Hôm nay, tay bưng cái đầu váng vất vì say rượu, tôi gọi điện cho người nọ để hẹn chỗ trả tiền, nhưng điện thoại của anh ta toàn ở ngoài vùng phủ sóng. Sau đó tôi còn gọi lại rất nhiều lần, đường dây đều không thông, việc trả tiền như vậy là tạm gác lại.
Tôi gửi sơ yếu lý lịch đến MG. Đằng nào cũng lăn lội trong giới tài chính hơn năm năm, tuy tính chất công ty khác hẳn nhau, song bên kia cần người như thế nào, chỉ đọc thông báo tuyển dụng tôi cũng đoán trúng đến tám chín phần. Tôi soạn một bản sơ yếu hoàn hảo theo đó năng lực cá nhân không vượt xa cũng không kém sút so với yêu cầu vị trí dự tuyển, và lọt vào vòng phỏng vấn một cách suôn sẻ. Chỉ hiềm một vị trí bình thường hết sức thế này mà vẫn phải vượt qua trùng trùng cửa ải, cạnh tranh khốc liệt đến mức khiến người ta phải ngạc nhiên, nên mãi hơn nửa tháng sau, tôi mới được nhận vào vị trí đó.
Trước ngày đi làm đầu tiên, cả đêm tôi gần như mất ngủ, sáu giờ sáng đã thức dậy. Rửa mặt, làm tóc, chọn trang phục, ngắm vuốt chán chê trước gương, chỉ sợ có chi tiết nào không ổn. Tới văn phòng rồi mới nghĩ đến chuyện cười nhạo bản thân, tưởng mình là ai* ở công ty lớn thế này chứ, tưởng muốn gặp anh là có thể gặp được ư! Quả nhiên một tuần trôi qua, dù đã tính toán ra về vào đủ mọi giờ khác nhau, tôi vẫn không gặp được Tống Dực. May mà còn nghe nhắc đến tên anh trong những câu chuyện ngồi lê đôi mách văn phòng, bằng không tôi sẽ đâm ngờ, chẳng biết có phải mình làm cùng công ty với anh không nữa. Xem ra chỉ chung công ty là chưa đủ, cần nghĩ cách chuyển về chung phòng ban mới xong. Từng ngày ở MG dài đằng đẵng tựa cả năm, tôi vừa chịu đựng vừa tự an ủi: Không gấp, không gấp, đông qua xuân sẽ sang, đã cùng công ty rồi, ngày cùng phòng ban còn có thể xa nữa ư?
*Nguyên văn: “tưởng bản thân mình là cọng hành”: cách nói lóng, bắt nguồn từ ngạn ngữ “lợn ngậm cọng hành giả làm voi”, ý chỉ những kẻ hợm hĩnh hoặc chơi nổi.
Tuy việc tiếp xúc với Tống Dực ở cự ly gần là vô vọng, nhưng nhờ tinh thần lùng sục “quản chi lên gác xuống ghềnh”, huy động vô số cỗ máy tìm kiếm sống, cuối cùng tôi cùng “google” ra địa chỉ MSN hồi đại học của anh, bèn thêm vào danh sách bạn, cứ hai mươi tư tiếng kiểm tra một lần, hình đại diện của anh luôn luôn xám xịt. Tôi bắt đầu ngờ vực, tài khoản này ngừng sử dụng chăng?
Những khi công việc rảnh rỗi, tôi mường tượng ra muôn vàn cách thức để đôi bên gặp gỡ.
Chẳng hạn một hôm nào đó, vào giờ cơm trưa. Nhà ăn rất đông, chỉ riêng cạnh tôi còn chỗ trống, anh và tôi ngồi bên nhau, có ít nhất nửa tiếng để trò chuyện trực tiếp. Trong lúc trao đổi, anh phát hiện ra tôi là người có vẻ đẹp tâm hồn, và để ý đến tôi.
Cuộc hội ngộ hạnh phúc làm sao!
Hoặc là một hôm nào đó, vào giờ tan tầm. Trời đổ mưa to, nếu anh mang ô thì tôi sẽ không, nếu anh không mang ô thì tôi sẽ mang. Nói tóm lại, tóm lại nói, tôi và anh sẽ che chung một tán ô. Đón taxi ngày mưa rất chật vật, vì thế chúng tôi cùng cầm chiếc ô nhỏ, rủ rỉ tình cảm giữa tiếng mưa ào ạt.
Cuộc hội ngộ lãng mạn biết bao!
Hôm nay tăng ca, khi ra về, chỉ còn mình tôi đợi thang máy. Người tôi rời rã, nhưng đầu óc vẫn chạy việt dã. Tôi tưởng tượng anh cũng sẽ ở làm lại thêm giờ, chúng tôi sẽ tình cờ giáp mặt trong thang máy, tuy rằng không mưa, nhưng thang máy có thể gặp sự cố, lý tưởng nhất là cả hai mắc kẹt bên trong suốt đêm, chuyện nên xảy ra và không nên xảy ra đều có thể xảy ra. Đầu tôi ăm ắp bao mộng đẹp, mắt hạnh phúc lấp lóa muôn tim hồng.
