Sáng hôm sau ngủ dậy, ngoài tôi và Lục Lệ Thành, những người khác đều đã ăn xong cơm sáng, làm được một nửa những việc phải làm rồi.
Ngay ngày đầu tiên ở nhà người ta mà đã ngủ nướng, tôi đâm ngượng nghịu. Đào Tử an ủi:
– Không sao, cậu vẫn ngủ còn gì? Mọi người đều biết giờ ăn giấc ngủ ở thành phố khác với nông thôn, bà ngoại còn cố ý dặn chúng cháu không được làm ầm kẻo khua cô với cậu dậy.
Đào Tử nói chuyện với tôi một lúc rồi đi làm việc của mình. Chị gái và chị dâu của Lục Lệ Thành đang bận rộn chuẩn bị cơm tất niên trong bếp. Tôi vừa bước đến cửa bếp thì chị gái đã đẩy tôi ra:
– Cô không làm được việc gì ở đây đâu, đi xem vô tuyến đi! Nếu không thích vô tuyến thì bảo Thành Tử đưa cô đi loanh quanh.
Thấy Lục Lệ Thành vẫn chưa dậy, chị định cao giọng gọi anh ta, tôi vội ngăn:
– Không cần đâu, bình thường anh ấy bận lắm, chẳng mấy khi được ngủ nướng, để anh ấy ngủ.
Chị gái đang định pha trà và dọn đồ ăn vặt cho tôi thì Tinh Tinh ở đằng xa í ới:
– Cô ơi, con dẫn cô đi chơi.
Như gặp cứu tinh, tôi chạy luôn ra chỗ cô bé, chị gái và chị dâu dặn với theo:
– Nhớ chăm sóc cô đấy!
Tinh Tinh bưng miệng cười vụng, tôi cũng cười méo xẹo. Tinh Tinh dắt tay tôi đi men theo bờ suối:
– Bác với bố con đều rất căng thẳng.
– Vì sao căng thẳng?
– Thì khó khăn lắm chú mới tìm một thím về. Bác với bố đều sợ đối xử không chu đáo thím lại hãi quá chạy mất.
Tôi nghe mà đỏ lựng mặt:
– Cô không, không phải…
Tinh Tinh giở giọng cụ non:
– Con biết, cô chú chưa cưới nhau. Chính vì chưa cưới nên mới sợ cô bỏ chạy đó! Ôi, chú con là nỗi lo của bà. Tết những năm trước bà đều rầu rĩ, còn thường sụt sịt trước ảnh ông. Năm nay thì vui rồi, bà hứa nếu con thể hiện tốt để được thím quý, bà sẽ cho nhiều tiền mừng tuổi.
Tôi dở khóc dở cười, chẳng trách con bé này ân cần đến thế! Hóa ra là do có tiền thưởng.
– Con dẫn cô đi đâu vậy?
– Sắp đến nơi rồi.
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa ngoặt ở chỗ rẽ. Ngay đằng trước là… một cái lán căng bằng vải nhựa, cửa mở về hướng Nam*
*Cửa mở về hướng Nam: Để tránh gió bắc lùa.
– Chỗ này này, cô vào đây!
Tinh Tinh kéo tôi chui vào lán, tôi “a” lên kinh ngạc. Trước mặt là một biển hoa, đỏ, tím, vàng, phấn hồng… tường vi lớn, lan hồ điệp nhỏ… cùng nhau nở rộ trên các giá cao thấp. Tinh Tinh nhìn tôi, hai tay bắt sau lưng:
– Cô thích không?
Tôi gật đầu, cô bé cười khoái chí:
– Là con gái ai mà không thích hoa, cô vừa ý cây nào, tùy cô chọn.
Trong lùm hoa vẳng ra tiếng cười, Đào Tử nhô lên:
– Em giỏi lấy lòng người thật đấy!
Mặt ửng hồng, Tinh Tinh trừng mắt với Đào Tử:
– Ở đây cũng có hoa em trồng mà! Kia, kia nữa, đều do em tưới nước.
Đào Tử dễ tính nói:
– Rồi rồi rồi! Là em trồng.
Tôi vừa ngắm hoa trên giá vừa hỏi:
– Cơ nghiệp của cháu đấy hả?
– Vâng, sang năm thứ hai rồi.
– Sao, tiêu thụ thế nào? Kinh doanh hoa tươi hình như cũng không dễ dàng.
– Kinh doanh hoa tươi không dễ, vì nông dân không tiêu tiền vào mấy thứ phù phiếm này, chỉ có người dưới phố mua thôi. Bên Vân Nam bốn mùa như xuân, thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng, lại đã hình thành hiệu ứng quy mô nên giá thành thấp, dẫu tính cả cước hàng không vận chuyển đến dải Tây An, Bảo Kê, Hán Trung thì vẫn chiếm ưu thế cạnh tranh so với hoa tươi vùng này.
Tôi quan sát biển hoa của cậu:
– Cháu không kinh doanh hoa cành mà toàn bán cả cây?
Đào Tử giơ ngón tay cái:
– Đúng ạ! Cháu bán nguyên cây, đến chợ thì sắp vào chậu cảnh. Khí hậu Vân Nam khác ở đây, giống hoa cũng khác, mà cước vận chuyển nguyên cây lại cao quá, nhờ thế hoa của cháu vẫn tiêu thụ khá, nhất là dịp năm hết Tết đến. Năm nay nguyên giáp Tết đã xuất được một lán hoa rồi.
Tôi ước lượng số giá trong lán và số cây mỗi giá, lại liên hệ với giá thị trường, rồi nói bằng giọng kính nể:
– Cũng phải thu về từ ba đến năm vạn ấy nhỉ?
Đào Tử kinh ngạc:
– Cô tính còn nhanh hơn cậu cháu nữa. Đúng thế, trừ tiền phân, nhân công, vận chuyển, ước chừng lãi ròng là hơn ba vạn.
– Chuyên môn của cậu cháu không phải là tính toán, còn sở trường của tôi là tính toán, vì thế tôi mới phải đi làm thuê cho anh ấy.
Đào Tử cười, trỏ một cây râm bụt màu hồng thắm:
– Cây này đẹp, để lát nữa cháu kiếm cái chậu chuyển nó ra, mang lên phòng cô.
– Tôi xin nhận vậy.
Tinh Tinh vội nhắc:
– Chính em đưa cô đến đây.
Tôi và Đào Tử cùng cười. Đào Tử nói:
– Biết rồi! Lát nữa bà hỏi tới, sẽ nói công lao của em là to nhất.
– Công lao gì? – Lục Lệ Thành xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
Tinh Tinh đắc ý:
– Giúp chú tìm thím…
Tôi vội bịt miệng con bé, cười đáp:
– Tinh Tinh tặng tôi chậu hoa.
Lục Lệ Thành lại gần xem. Đào Tử sè sẹ gỡ cây dâm bụt đã chọn khỏi những cành đan mắc khác, cứ để nguyên cả rễ lẫn đất đặt vào chậu nhựa cạnh đấy. Lục Lệ Thành hỏi:
– Thảo dược con trồng thế nào rồi?
– Cũng tạm, năm nay mẫu đơn bì và đỗ trọng rớt giá, nhưng tùng lam và thiên ma thì được giá.
– Cháu làm cả thảo dược à? – Tôi ngạc nhiên.
– Chưa hết đâu. Nó còn thầu cả nửa triền đồi để trồng mộc nhĩ và nấm tuyết nữa.
Đào Tử ngượng nghịu nói:
– Không phải cháu trồng, mộc nhĩ và nấm tuyết là của bố mẹ, thảo dược là cậu hai làm.
Lục Lệ Thành hỏi:
– Sang năm là lên năm thứ tư, nghĩ đến chuyện tìm việc chưa? Mẹ cháu đã nhắc nhỏm mấy lần với cậu rồi, ý muốn để cháu ở lại Trùng Khánh, gần nhà mà vẫn là đô thị lớn, nếu không thích thì đi Bắc Kinh cũng được.
Đào Tử ngắt lời:
– Cháu không muốn đi Bắc Kinh, cũng không muốn tìm việc ở Trùng Khánh.
– Lẽ nào cháu muốn quay về?
Đào Tử im lặng, mân mê mấy cành hoa đang cầm một lúc lâu mới nói:
– Cũng chưa dứt khoát. Cháu định trước tiên cứ quay về xem thế nào, nếu có cơ hội sẽ đi nơi khác xem đất đai ra sao.
