Sự cảm thông của anh quý giá vô ngần, quý giá hơn mọi lời an ủi.
Trằn trọc suốt đêm, tôi vẫn không nghĩ ra cách gì hay ho, lại khiến trên trán mọc ra hai cái mụn. Tôi soi gương, vừa nặn mụn vừa nguyền rủa Lục Lệ Thành.
Vào đến văn phòng, nhận ra Susan vốn bị điều đi lúc trước đã ngồi về vị trí cũ, tôi nghĩ nát cả óc cũng không hiểu tại sao, đành lén kéo Young, hỏi:
– Không phải Susan đã chuyển sang chỗ Alex rồi sao?
Câu hỏi của tôi hơi tối nghĩa, được cái Young hết sức nhẫn nại:
– Tuy chúng ta chia làm hai tổ, nhưng nội dung công việc kỳ thực là tương tự, đều thuộc về một bộ phận chung. Bởi thế Alex và Elliott thường luân chuyển nhân viên của nhau. Trong trường hợp đặc biệt, gặp phải một khách hàng lớn đặc biệt, thì hai tổ còn bắt tay cộng tác nữa.
Tôi nghe vậy, càng không nỡ xin thôi việc. Hoàng đế còn giã bệ từ ngôi, huống hồ tôi? Chưa biết chừng lần sau tôi sẽ được chạy đến làm thủ hạ dưới trướng Tống Dực.
– Tiêu chí điều người là gì? Vì sao vừa rồi Elliott cần dùng người gấp mà không giữ Sunsan, Peter và Jack? Anh ta hống hách như thế, lại được Mike ủng hộ, ai dám cướp người của anh ta chứ?
Young chực nói lại thôi, lưỡng lự một lúc mới thì thào:
– Elliott không được rõ ràng như bề ngoài đâu. Ở công ty này không phải anh ấy muốn thế nào thì xoay thế ấy. Nhân sự của doanh nghiệp nước ngoài sẽ không phức tạp như cơ quan nhà nước, kéo cô dì chú bác vào làm cũng chẳng sao, nhưng khi cạnh tranh thật sự thì còn gay gắt hơn cơ quan nhà nước cơ, cứ nhìn ở đây có ai không nhờ năng lực thật sự mà tồn tại được đâu? Việc vừa qua kể như đổi ngựa giữa dòng, nếu không có chị, Elliott thật sự sẽ thua thiệt. Dẫu sao trong lòng chị có tính toán là được rồi.
– Ồ!
Kỳ thực tôi vẫn chưa tính toán gì cả, nhưng Young tỏ rõ là đã cắt nghĩa rất mạch lạc, rất triệt để và không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, vì thế tôi chỉ còn cách giả vờ như đã hiểu.
– Chị có thể gửi thư kiến nghị lên trên, chủ động xin điều sang công việc khác.
– Thật ư? – Tôi háo hức.
Young mỉm cười cổ vũ hỏi:
– Với năng lực của chị, tất nhiên có thể yêu cầu chuyển vị trí. Mà Elliott trông lạnh lùng thế thôi, thật ra đối xử với cấp dưới rất tử tế, nếu chị đề xuất được làm công việc chị muốn, nhất định anh ấy sẽ giúp đỡ.
Tôi há hốc miệng, cô ta đang nói về Lục Lệ Thành đấy ư? Young lén liếc xung quanh, hạ giọng:
– Chị nghĩ vì sao Elliott được Mike xem trọng nào? Vì sao trong công ty người giúp anh ấy và người chống anh ấy lại chia phe rõ rệt như vậy?
Hồi nhỏ tôi đã từng đọc Anh hùng xạ điêu, hết sức thấm nhuần tinh thần của Lão Ngoan Đồng, nên hỏi luôn:
– Vì sao?
– Nghe nói hồi trước, một trợ thủ đắc lực của Elliott vốn dĩ vô can với sự việc, nhưng để bảo vệ bạn, anh ấy chẳng ngại dấn thân, đi nói với Mike rằng, nếu muốn xử lý thì hãy sa thải và tống giam cả anh ấy nữa.
Tôi khẽ thở ra:
– Sau đó thì sao?
Nếu đúng như thế thì thật sự hiếm thấy. Trong giới tài chính, khi vinh quang thì tột đỉnh vinh quang, tay nắm đủ tiền, quyền, thế lực, nhưng vinh nhục cũng biến ảo đa đoan. Từ khi tôi tốt nghiệp đến giờ, chẳng qua mới hơn năm năm đã chứng kiến rất nhiều tổng giám đốc ngân hàng đeo còng vào ngục, rất nhiều kế toán trưởng công ty gãy gánh giữa đàng, trong đó có cả hai anh khóa trên tôi. Bất kể là doanh nghiệp nước ngoài hay doanh nghiệp trong nước, lắm lúc vào trong mắc đó ra ngoài mắc đăng, có khi bảo nguy cũng được bảo ổn cũng xong, vì thế hễ gặp rắc rối, đừng nói bạn bè, mà ngay người thân còn né nhau không kịp.
– Sau đó, tất nhiên là thuộc hạ của Elliott rời khỏi MG, nhưng MG thông báo với bên ngoài là anh ta chủ động xin nghỉ, nên thanh danh vẫn nguyên vẹn. Vì chuyện này mà Elliott đã làm mếch lòng vô khối người, trở thành đối tượng rình rập hất cẳng của bao nhiêu kẻ trong công ty, nhưng nó lại khiến rất nhiều người khác đối với anh từ ấy nhất mực trung thành. Cũng nhờ sự kiện này mà Mike bắt đầu thay đổi cách nhìn về Elliott. Nghe đồn có lần đi Thái dự hội nghị giám đốc khu vực Đông Á, Mike đã dùng tiếng Trung kể với sếp Singapore rằng Lục Lệ Thành có tinh thần hào hiệp, là một người trọng tình trọng nghĩa.
