• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Khi Tống Dực chọn cách rời Luân Đôn, đáp máy bay về Bắc Kinh, thật ra anh đã đi đến quyết định. Dù có câu chuyện của Hứa Liên Sương trên chuyến bay đó không, kết quả cũng đã rõ ràng, chỉ khác là có lẽ anh sẽ cần thêm chút thời gian để căn bệnh tâm tưởng của mình hoàn toàn hồi phục.

Còn Tô Mạn, thật ra luôn biết chỉ cần Tống Dực yêu cô thì nhất định sẽ quay về. Bởi vì cô quen anh đã mười mấy năm, cô hiểu bản tính của anh là lạc quan và kiên cường.

Có những lúc, tinh thần trách nhiệm của người đàn ông là một khái niệm nhìn qua rất ngốc nghếch, họ có thể trả giá bằng việc hy sinh bản thân thậm chí hy sinh người khác, nhưng nếu thiếu tinh thần trách nhiệm ấy, thế gian này sẽ thiếu thốn rất nhiều.


Thẳng thắn mà nói, tôi thích Lục Lệ Thành. Nếu như tình cảm của Tô Mạn tượng trưng cho hy vọng đẹp đẽ của tôi, thì tình cảm của Lục Lệ Thành tượng trưng cho hiện thực tàn khốc. Họ như hai mặt của đồng xu, thể hiện hai mặt của thế giới này. Tình yêu đơn phương của phần đông chúng ta thường giống Lục Lệ Thành, phải chôn lấp vào thời gian, không thể khai hoa kết quả, trở thành một nỗi buồn vĩnh viễn khó lòng lãng quên trong ký ức.

Theo dòng thời gian, bí mật Tô Mạn thầm yêu Tống Dực đã được bộc lộ, bí mật Hứa Thu phản bội Tống Dực đã bị phơi bày…

Cùng lúc theo dòng thời gian, bí mật Lục Lệ Thành thầm yêu Tô Mạn lại bị vùi lấp, bí mật Helen mở topic để chúc phúc cho Lục Lệ Thành cũng bị vùi lấp, bí mật Hứa Thu không nói hiến thận cho em cũng bị vùi lấp…

Tầm mắt của con người đã quyết định rồi, bất kể chúng ta chuyển động thế nào, đều chỉ vĩnh viễn nhìn đến 180 độ, còn cuộc sống là 360 độ. Vì thế luôn luôn có một số việc cứ đến rồi đi mà chúng ta không hề hay biết. Có thể người khác là bí mật của bạn, có thể bạn là bí mật của người khác, có thể trong khi bạn cười hì hì mà nói “Cuộc sống của tôi không có bí mật”, thì một lúc nào đó, hình bóng bạn đã được một người nào đó chôn sâu trong ký ức rồi, bất kể là tình bạn, tình yêu hay tình thân.

Câu chuyện này không theo chủ nghĩa tả thực, nó chứa đựng lời chúc phúc và hy vọng của tôi đối với tình yêu, nhưng những điều mà nó truyền tải như yêu thương, dũng cảm, sợ hãi, ly biệt, đau khổ, kiên cường,… thì đều là chân thực. Cũng mong bạn khi đọc truyện, bất kể đã gặp điều gì trong cuộc sống, đều có thể mỉm cười, tiếp tục tiến về phía ánh dương.

Cuộc đời thường để lại trái tim mềm yếu của chúng ta những vết thương, thường khiến đôi mắt chúng ta phải nhìn vào u ám, nhưng nó không bao giờ tước đoạt được nụ cười, cũng như dũng khí để chúng ta tìm về ánh sáng.

Đồng Hoa

Nhà riêng ở Mỹ, tháng Mười 2008

Hết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang