Thấy Kỉ Tiễu chỉ cầm bánh ngọt bàng hoàng không động, Diêm Trừng thay cậu dùng thìa múc một miếng nhỏ, sau đó đưa tới trước miệng Kỉ Tiễu, chính là đối phương cũng không có ý định hé miệng.
Diêm Trừng không thấy sắc lạnh trong mắt Kỉ Tiễu, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm chút kem bên môi cậu bị mình không cẩn thận chạm phải, màu sắc sáng trắng ở bên cánh môi Kỉ Tiễu càng phát ra yên hồng minh mị, căng tràn ngon miệng, Diêm Trừng nhịn không được ghé sát vào người kit, lại nghe Kỉ Tiễu dùng giọng thanh thanh nhẹ nhẹ nói: “Ước định kia đã sớm kết thúc…”
Lúc trước hai người đã ước định rằng, sau khi tốt nghiệp thì đoạn quan hệ này sẽ kết thúc, hai người sẽ tách ra, mà hiện tại đã là tháng 8.
Diêm Trừng ngưng lại, rồi lại mỉm cười, tiếp tục cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Kỉ Tiễu, vươn đầu lưỡi liếm đi vết kem ngọt nị, vừa nói: “Khi đó ước định vì cái gì, cậu còn nhớ không?”
Kỉ Tiễu không trốn tránh, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ẩm nóng linh hoạt, thong thả qua lại lưu luyến trên môi mình, chóp mũi nhẹ ma sát má, hơi thở hô hấp đều là khí tức của đối phương.
Kỉ Tiễu không nói, Diêm Trừng liền nói thay cậu: “Cậu sợ tớ biết được chuyện nhà cậu, cho nên mới đáp ứng đúng không, nhưng mà… nếu điều kiện này không thành lập thì ước định này cũng đã sớm hủy bỏ rồi.”
Kỉ Tiễu ngây người, vừa định há miệng để nói chuyện, đầu lưỡi Diêm Trừng liền công thành đoạt đất trượt vào trong, cẩn thận kĩ càng hôn sâu Kỉ Tiễu.
Khoảng cách gần như vậy, Diêm Trừng có thể thấy được trong mắt Kỉ Tiễu có kinh ngạc, có mê mang… sau đó là bi thương, hết thảy cảm xúc phức tạp hỗn loạn tầng tầng lớp lớp, sóng sau đè sóng trước liên tiếp nảy lên rồi tất cả lại hòa tan vào nhau, nhạt dần tựa như những gợn sóng lăn tăn tại trong con ngươi Kỉ Tiễu chậm rãi khuếch tán.
Diêm Trừng thấy vậy, vươn tay đỡ đầu Kỉ Tiễu càng gần, môi lưỡi giao triền cũng cuốn lấy càng sâu, hắn dùng lực liếm láp khoang miệng nhuyễn hoạt, hấp thu hương vị quen thuộc hai tháng qua hắn luôn mong nhớ, thẳng tới khi thắt lưng Kỉ Tiễu như nhũn ra, cả người căng cứng chậm rãi buông lỏng, dựa hết lên người hắn, Diêm Trừng mới lưu luyến không rời mà rời đi đôi môi cậu.
Biểu tình Kỉ Tiễu đã không còn lãnh đạm như vừa rồi, tuy rằng sắc buồn vẫn chưa tán đi hết, nhưng chút ướt át trong mắt nhất định không phải bởi vì khó thở mới sinh ra.
Cho nên, nếu Kỉ Tiễu thực sự hoàn toàn trong lòng không chuẩn bị, hiện tại Diêm Trừng sao có thể an toàn ngồi ở trong này ôm người trong lòng.
Diêm Trừng tự cho là mình giấu diếm rất giỏi cho rằng hiểu rõ bối cảnh của Kỉ Tiễu, kỳ thật chính Kỉ Tiễu từ lâu cũng đã nhìn thấu hắn, chính là hai người đều không nói thẳng ra mà thôi.