Tôi bật cười khúc khích:
– Mike giỏi tiếng Trung thế? Đọc cả tiểu thuyết kiếm hiệp của chúng ta cơ à?
Young lườm tôi:
– Chưa hết! Người ta còn biết Bát Đại Sơn Nhân*, Trúc Lâm Thất Hiền* nữa đấy! Nghe nói trước đây Elliott không hành xử như hiện nay đâu, anh ấy vốn sôi nổi, mãi về sau mới trở nên lạnh lùng. Xét đến cùng, anh ấy thân cô thế cô, để đi tới vị trí bây giờ thật không dễ dàng, chẳng rõ đã nếm trải bao nhiêu hãm hại, bao nhiêu phản bội. Không lạnh lùng mà được ư?
*Bát Đại Sơn Nhân: Tức Chu Đạp, một danh họa kiêm thư pháp gia thời cuối Minh đầu Thanh. Tác phẩm của ông mang đậm dấu ấn của thiền.
* Trúc Lâm Thất Hiền: Tên dân gian đặt cho nhóm bảy danh sĩ sống trong rừng trúc thời Ngụy Tấn, gồm Nguyễn Tịch, Kế Khang, Lưu Linh, Sơn Đào, Hướng Tú, Vương Nhung, Nguyễn Hàm. Tư tưởng nổi bật của họ là đề cao lối sống tự nhiên, để cho tình cảm lãng mạn nảy nở tự do, không chịu gò ép trong lễ nghi hay giới luật.
Tôi bĩu môi cười:
– Dào ôi, cô đừng cuồng si nữa! Chưa biết chừng là do càng quan cao lộc hậu, tính tình càng hợm hĩnh thôi!
Young ngượng nghịu liếc tôi:
– Chị nói cũng đúng. Nay thế này mai thế khác mà. Bây giờ đương nhiên anh ấy không như chúng ta, chẳng cần gặp ai cũng phải cười lấy lòng nữa. Khi nào tôi làm tới vị trí của anh ấy, thì cũng sẽ cho cái mặt phát ốm vì cười xã giao này nghỉ ngơi thoải mái.
“Bẹt” một tiếng, một tập hóa đơn quất xuống trước mặt tôi:
– Đang giờ làm chứ không phải giờ tám nhảm!
Trước ánh mắt lạnh lùng của Linda, Young không thể lộ vẻ khó chịu, chỉ cúi mặt mỉm cười, yên lặng trở lại vị trí của mình, lúi húi bắt tay vào việc.
Tôi nhìn dáng điệu cô, nghĩ đến câu cô vừa nói, “Cho cái mặt phát ốm vì cười xã giao này nghỉ ngơi thoải mái”, bất giá cũng muốn cười, không nhịn được nhếch mép lên. Có điều điệu cười của tôi mang hàm ý hoàn toàn khác nụ cười của Young. Linda nhíu mày một cách căm ghét:
– Tháng sau kiểm toán sẽ đến kiểm tra sổ sách, cô đối chiếu tất cả hóa đơn năm ngoái một lần nữa đi.
Hóa đơn một năm, đối chiếu lại trong một tháng, cô ta đùa chắc?
– Có cần thiết không? Theo nguyên tắc kiểm toán thì…
Linda cười khẩy:
– Ai ở công ty này lâu hơn, cô hay tôi? Ai là quản lý, cô hay tôi? Ai hiểu cơ chế hệ thống, cô hay tôi?
Cô ta định thi hiểu biết về chế độ kiểm toán với tôi ấy à? Tôi nhìn chằm chằm vào cái bụng Linda, thầm niệm ba lần “Cô ta đang chửa”, sau đó lễ phép đáp:
– Vâng ạ, tôi bắt đầu ngay đây.
Linda lệt xệt trở về chỗ ngồi, nhưng tôi cảm giác có đôi mắt cứ xoáy mãi vào lưng mình, khiên tôi nhoi nhói như ngồi trên tổ kiến.
Vì bận rộn nên thời gian trôi đi rất nhanh, cảm giác chỉ thoáng chốc đã đến giờ nghỉ trưa.
Tôi gọi một suất cơm thăn bò cho bữa trưa, hương vị rất ngon. Ăn xong thấy hơi no, mà vẫn còn sớm sủa, tôi bèn sang luôn hiệu sách gần đấy ngó nghiêng xem có cuốn nào hay không, nhân thể vận động cho tiêu cơm.
Đang bước vẩn vơ giữa các dãy giá sách thì trông thấy Rẽ trái, rẽ phải, một quyển truyện tranh xuất bản đã lâu của Cơ Mễ, tôi bèn tiện tay nhặt lên lật xem. Bên kia giá có một phụ nữ vừa giở sách vừa nói:
– Cuốn này được lắm, hồi mang thai tớ đã từng mua, đọc rất hay!
– Vậy sao? Tớ cũng lấy một cuốn.
Ra là giọng Linda. Tôi không muốn chạm mặt cô ta, bèn ngồi xuống lẩn mình dưới giá sách, yên lặng đợi bọn họ đi xa. Không ngờ họ vừa chọn sách vừa tán hươu tán vượn, hết thai sản của Linda đến gã nào ở công ty vừa đổi bạn gái mới, cuối cùng khai thác đến Elliott.
– Linda, nghe nói chỗ cậu vừa có cô bé mới về, được Elliott nâng đỡ lắm, người ngợm thế nào?
– Bé cái gì mà bé! Cũng xấp xỉ tuổi tớ rồi!
– Elliott nâng đỡ cô ta thật à?
Linda bật cười khanh khách, hạ giọng thì thào:
– Nâng đỡ thật!
