản :
– Cô rất quan tâm đến việc lúc nào anh ta trở về ư ?
– Không không ! – Tôi vặn vẹo đôi tay giấu sau lưng – Tôi tiện miệng hỏi thế thôi, mọi người đều có công có việc đợi anh ấy về giải quyết.
Lục Lệ Thành trầm ngâm nhìn tôi, trong mắt lững lờ rất nhiều xúc cảm mà tôi không lí giải được. Trước ánh mắt ấy, tôi thấy mình biến thành trong suốt, tựa hồ mọi bí mật nơi trái tim đều bị anh ta thấu suốt cả rồi. Tôi bắt đầu bứt rứt, vội vàng ôm tập tài liệu :
– Anh làm việc đi ạ, tôi về phòng.
Tay đã đặt vào nắm cửa, thì nghe giọng Lục Lệ Thành vang lên đằng sau :
– Chắc một hai hôm nữa là về.
Tôi chững bước, rồi vội vàng rời khỏi văn phòng anh ta. Một hai hôm nữa, tức là hôm nay hay ngày mai ? Tôi nhắn tin cho Tống Dực, xin anh hãy liên lạc với tôi ngay khi về tới Bắc Kinh, tôi rất lo cho anh. Tôi mong rằng xuống máy bay rồi, mở điện thoại là anh nhận được tin nhắn của tôi luôn. Ngày trôi đi trong nôn nao thấp thỏm, mỗi giây chờ đợi dài như thể cả năm.
Chiều thứ ba, Ma Lạt Thang gọi điện cho tôi, giọng ngọt như đường phèn:
– Mạn Mạn, tối nay ra ăn cơm nhé! Tôi muốn bà gặp anh ấy.
Tôi nén nỗi sầu khổ xuống, gắng sức chia sẻ niềm hạnh phúc với bạn, “Được.”
Ma Lạt Thang tỉ mỉ dặn tôi địa điểm và thời gian gặp mặt, còn cố ý nhắc rằng đây là một nơi sang trọng, yêu cầu tôi phải thay trang phục khi đi làm về. Tôi biết lần này Ma Lạt Thang hết sức nghiêm túc và hồi hộp, bèn cười trêu cô:
– Ngộ nhỡ anh ta không ưa tôi thì sao? Hai người, bà chọn ai?
Ma Lạt Thang ngang bướng :
– Không đâu, nhất định anh ấy sẽ quý bà.
– Tôi nói ngộ nhỡ cơ mà! Bà nên biết hai người tốt bụng chưa chắc đã hợp nhau.
Ma Lạt Thang trầm ngâm một lúc mới nói :
– Không đâu. Hai người chắc chắn sẽ hợp nhau. Bà là chị em của tôi, chúng ta từng nguyện làm bạn bè mãi mãi. Tôi yêu anh ấy suốt đời suốt kiếp, vì thế, nhất định hai người sẽ hợp nhau thôi.
Giọng cô căng lên như dây đàn sắp đứt. Quả thật, yêu vào là mất tỉnh táo! Thông minh phóng khoáng như Ma Lạt Thang mà cũng không phải ngoại lệ. Tôi không dám trêu chọc cô nữa, bèn trịnh trọng hứa :
– Đừng lo, tôi và anh ta sẽ hợp nhau, vì ít nhất chúng tôi vẫn còn một điểm chung rất lớn, đó là đều yêu bà, đều muốn bà vui vẻ.
Tôi chọn bộ trang phục đắt tiền nhất. Bộ này mua trước lúc rời Mỹ, vốn định mặc cho Tống Dực xem, bây giờ đành để Ma Lạt Thang hưởng lợi trước vậy. Vải là tơ tằm màu tử la lan, thân ôm, phần eo thắt hờ, vạt rủ tự nhiên, cổ áo xẻ hơi thấp viền một dải hoa nhỏ màu tím kiểu chạm rỗng đồng màu, phủ trên bờ vai ngà lờ mờ ẩn hiện. Phối thêm chuỗi vòng và khuyên tai ngọc trai, người trong gương kể cũng da trắng như tuyết, răng trắng bóng mắt long lanh.
Ngẫm nghĩ một lát, tôi lại lấy chiếc vòng ngọc bích đeo vào cổ tay. Tuy không hài hòa với những món trang sức còn lại, nhưng chiếc vòng này có ý nghĩa đặc biệt, tôi hy vọng nó sẽ làm chứng cho thời khắc đặc biệt tối nay.
Tôi cố ý chọn màu son tươi tắn một chút, cốt nhấn chìm thật sâu nỗi bất an trong lòng, muốn dùng nụ cười và vẻ ngoài rực rỡ để chia sẻ với Ma Lạt Thang khoảnh khắc quan trọng nhất đời cô.