Lục Lệ Thành hỏi:
– Cháu nghĩ kỹ chưa? Bố mẹ đều mong cháu ở lại thành phố, không muốn thiên hạ xì xào sau lưng rằng khổ sở nuôi nấng mãi mới được một cậu cử, những tưởng làm ông to bà lớn gì, kết quả vẫn về quê cày ruộng y hệt những người trượt đại học.
Tôi chen vào:
– Giống thế nào được mà giống!
Lục Lệ Thành liếc mắt, tôi liền ngậm miệng. Đào Tử cau mày, Lục Lệ Thành lại nói:
– Cháu nên biết, nhà quê khác với thành phố, nông dân nhiệt tình hơn thị dân, nhưng cũng tọc mạch chuyện riêng nhà người hơn hẳn thị dân. Cả đời mẹ cháu cố gắng vươn lên, bao nhiêu hy vọng đều gửi gắm ở cháu cả, chưa chắc đã chịu đựng được lời ra tiếng vào của thiên hạ, đến lúc đó có khi cháu còn phải chịu áp lực tâm lý nặng nề hơn, sống cũng không thoải mái gì.
Đào Tử ỉu xìu, tôi ra dấu về phía Lục Lệ Thành. Cậu ta sực hiểu, cười nói:
– Chẳng phải cháu còn cậu út đây sao? Cháu đàn ông đàn ang, chuyện ngồi lê đôi mách của người khác không tác động đến cháu được, còn về mẹ… Cháu giao cho cậu út nhiệm vụ làm công tác tư tưởng với mẹ cháu đấy! Mẹ nghe lời cậu nhất mà. Thật ra sinh viên tốt ngiệp ở lại thành phố, lương tháng đa phần chỉ được hai ba nghìn, thậm chí hơn một nghìn thôi. Người rủng rỉnh đôi chút toàn sống trong mấy căn hộ hộp diêm, hễ có thời gian là chỉ muốn về thôn dã nghỉ ngơi. Cháu thích đồng quê, thích xung quanh nhà mình toàn hoa cỏ cây cối, không thích nhà hộp diêm. Nếu mẹ cháu thích thành phố, thì khi nào rảnh rỗi, cháu sẽ đưa ra thành phố nghỉ ngơi.
Ra thành phố nghỉ ngơi, hay lắm! Tôi bật ngón tay cái với Đào Tử, Lục Lệ Thành cũng cười, vỗ vai cậu:
– Biết mình muốn gì, hiểu rõ mình phải đối mặt với chuyện gì là tốt rồi. Những việc còn lại chỉ là nỗ lực mà thôi.
Đào Tử nhìn tôi:
– Cậu cũng phải nỗ lực đấy ạ!
Tôi ho liền hai tiếng:
– Mau sắp chậu hoa cho tôi đi!
Đào Tử bảo tôi chọn chậu. Tôi chọn một chậu sứ trắng kiểu bát giác, giúp cậu trồng hoa vào, xong xuôi định gọi Lục Lệ Thành đến xem thì thấy anh ta đang đứng bên vùng hoa dâm bụt, đăm đăm nhìn tôi. Tôi ngoái lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt ấy. Lục Lệ Thành hơi giật mình, vội nhìn đi chỗ khác. Đào Tử hỏi:
– Cũng không sớm sủa gì nữa, chúng ta về ăn cơm trưa nhé?
Lục Lệ Thành nói:
– Bây giờ ở nhà đang chuẩn bị đồ cúng, về chẳng giúp được việc gì còn làm vướng tay vướng chân, chưa kể bao nhiêu quy tắc cấm ăn cái này không ăn cái nọ. Chi bằng con về thó một ít rượu thịt ra đây, chúng ta đánh chén trong lán hoa.
Đào Tử nói:
– Nghe thì hay đấy! Nhưng năm ngoái con không chờ tổ tiên dùng xong bữa ăn vụng một miếng tai lợn, bị mẹ nhiếc móc nguyên một Tết, giờ con mà về, nhất định mẹ sẽ giám sát chặt chẽ.
Cậu ta đảo mắt nhìn Tinh Tinh. Cô bé cười chúm chím chìa tay ra trước mặt cậu. Đào Tử thở dài, lấy một tờ năm mươi đồng đặt vào tay Tinh Tinh, cô bé nhìn sang Lục Lệ Thành:
– Còn chú út, của chú đâu?