Giọng dài ra một cách quái gở. Cô nàng kia cười theo:
– Mọi người đều bảo là phi thường lắm, mới về vài hôm, cái gì cũng mít đặc mà phụ trách hẳn một dự án, mang tiếng phụ trách dự án mà đến thuyết trình cũng không làm nổi, phải để Young làm thay. Bọn con gái bây giờ càng lúc càng ghê gớm, lắm chiêu trò hơn thế hệ bọn mình. Elliott quẫn trí quá rồi, bỏ một người tài giỏi như cậu để đi dùng một cái bình hoa di động. Chắc anh ta linh cảm bản thân sắp hết hy vọng nên còn quyền trong tay thì vầy cho thỏa, kẻo mai lỡ hết thời lại tiếc chứ gì?
Không ngờ Tô Mạn này cũng có ngày kiếm được cơm nhờ nhan sắc. Tôi cắn môi, tay càng lúc càng vặn mạnh quyển truyện tranh của Cơ Mễ. Trên trang sách, đôi trai gái vốn dĩ một người rẽ phải, một người rẽ trái, càng lúc càng xa nhau, lại bị tôi dần dần vo rúm vào một chỗ.
Có người vừa xem lướt sách vừa tiến tới gần. Lẽ ra tôi nên chủ động nhường lối cho anh ta, nhưng tôi đang thu lu ở chân giá sách, không muốn xê dịch, anh ta dừng bước bên cạnh, hình như cũng không định đi qua.
Những mẩu đối thoại ở bên kia đều đặn vọng sang, Linda cười khẩy:
– Ai biết được? Bọn họ làm bậy những gì cũng chẳng liên quan đến tớ, nhưng tốt nhất là chớ gây ảnh hưởng cho công việc bình thường của tớ, nếu không, thằng trọc đầu chẳng sợ thằng có tóc, thiên hạ đừng mơ yên thân!
Cô nàng kia cũng cười:
– Đúng rồi, ả đó mặt ngang mũi dọc ra sao? Chiều tớ kiếm cớ lượn sang phòng cậu, trỏ tớ xem ai tí nhé!
Linda nói giọng khinh thường:
– Có gì đáng xem? Người ngợm giỏi lắm cũng chỉ ở mức sạch sẽ, công ty này đầy người xinh hơn cô ta.
– Á? Elliott khét tiếng lạnh lùng, cô ả đó chinh phục bằng cách nào? Hay nghệ thuật chăn gối hơn người hả…
Người bên cạnh tôi ho khẽ mấy tiếng. Ở bên kia giá, Linda và cô nàng nọ chắc cũng cảm thấy bàn tán những thể loại này ở nơi công cộng là không thích hợp, bèn hạ thấp giọng xuống, cầm sách ra chỗ tính tiền.
Người bên cạnh ngồi xổm xuống:
– Đừng để tâm, không ai sáng suốt mà tin lời đồn nhảm đâu.
Giọng Tống Dực!
Tôi ngẩng phắt đầu lên thì chạm ngay ánh nhìn của anh, lại cúi luôn đầu xuống, vừa xấu hổ vừa ăn năn sợ sệt, một lúc lâu sau mới bật ra được câu hoàn chỉnh:
– Điều họ nói… không phải là sự thật.
– Tôi tin cô!
Tôi vẫn vò quyển sách, chỉ muốn chảy nước mắt. Con người là loại sinh vật rất kỳ quặc, nếu đơn độc lẻ loi thì bất kể phải chịu ấm ức tủi cực đến đâu cũng cắn răng gồng mình cho qua. Nhưng hễ được ai tới gần quan tâm thăm hỏi thì chỉ chực rên rẩm thút thít.
Tống Dực nhìn đồng hồ ngồi bệt xuống đất cạnh tôi, không buồn để tâm đến bộ đồ hiệu đang mặc:
– Hồi tôi sắp tốt nghiệp Berkeley, với kiến thức và bằng cấp lúc ấy, thì tôi nên nộp làm Quant* cho một ngân hàng đầu tư, nhưng tôi không thích Quant mà muốn vào IBD*. Thông thường IBD chỉ tuyển người đã lấy MBA, với kiến thức bằng cấp của tôi mà muốn vào thì khó vô cùng. Vì thế tôi nghĩ ra một cách không khả thi, là tìm tên và địa chỉ người phụ trách bộ phận này ở MG, viết thư tự tiến cử bản thân, mong người ta cho tôi một cơ hội thực tập ở bộ phận ấy. Người phụ trách không hề hồi âm, còn tôi, chắc do dạo đó xem The Shawshank Redemption nhiều quá, nên ngày nào tôi cũng kiên trì gửi tới họ một bức thư tay.
*Quant: Quantitative Analysis (phân thích định lượng). Nhiệm vụ của Quant trong ngành tài chính là sử dụng công cụ toán để xây dựng các mô hình số học giúp định giá, tiên đoán rủi ro, dự báo hành vi đối với chứng khoán, ngoại tệ, trái phiếu…
*IBD: Investment Banking Division (bộ phận ngân hàng đầu tư). Nhiệm vụ của IBD là tư vấn cho các công ty và định chế tài về hoạt động đầu tư. Họ đưa ra lời khuyên và giải pháp tối ưu về vốn, nợ, thuế, chứng khoán, thu đổi ngoại tệ, tái cấu trúc, mua bán sáp nhập, cổ phần hóa… hướng tới mục đích sau cuối là đảm bảo sức khỏe tài chính của khách hàng.
Bị cuốn vào câu chuyện của anh, cảm giác phẫn nộ trong tôi từ từ vơi bớt:
– Người ta có trả lời anh không?
