Tiến triển trên mạng rất thuận lợi, tôi bắt đầu mong mỏi gặp mặt Tống Dực, cảm thấy chúng tôi sẽ có một “lần đầu gặp nhau” khác hẳn trước đây.
Có mấy người bị điều đi khỏi văn phòng, tuy không biết việc gì đã xảy ra, nhưng tôi cảm nhận được rõ ràng rằng bầu không khí xung quanh càng lúc càng căng thẳng, rất nhiều đồng nghiệp thường xì xào bàn tán. Tôi là người mới đến, không bè không phái, không ai chú ý, tôi cũng không chú ý đến ai, chỉ cặm cụi với phận sự của mình. Tôi không lo lắng về phần Tống Dực, đối với anh, tôi có niềm tin mãnh liệt lạ lùng. Không nguyên nhân, không lý do, chỉ là bao năm qua, tin tưởng mãi đã thành thói quen.
Niềm vui nho nhỏ của tôi gửi ở bóng dáng anh, ở chữ ký anh thi thoảng bắt gặp lúc ban ngày. Niềm vui lớn lao thì gói trong những câu chuyện lan man vơ vẩn lúc đêm khuya.
Những tưởng cuộc sống hân hoan êm đềm này sẽ kéo dài mãi mãi, đến khi nào tôi lên xong kế hoạch cho cuộc tao ngộ đẹp đẽ với anh…
– Armanda!
– Armanda!
…
Young gọi đến mấy tiếng liền, tôi mới hiểu là cô đang gọi tôi. Mãi vẫn chưa thích nghi được với cái tên tiếng Anh mới này. Tôi phân trần với đồng nghiệp rằng trước đây làm ở cơ quan nhà nước không quen dùng tên tiếng Anh, đồng nghiệp đều chấp nhận lời giải thích đó, chỉ hiềm có vài ánh mắt nên coi như không thấy thì hơn.
– Xin lỗi, không nhận ra là cô gọi. Hình như mọi người đang họp cơ mà?
Young mỉm cười ấm áp, ra ý thấu hiểu:
– Tôi về lấy đồ, Helen định đến thông báo cho chị sang họp cùng, vừa vặn tôi quay lại nên chuyển lời hộ.
– Hả? Ồ! Được.
Tôi chỉ phụ trách việc đối chiếu sơ bộ các yêu cầu thanh toán công tác phí của nhân viên, không thuộc nghiệp vụ chủ chốt. Bọn họ thì đều là tinh hoa của công ty. Tôi làm sao mà đã bằng vai ngang vế với họ được? Tuy thắc mắc, tôi vẫn tuân lời cầm bút sổ đi theo Young.
Nhìn vóc dáng năng động của cô, tôi thầm nghĩ, làm chung văn phòng kể cũng lâu rồi, vậy mà họ của cô là gì tôi không biết, và chắc cô cũng không biết tên đầy đủ của tôi. Nếu cô rời khỏi công ty này, đổi tên tiếng Anh khác, tôi và cô sẽ lập tức biến thành người lạ. Doanh nghiệp nước ngoài muốn dùng tên tiếng Anh để nhân viên được bình đẳng, hữu hảo, thực tế là khiến họ xa cách, lạ lẫm nhau ra.
Trên đường tới phòng họp, chúng tôi gặp Linda, vừa quay ra sau trận nôn ở nhà vệ sinh. Linda mang thai hai tháng, đang lúc ốm nghén dữ dội nhất, mà cô ta thì còn nghén nặng hơn hẳn người thường, tôi và Young cất tiếng chào, cô ta chỉ gật đầu rồi hếch cằm sải bước đi trước. Linda là quản lý của chúng tôi, nghe nói nghiệp vụ thành thạo bậc nhất, chỉ tiếc là tính tình tương đối bẳn gắt, nhưng cấp trên nào mà chẳng khó chiều, ngay đại tỷ, người khác nhìn vào cũng đều coi là loại gái già máu lạnh.
Tôi vừa nghĩ vẩn vơ vừa tiến vào phòng họp. Mới đẩy cửa đã liếc ngay thấy người muốn tránh mặt nhất, theo bản năng tôi chỉ chực cướp đường tháo chạy, tự trấn tĩnh hồi lâu mới run run bước vào. Trời ơi! Vì sao người này có mặt trong phòng họp? Lại còn ngồi ở vị trí rất đặc biệt nữa. Tuy anh ta đã hứa sẽ coi như không hề quen biết tôi, và trông anh ta cũng không phải loại tiểu nhân thất hứa, không những không giống tiểu nhân, mà dáng vẻ còn trầm tính lãnh đạm, uy nghiêm kín đáo, nhưng tôi vẫn sợ! Có lẽ, “sợ” là tật chung của những kẻ gây chuyện hổ thẹn với lòng.
Tôi thu người vào chỗ ngồi khuất tầm nhìn nhất, hy vọng anh ta không trông thấy tôi.
Không trông thấy, không trông thấy! Tôi rì rầm với cuốn sổ tay, chẳng rõ là khẩn cầu hay tự thôi miên. Nhưng thôi miên lâu lắc, vẫn không cách nào tảng lờ anh ta được. Cầm lòng không đậu, tôi lé mắt liếc trộm anh ta, anh ta hơi quay đầu lại, mặt mày vô cảm nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt va nhau, tim tôi giật thót, chột dạ cúi ngay đầu xuống. Chết dở, xem ra khấn nguyện vô dụng rồi!
Quản lí bộ phận trình bày xong, “người lạ” bắt đầu lên tiếng. Cuối cùng tôi không kìm được hiếu kì, dành viết vào sổ tay “Ai đang nói đấy?” rồi khẽ khàng đẩy đến trước mặt Young. Cô ngó dòng chữ trên giấy, ngoảnh phắt sang nhìn tôi, mắt lố lộ sửng sốt và khó tin, tôi chỉ biết đáp lại bằng việc cười ngớ ngẩn.
Hình như “người lạ” bắt đầu tổng kết đánh giá một việc đã hoàn thành. Đằng nào tôi cũng không tham gia, chẳng dính dáng gì đến tôi.
Về sau hình như anh ta chỉ đạo hướng dẫn một việc sắp tiến hành. Đằng nào tôi cũng không tham gia, chả dính dáng gì đến tôi.
Không sao, không sao! Tôi bắt đầu lơ mơ, tâm trạng đảo quanh một vòng về lại liếc Young, đợi xem khi nào cô mới chịu trả lời câu tôi hỏi, nhưng cô đang tập trung tinh thần lắng nghe, không ngó ngàng gì đến tôi hết.
Phòng họp đột nhiên lặng ngắt.
Không phải là lúc trước không yên lặng, lúc trước có yên, nhưng là kiểu yên không ai lên tiếng, chỉ chăm chú nghe, còn yên bây giờ là kiểu đồng loạt nín thở. Chính tôi cũng cảm thấy bầu không khí có phần khác thường, riêng người đang nói hình như không buồn nhận ra bất cứ điều gì khác thường cả, vẫn một hai khen ngợi biểu hiện xuất sắc vừa qua của Linda. Ai nấy nhìn tôi dò xét. Linda trông như thể muốn đục thẳng hai lỗ máu vào mặt tôi, còn tôi chỉ cười ngờ nghệch, ngơ ngác nhìn mọi người. Trời ơi, có ai giải đáp bí ẩn này cho tôi được không?
“Người lạ” hình như đọc được suy nghĩ của tôi bèn thong thả nhắc lại lời vừa nói:
– Dự án này vốn dĩ do Linda đảm nhiệm, nhưng xét tình trạng sức khỏa hiện tại của cô ấy, lại xét yêu cầu hoàn thành đúng hạn của dự án, vì thời gian gấp rút lắm rồi nên để dự án cho Armanda phụ trách.