Sàn nhà lát gỗ, đèn chùm pha lê, đàn ông trang phục bảnh bao, phụ nữ mặc áo xiêm ngan ngát.
Trong ánh đèn huyền ảo, tôi đi xuyên qua những dãy bàn đã có khách ngồi, như một người sắp đến tham dự hôn lễ của chị mình, tim đang đập xốn xang mong đợi.
Từ xa tôi đã trông thấy Ma Lạt Thang, mà giờ có lẽ nên gọi là Hứa Liên Sương. Cô mặc xường xám ngắn bằng lụa thêu Tô Châu đính đầy pha lê trang trí, trông cổ điển tao nhã mà vẫn không kém phần thời thượng, ở cổ tay, thay vì pha lê thì đeo chiếc vòng ngọc bích giống hệt của tôi. Tôi thấy lòng mình ấm áp.
Cô đang nghiêng đầu cười, tay lơ đãng lùa qua tóc, chất ngọc ánh vào khuôn mặt tươi thắm như hoa và niềm hạnh phúc sóng sánh trong đôi mắt.
Người đàn ông nọ ngồi quay lưng về phía tôi, vẫn chưa nhìn rõ mặt mũi ra sao. Nhưng tôi quyết định ngay lập tức rằng sẽ quý mến, chỉ vì anh đã đem lại nụ cười rạng rỡ cho Ma Lạt Thang. Bất kỳ một người đàn ông nào có thể khiến phụ nữ tươi tắn thế này đều đáng được trân trọng.
Trông thấy tôi, Ma Lạt Thang hoan hỉ đứng bật dậy, nửa thẹn thùng, nửa mừng vui. Tôi mỉm cười rảo chân tiến đến, người đàn ông cũng đứng lên, mỉm cười ngoái đầu. Tôi và anh ta cùng lúc khựng lại :
– Tống Dực! Đây là Tô Mạn, bạn thân của em, không phải chị em nhưng còn thân hơn chị em. Tô Mạn đây là Tống Dực.
Mắt tôi tối sầm, đầu gối bủn rủn, người lảo đảo muốn khuỵu xuống đất. Tống Dực vội đỡ lấy tôi, phục vụ mau chóng kéo ghế cho tôi ngồi. Tôi cảm thấy trời đất xoay chuyển, đèn treo trần nhà thoạt bật thoạt tắt trước mắt, nhấp nháy liên hồi đến nỗi cảnh vật cứ trắng nhòa đi, không nhìn rõ gì nữa.
– Mạn Mạn, Mạn Mạn, đừng làm tôi sợ! Bà làm sao thế? Bà làm sao…mau, mau gọi taxi, chúng ta đi bệnh viện…
Ma Lạt Thang túm chặt tay tôi, chiếc vòng ở cổ tay cô ta thi thoảng va vào chiếc vòng của tôi, kêu lanh ca lanh canh.
“Cặp vòng ngọc bích này, mỗi người giữ một chiếc, phải đeo mãi cho đến khi già, rồi truyền lại cho con gái chúng ta để chúng tiếp tục đeo.”
“Nếu tôi sinh con trai thì sao?”. Tôi cố ý hỏi kháy.
“Thì coi như vật đính ước, đưa cả hai chiếc cho con gái đeo.”
“Nếu con bà cũng là con trai thì sao ?”
“Thì bảo hai nàng dâu kết làm chị em. Chúng mà dám lơ nhau thì đừng hòng đặt chân vào cửa nhà chúng ta.”
Tôi cười vang, “Liệu hồn con dâu lại mắng chúng ta là mẹ chồng đáo để.”
…
Cảnh cô tặng tôi chiếc vòng vẫn hiển hiện trước mắt. Tôi là con một, Ma Lạt Thang cũng là con một. Trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn này, cô không chỉ là bạn bè mà còn là người trong nhà như bố mẹ tôi vậy. Chúng tôi cùng cười vui, cùng đau khổ, cùng nức nở, cùng trưởng thành.
Bốn giờ rưỡi sáng, nếu gặp ác mộng, tôi cứ việc gọi điện cho cô, cô sẽ bầu bạn với tôi qua đường dây đến khi sáng bạch. Nhiều giọt nước mắt tôi không dám để rơi trước mặt bố mẹ, nhưng có thể để chảy trước mặt cô, và cô sẽ im lặng đưa khăn giấy cho tôi. Ở ga tàu điện ngầm, tôi bị một ả chua ngoa xô ngã ra đất, thấy ả tóc đỏ, môi xỏ khuyên bạc, đôi mắt khiêu khích, tôi giận lắm mà không dám tỏ thái độ, chính cô không nói một lời, đã tung giày cao gót chín phân đạp thẳng vào ả rồi kéo tôi bỏ chạy.