– Một năm sau, khi tốt nghiệp, tôi đã định đến làm Quant ở một ngân hàng đầu tư khác, thì người phụ trách nọ lại viết thư phúc đáp, “Tôi không định cho cậu cơ hội thực tập, mà muốn cho luôn cậu một công việc. Hy vọng khả năng của cậu cũng tương xứng với sự bền bỉ của cậu!”. Tôi bước vào ngành nghề mơ ước đúng như sở nguyện, nhưng vì tôi không đi theo con đường bình thường như người ta nên đã gây nên rất nhiều suy đoán. Nhờ một số kẻ ác ý đục nước béo cò mà tin đồn lan ra nhất nhanh.
Tôi nhăn nhó:
– Cấp trên của anh là phụ nữ à? Họ nói anh có quan hệ ám muội với bà ta chăng?
Tống Dực cọ cọ ngón cái lên đầu mũi, tim tôi nhảy theo một cách êm đềm. Cử chỉ này của anh vẫn không thay đổi. Anh cười buồn:
– Tôi chỉ mong được thế ấy chứ! Tình hình thực tế rắc rối hơn nhiều. Cấp trên của tôi là một ông gốc Đức, nghe đồn đồng tính luyến ái, trùng hợp sao, toàn thích những người đàn ông cao ráo, tóc đen mắt đen. Tôi thì có bạn gái rồi, cô ấy cũng làm ở Phố Wall, đồng nghiệp trong công ty đều quen cả, vậy là thật không may tôi bị biến thành kẻ lưỡng tính. Hồi ấy, bất kể đi đến đâu tôi đều cảm giác có người đang săm soi mình.
Anh xòe hai tay, nhăn nhó nói:
– Cô xem, tình hình của cô bây giờ vẫn chưa phải là tồi tệ lắm đâu.
Tôi rất muốn tỏ ra thông cảm. Nhưng chuyện này thật ngoài sức tưởng tượng, tin đồn dạng ấy chỉ có thể tồn tại ở xã hội lập dị như Hoa Kỳ mà thôi. Vì thế tôi ôm đầu gối, vừa cười khùng khục vừa áy náy nói với anh:
– Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ cảm thấy… cảm thấy…
Tống Dực cười nói:
– Thế là được rồi! Việc xấu xa đến đâu mà chúng ta chẳng phải đương đầu. So với rấm rứt sụt sịt, thì cứ tươi tỉnh đối mặt là hơn – Anh đứng dậy chìa tay – Đến giờ làm rồi.
Tôi chần chừ một lát, sau nín thở đặt nhẹ tay vào lòng bàn tay anh. Tống Dực kéo tôi lên khỏi sàn, tôi cúi mặt khẽ nói “Cảm ơn!” Tay anh giống hệt như tôi hằng tưởng tượng, ấm áp, dễ chịu, mạnh mẽ.
Quyển sách trong tay đã bị giày vò thảm hại, nên tôi đành phải mua. Lúc đi thanh toán, cô bán hàng định giúp tôi vuốt phẳng những trang nhàu nhĩ, tôi vừa dứt “Được” thì lại trông thấy chàng trai và cô gái trong tranh đang áp lưng vào nhau, vội ngăn: “Không cần nữa!” Cô bán hàng tuy thắc mắc, nhưng cũng đành làm theo lời tôi.
Ra khỏi hiệu sách, tôi và Tống Dực bước đi bên nhau. Anh nhìn xuống quyển truyện tranh trong tay tôi, hỏi:
– Tại sao lại cứ để sách bẻ như thế?
Tôi ngượng nghịu không giải thích, chỉ nói:
– Anh đoán xem, đoán trúng tôi sẽ cho anh biết.
Tống Dực không bận tâm trò chơi câu chữ của tôi, cười hỏi:
– Vì không nỡ chia lìa hai người ấy?
Tôi kinh ngạc nhìn anh, anh lại dõi mắt ra xa, môi thoáng cười, nhưng ánh nhìn mờ mịt đau thương.
Phút trước, anh còn cạnh tôi, vậy mà phút sau, tôi cảm thấy anh đã cách tôi rất xa rất xa rồi.
Mấy lần tôi định lên tiếng hỏi: Người yêu anh đâu? Chuyện gì khiến anh chị cắt chia mỗi người một ngả? Nhưng tới tận cửa thang máy, tôi vẫn không đủ dũng khí mở lời.
Khi chúng tôi tiến về phía thang máy, Lục Lệ Thành cầm cốc cà phê từ một cửa khác đi lại. Trong thấy tôi và Tống Dực sóng bước bên nhau, anh ta chỉ mỉm cười chào hỏi Tống Dực. Tuy Lục Lệ Thành không hề liếc mắt về phía tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy có thanh kiếm sắc cứ chĩa vào đầu mình. Tôi bước chậm lại, xa Tống Dực ra, nhớ đến những lời đồn nhảm mà anh vừa nghe thấy, tôi càng không dám ngẩng mặt, cố gắng thu mình vào góc thang máy, duy trì khoảng cách với hai người bọn họ.
Tống Dực và Lục Lệ Thành thì cứ nói nói cười cười, đến tầng 17, cửa thang mở, họ cùng bước ra. Đợi cánh cửa trượt vào, cản bóng dáng họ lại bên ngoài, tôi mới thở phào một hơi. Chẳng qua chỉ có vài phút ngắn ngủi, mà tôi căng thẳng đến mức cơ bắp toàn thân tê dại.
Buổi chiều, tôi gọi điện cho Ma Lạt Thang, hẹn cô cùng ăn cơm với tôi. Hết giờ làm, đợi Linda về rồi, tôi mới dám rời khỏi bàn. Trước tiên đi thăm đại tỷ, mua cho chị ít rau tươi đúng vụ, vừa con cà con kê với chị vừa nấu cháo và xào hai đĩa rau. Tôi xem giờ, nghĩ Ma Lạt Thang chắc sắp đến, định cáo từ, nhưng đại tỷ đang chuyện phiếm rất cao hứng, cứ ngồi mãi trên bàn bếp vừa nhìn tôi nấu nướng vừa tán dóc, thậm chí còn đùa bảo muốn được tôi dạy nấu ăn.