Armanda? Hình như là mình?
Armanda! Đúng là mình!
– Không được đâu! – Tôi đứng bật dậy lớn tiếng phản đối mà chưa kịp cân nhắc kỹ càng.
Phòng họp lần này lặng ngắt thật sự, ngay cả “người lạ” cũng không nói năng gì nữa, chỉ giương mắt nhìn tôi. Linda nhếch mép cười khẩy, hai tay khoanh trước ngực, dáng điệu chờ xem trò vui. Mắt Young ánh lên cảm thông, nhưng phần nhiều là không tán đồng. Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, tôi bắt đầu căng thẳng, bèn lắp bắp giải thích lí do:
– Tôi mới đến, còn lạ nước lạ cái, thiếu kinh nghiệm. Tôi… không đủ khả năng, đằng nào cũng không được.
“Người lạ” liếc đồng hồ, ngắn gọn hạ lệnh:
– Đi ăn cơm trưa đã, một tiếng nữa quay về đây.
Các đồng nhiệp lập tức nhặt đồ đạc, lũ lượt đi ra. Young lặng lẽ đẩy trả sổ tay về trước mặt tôi, theo dòng người rời khỏi phòng họp. Chỉ lát sau, phòng họp còn mình tôi và anh ta, ngăn giữa là chiếc bàn lớn hình bầu dục, một đứng một ngồi, lom khom nhìn nhau.
Thấy cửa phòng đã đóng kín tôi bèn gào lên:
– Ê, con người anh thật vô đạo đức, vì sao lại hãm hại tôi? Anh có biết, cả văn phòng rồi sẽ ghét tôi không? Một kẻ chân ướt chân ráo lấy tư cách gì mà phụ trách hẳn một dự án? Tôi mắc lỗi gì với anh? Hôm ấy anh đã chính miệng hứa rằng coi nhau như người lạ, vì sao giờ lại nuốt lời? Tiểu nhân qua thể!
Không đếm xỉa đến sự hung hăng của tôi, anh ta chậm rãi bước đến gần, cầm cuốn sổ tay lên xem. Trông thấy câu tôi viết hỏi Young, vẻ mặt cũng có phần kinh ngạc, tiện tay nhặt cây bút của tôi rồi ghi tên tiếng Anh và tiếng Trung của mình: Lục Lệ Thành, Elliott Lục.
– Đừng nói với tôi rằng cô chưa bao giờ nghe đến cái tên này? Freya Tô!
Khuôn mặt anh ta thoáng nét tự tin và ngạo mạn.
Sự hung hăng lập tức tiêu tan, tôi sụm mình xuống ghế. Trời ơi! Sao lại thế? Sao tôi lại chạm trán với tên ma quỷ này? Cứ khi nào tôi tưởng vận may đã tới thì Satan lại chễm trệ trên đầu, vẫy tay cười nói: Chào chào!
Im lặng một lúc lâu, tôi gắng gượng nhún người:
– Elliott, công ty thiếu gì người tài cán, tôi không đủ khả năng.
– Tình trạng của Linda, cô cũng thấy rồi đấy. Suốt cả một ngày nếu cô ta không nôn ọe trong phòng vệ sinh thì cũng đang trên đường đến phòng vệ sinh để nôn ọe. Susan và Peter bị Alex Tống điều đi rồi, bây giờ trong tay tôi chẳng còn ai dùng được, dự án thì vẫn cần hoàn thành, mà còn phải hoàn thành một cách vẻ vang nữa. Tôi rất tin tưởng vào năng lực của trưởng phòng Tô, dự án này liên quan đến việc đánh giá đề xuất giải pháp cho tình hình tài chính doanh nghiệp, vừa khéo lại đúng sở trường của cô.
Giọng anh ta nửa giải thích nửa cảnh cáo. Tôi nghẹn họng:
– Nhỡ tôi không hoàn thành được thì sao?
Lục Lệ Thành mỉm cười:
– Cô không hoàn thành thì cuộc sống của tôi sẽ gặp chút trục trặc, còn cô chỉ e là phải tính đến việc đổi nghề, tốt nhất là đổi cả tên tiếng Trung đi.
Tôi bưng mặt, không biết nên làm thế nào. Nhận lời Lục Lệ Thành tức là trở thành đồng minh với anh ta, coi như đứng ở chiến tuyến đối lập với Tống Dực. Không nhận lời anh ta, tôi tin chắc rằng hai chữ “Tô Mạn” rồi đây sẽ đồng nghĩa với “lừa đảo”, mai sau đừng nói Bắc Kinh, mà đi khắp Trung quốc cũng đừng hòng đặt chân vào ngành tài chính nữa.
Rốt cuộc là làm đối thủ của Tống Dực, hay là kẻ lừa đảo để Tống Dực phỉ nhổ đây?
Tuy ánh mắt ngập nỗi thắc mắc, nhưng trước màn tự đấu tranh của tôi, Lục Lệ Thành không biểu lộ gì, chỉ yên lặng đợi câu trả lời.
Tài chính là ngành nghề chứa đựng quá nhiều cám dỗ, nên việc gian lận kiếm chác là vô cùng phổ biến. Nhưng ngay cả cái ổ gian lận kiếm chác đó cũng rất căm ghét hành vi mạo danh, đã lôi ra được ánh sáng là trừng phạt không tha. Nếu quả thật tôi bị Lục Lệ Thành giở ngón chơi khăm, thì công việc và sinh kế đời này của tôi chỉ coi như dứt khoát bị đào sâu chôn chặt, có khi cuối cùng còn mất tư cách kẻ lừa đảo để được Tống Dực phỉ nhổ nữa. Tôi ngập ngừng mãi, dằn vặt mãi, cuối cùng thỏa hiệp:
– Chỉ lần này thôi đấy!
Anh ta rất giảo quyệt, chẳng ừ chẳng không, chỉ hỏi:
– Cô nhận lời?
– Lục Lệ Thành! Tôi không cần biết anh là nhân vật lợi hại cỡ nào, cũng không cần biết thủ đoạn của anh đê hèn xảo trá ra sao, chỉ cần anh nhớ rằng, một lần này thôi!
Vẻ mặt tôi nhất định là dữ tợn lắm. Lục Lệ Thành phớt lờ, mỉm cười:
– Tô Mạn! Tôi sẽ cho cô những trợ thủ đắc lực nhất, không quan tâm cô dùng cách gì, tôi chỉ cần một bản kế hoạch hoàn mỹ.
Tôi thu nhặt đồ đặc sắp đi, anh ta hỏi với theo:
– Cần họp không?
Tôi quay lại trừng mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói:
– Chẳng phải anh đang vội sao? Đặt cho tôi hai phòng lớn ở khách sạn gần công ty nhất, chuyển hết tài liệu sang đó, tôi cần trợ lý Helen của anh, cần Young, những người khác thì anh xem xét rồi cấp, nhưng hãy đảm bảo sao cho Linda xa hẳn tầm mắt tôi ra, thời gian tôi có hạn, không hơi sức đâu mà đối phó với cơn hờn oán của cô ta.
Lục Lệ Thành không hề phật ý trước thái độ của tôi, ngược lại còn hài lòng gật đầu:
– Tôi sẽ phái Linda đến Thiên Tân công tác, hai tuần. Điện thoại riêng của tôi luôn để mở, cô có thể gọi bất kỳ lúc nào, số thì cô biết rồi đấy!
Tôi hằn học trừng mắt với anh ta rồi bước ra khỏi văn phòng. Việc đầu tiên là gọi điện cho mẹ, báo cho mẹ biết rằng tôi cần tập trung cho dự án, không thể về nhà trong hai tuần tới. Kế đó gọi điện cho Ma Lạt Thang, xin phép nghỉ hai tuần, tạm nợ thời gian bát phố, Ma Lạt Thang nghe giọng điệu tôi không bình thường, hỏi tôi làm sao. Sự căm hờn lập tức bùng nổ, tôi chửi bới sếp tơi tả. Ma Lạt Thang chưa rõ đầu cua tai nheo, càng không biết gì kẻ tiểu nhân bỉ ổi hèn mạt mà tôi đang nhắc đến là ai, đã đứng ngay về phía tôi vô điều kiện, hùa theo tôi rủa xả một trận. Tôi độc địa, cô còn độc địa hơn. Nếu lời nói mà giết người được, chắc chắn Lục Lệ Thành đã thoi thóp tàn hơi vì đỉnh đầu mọc nhọt, gan bàn chân chảy mủ rồi.
Hai tuần, bảy người chúng tôi giam mình trong khách sạn, lúc thức thì làm dự án, lúc ngủ tựa hồ vẫn đang làm dự án. Thoạt tiên, Young và bốn người kia có phần ngờ vực tôi, may tôi đề phòng trước nên yêu cầu Helen tham gia. Helen là dân ngoại đạo với nghiệp vụ tài chính, nhưng ở một chừng mực nào đó, chị đại diện cho Lục Lệ Thành. Mỗi lần tôi phát hiệu lệnh cho mà mọi người lộ vẻ ngần ngừ, tôi chỉ cần đưa mắt về phía Helen. Chị nói một câu cũng hữu dụng hơn hẳn bao nhiêu câu tôi giải thích rát hầu bỏng họng. Được cái, trong quá trình tiến hành, bọn họ bắt đầu tín nhiệm năng lực của tôi, mọi người dần dần hợp tác êm thắm, không cần Helen dự thính nữa, chị bèn đổi vai bảo mẫu, lo lắng sao cho đồ ăn thức uống của chùng tôi phong phú hơn lên, thậm chí hương vị cà phê cũng mỗi lần một khác.
Có lẽ mấy tháng nữa, chúng tôi vẫn sẽ đấu đá một mất một còn để thăng tiến, nhưng bây giờ, tạm thời chúng tôi quên hết chức vụ thấp cao, lương thưởng hơn kém trong văn phòng, chúng tôi đồng tâm hiệp lực, sát vai cùng tiến cho mục tiêu chung. Với dự án, mỗi tiến triển đều khiến mọi người phấn khởi, mỗi thất bại đều khiến mọi người phiền ưu. Chúng tôi cùng khóc, cùng cười, cùng một cảm giác “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”. Ai chưa nếm trải cảm giác đồng sức đồng lòng, muôn người một chí vững như thành trì thì không bao giờ thấm thía được sự diệu kỳ của nó, rất nhiều người thiết tha với công việc có lẽ cũng vì lí do này.
Lúc mới bắt tay vào, tôi rắp tâm góp công cầm chừng thôi, nhưng sự quên mình và nhiệt tình của đồng nghiệp đã lây lan sang tôi, khiến tôi quên bẵng ý định ban đầu, chỉ muốn gắng gỏi thực hiện thật tốt, để nỗ lực của tập thể đạt tới kết quả mỹ mãn nhất.
Nhiều lúc mệt lử, mọi người lại nằm ngổn ngang trên thảm mà ngủ, đàn ông thì râu ria lởm chởm, phụ nữ thì son phấn phôi phai, nhưng vừa rụi mắt làm cốc cà phê là ai nấy liền trở lại làm một hảo hán, sẵn sàng lao vào ác đấu ba thăm hiệp nữa cũng được.
Tầm mười hai giờ đêm của ngày cuối cùng, rốt cuộc chúng tôi cũng hoàn tất bảng điều giải kế hoạch. Quá kiệt quệ, mọi người không còn cả sức mà reo hò mừng vui, chỉ thở phào một hơi, không buồn thay quần áo, cứ thế đổ vật xuống ngủ.
Tôi định thu sức tàn duyệt lại xem mọi thứ đã đầy đủ chưa, mà không sao ngăn nổi bản thân nhớ nhung một người. Có lẽ đối với anh, sự xuất hiện và biến mất của tôi chỉ như hoa dại bên đường, nở tàn vô thường, hoàn toàn không đáng chú ý đến.
Tôi lặng lẽ kiểm tra mọi người cùng phòng, chắn chắc là họ đều ngủ say rồi, mới đăng nhập MSN trong chờ mong sợ sệt. Cửa sổ thoại liền bật ra.
“Có trên mạng không?”.
“Câu chuyện nghìn lẻ một đêm của tôi đâu?”.
“Gần đây vẫn ổn chứ?”.
“Khi nào lên thì để lời nhắn lại cho tôi nhé!”.
Tuy câu nhắn cuối cùng đã từ hơn một tuần trước, nhưng bao mệt nhọc của tôi lập tức tiêu tan. Sự tàn nở của tôi, anh có lưu ý! Dù sự lưu ý đó chỉ kéo dài được bốn ngày.
“Xin lỗi, em bận chút việc đột xuất, đi công tác, không tiện lên mạng nói chuyện”.
– Nghe nói mọi thứ xong xuôi rồi?
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng, làm tôi giật bắn mình, gập luôn máy tính lại:
– Anh… làm sao vào được thế?
Lục Lệ Thành đung đưa chìa khóa cửa trong tay. Phòng là do Helen đặt, đương nhiên anh ta có thể lấy chìa khóa chỗ chị. Tôi hậm hực nói:
– Xong rồi, nhưng tôi chưa kiểm tra chi tiết lần cuối.
Lục Lệ Thành ngồi xuống mé bên kia bàn:
– Để tôi kiểm tra cho, cô đi ngủ đi, sáng mai còn thuyết trình.
Tôi gắng sức nhũn nhặn, mềm mỏng hỏi:
– Đừng bắt tôi phát biểu, được không?
– Đây là tâm huyết của cô.
– Cũng là tâm huyết của mọi người.
Lục Lệ Thành chằm chằm nhìn tôi, mắt lộ rõ thắc mắc, cuối cùng nhượng bộ:
– Vậy cô muốn ai phát biểu?
– Young. Cô ấy nói tiếng Anh trôi chảy, tác phong giọng điệu đều tao nhã, nhất định sẽ không làm mất mặt anh đâu, dù có sếp tổng Mỹ ngồi dưới dự thính đi nữa.
– Cái tôi cần không phải là “không mất mặt”.
Tôi ôm đầu thở dài:
– Hiểu rồi! Hiểu! Cái anh cần là chiến thắng. Yên tâm đi, thuyết trình hay thì anh sẽ thắng thôi, Young cũng thắng. Dịp may hiếm có như thế, cô ấy sẽ không phụ lòng anh đâu, càng không phung phí cơ hội của bản thân.
Lục Lệ Thành không nói không rằng, mở máy tính xách tay ra, tôi đưa USB cho anh ta, bản thân thì ôm máy tính lủi vào góc phòng. Không có bàn, tôi bèn ngồi phệt luôn xuống đất, tựa lưng vào tường.
Mở máy ra, đăng nhập MSN lần nữa thì đã thấy hồi đáp rồi.
“Không sao, chỉ hơi lo lắng, không biết em có việc gì không”.
“Lại im bặt rồi! Lại đi công tác rồi ư?”.
Chỉ tích tắc, hơi ấm vì được an ủi trào lên, sống mũi cay cay, mắt tôi bỗng dưng nhòa lệ.