Trên đời này, người sẵn sàng xả thân vì người khác đã gần như tuyệt chủng, nhưng tôi biết, những việc Ma Lạt Thang có thể làm vì tôi không chỉ là xả thân…
Hơn bốn năm rồi, từng li từng tí ấy tích góp lại, tôi không thể tưởng tượng một Bắc Kinh mà thiếu vắng cô.
Tôi trở tay nắm tay Ma Lạt Thang :
– Tôi không sao, không cần đi bệnh viện, chắc tại buổi trưa không ăn cơm nên hạ đường huyết thôi.
Phục vụ sắp đi gọi taxi, nghe vậy liền nói:
– Để tôi lấy một ly nước cam.
Ma Lạt Thang thở phù một hơi:
– Bà làm tôi sợ chết khiếp! Tự nhiên mặt trắng bệnh như tờ giấy.
Tôi mỉm cười với cô. Ma Lạt Thang cười méo xệch, đưa mắt liếc về người còn lại:
– Thế… thế này cũng coi như hai người đã làm quen xong rồi nhỉ?
Tôi cười:
– Quen từ trước mà.
Ma Lạt Thang ngỡ ngàng, tôi nhanh nhảu cắt nghĩa:
– Tống Dực chưa nói cho bà biết anh ấy làm ở MG sao? Cấp trên của tôi đấy! Bây giờ tôi có thể nương bóng quan lớn rồi.
– MG? – Ma Lạt Thang ngẩn người, nụ cười thoáng nét chua chát – Không phải là xem mặt, đem xe cộ nhà cửa công việc lương bổng ra nói tông tốc làm gì? Tôi không quan tâm đến những thứ đó.
Tôi gật đầu, lòng hoang mang, miệng cứ nói lung tung, cốt sao cho không khí đừng tẻ ngắt:
– Đúng đấy! Khi tôi đi xem mặt, còn có anh hỏi, “Bố mẹ em một tháng thu nhập bao nhiêu, mua bảo hiểm y tế chưa?”
Ma Lạt Thang mỉm cười lắc đầu :
– Thật trùng hợp quá! Tống Dực, anh có làm gì mếch lòng Mạn Mạn nhà em không thế?
Tống Dực không lên tiếng, cũng không rõ biểu lộ bằng cách nào, mà Ma Lạt Thang khẽ nhếch mép, tủm tỉm liếc anh:
– Thế còn tạm được.
Tôi không dám đưa mắt về phía Tống Dực, sợ nhìn thấy anh thì sẽ suy sụp thêm lần nữa, nên đành tập trung hết điểm nhìn vào Ma Lạt Thang, chăm chú ngắm “khóe cười tươi tắn, ánh mắt lung linh, muôn vẻ phong tình, dành cho chàng cả*” của cô.
*Khóe cười tươi tắn, ánh mắt lung linh, muôn vẻ phong tình, dành cho chàng cả: Chữ dùng trong Kinh Thi.
Tôi đứng dậy:
– Tôi vào buồng vệ sinh một lát.
– Cần tôi đi cùng bà không?
– Không, không, tôi tự đi được.
Tôi vội vàng thoát khỏi Ma Lạt Thang, rảo bước thật nhanh, đợi xa hẳn tầm mắt họ mới cắm cổ chạy.
Vì sao, vì sao vậy? Lẽ nào những vòng ôm, lời nói, cùng tiếng cười ấy đều là giả dối? Tôi đi Mỹ có một tháng, mà cảm giác như vừa hoàn tất một chuyến du hành vũ trụ dài tới ba mươi năm, với khung thời gian khác hẳn bọn họ. Và khi trở về, tất cả đã vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, riêng tôi cứ lần nữa ở quá vãng một mình.
Một bàn tay nắm lấy tôi, mạnh mẽ vững vàng, “Cô định ăn vận thế này mà chạy ra gió lạnh hay sao? Áo khoác của cô đâu?” và kéo luôn tôi vào lòng. Bấy giờ tôi mới phát hiện ra mắt mình đã giàn giụa, không nhìn rõ cả người trước mắt nữa, bèn hấp tấp chùi nước mắt:
– Tôi muốn vào nhà vệ sinh, chỉ muốn vào nhà vệ sinh thôi.
Người đối diện rõ dần lên, thì ra là Lục Lệ Thành. Tôi đang đứng trước cửa khách sạn, khách đi vào đều nhìn tôi, bị anh ta lừ mắt nhìn trả, vội vàng ngó lảng đi.