Diêm Trừng nhìn không chuyển mắt Kỉ Tiễu gần trong gang tấc ngay trước mặt, hắn từng vô số lần nghĩ tới đối phương phát hiện mình đã biết chuyện của cha mẹ cậu thì sẽ thế nào, nổi giận? tuyệt vọng? lạnh lùng? Hay là triệt để oán hận mình? Dù sao lúc những chuyện trước kia vẫn còn hiển hiện trước mắt, tuy rằng Diêm Trừng đã làm tốt chuẩn bị, vô luận là bị đánh bị oán bị bắt buộc chia tay, Diêm Trừng cũng sẽ không quay đầu, nhưng vừa rồi khi thẳng thắn đối mặt với Kỉ Tiễu, trong long Diêm Trừng vẫn tràn ngập thấp thỏm.
Mà kết quả, Kỉ Tiễu không chỉ không làm hắn thất vọng mà còn khiến hắn vui sướng ngất ngây.
Đối với Kỉ Tiễu mà nói như vậy có bao nhiêu khó khăn Diêm Trừng không rõ, đối với bản thân có bao nhiêu không dễ dàng, nhưng đại biểu cho loại ý nghĩa nào, Diêm Trừng tự nhiên hiểu rõ, trong nhất thời trên mặt hắn biểu tình mừng rỡ như điên, phát ra tình cảm mãnh liệt cơ hồ muốn đem Kỉ Tiễu hòa tan vào mình.
Kỉ Tiễu bị hắn nhìn chịu không nổi, đẩy Diêm Trừng ra mới nhớ tới khi hôn đã bị hắn vòng tay ôm càng ngày chặt.
Mặc dù mỗi lần đều phải nói những lời này, dù biết không có tác dụng gì, nhưng Kỉ Tiễu vẫn nhịn không được thấp giọng: “Buông tay….!”
Diêm Trừng tự nhiên cũng không nghe, không những không nghe mà ngược lại càng dán sát vào hơn, đôi môi dọc theo sườn mặt vừa hôn vừa nói: “Thực xin lỗi, là tớ không tốt… tớ chỉ là rất nhớ cậu, tớ cam đoan, nếu cậu về sau không muốn tớ biết cái gì tớ sẽ không hỏi, cũng sẽ không tò mò.”
Kỉ Tiễu tin hắn liền có quỷ! Vì những lời này cậu nghe Diêm Trừng nói qua không biết bao nhiêu làn, hơn nữa tuy nói hắn điều tra mình dù không hận nhưng không có khả năng không trách hắn, cho nên Kỉ Tiễu giơ tay lên, cho Diêm Trừng một cái tát, nó là cái tát thực ra cũng chỉ hất mặt hắn sang một bên, động tác cũng ngừng lại.
Tay Kỉ Tiễu cứng đờ, đang định quay sang nhìn mặt Diêm Trừng, bỗng nhiên đối phương mãnh liệt đè lại hai vai Kỉ Tiễu đè cậu lên ghế sa lông!
Thấy trên mặt Diêm Trừng không có nửa điểm không khoái ngược lại hai mắt như phát sáng, nhìn Kỉ Tiễu dưới thân tựa như biểu tình sói đói ăn lâu ngày nhìn thấy con mồi ngon miệng ngay trước mắt, hiển nhiên cái tát vô lực không đến nơi đến chốn vừa rồi của Kỉ Tiễu đã châm lửa trong lòng Diêm Trừng.
Mặc kệ phản kháng mỏng manh của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng một bên cố định hai tay cậu, một bên cởi áo phông mới đưa cho Kỉ Tiễu thay, áo phông là tự tay hắn mua, mặc ở trên người Kỉ Tiễu vốn rộng thùng thình, hiện tại nhẹ nhàng gạt ra đã lộ hơn nửa ngực bụng, hơn nửa năm mệt nhọc khiến Kỉ Tiễu vốn mảnh khảnh lại giờ lại gầy không còn mấy lạng thịt, thắt lưng thon nhỏ một vong tay Diêm Trừng cũng có thể ôm, xương sườn mơ hồ hiện trên làn da trắng nõn, càng nhìn Diêm Trừng vừa đau vừa hưng phấn.