“Không thấy anh trên mạng nên gửi xong lời nhắn thì cũng không nghĩ sẽ có trả lời, thành ra không chú ý, xin lỗi anh”.
“Mấy hôm nay tôi mới phát hiện ra cái này có thể giả vờ là mình không ở trên mạng.:-) Như người ấy, trên mạng mà cũng cần mặt nạ”.
Thế mà anh cũng không biết? Tôi lắc đầu, cười với máy tính, “Hồi trước lên mạng anh làm gì?”.
“Đọc tin tức, theo dõi cổ phiếu, tra cứu dữ liệu, họp hành liên lạc. Tôi không phải người thời đồ đá, tuy không thạo các thủ thuật MSN nhưng cũng không phải cụ Khốt”.
Tôi ôm máy tính mà cười, “Anh đã học được cả cách ẩn thân rồi, đương nhiên không phải cụ Khốt.”
Anh gửi một mặt cười hả hả, “Hôm nay em có kể chuyện nữa không?”.
“Tống sư huynh, ngày mai anh vẫn đi làm chứ? Mời đi ngủ đi!”.
“Thôi đừng lấp liếm cho sự biếng nhác của mình!”.
“Không nên phung phá sức khỏe! Em phải đi ngủ đây, chúc ngủ ngon”.
“Ngủ ngon!”.
Một lúc lâu sau, những tưởng anh đã thoát rồi thì lại thấy một câu nói nhảy ra, “Lần tới, nếu tạm thời ngắt mạng thì nhớ báo cho tôi một tiếng, đây là hộp thư của tôi, [email protected]”.
“Nhất trí”.
Đợi mãi mà không thấy trả lời, tôi hạnh phúc ôm máy tính cười ngơ ngẩn với không khí. Nếu không phải vì liên tục hai tuần chưa được nghỉ ngơi, sức cùng lực kiệt rồi thì nhất định tôi sẽ leo đến sân thượng gào thét với toàn dân Bắc Kinh, “Tống Dực cho tôi địa chỉ hộp thư rồi!”.
Qua cơn kích động, tôi nhận ta Lục Lệ Thành tay khoanh trước ngực đã ngồi ngả ra ghế máy tính, lẳng lặng quan sát tôi. Tôi có tật giật mình, tức thì mặt mày đỏ lựng:
– Không phải anh đang kiểm tra lần cuối à?
Lục Lệ Thành đứng dậy, xách cặp máy tính bước đi:
– Kiểm tra xong rồi, làm tốt đấy! Nhưng vẫn cần sửa sang đôi chút phần mở đầu. Phần mở đầu hiện giờ quá căng thẳng, ngày mai Young thuyết trình cũng phải lưu ý cách thể hiện sao cho nhẹ nhõm. Tôi sẽ dặn Helen gọi Young dậy lúc năm giờ sáng để cô ấy chuẩn bị bài nói, thêm phần mở đầu vào nữa.
Tôi thầm rủa, đồ thần kinh, dù là cấp trên thì cũng có thể nhân từ một chút được chứ?
Không phải khua Helen lúc đêm hôm, sáng mai tôi sẽ gọi Young. Phần mở đầu để tôi soạn luôn bây giờ.
Lục Lệ Thành ở cửa, ngoái lại liếc tôi, hỡ hững gật đầu rồi khép cửa rời đi, nhưng tôi thì phải tiếp tục vật lộn hơn một tiếng đồng hồ nữa.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý đón nhận thất bại, và cũng chuẩn bị tâm lý đón nhận thành công, nhưng khi thấy Lục Lệ Thành chiến thắng rạng rỡ nhận lời chúc của Tống Dực, thấy hai người chụp ảnh chung bắt tay nhau mỉm cười nhìn ống kính, thấy nụ cười của họ như đúc từ một khuôn ra, thì tim tôi vẫn dội lên đau đớn.
Theo thông lệ là phải ăn mừng, tôi muốn lỉnh đi, nhưng sếp Mike nói đã đặt phòng karaoke hạng nhất cho hai tổ cùng đi uống rượu hát hò. Chắc Mike muốn để sếp tổng từ Mỹ sang có dịp cảm nhận cách thức chúc mừng kiểu Trung Quốc.
Đến phòng hát, kẻ thắng cố nhiên là hứng thú dạt dào, người thua cũng không dám tỏ lộ bụng dạ hẹp hòi của mình trước mặt cấp trên, vì thế không khí rất ư náo nhiệt. Điều duy nhất đáng mừng là ở đây tranh tối tranh sáng, tôi có thể rúc sâu vào góc để khỏi ai trông thấy.
Sếp từ Mỹ sang là một ông già Do Thái, tóc chải rất mượt, vóc người thấp bé nhưng uy nghiêm. Khi được ông ta tỏ lời khen ngợi, Young ứng đối hết sức khéo léo, khiến Lục Lệ Thành vốn chẳng hay cười mà miệng cũng nhếch lên.
Xã giao bề nổi xong xuôi, mọi người bắt đầu hát hò uống rượu, ông già Do Thái cầm ly đến ngồi cạnh Tống Dực, hai người vừa nhấm nháp vừa chuyện trò. Không biết Tống Dực nói những gì mà ông già Do Thái mặt tươi hơn hớn, tay vỗ vai anh, dáng điệu giống hệt một cụ già hàng xóm hiền lành. Có lẽ là do ảo giác, tôi cảm thấy nụ cười của Lục Lệ Thành kém tươi hẳn đi, lòng chỉ biết thương hại anh ta. Nói chung, rào cản văn hóa luôn ăn sâu bám rễ, đừng nói Trung-Mỹ khác nhau, mà ngay trong cộng đồng Trung Quốc, dân Bắc Kinh cũng không hiểu được chuyện cười của dân Thiểm Tây, dân Chiết Giang cũng không hề hay biết tập tục sinh hoạt thường ngày của dân Quý Châu. Vì thế, dù Lục Lệ Thành có nói tiếng Anh lưu loát đến đâu đi nữa, vẫn chỉ là dạng thuộc sách văn hay mau tay chữ tốt, so với một người đã học hành và sinh sống công tác ở Mỹ hơn bảy năm trời như Tống Dực.
Lục Lệ Thành đặt ly rượu xuống, cầm micrô lên, mọi người bất giác đều trật tự lại. Anh ta dùng tiếng Anh cảm ơn sự cần mẫn đóng góp của cả tổ, biểu dương những cố gắng trong công việc hằng ngày của họ.
Có tổng giám đốc Hoa Kỳ và sếp lớn khu vực Trung Quốc Mở Rộng, mà được cấp trên giúp mình nở mày nở mặt như thế, ai nấy đều sôi nổi hẳn lên, nhân đương hơi men, bèn rào rào hoan hô rồi reo hò:
– Elliott, đừng cảm ơn suông nữa, hát tặng chúng tôi một bài đi, hát đi!
Chắc tổ kia cũng muốn nghe xem Lục Lệ Thành hát hò ra sao, nên vỗ tay huýt sáo hùa theo ngay. Sức sống riêng ở người trẻ đã tác động đến ông già Do Thái, ông cũng hào hứng nhìn Lục Lệ Thành.
Lục Lệ Thành không từ chối nữa, vừa mỉm cười nói, “cung kính không bằng tuân mệnh”, vừa kín đáo liếc Helen. Chị hiểu ý, liền bấm bấm chiếc điều khiển đang cầm trên tay.
Động phong phá của Châu Kiệt Luân.