Cửa thang máy xịch mở. Đúng khoảnh khắc ánh nhìn giao nhau, tôi và người trong thang máy cùng sững sờ. Tôi kinh hãi quên bén mình phải bước vào, cứ đứng ngây ngốc nhìn người ta. Cũng may người ấy phản ứng rất nhanh, chặn tay lấy cửa thang máy , cánh cửa vốn đã trượt vào lại tách ra lần nữa.
– Sao anh ở đây? – Tôi buột hỏi, rồi tự thấy mất lịch sự quá, vội bồi thêm một câu – Em gọi điện cho anh để trả tiền, nhưng mãi không gọi được, toàn báo ngoài vùng phủ sóng.
Anh ta không đáp, mà hỏi vặn:
– Còn cô sao lại ở đây?
Tôi tự đắc nói:
– Bây giờ em làm việc ở công ty này mà! – Bật ra mới ý thức được vấn đề, tôi chột dạ hỏi – Sao anh ở đây? Đến thăm bạn à? Thường xuyên hay thi thoảng? Bình thường không đến chứ?
Đáp án mong mỏi trong tôi là “Không bao giờ đến cả”.
– Tôi cũng làm việc ở đây.
Câu trả lời đơn giản, mà khiến thang máy như đảo mòng mòng quanh tôi. Thuỗn người một lát mới sực nhớ mình còn nợ anh ta tiền, tôi vừa giở trả ví vừa suy nghĩ rất lâu tìm kế.
– À… à này… thực ra hôm ấy em nói làm việc ở W là lừa anh đấy! Em không làm việc ở đó đâu, tên em cũng không phải là Freya, mà là Armanda. Coi như hôm đó anh chưa từng nghe thấy gì cả nhé? Em sẽ mời anh dùng cơm.
Thang máy dừng, hình như có một người bước vào. Tôi không còn lòng dạ đâu mà để ý, đầu óc mải nung nấu cách bịt miệng người kia, nếu không, để công ty nghe được phong thanh thì chắc chắn tôi sẽ bị tống cổ ngay tắp lự, đồng thời từ nay còn bị đóng dấu “lừa đảo”, chỉ e sẽ mất luôn chỗ đứng trong giới tài chính Bắc Kinh. Đến lúc này tôi mới ý thức được rằng sửa sang lý lịch không phải là chuyện nhỏ, nhất là tạo lý lịch giả để gửi cho công ty lớn thì hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều.
Tôi cầm hai tờ một trăm đồng đưa cho anh ta, luống cuống nói:
– Em mời anh ăn cơm. Anh muốn ăn gì cũng xong. Vây cá , yến sào, bào ngư, hấp luôn em cũng được, miễn là giả vờ như không biết gì hết.
Anh ta chìa tay về phía hai trăm đồng, tôi đang định buông tiền thì thấy bàn tay ấy vươn thẳng qua tay mình, bắt lấy một bàn tay khác. Một giọng nói vang lên, quen thuộc như từ trong mộng bay ra:
– Mới về à?
– Vừa xuống máy bay lúc chiều.
– Vất vả quá!
– Vất vả gì đâu.
Chỉ tích tắc, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi vừa mới nói gì? Nói gì? Tôi đờ đẫn nắm hai trăm đồng, nhìn mãi vào đầu ngón tay, cảm thấy tay đang phát run, có lẽ động tác tiếp theo sẽ là tự bóp chết mình.
Anh ta thu tay về, tiện thể rút tiền từ tay tôi, mà tôi vẫn thẫn thờ nhìn ngón tay.
Thang máy im lặng một cách kỳ cục. Người tôi thương nhớ đang đứng ngay bên cạnh, mà tôi thì không đủ dũng khí ngẩng đầu liếc sang một lần. Bao nhiêu cách tiếp cận lãng mạn và không lãng mạn, tôi đều quên sạch. Tôi chỉ biết mình vừa tuôn ra những câu ngu xuẩn, mà anh lại tình cờ nghe thấy hết rồi.
Trên đời này, ngoài lớp học cấp I, thì còn ở đâu có người cho rằng vẻ đẹp tâm hồn mới là vẻ đẹp tuyệt đích? Ngay cả trong truyện cổ tích màu mè nhất hạng như Nàng Lọ Lem, thì Cinderella cũng phải có xe bí ngô, váy công chúa, giày thủy tinh, đạo củ đầy đủ rồi mới khiến hoàng tử chú ý đến nàng được. Thử để nàng Lọ Lem mặc chiếc váy tro bám, cầm cái chổi dơ dáy đi gặp hoàng tử, xem hoàng tử có thèm liếc nhìn nàng không? Đủ thấy ngay trong thế giới cổ tích, người ta cũng biết diện mạo phù hoa quan trọng nhường nào. Nhưng vì sao từ nhỏ tới lớn, hễ xuất hiện trước anh là tôi đều khoác lên cùng một vẻ lố bịch nhếch nhác?
Đã biết bao lần, tôi mong đợi anh chú ý đến tôi, ghi sâu hình ảnh tôi. Nhưng khoảnh khắc này đây, tôi lại cầu trời khấn Phật để anh chưa nhìn thấy tôi, tuyệt đối không nhìn thấy tôi, rốt cuộc là mất hẳn ký ức đó. Thần thánh ơi, phải cho con một buổi gặp gỡ đầu tiên chỉnh chu tử tế chứ.