Lục Lệ Thành dìu tôi rẽ sang hướng khác, qua một hành lang ngắn, vào một hành lang dài, ở đây không có ai cả, chỉ có tôi và anh ta. Anh ta đẩy mở một cánh cửa, bên trong có xô pha, bàn, gương. Một người vận đồng phục trắng lễ phép tiến đến, Lục Lệ Thành dúi tờ tiền vào tay anh ta:
– Ở đây không cần cậu.
Người phục vụ lập tức tránh đi. Lục Lệ Thành đỡ tôi ngồi xuống xô pha.
– Đây là buồng vệ sinh riêng, tất cả đều thoải mái, muốn thì cứ khóc to, chỗ này cách âm rất tốt.
Tôi im lìm bưng lấy mặt, nước mắt theo kẽ tay trào ra như suối. Tôi những tưởng nỗi đau của bảy năm trước đã là lớn nhất đời mình. Bây giờ mới biết, tuy tôi từng khóc lóc trong mộng đến nỗi choàng tỉnh, nhưng chưa bao giờ thật sự ngã đau. Dạo ấy tôi như người đứng dưới đáy vực, khát khao trèo đến miệng vực nhưng không trèo được nên buồn. Còn bây giờ, tôi gian nan nhích từng tấc một tới miệng vực, lên được chỗ đứng vẫn mơ ước bấy lâu nay, không ngờ đúng lúc tôi hân hoan nhất, thì chỉ một tích tắc quay lưng đã bị người ta xô nhào xuống vực, tan xương nát thịt cũng chỉ đau đến thế này là cùng thôi.
Tôi khóc rất lâu, nỗi đau vẫn không hề nguôi ngoai, đầu óc mê man rối loạn: Vì sao? Vì sao? Lại bất ngờ bừng tỉnh, không thể khóc mãi thế này được. Tôi lao bổ đến bệ rửa tay, thấy mình son phấn nhòe nhoẹt, hai mắt sưng mọng, tôi vội rửa mặt, lại lấy nước lạnh vã liên tục lên mắt, nhưng dấu khóc trông vẫn rất rõ.
Lục Lệ Thành ngồi trên xô pha lẳng lặng hút thuốc, thấy tôi thẳng tay hành hạ cái mặt, không kìm được bèn nói:
– Nếu cô không muốn bị người ta phát hiện thì cách tốt nhất là mau trở về nhà, ngủ một giấc, sáng mai tự khắc sẽ khỏi thôi.
Tôi chẳng nói chẳng rằng, tập trung luyện cười với gương. Mỉm cười, đúng, mỉm cười thế này đây! Có gì là ghê gớm đâu, thời này ếch ba chân khó kiếm, chứ đàn ông hai chân nhan nhản khắp nơi. Dưới vòm trời này, ở đâu chẳng có cỏ thơm. Trong vòng ba bước thể nào chẳng có một nhành cỏ lan chi.
Tống Dực…
Ngực bỗng đau nhói, lệ nóng lại ào ạt tuôn, tôi nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Tô Mạn, hãy quên hết tất cả đi, chỉ cần nhớ một điều rằng, hôm nay là ngày vui của người quan trọng nhất với mày!
Tôi ưỡn thẳng người lên, mang theo nụ cười bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong đại sảnh, đèn đang đỏ, rượu đang xanh, nhân gian vẫn muôn tía nghìn hồng, mà lòng tôi đã hoang lương muôn kiếp. Tôi vừa bước đến cuối hành lang thì Ma Lạt Thang ập tới, túm lấy tôi:
– Bà đi đâu thế? Định làm tôi sợ chết khiếp ư? Tôi tưởng bà lại ngất xỉu ở chỗ nào rồi.
– Vào nhà vệ sinh thôi mà.
Ma Lạt Thang trừng trừng nhìn tôi :
– Bà nói dối, tầng này chỉ có cả thảy hai nhà vệ sinh, tôi đã tìm từng nhà một – Mắt cô ánh lên sợ hãi và hoảng loạn – Tô Mạn, bà đừng đóng kịch với tôi, thời tôi chơi đóng kịch bà còn ngồi nghịch cát cơ. Nói cho tôi biết, Tống Dực có phải anh ta không?
Ma Lạt Thang tưởng rằng cô rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đang nắm tay tôi lại cứ run run.
– Anh ta cái gì? Anh ta nào? – Tôi cười hỏi, nhưng trái tim trĩu xuống giá buốt. Trong hai chúng tôi, ít nhất phải có một người hạnh phúc.
– Ngọn núi băng của bà ấy! Có phải Tống Dực không? Bà vào MG có phải vì anh ấy không?