Lựa chọn tuyệt vời! Đây là ca khúc mà giọng nam hay nữ đều hát được, mọi người vỗ tay theo giai điệu của Lục Lệ Thành, ông già Do Thái không hiểu tiếng, những vẫn lịch sự vỗ tay cùng mọi người. Hát được một nửa, Lục Lệ Thành đưa chiếc micrô khác cho Young, tao nhã cúi mình làm động tác mời, Young rất ngạc nhiên, mặt đỏ lựng lên. Chuyện đùa bỡn nam nữ xưa nay luôn có tác dụng kích thích bầu không khí. Tất cả cười rộ, vỗ tay thật lực, hò la ầm ĩ, bầu không khí chỉ thoáng chốc là sôi sùng sục, ngay cả ông Do Thái cũng vừa vỗ tay vừa cười.
Dẫu sao cũng không phải là cô bé con mới chập chững bước ra xã hội, Young mau chóng đứng lại bên cạnh Lục Lệ Thành, rất tự nhiên song ca với anh ta.
…
Ai tấu Đông Phông phá, trên những dây tì bà
Lá phong tô màu chuyện, kết cục đã nhìn ra
Lỗi cũ ngoài bờ giậu, ta nắm tay cùng qua
Ngày lạnh lùng trống vắng, lặng thầm lúc chia xa
…
Bài hát chấm dứt, mọi người nhiệt tình vỗ tay tán thưởng:
– Hát hay lắm, Elliott! Thêm bài nữa, thêm bài nữa!
Quả thực Lục Lệ Thành hát rất ổn, tôi cũng vỗ tay theo mọi người. Anh ta cười cười khước từ, nhưng vì tiếng hoan hô của mọi người mà không kiên quyết được nữa, lại cầm micrô lên:
– Để tôi hát một bài tiếng Anh xưa vậy!
Helen tắt hết nhạc đệm đi, chỉ còn giọng Lục Lệ Thành rành rọt độc xướng:
On a wagon bounh jor market
There’s a calf with a mournful eye
High above him there’s a swallow
winging swiftly through the sky
How the wind are laughing
They laugh with their might
Laugh and laugh the whole day through
And half the summer’s night
Donna donna donna donna
Donna donna donna donna
Donna donna donna donna
Donna donna donna don*
…
*Trên chuyến xe lọc cọc ra chợ
Có con bê đôi mắt não nùng
Tít trên cao là một cánh én
Đạp cánh bay lướt vụt vòm không
Những cơn gió cười sao giòn giã
Tiếng cười bung sức mạnh trong lòng
Cười và cười suốt ngày không nghỉ
Tàn đêm hè vẫn rộn thinh không.
Bài hát tiếng Anh thì tôi đã nghe nhiều, trình độ tiếng Anh của các đồng nghiệp cũng rất khá, nhưng về bài hát tiếng Anh này, hiển nhiên mọi người chưa nghe bao giờ, vì thế vẻ mặt tất cả đều ngơ ngác, chỉ đành vỗ tay theo nhịp.
Tuy giai điệu dìu dặt khoan thai, tiết tấu lay động lòng người, nhưng chẳng mấy ai thấm nhuần ý nghĩa. Có điều rất rõ ràng là cảm giác của ông Do Thái hoàn toàn khác chúng tôi. Vẻ mặt thay đổi, ông không còn vỗ tay xã giao nữa mà chăm chú thưởng thức. Mọi người cũng trật tự lại, yên lặng lắng nghe bài hát. Căn phòng mờ ảo vang giọng nam trầm thấp, ông Do Thái mấp máy miệng, cũng khe khẽ ngâm nga theo, “Donna donna donna don…”
Khúc hát lững lờ một nỗi ưu tư man mác, tuy trong bài chứa vô số từ “laugh”, nhưng cảm giác thì không “laugh” một chút nào cả. Biết điện thoại của Young có thể lên mạng, tôi sực nghĩ ra, liền mượn điện thoại của cô, vào Google tìm Donna Donna.
“Tiền thân của Donna Donna là một khúc đồng dao Do Thái lưu truyền khá rộng rãi. Trong thời kỳ thế chiến thứ hai, khúc đồng dao được chuyển thể thành bài hát, trở nên thịnh hành khắp Châu Âu. Đối với người Do Thái, bài hát này chứa đựng rất nhiều ý nghĩa, nó mang lại cho họ tình yêu và niềm hy vọng, kiên trì và dũng khí. Sau Thế chiến thứ hai, Donna Donna theo người Do Thái tỏa đi khắp thế giới, rất nhiều ngôi sao ca nhạc đã hát lại bài bài này bằng nhiều thứ tiếng.”
Chẳng trách giai điệu du dương thong thả của bài hát này lại ngưng đọng lắm nỗi ai sầu, mà trong ai sầu lại chứa chan nhiều hy vọng đến thế.
Bài hát kết thúc, bầu không khí tựa hồ vẫn ngấm ngầm lưu chuyển một thời đại lịch sử của dân tộc Do Thái. Mọi người ngẩn ra, không biết nên phản ứng thế nào. Ông Do Thái giơ hai tay quá đầu, vừa cười vừa vỗ tay, rất chậm nhưng rất mạnh, hết lần này đến lần khác, bấy giờ mọi người mới bắt chước vỗ tay cuồng nhiệt.
Tôi nhìn Lục Lệ Thành, sự thương hại lúc nãy đã biến thành kính sợ. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta đã âm thầm làm tốt bài kiểm tra. Tôi tin rằng dù quay về New York rồi, ông Do Thái vẫn không thể nào quên được người cấp dưới ở tận Bắc Kinh Trung Quốc. Lục Lệ Thành không hổ là Lục Lệ Thành, ngần ấy tuổi đã vươn lên tới vị trí này, hoàn toàn không cần bất cứ ai thương hại.
Lục Lệ Thành mỉm cười buông micro xuống, hỏi mọi người:
– Các bạn có muốn nghe Alex hát một bài không?
– Muốn! – Tiếng tất cả háo hức làm rung chuyển cả phòng karaoke.
Micrô lập tức được chuyển tới tay Tống Dực. Quyển bài hát cũng đã đặt trước mặt anh. Một đồng nghiệp nữ cầm ngay lấy điều khiển, bấm mở mục chọn bài, ân cần hỏi:
– Anh muốn hát bài của ai? Châu Kiệt Luân nhé? Ca từ của Phương Văn Sơn tuyệt vời luôn đó!
Tống Dực mỉm cười nhìn màn hình, lật giở từng trang quyển bài hát, nhưng mãi không nói năng gì. Một người xa lạ Trung Quốc đã hơn bảy năm, chắc không có thời gian quan tâm đến ca nhạc thịnh hành trong nước, có khi Phương Văn Sơn là ai anh cũng không biết ấy chứ! Vả chăng, Lục Lệ Thành vừa bẻ cành cung quế xong, Tống Dực nếu từ chối hát, anh sẽ tỏ ra là mình cư xử không hợp lẽ, khiến sếp tổng nghi ngờ khả năng hòa đồng với đồng nghiệp của anh.
Chữ “kính” trong niềm “kính sợ” tôi thầm dành cho Lục Lệ Thành đã tiêu tan. Toàn đi bước nào rào bước nấy, dồn ép người ta. Việc gì phải thế?
Giả vờ là muốn rót thêm rượu, tôi bèn đứng dậy, nhưng rót xong không về chỗ cũ ngay mà ra vẻ tiện thể ngồi xuống bên cô đồng nghiệp đang cầm máy điều khiển, ghé tai cô cười nói:
– Để tôi điều khiển một lúc.