Diêm Trừng cúi đầu, liếm lên ngực Kỉ Tiễu khiến cậu khẽ run rẩy kháng cự, đầu lưỡi chậm rãi di động tới nhũ tiêm hồng nhạt, nhẹ nhàng vân vê, sau đó nhìn nó nhanh chóng đứng thẳng, lại lần nữa ngậm vào miệng trêu đùa.
Kỉ Tiễu tay bị giữ chặt, vốn thắt lưng còn dùng lực muốn thoát khỏi động tác của Diêm Trừng, hiện tại nơi mẫn cảm đột nhiên bị tập kích, cả người lập tức liền xụi lơ, hơi thở dồn dập, cố sức mím môi nhẫn nại mới không phát ra tiếng kêu xấu hổ.
Đầu lưỡi Diêm Trừng lại đổi sang đầu nhũ bên kia, tay lại lại vuốt ve dần xuống hạ phúc, chui vào trong khố hạ, ngón tay chạm được phân thân đang có xu hướng đứng thẳng, Diêm Trừng khẽ cong cong mỉm cười, bỗng nhiên ngẩng đầu chậm rãi dọc theo vòng eo đi xuống thấp.
Khi Kỉ Tiễu cảm thấy quần ngủ chậm rãi rời khỏi cơ thể, mà môi Diêm Trừng lại lướt qua hạ phúc sau lại càng tiến cận với chỗ kia, Kỉ Tiễu bởi vì dục niệm khẽ nhúc nhích mà hai mắt sương mờ mãnh liệt mở lớn, đẩy Diêm Trừng ra nhưng lại bị hắn trực tiếp chế trụ động tác, hai chân cũng bị mở rộng ra, đem nơi địa phương bí ẩn triệt để lộ ra ngoài không khí.
Khí nóng vờn quanh hạ thân, Kỉ Tiễu rốt cục nhịn không được rên ngâm ra ngoài, cậu sao chịu nổi đối đãi như vậy, loại cảm giác này không hẳn là xấu hổ mà có thể nói là khủng bố, cơ hồ trong nháy mắt như muốn nuốt sống lý trí Kỉ Tiễu, đầu lưỡi Diêm Trừng khẽ động Kỉ Tiễu liền trợn to mắt, trong mắt một mảnh mờ mịt, đỏ ửng liền lan tràn khắp mặt, một đường lan tới toàn thân.
Hai bàn tay gắt gao nắm chặt đệm ghế, ngón tay trở nên trắng bệch, chân muốn co rút, Diêm Trừng sao còn không động, khoang miệng Diêm Trừng lại quá nóng, Kỉ Tiễu thế nhưng trực tiếp tự mình công đạo, may mà Diêm Trừng phản ứng nhanh nhẹn mới không bị sắc tới.
Ngẩng đầu thấy khuôn mặt Kỉ Tiễu mê ly, mâu quang trong suốt, tư thái thất thần khiến Diêm Trừng lập tức nhịn không được, hắn vươn tay nâng chân Kỉ Tiễu lên, nhả ra bạch trọc của Kỉ Tiễu lên tay, nương theo bạch dịch trơn tuột cho một ngón tay đi vào.
Kỉ Tiễu run lên, không đợi phản kháng đã bị Diêm Trừng hôn sâu, trì độn một lúc lâu mới nghĩ tới Diêm Trừng vừa rồi làm cái gì, đối phương khẩu giao cho mình còn có thể nếm mùi thản nhiên của cậu, trong nháy mắt Kỉ Tiễu mặt càng đỏ ửng như bị luộc chín, đầu quay đi chỗ khác muốn tránh né, lại bị Diêm Trừng đẩy nụ hôn đi sâu hơn.