Đinh….
Thang máy đã cán tầng trệt. Tống Dực là người đầu tiên bước ra, tôi mụ mẫm cất bước theo sát theo lưng anh. Ra khỏi cửa kính, bị đèn đường xối vào mặt, đầu óc lập tức tỉnh táo, tôi lật đật dừng lại.
Bên ngoài tòa nhà, màn đêm thăm thẳm, đèn đã tuôn màu, thật là xa hoa lộng lẫy, lung linh ngất ngây, mà tôi thì chỉ biết dõi mắt theo bóng anh đang mờ dần trong rực rỡ.
Tôi ngoái đầu lại, ai đó cũng sắp khuất dạng, tôi lập tức khua giày cao gót cắm đầu đuổi theo:
– Này, này! Đợi đã, đợi đã!
Hình như anh ta đang rất khó chịu, trông có phần hung dữ. Tôi ngẩn người, mở miệng, gắng dồn hết dũng khí mới dám cất lời:
– Liệu anh có thể đừng…
Anh ta sốt ruột cắt ngang:
-Tôi không quen cô! Cô cũng không quen tôi! OK?
Tôi vội gật đầu: “OK! Ok!” Anh ta nín lặng nhìn tôi. Sực nhớ đến một chuyện, tôi liền im lìm rút lui, mau chóng chạy về hướng ga tàu điện ngầm. Đằng sau vọng ra tiếng nói loáng thoáng:
– Làm thêm quá chín giờ thì được công ty thanh toán tiền taxi.
Tôi tỉnh ngộ, liền ngoái lại cười: “Cảm…”, thấy anh ta trừng trừng nhìn tôi, tôi bèn quay ngoắt người đi, vênh mặt ngó nghiêng tìm taxi. Không quen, không quen, chúng ta không quen biết!
Về đến nhà, bật máy tính, thấy nick Ma Lạt Thang đang sáng, tôi bèn tố khổ, “Thảm lắm! Bị một người ở công ty tóm được sơ hở rồi.”
“Chuyện gì?”
Tôi ngắc ngứ không biết nói sao. Chính Ma Lạt Thang gợi ý sửa sơ yếu lý lịch, các bằng chứng giả cũng do cô tìm giúp, mục đích cũng chỉ biến ước mơ của tôi thành hiện thực. Tôi không muốn cô áy náy vì một hậu quả chưa chắc đã xảy ra.
“Cũng không phải việc gì to tát, lại mấy rắc rối vớ vẩn ở văn phòng thôi.”
“Đáng đời! Ai bảo bà đến cái công ty vớ vẩn đó!”
MG là công ty vớ vẩn? Sự mù quáng cố tình của Ma Lạt Thang quả là hùng mạnh vô đối.
“Bà đang làm gì thế?”.
“Nghe rock’n roll”.
“…”
“Lại vì chuyện đàn ông con trai?”.
“…”
“Thật không ra thể thống gì! Bà cứ nhận lời cụ một lần, xem mặt thì chết người làm sao được, bà chơi với bạn rất biết nhẫn nhịn, vì sao đối với mẹ đẻ ra mình lại cứ khăng khăng ương ngạnh thế?”.
“Việc nhà tôi , bà bé bớt cái miệng lại! Tôi có hỏi vì sao bà đi làm binh tôm tướng tép ở công ty vớ vẩn đó không? Tôi có hỏi người bà yêu thầm tên là gì, làm việc gì, tướng mạo ra sao, cao trên hay dưới 1m80 không…”.
Trước màn pháo kích của Ma Lạt Thang, tôi hoàn toàn đầu hàng, “Được rồi, được rồi, tôi thua!”.
Việc của tôi, không phải không muốn, mà là không dám cho cô biết. Tính khí của Ma Lạt Thang rất khó lường, chẳng may một ngày nào đó lửa giận bốc đầu*, cô ập đến trước mặt Tống Dực, quất bàn túm cổ áo anh gầm rống: “Cô em tôi đã ưng anh rồi, rốt cuộc anh bằng lòng hay không? Nói cho dứt khoát!”, thì tôi chỉ còn cách mua luôn miếng đậu phụ về đập đầu chết cho xong.
*Nguyên văn: “chẳng may một ngày nào đó tiểu vũ trụ của cô bùng phát”, lấy ý từ bộ truyện tranh Áo giáp vàng của Kurumada Masami, mỗi khi các thánh đấu sĩ chuẩn bị giao chiến thì đều niệm thần chú triệu sức mạnh, “Hãy cháy lên đi, tiểu vũ trụ của ta”.
Chẹp! Nghĩ đến Tống Dực, tôi lại thấy xụi lơ, vì sao những khía cạnh đẹp mê hồn, đẹp trí tuệ, đẹp duyên dáng của tôi đều không có cơ hội lọt vào mắt anh?
“Tôi tắm táp rồi đi ngủ đây”.
Ma Lạt Thang đang bẳn gắt, cũng không muốn nói nhiều, chỉ gõ tới một biểu tượng chúc ngủ ngon.
Tắm rửa xong, tôi nằm trên giường, tâm trạng vẫn lửng lơ, trở mình qua lại hồi lâu lại mở máy tính, nhưng không vào QQ mà đăng nhập MSN. Hình đại diện của Tống Dực đang bật sáng. Tôi nhìn lom lom một lúc mới dám tin vào sự thật. Đúng là sáng thật, không phải ảo giác.
Tim đập dồn dập, đầu óc vảng vất, hai tay run run, tôi vụng về gõ “Chào anh”, cảm thấy kỳ cục nên xóa đi. Ngẫm nghĩ một lát lại gõ “Chào anh”, rồi xóa. Cuối cùng gởi sang một cái mặt cười.
Tôi nín thở chờ đợi, không ngờ bên kia lập tức trả lời, “Chào bạn, lâu quá không vào, bao nhiêu người chỉ nhìn nick thì không nhớ được tên thật nữa. Xin hỏi, bạn là…”
– Á! – Tôi bật dậy khỏi ghế, giơ hai tay lên, vừa reo hò vừa chạy lòng vòng quanh nhà – Ta là một quả dứa, dứa dứa dứa dứa…
Chưa hát hết tiếng “dứa”, tôi đã sực tỉnh, bây giờ không phải lúc kích động, bèn ngồi trở lại bên bàn, hít một hơi thật sâu, hồi hộp đánh máy, lâu lắm mới gõ được một câu hoàn chỉnh, “Em cũng học Kinh tế Quản lý Thanh Hoa ra, dưới anh hai khóa. Em chơi thân với bạn gái anh Viên Đại Đầu, bây giờ thì cô ấy là vợ anh Viên rồi.” Thật ra tôi chỉ ở cùng một tầng với cô ta, gọi là quen mặt nhau thôi.
“”
Tôi chăm chăm nhiên cứu ký hiệu mặt cười ấy một lúc, không hiểu ẩn ý đằng sau là gì, nhưng chắc là anh không từ chối nói chuyện với tôi đâu nhỉ?
Tôi thầm lục lọi kho thông tin trong đầu, anh thích nói về chuyện gì? Điểm qua vô số chủ đề, lại sợ hậu quả nếu chẳng may nói sai. Lần lừa mãi, nửa tiếng trôi qua tự lúc nào. Càng im lặng lâu, càng không mở lời được, tôi đau khổ húc đầu vào màn hình. Vì sao? Vì sao tôi tối dạ vậy?
Đột nhiên cạch cạch mấy tiếng, một câu hỏi nhảy ra khỏi cửa sổ, “Em có thông thuộc Bắc Kinh không? Có biết quán nào ăn ngon không?”
Ăn chơi nhảy múa thì đúng sở trường của tôi và Ma Lạt Thang rồi. Tôi bèn thao thao giới thiệu một loạt nhà hàng ngon lành, còn dặn anh cặn kẽ món nào làm khéo hay đến lúc nào thì thích hợp.
“Cảm ơn em. Mấy năm nay Bắc Kinh thay đổi nhiều quá, tôi vẫn đang phải thích nghi về đủ mọi phương diện”.
“Không có gì ạ. Rất vui vì giúp được sư huynh”. Tôi mau chóng thừa cơ kéo gần quan hệ.
Anh lại hồi đáp bằng một hình “”.
Không hiểu vì sao, ký hiệu mặt cười này khiến tôi nhớ lại nụ cười của anh: sáng lạng rạng rỡ, ấm áp lạc quan. Anh cười như vậy khi trên sân đập bóng vào rổ, cười như vậy khi chào hỏi bàn bè, cười như vậy khi vào lớp và cũng cười như vậy khi lên sân khấu nhận phần thưởng. Tôi không xác định được lòng mình có cảm giác gì, một lát sau mới dè dặt hỏi, “Em có rất nhiều thắc mắc về vấn đề kinh tế tài chính muốn nhờ anh chỉ bảo.” Vẫn không ổn, bèn bổ sung, “Em biết anh bận lắm, nên không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Tim tôi căng thẳng đến độ cứ nảy thình thịch, đang thấy ngạt thở thì câu trả lời của anh đã sang tới nơi, “Tất nhiên là được chứ, nhưng chỉ bảo thì không dám, gọi là trao đổi thôi. Thực ra tôi cũng chẳng bận mấy, ngoài đi làm thì thời gian còn lại đều nhàn rỗi cả.”
“Sao thế được? Ở Bắc Kinh thiếu gì bạn học và bạn cũ?”
“Ừ, nhưng bạn học bạn chơi ở Bắc Kinh phần lớn đều đã thành gia lập nghiệp hết. Hồi mới về có tụ tập đôi chút, chứ bình thường chẳng mấy khi gặp được nhau. Con gái bạn tôi đã ba tuổi rồi ấy!”
Cũng đúng, anh hơn tôi hai khóa, bây giờ đến tôi còn trở nên lạc lõng trong đám bạn học, huống chi anh? Công việc bình thường vốn đã bận rộn, người lập gia đình tranh thủ được khoảng thời gian rảnh rỗi là phải dành cả cho con cái vợ chồng. Cuộc sống đại học hò nhau là tới, bá vai bá cổ, chén chú chén anh không bao giờ trở lại được nữa.