– Năm mươi đồng mà chưa đủ à?
– Đấy chỉ là phần của anh cả thôi.
Lục Lệ Thành đành móc ví, rút ra một tờ năm mươi đồng đưa cho Tinh Tinh, tôi cũng ngoan ngoãn sờ ví, nhưng Tinh Tinh rộng rãi tuyên bố:
– Cô thì thôi, cô với chú út con tính một nhà.
Nói xong không đợi tôi phản đối, nó đã lôi Đào Tử chạy khỏi lán hoa.
Bầu không khí thoắt cái rơi vào tịch mịch, khứu giác tựa hồ càng thêm bén nhạy, càng thấy rõ hương hoa tràn ngập, nồng nàn ngất ngây.
Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, quyết định gọi điện chúc Tết bố mẹ. Đang tìm thẻ điện thoại thì Lục Lệ Thành đưa máy của mình cho tôi:
– Dùng máy tôi này, gọi thẳng quốc tế đấy!
Đường dây thông, đầu bên kia lào xào huyên náo một hồi, rồi bố nói to:
– Bố mẹ đang xem múa rồng, mẹ con bị một cậu thanh niên kéo vào nhảy múa. Người ta đánh hông thì mẹ con lại múa ương ca, mấy người nước ngoài thấy động tác của mẹ con mới mẻ quá, cũng nhảy múa cùng rồi.
Tôi bật cười khúc khích:
– Còn bố? Có giai nhân nào mời bố nhảy không?
– Hừ, bố đâu có dễ dãi suồng sã như mẹ con.
– Bố, chúc mừng năm mới! Chúc bố mạnh khỏe, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Bố cười ha hả:
– Con ăn Tết với bạn vui không?
– Rất vui ạ. Con còn được tặng một chậu hoa dâm bụt, đẹp lắm!
– Vậy thì tốt, con cũng nên làm quen nhiều bạn đi! Mẹ con và bố không thể ở với con cả đời được…
– Bố!
Giọng tôi ré lên, bố liền biến báo:
– Để bố gọi mẹ đến nói chuyện với con.
Mẹ nhận điện thoại, không đợi tôi lên tiếng đã nói to:
– Chúc mừng năm mới! Chúc tiểu thư nhà chúng ta năm nay tìm được lang quân như ý! Chúc mẹ năm nay được con rể như ý! Được rồi, mẹ đi múa tiếp đây, bao nhiêu người đang chờ mẹ làm mẫu kìa. Bye bye!
Tôi chưa kịp phản đối, mẹ đã chạy luôn, tôi đành nói thêm vài câu với bố rồi ngắt điện thoại, trả máy cho Lục Lệ Thành:
– Cảm ơn anh!
– Tôi thấy hầu như hôm nào cô cũng gọi điện cho bố mẹ, cô rất gắn bó với hai bác nhỉ!
Trong lán ấm áp, hương hoa say lòng, tâm hồn tôi cũng trở nên êm đềm lạ lùng. Tôi vuốt ve một cây lan hồ điệp:
– Trước đây tôi không ngoan thế đâu. Còn nhớ chuyện anh nấu ăn cho bác trai không? Thực ra tôi rất thấm thía, vì tôi cũng từng trải qua một việc tương tự, chỉ khác là tôi may mắn hơn.
– Bố cô cũng bệnh nặng?
– Ừm, cách đây hơn bốn năm người ta chẩn đoán cụ bị ung thư dạ dày. Nhớ lại dạo ấy mà đau đớn, chỉ trong một thời gian ngắn mẹ tôi già đi đến mười tuổi, nhưng chúng tôi đã vượt qua được, bố tôi phẫu thuật xong thì đỡ, bác sĩ nói đã cắt bỏ được hết tế bào ung thư rồi.
– Chúc mừng cô!
– Cám ơn anh. Thật ra hôm ấy tôi rất áy náy, đáng lẽ không nên truy hỏi ngọn ngành như vậy. Có những nỗi đau không thể chia sẻ với ai, nói ra chưa chắc khiến mình nhẹ lòng, ngược lại còn khiến người khác phải ngậm ngùi theo. Ngay Ma Lạt Thang cũng không biết bố tôi từng bị ung thư.