Người nhà của đại tỷ đều ở rất xa. Khi khỏe mạnh, chị được bao bọc trong hào quang sự nghiệp, chẳng ai dám xem thường, nhưng khi ốm đau, chị lại hết sức cô đơn buồn tẻ. Tôi thầm cân nhắc, rồi gọi điện rủ Ma Lạt Thang đến nhà đại tỷ, lại chuẩn bị thêm hai món nữa. Ba người phụ nữ, bốn món, ăn cùng với cháo hoa.
Ma Lạt Thang vào tới cửa, vẩy chân cho giày cao gót rơi ra, nhìn ngó khắp nhà như lãnh đạo xuống kiểm tra, vừa dạo bước vừa trầm trồ khen:
– Đúng là cuộc sống hủ hóa trụy lạc của bọn tư bản!
Đại tỷ làm mặt giận:
– Một tháng ba mươi ngày, mỗi ngày tôi chỉ ngủ có ba bốn tiếng, trong lúc ấy thì cô làm gì? Mọi thứ tôi có được đều nhờ vào đôi tay lao động này đấy!
Ma Lạt Thang ngó về phía tôi, làm bộ mặt sợ sệt, nháy mắt nói:
– Vì sao người thời nay đều đua đòi làm giai cấp vô sản thế nhỉ? Như sợ người ta nói bà ấy có tiền vậy.
Tôi nghiêm chỉnh đáp:
– Bởi vì xã hội ganh ghét bọn nhà giàu, mà chúng ta thì vừa khéo lại là hai phần tử trong xã hội đó. Đại tỷ ngại chúng ta bóp nặn tống tiền, lợi dụng xong còn bôi nhọ chị ấy đó mà.
Đại tỷ phì một tiếng, cười nhìn Ma Lạt Thang:
– Ai là giai cấp vô sản, ai là giai cấp tư sản, ai nên thù ghét ai, còn chưa biết chắc đâu!
Ma Lạt Thang phá lên cười ha hả, khoác vai đại tỷ:
– Em chỉ ganh ghét với mặt đẹp dáng thon của người khác thôi. Đại tỷ giữ da khéo thật đấy, spa nào chăm sóc da mặt cho tỷ vậy?
Đã là phụ nữ thì không sao cưỡng được lời tán dương của người khác, huống hồ người tán dương lại là một mỹ nữ. Đại tỷ rất phấn khởi, cười híp mắt nói về người chăm sóc da của chị.
Tôi cảm động lắm. Ma Lạt Thang xưa nay kiêu ngạo, nếu không phải vì tôi thì không đời nào cô chủ động bắt thân với người lạ. Tôi ra dấu “cảm ơn” với Ma Lạt Thang, cô ngẩn người, rồi mỉm cười cúi mặt xuống.
Nhờ những tiếng cười đùa bỡn mắng mỏ, không khí trong nhà trở nên ấm cúng, thành phố trải rộng bên dưới cửa sổ cũng không còn nhuốm vẻ cô đơn. Đại tỷ ra chiều không nhận thấy, nhưng buổi tối lúc tiễn chúng tôi về, chị chào “Hẹn gặp lại!”, rồi khẽ khàng nói riêng với tôi, “Cảm ơn”.
Khi chúng tôi bước ra khỏi chung cư chị ở, Ma Lạt Thang ngẩng nhìn tòa nhà cao ngập tầng mây. Những ô cửa căn hộ san sát hoặc sáng hoặc tối, trông như những vì sao sáng rực rỡ giữa trời đêm. Ở thành phố này không còn nhìn thấy sao trời nữa, nhưng lại có thêm vô vàn ánh sao thế kia.
– Mạn Mạn, bà bảo có lạ không? Nếu một người đàn ông ở mảnh đất như Bắc Kinh mà sở hữu căn hộ thế này, đừng nói anh ta hơn ba mươi tuổi, cho dù hơn bốn mươi vẫn được thiên hạ gọi là “mỏ vàng”, nhưng vì sao phụ nữ trong hoàn cảnh tương tự lại biến thành thảm họa.
Vẻ mặt Ma Lạt Thang bâng khuâng nghi hoặc, thậm chí còn lờ mờ nỗi đau. Cô nàng lưu manh giả danh trí thức này, lại cả giận tự vận vào thân đây! Tôi khoác tay cô kéo đi:
– Nếu bà trông thấy bộ dạng đại tỷ khi nhiếc móc nhân viên ở văn phòng thì sẽ biết vì sao thảm họa được gọi là thảm họa, chỉ khác là không phải thảm họa cho chị ấy. Thực ra xem mặt cũng không phải vấn đề gì tồi tệ, bà coi như gặp khách hàng bàn chuyện làm ăn đi. Hồi còn nhỏ, toàn được bố mẹ nựng nịu trêu đùa cho vui, giờ lớn rồi, đến lượt chúng ta làm hài lòng bố mẹ. Hơn nữa, cho dù không khiến các cụ thỏa nguyện thì cũng phải để bản thân thảnh thơi. Đi một lần, chỉ chịu đựng hai tiếng đồng hồ là có thể khiến họ khỏi cằn nhằn, không đi thì sẽ bị hành hạ đến hai mươi tiếng đồng hồ vì lời phàn nàn của các cụ.
Ma Lạt Thang tựa vào vai tôi cười:
– Kế toán có khác, số liệu tính toán rành mạch thật.
Lời lẽ vẫn chưa thoải mái, nhưng giọng điệu không còn khó chịu như lúc trước nữa.
Mấy hôm nay trời yên bể lặng, điều phiền muộn duy nhất của tôi là kiểm tra hóa đơn. Liên miên hết xấp này đến xấp kia, ngồn ngộn như núi, cuồn cuộn như biển. Vì phải giở xem hóa đơn liên tục, ba đầu ngón tay trái của tôi sưng tấy lên, hễ động phải tờ giấy nào cưng cứng là thành phản xạ đau nhói.
Trong lúc ăn cơm cùng tôi, Young kín đáo khuyên:
– Thi thoảng có thể bớt tích cực, làm biếng một chút đi! Chị cũng biết thừa là Linda… Vì thế không cần chăm chỉ vậy đâu.
Tôi gắp giá bỏ vào miệng, cười he he nói:
– Nhân dịp này luyện đếm hóa đơn cũng không phải việc dở. Bây giờ đếm tiền chỉ một lần là tôi đếm được ba tờ rồi đấy!
Young nhìn bộ dạng u mê của tôi, đành thôi. Nhưng Ma Lạt Thang thì không cho qua, cứ sồn sồn muốn lao ngay đến MG, lôi Linda ra dong phố thị chúng, tốt nhất là sau đó tống vào rọ lợn dìm nước nữa. Tôi đành cầu khẩn:
– Bà trẻ của tôi ơi, đi làm ở công ty tránh sao khỏi những việc này, nếu động một tí là đào tận gốc tróc tận rễ thì kẻ địch chưa chết, chúng ta đã mệt bở hơi tai rồi. Ai từng nói đây là một thế giới rừng rú dã man tàn khốc nào? Tôi nghĩ, nếu chỉ việc nhỏ nhặt thế này cũng không chịu đựng nổi thì khẩn trương tìm nơi nương tựa về làm nội trợ cho rồi.
Đại tỷ ở bên nâng cốc nhàn nhã nói:
– Sai! Cô tưởng nội trợ thời buổi này không cần đấu dũng đấu trí ư? Nhõn cái giấy đăng ký kết hôn thì đảm bảo được gì! Cô mà lơ ngơ là dì hai dì ba dì tư sẽ mau chóng hất cẳng cô luôn, không khéo đến tiền chia tay cũng chẳng có đâu.
Tôi bưng miệng cười, Ma Lạt Thang nhìn hết tôi đến đại tỷ, không cách nào nguôi ngoai được, nhưng cũng không nổi giận nữa, nói với đại tỷ:
– Bảo hai người không phải thầy trò, thì sao mà tính cách như nhau. Bảo hai người là thầy trò, thì đồ đệ bị thiên hạ bắt nạt tới mức này sư phụ vẫn không mảy may phản ứng!
Đại tỷ ngạc nhiên:
– Ai bảo tôi không phản ứng? Tôi chẳng mời nó ăn chân gà tẩm hạt tiêu đấy ư? Ăn gì bổ nấy mà!
Trước đây, hồi còn làm chung công ty với đại tỷ, chưa bao giờ phát hiện ra chị hài hước thế này. Tôi cười ngất đến suýt lộn khỏi ghế, phải bám tay vào quầy bar, lại rên lên thảm thiết. Ma Lạt Thang vội dìu tôi dậy, nén nhịn hồi lâu mà không nhịn nổi, bèn phá lên cười:
– Ngày mai tôi mời bà ăn chân giò hầm đậu tương*.
*Chân giò hầm đậu tương: Để tẩm bổ cho mấy ngón tay bị sưng, ngoài ra còn ngầm ví Tô Mạn ngốc nghếch như chủ nhân của cái chân đó.
Rời quán bar, Ma Lạt Thang bắt xe về trước. Đợi cô đi khỏi, đại tỷ thôi cười, nghiêm túc nói:
– Trong giới tài chính Bắc Kinh, Lâm Thanh này cũng có đôi chút tầm cỡ. Nhưng cô, đến một con tiểu lâu la cũng không hàng phục được, thì đừng bao giờ cho ai biết cô từng là thủ hạ của tôi.
Tôi gật đầu lia lịa, hứa hẹn nhất định sẽ không để ai biết quan hệ giữa chị và tôi. Đại tỷ vốn dĩ chỉ định nói lẫy, không ngờ tôi lại tuân phục theo nghĩa đen, chị trợn mắt nhìn tôi, rõ là hận thứ bột không gột nên hồ, không muốn phí lời với tôi nữa, bèn nhảy lên taxi đi luôn.
Đắn do rất lâu, tôi quyết định viết đơn gửi Lục Lệ Thành, đề nghị được chuyển công tác. Tôi không dám thẳng thừng xin sang bộ phận Tống Dực, chỉ đành áp dụng chiến thuật vu hồi, bày tỏ nguyện vọng tha thiết, mong anh ta thu xếp để tôi làm công việc khác, bằng không với kinh nghiệm đang có, dù thuyên chuyển đến đâu cũng không ai cần tôi cả.
Hết giờ làm, đợi Linda về rồi, tôi đẩy đống hóa đơn sang một bên, bắt đầu soạn đơn trên máy tính. Tôi bóp đầu bóp trán, lời lẽ gắng sức uyển chuyển, chỉ sợ bất cẩn có từ ngữ nào chọc giận Lục Lệ Thành.
Viết một lá đơn tiếng Anh “chuốt lục tô hồng” thật sự không dễ dàng, tôi vật lộn đến quá chín giờ mới tạm xong hai đoạn ngắn. Xuống nhà hàng Tây ở tầng dưới gọi một suất bít tết, ngồi ăn tại chỗ, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ xem tiếp tục trình bày ra sao.
Tôi đang đánh vật với miếng thịt bò bằng cả hai tay trái và phải, thì ánh sáng trước mặt bị chắn lại.