Tuy không nói ra lời, nhưng hai bên tựa hồ đã thấu suốt ý nghĩ của nhau, cách một màn hình, cùng bùi ngùi cảm khái. Tôi gửi đi biểu tượng mặt trời, anh gửi lại biểu tượng mặt cười.
Tôi đang nặn óc tìm lấy một đề tài để nói, không ngờ Tống Dực đã chủ động viết một tràng dài, “Đến nhà cậu bạn ấy, gặp đúng lúc con gái không chịu ăn cơm, bị mẹ nói mấy câu liền lăn đùng ra đất giãy giụa đành đạch. Cậu ta bèn xốc con dậy, đanh mặt điều hơn lẽ thiệt với nó, tác phong đúng đắn, bộ dạng nghiêm chỉnh. Tôi sực nhớ lần đi thảo nguyên Khang Tây với cậu ta, hồi đại học. Cậu ta đọc ra rả lời thoại Tân Tây du kí của Châu Tinh Trì, bọn cùng lớp chùng tôi thì giả vờ đạp cậu ta ngã dúi xuống đất, bắt chước bọn huynh đệ bang Lưỡi búa dập lửa giúp cậu ta*. Chúng tôi đạp túi bụi ở trên, cậu ta nằm dưới đất cũng phối hợp kêu gào thảm thiết. Đáng tiếc dạo ấy toàn sinh viên nghèo, không có máy ảnh số, bằng không chụp lại đưa cho con gái cậu ấy chiêm ngưỡng.”
*Huynh đệ bang Lưỡi búa dập lửa: Đây là một pha dập lửa đã trở thành kinh điển trên màn ảnh Hoa ngữ. Bang chủ Chí Tôn Bảo bị bắt cháy đúng “khu trung tâm” và cả bang Lưỡi búa xông vào dập lửa cho y bằng… chân.
Ngồi trước màn hình, tôi phì cười. Tân Tây du kí là bộ phim bắt buộc phải xem khi vào trường, được coi như phim nhập môn cho sinh viên mới. Bất kể nam hay nữ, hễ mở miệng là có thể bật ngay được lời thoại. Tôi chỉ thắc mắc một điều, Tân Tây du kí rốt cuộc là phim nhập môn của Thanh Hoa hay phim nhập môn của Bắc Đại*? Bắc Đại toàn nói là do bọn họ ấn định trước rằng đây là phim phải xem.
*Bắc Đại: Đại học Bắc Kinh.
“Tất nhiên là phim của Thanh Hoa rồi. Khởi đầu từ chúng ta mà lại, đám bên Bắc Đại bắt chước chúng ta thôi.”
Tôi phì cười trước máy tính. Phiên bản mà tôi nghe được lại là Thanh Hoa học theo Bắc Đại. Nhưng về đoạn công án lịch sử này, lớp đàn em như tôi không tiện phát biểu ý kiến.
Đồng hồ máy tính đã gần chỉ đến gần mười hai giờ, tôi thăm dò. “Bình thường anh đều ngủ muộn à? Người ta vẫn đồn ở phố Wall phải làm ít nhất mười bốn tiếng một ngày, thật thế sao ạ?”.
“Cỡ ấy đấy, mệt thì đúng là mệt thật, nhưng vẫn ổn, đôi khi mệt mỏi sẽ khiến con người mình quên suy tư, mà quên suy tư có thể nói cũng là một kiểu hạnh phúc”.
“Công việc trong nước còn bận như trước không?”.
“Công việc bây giờ, cường độ lao động trí óc giảm nhiều rồi, nhưng cường độ lao động trái tim lại lặng hơn”.
Tôi chằm chằm nhìn câu trả lời của anh, nghiên cứu hồi lâu, muốn thấu suốt ý tứ đằng sau mỗi con chữ, nhưng càng suy luận càng rối rắm, tôi rất muốn hỏi, “Bạn gái anh đâu? Chị ấy cũng ở Mỹ cơ mà? Vì sao bây giờ anh chỉ có một mình?”. Nhưng không dám hỏi.
Nhiều năm về trước, đôi kim đồng ngọc nữ huyền thoại này khiến tôi thổn thức hằng đêm. Tuy trước đấy tôi cũng không ôm ấp nhiều hy vọng, nhưng từ thời khắc họ ở bên nhau, tôi mới thật sự ý thức được rằng việc mình đeo đuổi bao năm đã hoàn toàn đi vào ngõ cụt. Chẵn một năm, tôi dằn vặt hụt hẫng, chán nản tự ti. Thiên nga là thiên nga, vịt con xấu xí vẫn là vịt con xấu xí, nếu có vịt con xấu xí hóa thành thiên nga thì chỉ tồn tại một khả năng thôi – chuyện đó xảy ra trong thế giới cổ tích. Bởi vì con vịt xấu xí ấy vốn dĩ là một con thiên nga lạc bầy, còn những lúc khác, chúng ta đều là vịt con xấu xí thật.