Tôi vẫn gắng cười nhưng nụ cười sượng như mặt nạ:
– Bà thần kinh à! Người tôi thích là một người khác.
– Vậy bà giải thích thế nào về phản ứng hôm nay, rồi vì sao bà trốn đi để khóc ?
– Tôi… tôi…
Tôi biết giải thích thế nào đây? Tôi và Ma Lạt Thang, một người gắng sức mỉm cười, một người tựa như bình tĩnh, nhưng thân mình đều run bần bật.
– Xin lỗi làm phiền! – Lục Lệ Thành xuất hiện sau lưng, đặt một tay lên vai tôi, mỉm cười nói với Ma Lạt Thang – Cô Hứa, tôi nghĩ là tôi có thể giải thích dùm ban nãy Tô Mạn ở đâu. Vì tôi thường xuyên mời khách ăn cơm trong nhà hàng này, nên có buồng vệ sinh dùng riêng. Vừa rồi cô ấy ở buồng vệ sinh của tôi.
– Lệ Thành? – Ma Lạt Thang thoắt đỏ mặt, hơi bối rối – Anh…anh Lục, anh cũng ở đây?
Lục Lệ Thành cười nói :
– Còn vì sao cô ấy khóc, tôi nghĩ chắc cô Hứa cũng đoán được nguyên nhân. Nhưng mà, bây giờ trời quang mây tạnh cả rồi.
Ma Lạt Thang lúng túng đến nỗi không dám nhìn tôi, hai tai cũng đỏ tía lên. Lục Lệ Thành mỉm cười cúi xuống, ghé tai tôi nói:
– Có cần anh đưa em lại đó không?
Như vớ được cọng rơm cứu sinh, tôi bèn gật đầu. Lục Lệ Thành chìa tay phải cho tôi khoác và mỉm cười với Ma Lạt Thang: “Mời cô!”. Ma Lạt Thang nhìn hết tôi đến anh ta, cắn môi rồi u uẩn nói:
– Anh Lục thật khiến người ta bất ngờ.
Lục Lệ Thành cười nụ:
– Cuộc đời luôn có rất nhiều bất ngờ.
Ma Lạt Thang đi trước dẫn đường, đến bên bàn đúng lúc Tống Dực cũng vừa quay trở lại, trông thấy cô liền hỏi:
– Tìm thấy cô ấy không?
Ma Lạt Thang trỏ ra sau lưng, bấy giờ Tống Dực mới trông thấy chúng tôi, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên. Lục Lệ Thành mỉm cười tiến đến bắt tay anh:
– Ở đằng kia tôi còn bạn chờ, tạm giao Tô Mạn cho hai vị chăm sóc, lát nữa tôi sẽ quay lại.
Tống Dực nhìn tôi, không nói không rằng. Ma Lạt Thang trêu:
– Được rồi! Chúng tôi sẽ chăm cô ấy, ít ra cũng không để cô ấy hóa thành suối lệ, chúng tôi chỉ không yên tâm về phần anh thôi.
Lục Lệ Thành mỉm cười, kéo ghế cho tôi ngồi, đặt tay lên vai tôi rồi cúi xuống ghé tai hỏi nhỏ:
– Cô ở một mình được chứ ?
Tôi gật đầu. Anh ta đứng thẳng người lên, chào Tống Dực rồi quay mình đi.
Thấy khách đã về đủ, phục vụ lập tức dọn món. Chúng tôi bắt đầu ăn, mỗi người nặng một tâm sự. Khi đã bình tâm sau những suy đoán, Ma Lạt Thang cắn môi hỏi tôi:
– Lục Lệ Thành… có phải anh ta không?
Tôi đờ đẫn nhìn cô, không xác định được cô đang hỏi gì. Ma Lạt Thang tức khí trợn mắt với tôi :
– Núi băng đó! Có phải anh ta không?
Tôi chỉ còn nước gật đầu, có cách giải thích nào hợp lý hơn, kín kẽ hơn nữa? Ma Lạt Thang phùng má, tựa hồ vừa tức, vừa bực, vừa ngượng. Bấy giờ tôi mới nhận ra sự việc không ổn ở chỗ nào:
– Làm sao bà quen Lục Lệ Thành ?
Mắt cô loáng qua gượng gạo và xấu hổ, miệng cười để lấp liếm nỗi căng thẳng bứt rứt:
– Bắc Kinh lớn mấy đâu? Anh ta lại không phải chủ tịch nước, quen anh ta có gì là lạ?