– Tôi ngồi ở đây được không?
Chỉ tích tắc, trái tim lỗi nhịp, tôi đứng bật dậy, định nói nhưng trong miệng còn nhai nửa miếng thịt bò, bèn nuốt vội xuống, không nuốt được, ngược lại còn phát nghẹn, ho sặc sụa, suýt nữa chảy cả nước mắt nước mũi. Tống Dực vội đưa nước cho tôi. Tôi quay người lại, lấy khăn ăn bưng miệng, cúi mặt để anh khỏi trông thấy bộ dạng khó coi của mình, một lúc lâu sau mới khôi phục được dáng vẻ bình thường.
Tống Dực ngồi đối diện, mỉm cười nhìn tôi, ánh nến trên bàn nhún nhảy nhẹ nhàng, tiếng dương cầm êm dịu vọng lại bên tai. Giống hệt khung cảnh lãng mạn mà tôi đã mường tượng không biết bao lần. Nhưng đầu óc tôi trống rỗng, ngôn từ soạn sẵn đều bị dập vùi thảm hại. Tôi chỉ muốn ngửa mặt hét lớn: Tại sao vẫn thế? Hầu như muôn vẻ thất thố đời tôi đều bị Tống Dực bắt gặp hết rồi.
– Bây giờ cô chủ yếu phụ trách việc gì?
Đờ người một lúc, tôi mới nhận thức được là câu hỏi dành cho mình.
– Linda sai tôi kiểm tra hóa đơn công tác phí của nhân viên.
– Có thích môi trường làm việc ở công ty MG không?
– Cũng tàm tạm.
Hỏi đáp một hồi như thế, trái tim tôi từ từ đập đều trở lại, nhưng tôi vẫn không dám ngẩng mặt lên, chỉ cắm cúi xắt bít tết, hết nhát nọ đến nhát kia, thái mỏng như sợi chỉ.
– Có thích công việc đang làm không?
– Anh đang hỏi tôi có thích đếm hóa đơn, bấm máy tính, làm phép cộng trừ không ấy hả?
Tống Dực phá lên cười, vừa ăn vừa lơ đãng nói:
– Hy vọng cô sẽ hứng thú với việc tái cơ cấu và cổ phần hóa doanh nghiệp.
Tim tôi bỗng chốc thót lên, mắt trừng trừng nhìn những sợi thịt bò trên đĩa, suy nghĩ xoáy mòng mòng trong óc, mãi vẫn không lý giải được.
– Xem ra cô chưa đọc thư rồi! Tôi có trao đổi với Elliott và điện thoại cho Mike, quyết định chuyển cô sang bộ phận tôi. Thư điện tử đã gửi tới tất cả các hòm thư nhân viên, còn thông báo chính thức chắc phải chiều mai mới ra được, mong sao cô sẽ thích công việc mới này.
Tôi vẫn thừ người, không dám tin điều vừa nghe thấy. Tống Dực nói đùa:
– Trông cô căng thẳng quá! Cấp trên như tôi đáng sợ lắm sao? Không đến nỗi vừa sang chỗ tôi là quyết định nghỉ việc chứ? Nếu vậy thì tôi phải quay mặt vào tường sám hối rồi.
Tôi liền lắc đầu quầy quậy, “Không, không đâu!”. Lết khắp nghìn núi muôn sông, khó khăn lắm mới đến được bên anh, có giết em, em cũng không nghỉ.
Tống Dực mỉm cười, giọng vô cùng ấm áp:
– Đừng lo, tôi tin rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
“Ừm”, tôi lại gật, như uống phải “thuốc gật gù”. Làm sao không vui cho được? Chỉ cần nhìn thấy anh hằng ngày em đã đủ vui rồi.
Ăn cho xong bữa mà không biết mùi vị thế nào. Thấy khó đợi đến lúc về nhà, tôi quay ngay lại văn phòng xem thư, quả nhiên không phải nằm mơ. Tôi cười đến rách cả miệng. Nhưng cười mãi cười mãi, lòng lại dâng đám mây nghi ngờ: Vì sao Lục Lệ Thành để tôi đến làm chỗ Tống Dực? Lẽ nào anh ta nghe thấy những lời đồn đại nên muốn né tránh dư luận? Ngẫm nghĩ một lát, tôi phá lên cười lần nữa, lại tưởng bản thân mình là ai đây! Dạo nọ vì khẩn cấp, Lục Lệ Thành đành dựa vào tôi, bây giờ thời gian rộng dài, anh ta muốn nhân tài thế nào mà chẳng được. Đúng như đại tỷ nói, với danh tiếng địa vị ấy, việc gì Lục Lệ Thành phải gây khó dễ cho tốt đen như tôi?
Trời quang mây tạnh rồi! Tôi xóa luôn bức thư mới viết một nửa trong máy tính đi, gọi điện cho Ma Lạt Thang, mời cô đi ăn khuya. Ma Lạt Thang cười trêu:
– Tôi thật sự phải cảm ơn ngọn núi băng kia. Bây giờ ai đó tử tế mời tôi ăn cơm hay không đều là nhờ vào nhiệt độ của anh ta. Khi nào bà mới có thể dẫn núi băng ra chơi? Cũng để tôi đánh giá xem rốt cuộc là người hay là ngợm.
Bản cô nương hôm nay vui vẻ, không thèm chấp nhặt cái đồ đanh đá nhà ngươi! Tôi cười rúc rích tạm biệt cô rồi ngắt điện thoại.
Tôi xách túi đi xuống, đứng ở đầu đường bắt taxi, đợi một lúc lâu vẫn không gọi được chiếc nào, đang giậm chân sốt ruột thì một chiếc Jeep Wrangler đen bóng dừng lại bên vệ đường, kính xe hạ xuống. Người bên trong hóa ra là Lục Lệ Thành.