Nỗi khổ thất tình cộng thêm việc bố bệnh nặng nằm viện khiến tôi trầm cảm hơn hai năm. Về sau gặp ma Lạt Thang, tôi mới có người cùng điên rồ, cùng nổi loạn, cùng rơi lệ trong những ngày u ám nhất đời mình. Tháng năm trôi đi, tôi dần dà hồi phục, tất cả đều như không còn lưu vết tích, tựa hồ chính Tống Dực cũng tiêu tan cùng thời hoa niên nông nổi của tôi, nhưng cơn mê hằng đêm lại cho tôi biết một sự thực hoàn toàn trái ngược.
Một lúc sau, tôi hỏi, “Khuya lắm rồi, anh vẫn chưa ngủ à?”
Chắc anh đang bận việc, mãi mới chú ý đến lời nhắn của tôi, bèn đáp, “Tôi đã quen đi nằm muộn rồi, đằng nào lên giường sớm cũng không ngủ được”.
“Anh đang làm gì ạ?”
“Xem qua Nhật báo Phố Wall ấy mà, sao em vẫn chưa nghỉ?”
“Em cũng quen thức khuya,” tay đánh máy mà miệng thì ngáp. “À, cuối tuần này Hội Xe đạp Thanh Hoa tổ chức đi vườn thực vật Hương Sơn. Nhiều bạn còn là sinh viên, cũng nhiều bạn đã ra trường đi làm, anh có rảnh không?”.
“Tôi chưa có xe đạp”.
“Em đang dư một chiếc đây.”
Anh cân nhắc chốc lát rồi đáp, “Bây giờ tôi chưa thể nói chắc được, nhưng mà, nghe hấp dẫn đấy!”.
“Oa!” Tôi siết chặt nắm tay, hét lên với máy tính, cơn buồn ngủ đã bay biến tự lúc nào. Xem ra anh vẫn còn nguyên sở thích đi xe đạp. Vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba đại học, anh đã từng một mình một xe rong ruổi từ Bắc Kinh đến Đôn Hoàng, bởi thế vào năm thứ ba đại học tôi cũng đến Đôn Hoàng, một mình một bóng.
“Không sao, hầu như ngày nào em cũng lên mạng một lúc, anh cứ báo em trước thứ Sáu là được”.
“Chúc anh ngủ ngon”.
Đợi cho nick anh chuyển sang màu xám, tôi mới tắt máy, vừa reo hò vừa nhảy nhót phóng thốc lên giường, quấn mình vào chăn, vui sướng lăn đi lộn lại. Đã nhiều năm rồi tôi không vui vẻ như thế. Ai bảo ái tình hư ảo? Niềm vui này là thực, dẫu ngàn vàng chưa chắc dễ mua.
Hào hứng đến độ không chợp mắt được, tôi đành quấy rầy Ma Lạt Thang. Giọng cô khê nồng ngái ngủ, nhưng vẫn lộ rõ căng thẳng:
– Sao thế, Mạn Mạn?
– Tôi sung sướng, sung sướng, quá sung sướng!
Ma Lạt Thang thừ ra một lúc, rồi thảng thốt gào lên:
– Đồ thần kinh! Thần kinh khủng khiếp! Bây giờ là mấy giờ? Ngày mai có đi làm không? Chắc ngọn núi băng ấy mới mớm cho bà tí nước đường chứ gì?
Tôi cười hinh hích, ngọt lịm, không nói không rằng. Ma Lạt Thang thở dài:
– Đồ điên, mụ điên, một mụ điên hạng nặng!
Giọng như chửi mắng, thật ra phần vì thương xót, phần là mừng cho tôi. Bông đùa với tôi một lúc, cô đột nhiên đổi giọng nghiêm chỉnh:
– Mạn Mạn, bà nặng lòng với anh ta như vậy, về sau hai người thật sự bên nhau rồi, nhỡ anh ta không ưa tôi, liệu bà có bỏ tôi không?
– Anh ấy ở buồng tim trái, bà ở buồng tim phải. Tôi phải ở bên cả hai thì mới có được trái tim vui vẻ vẹn nguyên.
– Phì! Phải mau tìm cái chổi, quét hết gai ốc gai gà đang vãi ra đây thôi.
– Tối mai đi mua xe đạp với tôi nhé, cuối tuần tôi muốn đạp xe đi Hương Sơn.
– Chẳng phải bà đã có một chiếc rồi ư?
– Anh ấy chưa có.
Giọng Ma Lạt Thang liền vọt lên một quãng tám:
– Cái đồ ngốc này! – Chợt cô ngưng lại, hạ giọng – Được! Tôi sẽ ghi hết vào sổ nợ, đợi mọi việc xong xuôi rồi tính từng món một.
Tôi cười khúc khích tạm biệt:
– Ngủ đi, mai tiếp tục bán mạng cho bọn tư bản.
Cô dịu dàng đáp:
– Đồ hâm, ngủ ngon mơ đẹp!
– Cưng ơi, dù bà có biến thành yêu tinh già*, tôi cũng sẽ yêu bà đến vạn năm.
Không để cô kịp chửi bới, tôi ngắt điện thoại chui vào chăn, vui sướng nhắm mắt.
*Yêu tinh già: Nguyên văn: “Hắc sơn lão yêu”, vốn là một nhân vật quái dị xấu xí trong Liêu trai chí dị , sau được trưng dụng vào rất nhiều tác phẩm điện ảnh, văn học và trò chơi trực tuyến.