– Tôi hiểu. Một thời gian rất dài sau khi bố tôi qua đời, đừng nói là với người ngoài, mà ngay cả với anh trai, chị gái, tôi cũng không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì có bóng dáng bố. Dạo ấy thậm chí còn hoài nghi cuộc đời mình suy cho cùng có ý nghĩa gì, hùng hục làm việc đến nỗi không có lúc nào gọi điện về nhà, thời gian duy nhất ở bên bố thì lại chính là lúc cụ về Bắc Kinh chữa bệnh.
– Sao lại không ý nghĩa? Bố anh nhất định rất tự hào về anh, tôi tin tưởng mỗi lần nhớ đến anh bác đều phấn khởi.
Lục Lệ Thành có vẻ ngượng, bèn chuyển đề tài:
– Đáng tiếc cụ không được thấy Đào Tử vào đại học. Đào Tử mới thật sự là đứa con của núi rừng, tuy đường hướng lựa chọn không phù hợp với giá trị quan của số đông, nhưng nó hiểu rõ mình muốn gì, đối với tuổi trẻ mà nói, thế là đủ rồi. Thành công hay thất bại sau này, chỉ là kết quả mà thôi.
– Ừ, bằng tuổi Đào Tử đây, hầu như mọi người còn rất mông lung.
Đào Tử từ ngoài chạy vào:
– Sao con lại nghe thấy tên mình thế nhỉ? Nói gì con đấy?
Cậu đặt làn tre xuống trước mặt chúng tôi. Một khay thịt bò xào, một khay tai lợn trộn, hai đĩa rau, một đĩa lạc rang. Tinh Tinh gỡ bi đông đang đeo ở thắt lưng ra, đưa cho Lục Lệ Thành ngửi:
– Sao nào? Thấy con cừ không? Xứng đáng với năm mươi đồng của chú chứ?
Lục Lệ Thành cười nhận bi đông, uống một ngụm rượu cao lương:
– Con đúng là công thần hạng nhất.
Tinh Tinh tựa vào lòng Lục Lệ Thành, chẳng hiểu hóa phép đâu ra một bình nước trẻ con cho tôi. Tôi mở nắp, hớp một ngụm, ngọt lừ thấm vào tận xương tủy, quan trọng là vẫn còn nóng, cảm giác lại càng thấm thía đến mức không thể diễn tả được.
– Đây là gì thế? Ngon quá, như rượu mà không phải rượu.
Đào Tử giải thích:
– Tiếng địa phương chúng cháu gọi đây là rượu xồi, cách làm giống như rượu nếp cái. Chỉ khác là rượu nếp cái dùng gạo, còn đây chúng cháu dùng lúa mạch. Phụ nữ uống loại này có lợi lắm. Lúc chúng cháu về, bà đang đồ cơm rượu, thấy hai anh em thì thụt trong nhà hồi lâu rồi định đi, bà bèn lấy bình giữ nhiệt của Miêu Miêu chiết rượu xồi nóng để chúng cháu đem theo. Bà rất tinh tường nhé! Chắc là biết âm mưu cậu út, nên cố ý rót rượu ấy cho cô.
Đào Tử chưa kịp dứt lời lại bị táng một phát vào gáy, Tinh Tinh phá lên cười ha hả. Đào Tử ngồi xuống cạnh tôi:
– Cháu vẫn nên duy trì đôi chút khoảng cách với cậu út thì hơn, nều không sớm muộn gì cháu cũng bị cậu đánh cho đần người đi.
Chúng tôi ngồi giữa ngàn hoa, ăn thịt uống rượu, nghe Đào Tử tâm sự kế hoạch tương lai, nghe Lục Lệ Thành kể chuyện lạ vùng sơn dã, không biết đây có nên coi là “danh sĩ chân chính phải phong lưu*” không, chỉ biết quả thực chúng tôi rất vui.
*Danh sĩ chân chính phải phong lưu: Nguyên văn: Chân danh sĩ, tự phong lưu. Nghĩa là bậc danh sĩ chân chính thì phải dân dã tự nhiên mới trọn hứng, đừng câu nệ hình thức làm ra vẻ tao nhã thanh cao. Câu này được phổ biến nhờ là một câu thoại của Sử Tương Vân trong Hồng lâu mộng.
Mọi người ngồi nói chuyện phiếm trong lán hoa, mãi cho đến khi không còn sớm sủa nữa mới đứng lên đi về.