Anh ta ngoảnh ra nhìn tôi:
– Tôi đưa cô một đoạn.
Tôi vờ vĩnh cười đáp:
– Không dám phiền anh.
Lục Lệ Thành chăm chăm nhìn tôi, không nói không rằng. Xe cộ phía sau bóp còi inh ỏi, anh ta mặc kệ, tựa hồ không nghe thấy vậy. Tôi nghe còi mà phát hoảng, tim đập chân run, bèn lập cập leo lên xe, nói địa chỉ một quán ăn. Lục Lệ Thành khởi động xe, không thốt một lời.
Tôi cúi đầu nghịch trò “đấu ngón tay”, Lục Lệ Thành chợt hỏi:
– Nhận được thư chưa?
Tôi vừa tiếp tục trò chơi vừa dè dặt đáp:
– Đã nhận.
– Xin lỗi!
Hai ngón tay tôi dừng bặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi “đấu” tiếp:
– Anh cũng nghe đồn rồi? Không sao đâu.
Ánh mắt thoáng nét thắc mắc,nhưng anh ta không lộ vẻ gì, lại hỏi:
– Cô nắm bắt tin tức nhanh nhạy đến thế à? Biết từ khi nào vậy?
– Chỉ tình cờ thôi, Linda và một cô gái buôn dưa lê bên ngoài, không trông thấy tôi, đúng lúc tôi lại nghe thấy.
– Họ nói gì?
– Thì nói chuyện anh là cấp trên háo sắc, tôi là bình hoa di động đem thân…
Đột nhiên tôi sực hiểu, Lục Lệ Thành không phải loại người hóng chuyện như vậy, Tôi trỏ anh ta, kêu lên:
– Anh không hay biết tin đồn gì à!
Lục Lệ Thành bật cười, khuôn mặt đang lạnh bỗng dịu êm hơn nhiều trong bóng đêm, mắt lấp lánh vẻ cợt đùa:
– Cô cũng không ngốc lắm nhỉ!
Với người không mảy may biết ăn năn như anh ta, tôi có chỉ trích cũng vô tác dụng, vậy thì không nên lãng phí cảm xúc, đành giương mắt nhìn đèn đường loang loáng lướt qua ngoài cửa sổ xe, tự mình giận mình.
Lục Lệ Thành cất tiếng gọi mấy lần, tôi đều phớt lờ, anh ta bèn cười nói:
– Người như cô mà bảo bình hoa thì không thỏa đáng chút nào. Ngoại hình đã chẳng xinh xắn, tính tình lại thiếu dịu dàng, khiên tôi có tiếng mà chẳng có miếng.
– Anh… – Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn sang, chẳng ngờ anh ta cũng đang ngoảnh mặt nhìn lại, đôi môi mỏng mim mím, tựa cười mà không phải cười. Tôi lúng túng quay đi:
– Anh bình tĩnh thật đấy!
Lục Lệ Thành điềm đạm nói:
– Đằng nào thì đồn đại cũng chỉ là đồn đại. Những lời đồn đại đó chẳng gây nên một chút thiệt hại thật sự nào.
Tôi cười nhạt:
– Phải, chẳng thiệt hại. Anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, anh chẳng qua chỉ bị phết thêm mấy khoản nợ gió trăng, tôi thì hư tổn thanh danh, cũng may…
Đến đoạn cuối, tôi nuốt ực chữ “Tống” đã nằm sẵn nơi đầu lưỡi, sợ đến toát mồ hôi hột.
– Cũng may gì?
– Cũng may bạn trai tôi không nghe thấy những lời chết cây gãy cành đó, nếu không tôi biết giải thích với anh ấy thế nào? – Tôi dõng dạc chất vấn.
Không ngờ anh ta nhếch mép cười nhạo, lạnh lùng nói:
– Cô có bạn trai rồi? Nếu anh ta không thấu hiểu con người cô, đòi hỏi cô giải thích, loại bạn trai ấy nên chia tay khẩn trương!
Tôi cứng họng, quyết định không nên nhiều lời với con người này, bằng không chẳng sợ phát khiếp cũng tức mà chết.
Tới nơi, xe chưa dừng hẳn tôi đã định đẩy cửa nhảy xuống:
– Cảm ơn, tạm biệt!
Anh ta níu lấy tay tôi: “Cẩn thận!” Một chiếc xe rú còi phóng vọt qua bên chúng tôi. Mặt tôi trắng bệch, trán toát mồ hôi. Lục Lệ Thành cũng tái mặt, quát ầm lên:
– Cô chán sống rồi à? Tôi chưa tấp xe vào lề đường, sao cô đã nhảy xuống?
Tôi tức giận nhìn anh ta, cắn răng nghiến lợi: “Buông tay!”
Thấy vẻ mặt tôi khác thường, Lục Lệ Thành sực ngờ ngợ, bèn nắm cổ tay tôi kéo cao lên, chăm chú xem xét qua ánh đèn bên ngoài rọi vào. Mấy đầu ngón tay tấy đỏ liền bị phơi ra, tôi giật mạnh tay về, chui ra khỏi xe.
– Tô Mạn!
Anh ta gọi tôi, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng tôi chỉ mong thoát khỏi cái tên Thần Ác này càng sớm càng tốt, nên giả cách không nghe thấy. Khi đã đi xa, sắp quành ở chỗ rẽ, tôi liếc qua khóe mắt thấy con Jeep Wrangler vẫn dừng ở đó, đột nhiên nhớ lại câu “Xin lỗi” của anh ta. Không phải vì lời đồn, thế thì vì lẽ gì?
Nhưng tôi sẽ không đi hỏi cho rõ đâu.