Xe đạp: tôi mua rồi, nhưng hoạt động : anh không thể tham gia.
Tối thứ sáu, tôi trực bên máy tính đến tận mười hai giờ đêm, Tống Dực mới đăng nhập. Trông thấy tôi vẫn còn trên mạng, anh hơi ngạc nhiên, bèn xin lỗi, nói rằng mắc chút việc gấp nên cuối tuần không đi được. Tôi đáp không sao. Dạo trước sục sôi tin đồn XX, một doanh nghiệp quốc doanh đang độc quyền nguồn năng lượng Trung Quốc, chuẩn bị vươn ra nước ngoài, nay thì cái tin ấy có thể sắp trở thành hiện thực. Cả tuần công ty họp hành liên miên, hiển nhiên dự định sẽ thâu tóm khách hàng cỡ bự này.
Tống Dực hỏi tôi đang làm gì, tôi không dám thú thật mình ngong ngóng đợi anh, bèn đáp bừa là đang đọc truyện.
“Truyện gì?”.
“Truyện diễm tình ạ”.
Anh cười, “Vẫn tin chuyện bạch mã hoàng tử cơ à?”.
Tôi cùng cười, lấp lửng, “Biết nuôi mộng là tốt mà”.
Bèn như còn áy náy, anh bèn chủ động gợi chuyện với tôi, “Nội dung thế nào?”.
Tôi thần người, nhìn topic tán nhảm của Tianya* đang mở trên màn hình, nào giá bất động sản Thượng Hải mỗi ngày một cao, nào cuộc sống chật vật kiếm tiền của dân 8x, rồi du lịch trăng mật Địa Trung Hải…
*Tianya: Tức tianya.cn, một diễn đàn giao lưu lớn về nhiều chủ đề của Trung Quốc.
Hừm… nội dung thế nào nhỉ?
“Chuyện một cô gái yêu thầm một chàng trai”.
“Vì sao không cho chàng ta biết?”.
“Cô ấy không dám”.
“Tại sao không dám? Cô ấy thổ lộ với chàng trai, chẳng qua cũng dẫn đến hai kết cục mà thôi. Chàng trai đón nhận, họ ở bên nhau. Chàng trai khước từ, họ không ở bên nhau. Cô ấy không cho chàng biết, cuối cùng họ vẫn không ở bên nhau, rõ ràng cho chàng trai biết vẫn là cách làm đúng hơn”.
Tôi ngơ ngẩn nhìn câu anh gửi. Chưa bao giờ tôi nhìn nhận tình hình từ góc độ này. Thì ra nếu đánh giá trên phương diện kinh tế học, vấn đề lại đơn giản dến thế. Nhưng có thể đơn giản như lựa chọn kế hoạch đầu tư thật ư?
Sự im lặng kéo dài khiến Tống Dực hiểu theo hướng khác, anh bèn lịch thiệp nói, “Không quấy rầy nữa, để em đọc truyện”.
Tôi vội trả lời, “Em thôi đọc truyện rồi, đang ngẫm nghĩ lời anh, cảm thấy rất thú vị. Lúc đọc thì em không nghĩ như vậy, mà chỉ thấy thương xót cho cô gái. Anh sắp đi nghỉ chưa ạ?”.
“Hôm nay phải nghiên cứu quá nhiều vấn đề, mới sáng dậy đã uống cà phê không ráo miệng, người lử lả cả rồi mà đầu óc vẫn không nghỉ ngơi được. Tôi chẳng muốn ngó ngàng đến bất cứ thứ gì có liên quan đến công việc nữa, định xem vô tuyến một lát mới nhận ra khó lòng xem được, toàn phim chưởng mặc áo vải gai với phim đuôi sam cạo trọc”.
Tôi bật cười trước máy tính, “Để em đọc chuyện đêm khuya cho anh nghe nhé?”.
“Được! Kết thúc có hậu chứ?”.
“Chưa biết, tác giả chưa đăng hết. Bây giờ có nhiều người sáng tác trên mạng, cũng hơi giống chuyện dài kỳ trên báo thưở xưa ấy. Hay ở chỗ không bị cắt gọn sửa sang, tác giả có thể diễn tả nguyên vẹn những điều muốn bộc bạch. Dở cái là không có biên tập thẩm định, nhiều người cứ đem con bỏ chợ, không chịu viết cho hết”.
“:-( Tức là em chỉ kể được từng kỳ thôi nhỉ?”.
“:-) Kể nhiều quá thì anh cũng làm gì có thời gian nghe”.
“Truyện dài lắm không?”.
“Nghìn lẻ một đêm ấy!”.
Anh cười lớn, “Cứ thong thả, cho dù nàng kể không hay ta cũng không chặt đầu nàng đâu.”
Tôi mỉm cưởi hạnh phúc với máy tính. Nếu anh là quốc vương của em, thì dù có họa rơi đầu, thì em cũng sẵn lòng làm cô gái Ả rập nọ.
Mỗi người một câu, tôi và anh cứ thế chuyện trò. Tôi vô cùng cảm kích người nào đã phát minh ra Internet. Nhờ những đường dây vô hình mà trong đêm khuya khoắt, hai kẻ cô đơn chúng tôi vẫn có thể ngồi bầu bạn cùng nhau.