Lời lẽ lịch sự, nhưng tay thì thẳng thừng giằng luôn điều khiển từ tay cô ta, giở một mạch đến cột Châu Hoa Kiệt và nín thở hỏi Tống Dực:
– Bài Bạn bè được không anh? Tuy đã lỗi thời, nhưng rất hay, lại hợp cảnh hợp tình, chỉ tiếc không có bài Đồng nghiệp!
Young cười nói với tôi, hết sức thân thiện:
– Đợi chị sáng tác cho mọi người hát đấy!
Mọi người cùng cười ồ, tôi thì căng thẳng đến độ ngón tay run run, người trước mặt quay sang nhìn tôi. Lần đầu tiên, anh thật sự nhìn thấy tôi, anh mỉm cười cầm micrô:
– Được, bài ấy đi!
Bởi vì ca khúc này đã nghe nhiều đến mức thuộc lòng, nên mọi người bất giác cùng hòa giọng theo Tống Dực. Ông Do Thái nhìn vào, không khí tuy không nồng cháy như lúc Lục Lệ Thành và Young song ca, nhưng lại có cảm giác đoàn kết một lòng hơn.
Trải bao năm trơ trọi, nếm đủ mọi phong ba
Có khóc có lầm lỗi, vẫn kiên trì vượt qua
…
Nhờ bạn bè chung bước, cô độc đã trôi qua
Một lời chung suốt kiếp, chén ăm ắp tình ta
Tống Dực cầm ly rượu, vừa hát vừa nâng ly với mọi người. Tôi liền đứng lên, tay cầm ly của mình. Những người khác thấy vậy cũng cầm ly ồ ạt đứng dậy.
Nhạc đệm đã dứt, tiếng ca của Tống Dực còn ngân vang.
“Một lời chung suốt kiếp. chén ăm ắp tình ta… ” Khi Tống Dực ngân dài câu “Một lời chung suốt kiếp, chén ăm ắp tình ta”, mọi người quây lại thành vòng tròn, hăng hái nâng ly, cao giọng hô: “Cạn chén!”
Lục Lệ Thành mỉm cười chạm ly với mọi người, nhưng mắt thì chĩa vào tôi, ánh nhìn lạnh lùng tăm tối. Câu uy hiếp nặng nề hôm nào của anh ta đè trĩu tim tôi.
Khi tiếng hát lại vang lên lần nữa, tôi lặng lẽ dời khỏi phòng. Đời có câu, “Thà đắc tội quân tử, đừng đắc tội tiểu nhân”, tôi lại cho rằng thà đắc tội tiểu nhân, chứ không nên đắc tội với người như Lục Lệ Thành. Tiểu nhân thì dù hận tôi, cũng chưa chắc đủ sức xử lý tôi, nhưng Lục Lệ Thành thì thừa khả năng vờn tôi đến chết, tôi nên làm thế nào đây?
Lòng mắc mớ, bước chân vội vã, không biết ai đánh đổ thức uống ra sàn làm giày cao gót của tôi trượt một phát, người ngã rầm xuống đất, giày cũng bay văng đi. Người qua kẻ lại trên hành lang đều nhìn tôi. Tôi vừa đau vừa ngượng, đau thì đi một nhẽ, khó chịu hơn chính là cảm giác xấu hổ mất mặt. Tôi bèn hấp tấp kéo váy để để phòng hở hang, vừa khẩn trương tìm cách đứng dậy. Tôi đang loay hoay thì đã được một đôi tay vững vàng giữ lấy. Có chỗ tì, tôi mau chóng trụ vững.
– Cảm ơn, cảm ơn!
Cảm ơn thật sự, tuy chỉ một động tác chìa tay dìu đỡ, nhưng lại cứu vớt tôi qua cơn nước lửa lúc này.
Người nọ quay đi giúp tôi nhặt chiếc giày cao gót đã bay tít ra xa, sau đó trở lại, cúi mình đặt chiếc giày xuống bên chân tôi:
– Cô xỏ giày vào, xong nhúc nhắc thử chân tay xem có bị thương không.
Tôi đang lúi húi chỉnh váy xong, nghe giọng nói đó, người bỗng cứng đờ. Anh lo âu quan sát tôi:
– Cô bị thương ư? Chỗ nào không cử động được vậy?
Đột nhiên, mắt tôi ướt nhoèn, có lẽ là do nỗi chua xót phải giấu giếm bấy nhiêu năm, có thể là do gượng gạo xấu hổ, cũng có thể là do lời lẽ ấm áp quan tâm của anh, hoặc có thể chỉ do lúc này anh đang ở ngay bên cạnh.
Nhưng anh lại tưởng tôi đau đến nỗi phát khóc, vội ngồi xuống:
– Cô tên là… Armanda, phải không? Xin lỗi nhé! – Anh nắm nhẹ lấy mắt cá chân tôi, cầm giày cao gót xỏ vào giúp – Chịu đựng một chút rồi chúng ta đi bệnh viện luôn, cô có cần gọi điện cho ai không?
Tất cả giống như một giấc mơ đẹp. Qua làn tất mỏng, hơi nóng bàn tay anh khiến tôi váng vất. Tôi đờ đẫn đứng đó, không thốt được một câu.
Giúp tôi xỏ giày xong, anh lại dìu tôi bước. Có một tích tắc, tay tôi gần như nằm gọn trong tay anh, bấy giờ tôi những muốn nắm tay anh, nói với anh rằng, em là Tô Mạn, em đã yêu anh từ lâu, rất lâu rồi. Nhưng lý trí biết rằng xử sự như thế chỉ khiến anh tưởng tôi loạn thần kinh. Tôi hít sâu mấy hơi, định thần, níu anh lại:
– Tống Dực, tôi không bị thương, ban nãy chỉ là… chỉ là cảm thấy mất mặt quá, vì thế nên hơi thiếu kiểm soát. Xin lỗi anh!
Tống Dực dừng bước, nghoảnh sang nhìn tôi, vẻ bất ngờ. Chắc bây giờ rất ít người gọi thẳng cả họ lẫn tên anh như vậy. Tôi liền lắp bắp đính chính:
– Xin lỗi, xin lỗi! Alex, Mr. Tống, Director Tống…
Anh bật cười:
– Tôi tên là Tống Dực, cô có thể gọi tôi là Alex.
Anh chìa tay cho tôi, tôi cũng cố gắng trấn tĩnh, cởi mở chìa tay cho anh. Hai bên bắt tay nhau, tôi mỉm cười:
– Tôi tên là Tô Mạn, Tô trong Tô Đông Pha, Mạn có bộ thảo đầu*. Vì thầy tử vi nói mạng tôi thiếu Mộc, nên bố mẹ mới đặt tên này.
*Thảo đầu: Thảo nghĩa là cây cỏ.
Tống Dực ngẩn người lần nữa, chắc vì tôi đi ngược lại thói thường, không dùng tên tiếng Anh mà xưng tên tiếng Trung, còn giới thiệu tường tận như thể sợ anh quên mất. Kỳ thực, đúng là tôi sợ anh quên đấy! Hồi còn học ở trường, vì tôi luôn theo đuổi bóng dáng anh, xuất hiện ở mỗi nơi anh xuất hiện, nên đây không còn là lần đầu anh nghe đến tên tôi, nhưng hiển nhiên, người luôn đứng giữa hào quang như anh không thể nào nhớ được kẻ toàn lẩn trong bóng tối như tôi, không thể nào nhớ chúng tôi từng cùng chọn học môn Lịch sử Âm nhạc phương Tây, từng cùng chung một lớp GMAT ở Tân Đông Phương*, không thể biết tôi cũng là một thành viên của câu lạc bộ xe đạp, không biết mỗi lần anh thi đấu bóng rổ tôi đều đứng bên rìa sân, càng không biết trong bóng tối của hội trường, màn hình đang chiếu bộ phim Roman Holiday, anh thưởng thức một cách say mê, còn tôi ngồi bên cạnh, thưởng thức một cách căng thẳng, chỉ bận tính toán xem chào hỏi thế nào cho thật tự nhiên, chẳng biết diễn biến phim ra sao cả… Lần này, tôi cương quyết muốn anh phải nhớ kỹ. Vừa rồi tôi gọi tên anh, hoàn toàn không cân nhắc, cứ thế bật ra, bởi tên anh đã lẩn quất trong hồn tôi đến cả trăm ngàn lần rồi. Mà nói cho anh biết tên tôi, cũng là cố ý vậy. Tôi không phải Armanda, không phải Freya, cũng không phải bất kỳ một nữ đồng nghiệp có cái tên tiếng Anh bay bướm nhưng diện mạo mơ hồ nào cả, tôi muốn anh nhớ tôi tên là Tô Mạn.