Tôi cúi xuống, lẳng lặng đưa đồ ăn vào miệng. Dù trong dạ dày đã lèn một khối sắt cứng, nhưng khi không muốn nói chuyện thì cách tốt nhất để che giấu bất an là cắm mặt nhai ngấu nghiến.
Khi chúng tôi chuyển sang món tráng miệng thì Lục Lệ Thành mới trở lại. Sự hiện diện của anh ta khiến bầu không khí trở nên sôi nổi, có cảm giác bạn bè họp mặt hẳn lên. Anh ta và Tống Dực nói nói cười cười như bạn cũ lâu năm. Ma Lạt Thang cũng góp chuyện với bọn họ, nào âm nhạc, cổ phiếu, nào đầu tư, thậm chí cả vấn đề sa mạc hóa Trung Quốc. Ở mỗi chủ đề, Lục Lệ Thành đều chừa cho tôi vài câu tham gia. Không quá nhiều, để tôi khỏi khó xử, mà cũng không quá ít, để khỏi ai biết tôi khổ sở. Nhìn bề ngoài, bốn chúng tôi hòa hợp vui vẻ đến mức khó tin.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, chúng tôi chia tay trước cửa khách sạn. Tôi và Ma Lạt Thang đều ăn vận phong phanh, tuy có áo khoác nhưng gió lạnh vẫn từ dưới luồn lên. Ma Lạt Thang hào hứng vô cùng, tíu tít chuyện trò mãi, vừa run rẩy giậm chân vừa dứt khoát không nói đến tiếng “tạm biệt”. Lục Lệ Thành mỉm cười khẩn khoản:
– Quý cô, mong cô thương xót cô nàng nhà tôi. Nếu thực sự vẫn nói chưa thỏa, thì chúng ta tìm một quán bar nói chuyện thâu đêm vậy.
Ma Lạt Thang bẹo má tôi:
– Con nhóc này là như vậy đó! Ỷ mình mặt thanh mắt to, luôn làm ra vẻ khổ sở đáng thương. Được rồi, cho hai người đi!
Lục Lệ Thành có xe riêng, hai người kia phải bắt taxi, vì thế chúng tôi tiễn họ lên xe trước. Ma Lạt Thang đã ngồi vào taxi rồi, đột nhiên lại lao ra ôm chầm lấy tôi:
– Mạn Mạn, có một hôm tôi nằm mơ, mơ thấy bà và người ấy của bà, tôi và người ấy của tôi, bốn chúng ta cùng nhau leo núi. Nào ngờ mộng đẹp lại trở thành hiện thực, hôm nay tôi vui lắm, hạnh phúc đến nỗi tưởng chừng tất cả là không thật mất rồi.
Tôi ôm chặt lấy cô:
– Tôi cũng rất vui!
Cô cười với tôi rồi chạy như bay trở lại taxi. Đến khi chiếc xe khuất dạng, vai tôi liền sụm xuống, Lục Lệ Thành im lìm dắt tôi lên xe, cài dây an toàn giúp, tôi nhắm mắt mặc anh ta an bài, cảm giác dũng khí và sức lực đời này vừa phải đem dùng hết trong buổi tối hôm nay.
Xe xé toạc ánh đèn thành phố, lao vút vào bóng đêm sâu thẳm, trên xe nghe rõ tiếng thở của động cơ, liên miên rền rĩ, tựa hồ muốn lục màn đêm mà truy cầu đáp án, nhưng màn đêm đáp lại chỉ bằng sự im lìm.
Không ai giải đáp được nghi vấn của tôi, còn tôi ít nhất có thể giải đáp được nghi vấn của Lục Lệ Thành. Tuy vậy anh ta không đưa ra bất cứ câu hỏi nào, chỉ chuyên tâm điều khiển chiến mã, để con vật cưỡi màu đen ấy đua tốc độ với màn đêm. Vẻ mặt anh chăm chú gợi nhớ người chăn ngựa thuở xưa, với họ vật cưỡi không chỉ là phương tiện di chuyển thay đôi chân, mà mỗi lúc lao bay hay phi chạy, nó còn phóng thích tâm linh kỵ sĩ và giải tỏa tình cảm của họ.
Đến tận khi xe dừng, Lục Lệ Thành vẫn không hé một lời, tựa hồ tối nay chưa hề xảy ra việc gì khác thường, hai chúng tôi chẳng qua chỉ tình cờ gặp nhau sau giờ làm, và anh ta đưa tôi một quãng đường mà thôi.
Xuống xe rồi, Lục Lệ Thành tiễn tôi lên gác, tôi nói không cần, nhưng anh ta cứ tóm lấy tay ấn tôi vào thang máy. Đến cửa nhà tôi, anh ta cũng không ra mà đứng án ở cửa thang máy nhìn tôi vào nhà, nói “Ngủ ngon” rồi đi.