Tôi biết rằng anh không biết gì hết. Không biết khi anh đá bóng, quả bóng đã bật trúng huyệt thái dương tôi. Không biết mỗi lần anh thi đấu bóng rổ, tôi chưa hề vắng mặt. Cũng không biết vì một câu nói “Anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa”, mà thần kỳ thay tôi đã đỗ vào trường theo bước chân anh.
Nhưng không sao, tôi cảm tạ ông trời đã ban cho cơ hội này để anh và tôi cùng lặng lẽ trải nghiệm lần nữa phần mở đầu câu chuyện. Một nghìn lẻ một đêm là quãng thời gian rất dài, tôi hy vọng khi kể xong truyện này thì chúng tôi cũng có thể “sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi” giống nhà vua và nàng thiếu nữ Ả rập kia.
Từ hôm đó trở đi, tôi trực MSN hằng ngày để Tống Dực lên mạng lúc nào là thấy tôi lúc ấy. Dẫu sao cũng là đồng môn cùng trung học, rồi cùng đại học, môi trường trưởng thành hồi thiếu niên tương tự nhau, nên giữa chúng tôi có rất nhiều chủ đề để trao đổi, mà quan trọng hơn là: trên đời này, ngoài cha mẹ anh ra, tôi tin chắc rằng không ai quan tâm đến anh lâu dài như tôi. Tôi biết loại sách anh thích đọc, môn thể thao anh thích chơi, món ăn anh thích, và càng biết rõ sách anh ghét, môn thể thao anh ghét, món ăn anh ghét. Tôi đã đi qua những nơi anh đi, những sách anh đọc, nghe nhạc anh từng nghe, làm những việc anh từng làm. Rất nhiều lúc anh vừa mở lời, tôi đã đem điều anh nghĩ nói nốt thành câu hoàn chỉnh.
Chúng tôi hàn huyên về thời thơ ấu, thiếu niên, đại học, cũng nhắc cả những chuyện hiện tại, thảo luận về một cuốn sách, một bộ phim, một bản nhạc. Chính anh cũng lấy làm ngạc nhiên, có lần thú thực với tôi rằng, “Sao tôi cứ cảm thấy dường như chúng ta đã quen biết từ lâu lắm rồi, nếu không phải là chuyện xảy ra với bản thân mình, thì tôi không tài nào tin nổi.” Tôi mỉm cười với màn hình máy tính. Đúng đấy, thực ra chúng mình đã quen biết nhau rất nhiều năm rồi.
Một buổi tối cuối tuần, chúng tôi thảo luận từ Lý Bạch, Đỗ Phủ đến Kim Dung, Cổ Long, từ chủ nghĩa lãng mạn đến chủ nghĩa hiện thực. Tung hoành khắp mấy nghìn năm văn hóa Trung Quốc, đến lúc lâm ly thống khoái quá tôi tâm sự với anh, giờ chỉ muốn nghe một đại hán Quan Đông cất cao giọng ngâm ngợi “Trường Giang cuồn cuộn chảy về Đông”. Anh cười lớn.
Chúng tôi chuyện phiếm đến quên bẵng cả thời gian. Khi giật mình nhận ra thì đã hơn bốn giờ sáng. Anh vô cùng sửng sốt, cười giục, “Mau đi ngủ thôi, trừ khi đấu rượu với bạn bè hồi còn đại học, chưa bao giờ tán gẫu với ai lâu đến mức quên hết giờ giấc thế này”.
Tôi bỗng dưng nổi cơn hâm, hỏi anh, “Mặt trời sắp mọc rồi, có thể cùng ngắm bình minh không? Bao lơn nhà em tình cờ trổ đúng hướng Đông.”
Anh dễ tính nhận lời ngay. Cũng đứng quay mặt nhìn qua ô cửa sổ kính đằng Đông. Hai chúng tôi, ở hai nơi khác nhau, đồng thời dõi mắt ngóng trông khoảnh khắc vầng triều dương tỏa ngời thành phố. Ngắm nhìn từng tòa nhà được ráng sớm nhuộm màu cam, cúi trông những đường dài được ban mai đánh thức, trái tim tôi ngập tràn hy vọng. Vào khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình ở rất gần anh, cảm thấy thành phố này thực quá diễm lệ.
Dần dần, như có thỏa thuận ngầm, không ai bảo ai nhưng tối nào sắp đi ngủ chúng tôi cũng phải tán gẫu với nhau vài câu. Bận thì chỉ chúc ngủ ngon, rảnh thì tôi kể một mẩu nghìn lẻ một đêm. Tôi cũng chẳng rõ liệu Tống Dực có cảm thấy nội dung tẻ nhạt không, thật ra nhiều khi chuyện tôi kể không thể tính là truyện vì hoàn toàn thiếu vắng sự tương tác của nam chính, mà chỉ toàn những hoạt động và trạng thái của tôi, toàn những cảnh theo đuổi và cồn cào đau khổ khi yêu đơn phương, tính ra không có thắt mở cao trào gì cả. Dẫu sao anh cũng không từ chối nghe, tôi bèn cố đấm ăn xôi mà tiếp tục kể.