*Tân Đông Phương: Một tập đoàn chuyên về giáo dục đào tạo.
Chúng tôi bắt tay nhau, Tống Dực cười nói:
– Tuy làm cùng một công ty, nhưng bây giờ mới coi như chính thức quen biết.
Tôi đang định trả lời thì sau lưng vang lên giọng cười cợt:
– Alex, anh đừng đánh giá thấp cô ấy! Cô ấy chính là linh hồn của bản kế hoạch đã khiến Albert tấm tắc khen gợi đấy!
Tống Dực nhìn sâu vào mắt tôi. Tôi không đọc được sự thay đổi trong ánh mắt đó, chỉ biết nụ cười của anh vẫn tươi nguyên. Anh lịch thiệp nói với Lục Lệ Thành:
– Dưới tay tướng giỏi không có binh hèn. Đương nhiên tôi không dám xem thường bất cứ thủ hạ nào của anh đâu.
Tống Dực vừa nói vừa dứt khoát rời khỏi chỗ tôi.
Tôi cảm thấy chân mình run run, dường như bây giờ mới thật sự bị ngã, bị thương. Cục tức nghẹn ứ ở ngực, lên không được, xuống không xong. Chỉ trong tích tắc, Lục Lệ Thành đã phá tan giấc mộng bao năm của tôi, nhưng lúc này đây tôi không tài nào khuấy động được lòng căm hận, chỉ thấy bi ai nặng nề đè trĩu, khiến tôi lảo đảo muốn ngã mà thôi.
Nhận ra vẻ mặt tôi, nụ cười của Lục Lệ Thành sượng lại, đôi mắt đen lạnh lùng trỗi lên một cảm giác khác thường. Anh ta cúi mình, lịch thiệp nói “Excuse me!” và đi về phía nhà vệ sinh. Tống Dực cười gật đầu với tôi, đoạn trở vào phòng hát. Rất mau chóng, hành lang nhộn nhạo còn mỗi mình tôi đứng thẫn thờ.
Từ nhà vệ sinh đi ra, thấy tôi vẫn đứng nguyên chỗ cũ, Lục Lệ Thành dừng bước, từ xa nhìn lại. Khuôn mặt lãnh đạm không lộ vẻ gì, riêng đôi mắt đen tàng ẩn những tia sắc bén. Tôi như tỉnh mộng, ưỡn thẳng người đón lấy ánh mắt anh ta, mỉm cười đi ra ngoài, nhưng lòng thì hoang mang. Sai rồi, sai cả rồi! Cuộc gặp của tôi và Tống Dực không thể thế này. Tô Mạn mà tôi muốn Tống Dực ghi nhớ không phải như thế.
Tôi không lên chiếc taxi mà người gác cửa gọi cho, cứ thơ thẩn bước đi trong gió đêm.
Gió đêm hè quạt tới từng cơn mát rượi, xua tan hơi nực ban ngày, cũng giúp tôi tỉnh táo đôi phần. Than thân trách phận không phải là cách giải quyết vấn đề. Nghĩ ngợi một lúc, tôi gọi điện cho một đồng nghiệp cũ cũng khá thân, vừa tán gẫu vớ vẩn vừa bóng gió hỏi thăm tình hình đại tỷ. Không ngờ đã mấy hôm rồi, đại tỷ không đi làm, rốt cuộc là vì sao, đồng nghiệp cũng không rõ.
Do dự hồi lâu, quyết định gồng mình tới nhà đại tỷ, tôi rẽ vào chợ đêm mua một chậu hoa và xách ít trái cây rồi đến thẳng căn hộ sang trọng của chị ở tầng 36. Chuông réo một lúc lâu, đại tỷ mới ra mở cửa. Trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, đại tỷ không lộ vẻ gì khác lạ, cứ thế cho vào nhà, khiến những lời giải thích lễ phép tôi chuẩn bị sẵn đều chết lưu trong ổ bụng.
Tôi thầm kinh sợ. Hạng người này, có phải hễ tu luyện đến một mức độ nhất định thì đều rèn được bộ dạng trời sập trước mắt mặt vẫn lạnh tanh không?
Đại tỷ choàng khăn san, tóc tai bù rối, sắc mặt trắng bệch, phòng khách thênh thang la liệt toàn hộp cơm ăn thừa và bịch nước quả uống dở. Chị đổ người xuống sô pha, vừa xì mũi vừa hỏi:
– Có chuyện gì đây?
Trông bộ dạng chị như thế, tôi đâu mặt dày mặt dạn đến mức kể lể nhờ cậy, bèn đặt chậu hoa lên bàn trà, bắt đầu nhặt nhạnh hộp cơm vương vãi khắp nơi:
– Mấy hôm nay tỷ toàn ăn những thứ này đấy à?
Trên các hộp nhựa đều in những nhà hàng lớn, thật bái phục chị vì có thể yêu cầu họ giao đến tận nơi, nhưng đằng nào thì đây cũng không phải là thức ăn phù hợp cho người ốm.
Tôi mở tủ lạnh, bên trong rỗng không, góc tủ chỏng chơ hai gói dưa cái muối. Lục lọi tủ bếp thì thấy một ít gạo, tôi đem nấu cháo bằng một cái nồi trông mới tinh như vừa mua, và gọt hoa quả mình vừa mang đến.
Đến khi rác rưởi trong ngoài phòng đều được dọn sạch, cháo cũng chín rồi, tôi bèn múc ra đem lại cho đại tỷ:
– Xin người, ốm đau thì nên ăn các thức thanh đạm thôi!
Đại tỷ ghé mặt vào bát, hít sâu mấy hơi:
– Thơm quá! Lâu lắm rồi không ngửi thấy hương gạo chính cống. Chẳng ngờ cô nấu cháo khéo ghê!
Nấu cháo, nghe qua đơn giản, nhưng nếu không kiểm soát được mức lửa và nước thì rất khó có được bát cháo thơm ngon.
Tôi chỉ cười, không đáp, Tống Dực và Vương soái chơi cổ phiếu thua nhẵn cả túi, suốt ngày chỉ ăn bánh bao uống nước lọc. Có cô nữ sinh ở cách tôi một phòng ưng Vương Soái, muốn cho anh ta mượn tiền, nhưng Vương Soái khước từ. Tôi có bụng riêng, bèn hiến kế, khuyên cô lấy nồi cơm điện mà nấu cháo thịt rau, nấu xong thì cho vào cặp nồng, đúng giờ cơm đưa đến phòng Tống Dực và Vương Soái, nói rằng nấu nhiều ăn không hết, như thế bọn họ có muốn từ chối cũng không nỡ. Cô gái thấy ý tưởng cũng hay, nhưng không đủ kiên nhẫn để làm, tôi lại nói gần đây bụng dạ tôi không được tốt, bác sĩ dặn nên ăn nhiều cháo, vậy để tôi nhân tiện nấu luôn giúp cô. Hơn một tháng liền sau đó, phòng tôi luôn ngào ngạt mùi cháo. Thi thoảng, tôi cùng cô bạn đi đưa cháo cho Vương Soái, tận mắt trông thấy anh ta chia cho Tống Dực một nửa rồi mới yên tâm trở về.