Trước khi bắt đầu bữa cơm giao thừa thì phải cúng tổ tiên, anh hai dặn Lục Lệ Thành lên đứng hàng đầu, Miêu Miêu theo sát đằng sau. Ba chén rượu, một tế trời, một tế đất, một tế tổ tiên. Sau đó mọi người đỡ bà mẹ tới ngồi ghế trên, các con cháu ai nấy quỳ lạy dưới đất, dâng lời chúc tốt lành, rồi bà phát quà cho. Tôi đứng trong góc ngắm gia đình họ, thế này mới thật sự là một gia đình Trung Quốc, một cảnh tượng mà các gia đình con một bây giờ rất khó hình dung.
Đến khi Miêu Miêu cũng quỳ lạy bà, làm lễ xong xuôi, thì chỉ còn mình tôi đứng bên tay phải, mọi người khác làm lễ xong đều đứng sang tay trái cả rồi. Mọi người nhìn tôi, có một thoáng gượng gạo. Lục Lệ Thành toan cất tiếng, tôi đã bước tới trước mặt bà, cung kính cúi mình, làm lễ với người cao tuổi nhất trong gia đình không chỉ là bày tỏ lòng tôn kính của con cháu với người già, mà còn ngụ ý con cháu muốn nhờ phúc của bà, bởi vì người già thọ lâu, con cháu sẽ thịnh vượng, người già nhận được lễ của con cháu, đồng nghĩa với việc người già đem phúc trời của mình ban phát cho con cháu. Bà bằng lòng nhận lễ, cũng là cái phúc của tôi.
Bà cười tươi, cầm tay tôi, bỗng lại rơi lệ, chị gái Lục Lệ Thành cũng rân rấn nước mắt. Bà vừa gạt lệ vừa đặt lì xì vào tay tôi, nói mấy câu, mọi người đều cười rộ. Tôi nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn Lục Lệ Thành, anh ta đỏ mặt, không giải thích, chỉ gật đầu với tôi vẻ cảm kích.
Anh hai tuyên bố bắt đầu ăn tất niên, mọi người theo thứ bậc vào bàn, từng khay sủi cảo nghi ngút được bưng lên, khắp nhà rộn vang tiếng cười nói. Hàm ý đằng sau ba chữ “cơm giao thừa” được thể hiện một cách rất cụ thể trên bàn ăn tam đại đồng đường.
Sau bữa cơm giao thừa, mọi người cùng tụ tập trước vô tuyến xem chương trình tất niên. Tôi cùng Tinh Tinh, Miêu Miêu chơi đốt pháo hoa ngoài sân, cứ lát lát lại một tiếng nổ vang trời khiến người ta ù cả tai, nhưng lòng thì vô cùng vui sướng.
Không hiểu Miêu Miêu lấy đâu được một dây pháo chuột, cứ vung vẩy đuổi theo tôi. Tôi vừa la hét xin tha vừa dáo dác chạy trốn. Lục Lệ Thành nghe thấy bèn ra xem, thấy tôi bị đứa trẻ năm tuổi truy đuổi thất điên bát đảo, sắp rơi nước mắt tới nơi, thì dựa cửa cười sằng sặc.
– Miêu Miêu, đây là pháo, không thể ném vào người khác được.
Trước tiên tôi dùng lí lẽ thuyết phục, Miêu Miêu không buồn đổi thái độ. Tôi lại lay động bằng tình cảm:
– Miêu Miêu, cô là khách, con là chủ nhà, không được đối xử với khách như vậy.
Nguyên tắc của Miêu Miêu là không nói chỉ làm, lại hùng hổ ném một quá pháo xuống chân tôi. Tôi như mèo bị đốt đuôi, nhảy cẫng lên, chạy về phía Lục Lệ Thành, túm lấy anh ta làm lá chắn che trước người mình. Nào ngờ uy nghiêm của Lục Lệ Thành không uy hiếp nổi Miêu Miêu, thằng nhóc chẳng buồn hé răng, ném liến ba quả pháo xuống chân chúng tôi, tấn công cả tôi lẫn Lục Lệ Thành.
Lục Lệ Thành dẫn tôi chạy trốn, Miêu Miêu tiếp tục hung hãn truy sát. Đào Tử đổ dầu vào lửa, cũng lấy một băng pháo ném theo chân chúng tôi. Lục Lệ Thành cảnh cáo “Lưu Hải Đào”, Đào Tử bèn dõng dạc đáp “Có”, một nắm pháo chuột theo chữ “Có” đáp xuống chân chúng tôi.