Quên cả bật đèn, tôi tiến thẳng vào phòng, chân vấp phải thứ gì đó khiến người đổ rầm xuống, nỗi tê tái trong hồn đã khiến toàn thân tê liệt, mất hết mọi cảm giác đau. Tôi cuộn người lại, mặt dán xuống nền nhà lạnh băng, nước mắt im lìm chảy.
Vắng ánh sáng, thiếu bóng người, chỉ màn đêm ngự trị. Tôi mặc cho mình trầm luân trong tăm tối, mong sao ngủ lịm được từ đây, đừng bao giờ tỉnh dậy là hơn hết, nhưng những hình ảnh xưa cũ không chịu buông tha tôi, lại nhập nhèm loáng lên trước mặt.
Băng qua tượng Văn Nhất Đa ngậm tẩu thuốc, tiếp tục tiến về phía trước sẽ gặp một đầm sen nhỏ, nghe đồn đây mới là địa điểm thật sự trong bài Trăng sáng đầm sen của Chu Tự Thanh. Chỉ hiềm hoa sen thưa thớt, khác xa với đầm sen dưới trăng qua ngòi bút họ Chu, chưa kể Thanh Hoa còn một đầm sen lớn hơn, vì thế nơi này rất vắng người.
Chắc tại yêu thích chính sự thanh vắng ấy, nên Tống Dực thường ôm sách đến học trong đình hóng mát ở đây. Tôi cũng mang sách đến theo, nhưng không vào đình mà ngồi ở rặng cây ven đầm. Hoa sen lơ thơ, được cái cây cối rậm rạp, nước đầm trong leo lẻo, lúc nào học bài mệt quá thì ngẩng đầu dõi mắt về phía anh, rồi thưởng thức phong cảnh xung quanh, không gian tuy nhỏ bé nhưng hội đủ mây mờ lãng đãng, nước biển lăn tăn.
Bấy giờ Tống Dực chuẩn bị thi GMAT và TOEFL, hôm nào cũng mang Walkman và cẩm nang luyện thi tới, thường miệt mài đến nửa ngày trời bên lan can, ai không biết sẽ tưởng anh thả hồn mơ mộng, thực tế nếu không học nhẩm từ mới thì anh lại đang luyện nghe. Khi xung quanh vắng người, anh đọc thành tiếng, bước tới bước lui trong đình. Lúc ấy tôi sẽ buông sách xuống, lặng lẽ ngắm anh.
Suốt nửa năm trời nai lưng học hành, kết quả nhận về còn xa mới chạm mức anh kỳ vọng, bấy giờ GMAT vẫn làm trên giấy, Tống Dực không thể thi lại được. Gửi thư đăng ký thì xa xôi, thời gian không đủ nữa, quan trọng hơn, hôm sau, là hạn chót để anh quyết định có đi nghiên cứu sinh hay không. Giáo viên hướng dẫn khuyên anh tạm thời bỏ ước mơ du học, chấp nhận theo nghiên cứu sinh để cho mình một khoảng thời gian bước đệm. Ngả này là đường lớn khang trang hết sức an toàn, ngả kia là đường nhỏ gai góc chưa thấy hy vọng, lựa chọn, thật ra đã quá rõ ràng.
Vừa nghe tin là tôi chạy ngay đến đầm sen, quả nhiên anh ở đó.
Đang giờ cơm tối, tịnh không một bóng người, bốn bề oi nồng những gió. Tống Dực không ở trong đình mà đứng sừng sững trên lan can, gió thổi áo sơ mi trắng của anh khiến nó phồng căng lên như cánh buồm. Nhìn thoáng qua, tưởng chừng đình đỏ cũ kỹ và cổ thụ sum suê chợt biến thành phông nền, cốt làm nổi bật sự hiên ngang rắn rỏi của anh trong khoảnh khắc ấy.
Một cơn gió lùa tới làm cây lá xung quanh rào rạc, Tống Dực bỗng dang hai tay, hướng lên mặt trời, cao giọng ngâm:
Ngoài lan can, ánh núi trải xuân hạ thu đông, muôn vàn biến ảo thảy đều cảnh lạ.
Trong cửa sổ, bóng mây phủ đông tây nam bắc, đi lại nổi trôi cũng chỉ cõi tiên*.
Sau đó, anh nhảy khỏi lan can, hào hứng chạy ra ngoài. Tôi dõi theo bóng anh, lẩm nhẩm chữ trên hoành phi, “Thủy mộc thanh hoa”.