Đại tỷ xì xụp ăn hết bát cháo kèm dưa cải muối, xong ngẩng đầu nhìn tôi như muốn xin thêm bát nữa. Tôi lắc đầu, đẩy hoa quả lại cho chị:
– Lưng lửng dạ là được rồi. Giờ ăn chút hoa quả để bổ sung vitamin và chất xơ, tỷ uống mười hộp nước trái cây không bằng ăn một quả tươi đâu, người sáng suốt mà sao lại bị lung lạc vì những luận điệu Marketing con buôn như thế?
Đại tỷ nhướn mày nhìn tôi:
– Cô thật tiến bộ, ít lâu không gặp, đã dám chỉ tay năm ngón với sếp rồi.
Tôi nhăn mặt trêu chị:
– Sếp cũ! Chữ “cũ” mấu chốt nhất thì lại thiếu.
Đại tỷ trừng mắt với tôi, bắt đầu cắm cúi ăn trái cây.
Tôi vào bếp rửa bát, đại tỷ ngồi trên thảm trải sàn ăn trái cây. Từ phòng bếp ăn thông nhìn ra, giữa phòng khách rộng rãi sáng sủa có thể dõi xuống cả thành Bắc Kinh này, trông chị lọt thỏm đáng thương, chẳng dấu hiệu nào của sự xông xáo mạnh mẽ. Nhớ đến phòng khách nhỏ ấm cúng của bố mẹ ở nhà, nhớ đến cảnh hai người cùng xem vô tuyến trên sô pha, tôi đột nhiên thấu hiểu phần nào tâm trạng bố mẹ khi ép tôi đi xem mặt.
Rửa bát xong, tôi ra ngồi đối diện với đại tỷ, khí sắc chị cỏ vẻ sống động hơn ban nãy đôi chút.
Chị đang nhai miếng táo trong miệng, lúng búng hỏi tôi:
– Tóm lại cô gặp chuyện gì thế? Mặt mày bí xị!
Tôi vừa xiên một miếng chuối, nghe hỏi thì thấy hết cả ngon, lại thả xuống:
– Tỷ quen Lục Lệ Thành không?
– Gặp vài lần, nói đôi câu.
– Con người anh ta thế nào?
– Tốt nhất đừng để hắn phát triển thành kẻ thù hoặc đối thủ cạnh tranh. Như Tống Dực, được đào tạo bài bản và giàu kinh nghiệm làm việc, là người của trụ sở MG phái về thật đấy, nhưng kết quả cuối cùng ra sao tôi vẫn nhận định là năm ăn năm thua. Còn muốn phát triển thành người yêu thì, tôi không biết…
Đại tỷ liếc xéo tôi, vẻ bỡn cợt, ít khi thấy chị nữ tính đến thế.
Bị chị trêu trọc, tôi phì cười:
– Trí tưởng tượng của tỷ phong phú thật đấy! Em làm mếch lòng thằng cha đó, giờ đang lo sốt vó cho cho tương lai của em đây.
Đại tỷ thả miếng cam ăn dở xuống, cau mày hỏi:
– Chuyện thế nào? Trông cô cũng không giống loại dễ làm người ta mếch lòng.
Tôi thành thật khai báo từ đầu. Nghe đến đoạn tôi sửa sơ yếu lý lịch, xem vẻ đại tỷ chỉ muốn xáng cho tôi một cái bạt tai. Tôi liền nhảy cóc đến kết thúc:
– Đằng nào chuyện cũng đã rồi! Anh ta biết lý lịch của em là giả, đã nắm được sơ hở của em, miễn là anh ta muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến em không còn nước ngẩng mặt lên, không còn đường tìm việc nữa.
Đại tỷ thở dài:
– Cái cô này…
Mãi mà không nói tiếp.
– Em biết đại tỷ muốn chửi mắng lắm, muốn thì chửi đi vậy!
– Việc đã xảy ra rồi, mắng cô thì có tác dụng gì đây? Cô có thể tính đến việc xin nghỉ. Với danh tiếng và địa vị của Lục Lệ Thành, miễn là cô đừng lượn lờ trước mặt anh ta thì có lẽ anh ta sẽ không gây khó dễ cho cô đâu. Còn tình yêu vớ vẩn gì kia, cứ tạm quẳng nó đi đã!
Tôi cắn cái dĩa, ngẫm nghĩ. Chẳng lẽ chỉ còn cách đó thôi sao? Tôi xoay xở mãi mới được Tống Dực nhìn thấy, nhưng ấn tượng duy nhất để lại trong anh là việc tôi hợp tác với Lục Lệ Thành khiến anh thất bại, bôi gio trát trấu vào mặt anh trước sếp tổng bên Mỹ. Đây không phải là điều tôi muốn. Nhưng lẽ nào tiếp tục làm địch thủ của anh? Càng không phải là điều tôi muốn!
Đại tỷ cau mày, bỗng bật cười:
– Thôi, tôi bị choáng vì mấy chữ “em làm mếch lòng Lục Lệ Thành” mà nhất thời quên bẵng một người. Tôi nghĩ cô cũng không cần căng thẳng quá, cô nói là có người bạn giúp cô làm lý lịch giả. Người bạn ấy có phải là Hứa Liên Sương không?
Tôi cắn dĩa, ngây ngốc gật đầu. Đại tỷ có khác! Còn biết rõ ràng tên tuổi bạn tôi nữa. Đại tỷ cười lớn:
– Cô ấy dám giúp cô làm lý lịch giả, chắc cũng có gan giúp cô san bằng rắc rối.
Tôi nghệt mặt nhìn đại tỷ. Gan ư? Ma Lạt Thang đương nhiên là có, cái gì cô cũng thiếu, chỉ không thiếu gan, cùng lắm là hẹn gặp Lục Lệ Thành ra đấu tay đôi. Ai sợ ai chứ!
Đại tỷ lắc đầu với tôi:
– Cô nhóc ngốc nghếch, cuốn xéo về nhà ngủ đi, đừng thừ người ra trước mặt tôi nữa! Hai mụ đàn bà chúng ta chẳng có gì mà nhìn mãi không chán cả đâu.
Tôi nhảy chồm lên, vừa nhặt túi đi ra vừa càu nhàu:
– Còn nhóc nữa! Xã hội bây giờ gọi dạng như em là thặng nữ* là thứ gái dư thừa rồi!
*Thặng nữ: Chỉ những phụ nữ thành phố trên dưới 30 tuổi, có học thức, có thu nhập cao, thông minh dễ coi, nhưng vì kén chọn nên mãi không tìm được nới chốn đi về.
Đại tỷ cười:
– Nếu cô là gái dư thừa, thì tôi là gì đây, lão yêu bà bà?
Tôi cười hì hì, không đáp, bụng bảo dạ: coi như tỷ đoán trúng! Mấy tên độc mồm độc miệng trong công ty còn gọi nhiều thể loại trái tai hơn cơ.
Đại tỷ vừa tiễn tôi đến cửa, vừa lẩm bẩm:
– Thặng nữ! Danh từ kiểu gì thế nhỉ?
Tôi thầm cảm thán, lại một người không có thời gian lướt mạng, mất đi bao nhiêu lạc thú ở đời!