Tinh Tinh khoái chí, quên bẵng bà dặn phải lấy lòng tôi, cũng đuổi theo ném pháo vào tôi và Lục Lệ Thành.
Trước sau giáp kích, chúng tôi không biết trốn vào đâu được nữa, Lục Lệ Thành đành dắt tôi tháo chạy khỏi sân. Miêu Miêu theo được vài bước, nỗi sợ đêm tối lại nổi lên, nó đành dừng chân, bi bô gọi:
– Chú út, chú ra đây, con không ném nữa đâu! Cô Tô, cô ở đâu? Mọi người cùng chơi, con không ném nổ cô nữa!
Quỷ mới tin nó! Tôi và Lục Lệ Thành nấp trong bụi tre bên sân, không dám hó hé. Tôi vịn tay anh ta, vừa thở vừa cười:
– Hôm nay có người mất hết thể diện rồi!
Không biết nhà ai bắn cây pháo bông, vòm không lát lát hiện ra một đóa hoa cúc, lát nữa lại đóa hoa lan. Đào Tử không chịu thua, bèn bê luôn pháo bông của nhà ra sân, bắt đầu đốt. Miêu Miêu, Tinh Tinh mỗi đứa cầm một cây.
Hoa tím, hoa xanh, hoa vàng, hoa đỏ… những bông hoa muôn hình vạn trạng rạng rỡ bung trên nền trời, Tinh Tinh và Miêu Miêu hào hứng đến nỗi vừa nhảy nhót vừa reo hò.
– Bông này đẹp quá!
– Mau xem, mau xem! Bông kia đẹp kìa!
Lục Lệ Thành ngẩng đầu nhìn vòm không, pháo bông rọi xuống mặt anh ta thoạt sáng thoạt tối. Tôi ngửa mặt ngắm pháo bông một lúc rồi lay tay Lục Lệ Thành:
– Thằng nhóc không chú ý đến chúng ta nữa, có thể về rồi, đã rất nhiều năm tôi chưa đốt pháo bông, tôi muốn đốt.
Lục Lệ Thành nhìn tôi. Trong màn pháo bông huyền ảo, đôi mắt anh êm đềm say đắm, đồng tử đen thẳm phản chiếu muôn màu rực rỡ trên nền trời, ở nơi sâu thẳm nhất, có một tôi bé xíu.
Anh ta từ từ cúi xuống, cái tôi bé xíu ấy lớn dần lên.
Pháo bông sặc sỡ, bóng tre xạc xào, vạn vật huy hoàng khác nào cảnh mộng. Tôi như bị trúng tà, đầu óc trống rỗng, mặc cho hơi thở anh vấn vít lấy mình, để tay anh siết quanh thật chặt, môi từ từ ép xuống môi tôi.
“Gió lồng lộng tràn qua đồng dã, cuốn hết đi để dạ ai đau…”
Tôi choàng tỉnh, xô anh ta ra.
Tôi điên rồi! Anh ta cũng điên! Chúng tôi đều điên… Anh ta uống rượu, tôi cũng uống rượu, lại trong khung cảnh đẹp đến mê hoặc lòng người này… Đều tại pháo bông cả!
“Đợi trùng phùng thỏa ước mong, tim rung động lại sóng lòng trào dâng. Dù mấy kiếp vòm không vẫn thế, cũng như ta chẳng thể thờ ơ, sóng tình cuộn đến như mơ, lẵng quên thật khó hững hờ chẳng xong…”
Tiếng ca não nuột của Lâm Ức Liên vang vọng trong đêm tối, tôi đợi trấn tĩnh hẳn mới dám bắt máy, “A lô!”
– Mạn Mạn, bà sao thế, sao giọng bà nghe lạ thế?
– Tôi không sao, tại tín hiệu phát sóng đấy thôi.
Ma Lạt Thang cười:
– Cưng ơi, năm mới vui vẻ!
– Bà cũng thế, năm mới vui vẻ!
– Hôm nay có vui không?
– Rất vui! Còn bà?