*Ngoài lan can, ánh núi trải xuân hạ thu đông, muôn vàn biến ảo thảy đều cảnh lạ / Trong cửa sổ, bóng mây phủ đông tây nam bắc, đi lại nổi trôi cũng chỉ cõi tiên: Câu đối này không rõ của ai, được ghi chép lần đầu vào năm Càn Long thứ 60 (1975), về sau được treo ở ngôi đình bên một đầm sen thuộc Viên Minh viên, cũng là địa điểm trong truyện, vì đại học Thanh Hoa hiện nằm trên một phần nền cũ của Viên Minh viên. Bên trên câu đối là tấm hoành phi đề “Thủy mộc thanh hoa” (vẻ trong của nước ánh ngời của cây), cũng chính là nguồn gốc cái tên và tinh thần của trường. Người được lệnh đề hoành phi và chắp bút câu đối này là Ân Triệu Dung, một viên quan cuối thời nhà Thanh. Câu đối ngụ ý nhắc nhở những người đọc sách, rằng nên ra bên ngoài tìm kiếm những cảnh sắc đẹp hơn, để thể nghiệm càng nhiều càng tốt những biến ảo của trời đất.
Tối hôm đó, trên sân bóng rổ, anh và đồng đội đánh bại đội khoa Điện tử, nụ cười anh rạng rỡ ngời ngời, không ai ngờ rằng anh vừa trải qua một thất bại, và đang đối diện với một ngã ba lựa chọn quan trọng trong đời.
Hôm sau, anh báo với giáo viên hướng dẫn rằng anh bỏ chỉ tiêu nghiên cứu sinh của trường. Nửa năm qua đi, anh bù đắp bất lợi của bài thi GMAT bằng thành tích xuất sắc về một phương diện khác, lấy được giấy gọi nhập học của Berkeley.
Cũng giống như lời cổ vũ anh dành cho tôi năm đó. Chưa đến đường cùng, đừng nông nổi bỏ cuộc. Dù đến đường cùng, vẫn không được bỏ cuộc.
Từ năm mười bảy tuổi, tôi đã nếm trải bao nhiêu thất vọng và thất bại. Đau đớn hoặc nhiều hoặc ít, nhưng lần nào tôi cũng gạt nước mắt, siết nắm tay, xuất phát thêm lần nữa, vì ánh mặt trời trong mắt anh trên sân bóng, vì sự chói ngời trong dáng anh bên đầm sen. Nhưng lần này, ai có thể nói cho tôi biết, nên tái xuất phát bằng cách nào đây?
Cửa bỗng mở ra, bảo vệ bật đèn:
– Cô Tô, Cô Tô…
Nhìn thấy tôi nằm cuộn một đống trên sàn, Tống Dực bèn gạt bảo vệ sang bên, lao lại gần, cúi xuống nhìn tôi. Tôi quay phắt mặt đi, lấy tay che mắt. Bảo vệ đứng dậy, thấp thỏm giải thích:
– Anh Tống nói, gọi điện cho cô mà cô không nhận, gõ cửa cũng không ai mở, lại nghe điện thoại réo mãi trong nhà, anh ấy lo lắng nên nhờ chúng tôi mở ra. Tôi… tôi nghĩ anh ấy là bạn trai cô, để đảm bảo thì vẫn nên mở cửa ra xem thế nào…
Tôi bưng mặt:
– Anh ta không phải là bạn trai tôi, tôi không uống thuốc ngủ đâu, chỉ mệt quá thôi.
Tôi muốn ngồi dậy nhưng tay yếu lả. Tống Dực xốc tôi bế lên giường, lấy chăn đắp cho rồi bật điều hòa. Tôi kéo chăn trùm kín đầu, nghe thấy anh tiễn bảo vệ ra.
Cảm giác anh ngồi xuống mép giường, tôi mệt nhọc nói:
– Xin anh về cho, tôi và Liên Sương là chị em thân thiết, xin đừng đẩy tôi vào chỗ bất nhân bất nghĩa.
Im lặng kéo dài. Tôi cảm thấy tay Tống Dực lướt nhẹ qua bên tay tôi, như muốn nắm lấy, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về. Đã mấy lần, tôi đều linh cảm anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt được một câu khản đặc rã rời:
– Rất xin lỗi!
Giường nhẹ hẳn đi, tiếng cửa đóng lại, căn phòng một lần nữa chìm vào yên lặng.
Lệ nóng tràn trề bên khóe mắt tôi. Hóa ra quan hệ nam nữ, bất kể mở đầu lắt léo thế nào, bất kể quá trình nồng đượm ra sao, thì đến khi kết thúc, cũng chỉ có thể dùng ba chữ đó để chia ly mà thôi.