Vừa rồi rất vui, vui đến nỗi không thể tin được là mình có thể vui như thế, lát nữa đây thì, tôi không biết. Tôi xoay lưng lại, không dám nhìn Lục Lệ Thành, không rõ lúc này nét mặt anh ta ra sao.
– Tôi cũng rất vui. Tôi và Tống Dực đi ăn đồ nướng trên phố, tôi uống nhiều rượu dừa quá, hơi say, mất tự chủ nên làm càn. Tôi bảo Tống Dực đứng lên bàn, trước mặt tất cả mọi người trên đường nói thật lớn câu “Anh yêu em” với tôi. Bà đoán xem, anh ấy có làm không?
Giọng tôi khô khốc:
– Không biết.
Ma Lạt Thang cười ha hả:
– Anh ấy làm chứ lị. Trời ơi! Giờ tỉnh rượu rồi, bản thân tôi cũng không dám tin đó là sự thực. Tống Dực nhảy lên bàn, nói thật to với tôi, “Anh yêu em”! Chợ đêm đông nghịt người, ai nấy đang đi qua đi lại, đột nhiên tất cả cùng dừng bước, lặng ngắt nhìn anh ấy và tôi. Bấy giờ tôi có cảm giác thật giống Trái đất ngừng quay.
Giọng cô nhạt dần đi bên tai tôi, tôi đau khổ gập mình xuống, một tay ép lấy bụng, bên trong đau đến nhộn nhạo nôn nao.
– Mạn Mạn! Mạn Mạn!
– Tôi đây.
– Bà sao thế? Có nghe tôi nói không đấy?
– Đang nghe mà.
Tiếng trẻ con tíu tít nói cười vọng đến, Ma Lạt Thang hỏi:
– Náo nhiệt quá! Mọi người đang làm gì?
– Chúng tôi đang bắn pháo bông – Tôi đáp.
Ma Lạt Thang cười:
– Vậy bà chơi đi, cho tôi gửi lời chúc mừng năm mới đến Lục Lệ Thành.
– Được, cũng cho tôi gửi lời hỏi thăm đến… Tống Dực.
– Chúc mừng năm mới!
– Chúc mừng năm mới!
Tôi ngồi bệt xuống đất, gắng sức ấn lấy bụng, mong sao có thể vỗ yên những đau đớn. Lục Lệ Thành vực tôi dậy. Tôi chậm chạp nói:
– Ban nãy…
– Ban nãy nhất thời bị pháo bông mê hoặc, trong hoàn cảnh ấy, bất kể là ai tôi cũng muốn hôn thôi.
Tôi thở phào. Lục Lệ Thành dìu tôi vào sân. Ngó thấy sắc mặt tôi, Đào Tử vội hỏi:
– Sao thế ạ?
– Tự nhiên đau dạ dày.
– Để cháu tìm thuốc cho cô.
Uống thuốc xong, tôi lại uống thêm một cốc nước nóng, cơn đau mới dần dần thuyên giảm. Có lẽ là nhờ thuốc giảm đau, mà cũng có lẽ dần dần đã tiếp nhận được nội dung cuộc điện thoại của Ma Lạt Thang. Lục Lệ Thành hỏi:
– Cô muốn nghỉ hay muốn bắn pháo bông?
Tôi cười nói:
– Muốn bắn pháo bông.
Anh ta khuân một rương pháo bông ra, châm điếu thuốc, vừa hút vừa giúp tôi châm lửa pháo bông. Trên mỗi thân pháo bông đều in một câu may mắn tốt lành, nào là “Hoa hảo nguyệt viên”, nào là “Kim ngọc mãn đường”, “Hòa thụ ngân hoa”…
Pháo bắn đẹp như mộng, nở ra muôn hoa rực rỡ trong đêm khuya. Tinh Tinh và Miêu Miêu vây quanh pháo bông vừa nhảy vừa reo hò. Tôi cầm hai cây pháo bông múa may trên không, Đào Tử cũng cầm hai cây pháo bông chiến đấu với tôi. Chúng tôi vung pháo bông truy đuổi nhau, vừa cười vang vừa la hét.
Lục Lệ Thành im lặng theo dõi, một tay kẹp thuốc, tay kia là cây pháo bông để chúc đầu, mặc cho lửa tia ra trong tịch mịch. Khoảnh khắc lộng lẫy ấy, anh ta thậm chí không buồn nhìn lấy một lần.