Phía dưới đã có thể chứa được 3 ngón tay, Diêm Trừng cảm thấy không sai biệt lắm, lập tức không thể chờ đợi được mà thay bằng bản thân đã sớm giương cung bạt kiếm, chân Kỉ Tiễu bị đẩy lên trước ngực, hậu huyệt được mở rộng truyền tới cảm giác bị kéo căng khi hạ thân Diêm Trừng đang từng chút tiến vào.
Từ sinh nhật Diêm Trừng tới sinh nhật Kỉ Tiễu, hai người cũng đã có gần 4 tháng không thân cận qua như vậy, chờ tới khi toàn bộ tiến sâu vào hết, Diêm Trừng mới khẽ thở dài một tiếng, môi hôi từ trên trán chảy dài nhro giọt lên ngực Kỉ Tiễu.
Đôi mắt Kỉ Tiễu bởi vì vừa rồi đã được giải phóng mà giờ đã thanh tỉnh hơn một chút, lúc này không chớp mắt nhìn chằm chằm Diêm Trừng phía trên, đã không còn vẻ lãnh đạm như xưa mà thay vào đó là nỗi lưu luyến chôn sâu mơ hồ hiện ra.
Diêm Trừng trong lòng rung động, vừa cúi đầu hôn khắp mặt Kỉ Tiễu, vừa nhịn không được chậm rãi loan hạ thắt lưng luật động.
Mà động tác của Diêm Trừng càng lúc càng lớn, tiếng rên rỉ trong miệng Kỉ Tiễu cũng phát ra càng nhiều, thanh âm bơi vì trộn lẫn giữ khó chịu và khoái cảm tình dục, so với ngày xưa lại càng khàn khàn, lại thêm một phần ngọt lịm, Diêm Trừng nghe được càng thêm kích động, tần suất xỏ xuyên càng lúc càng nhanh.
Điểm mẫn cảm nhiều lần bị tra tấn kết quả Kỉ Tiễu lần thứ 2 lâm vào trạng tháu thất thần, cậu vòng tay ôm chặt cổ Diêm Trừng, môi hồng hé ra, nước bọt không kịp nuốt tràn ra khóe miệng, tư thái dâm mị tuyệt mỹ hoàn toàn chìm trong dục vọng, cảm giác này ở trên người Kỉ Tiễu lại có chút thanh lệ mị hoặc, phân thân Diêm Trừng lại trướng lớn một vòng, như thế nào cũng có cảm giác không đủ.
Hắn vong tay đem Kỉ Tiễu đỡ dậy, để cậu ngồi lên đùi hắn.
Bởi vì vị trí thay đổi, mà chỗ hai người giao hợp lại đâm tới càng sâu, Kỉ Tiễu kêu lên một tiếng, ôm chặt cổ Diêm Trừng mới không mất cân bằng.
Tư thế này khiến Diêm Trừng từ đầu tới cuối tiến nhập thêm vui sướng sảng khoái, hắn đỡ thắt lưng Kỉ Tiễu đè xuống, ghé sát vào tai đối phương khàn khàn hỏi: “Kỉ Tiễu… mấy tháng nay cậu trải qua thế nào?”
Kỉ Tiễu lông mi cong cong run rẩy, mờ mịt nhìn hắn, Diêm Trừng lại nói: “cậu có biết tớ đã trải qua thế nào không…” vừa nói hắn lại càng thêm dùng sức đâm mạnh vào trong khiến Kỉ Tiễu vừa thống khổ vừa thích thú sảng khoái rên ngâm.
“Cậu có biết là tớ mỗi ngày đều nhớ tới cậu…muốn ôm cậu như vậy…cậu có biết không?”
Kỉ Tiễu bị xỏ xuyên không chịu nổi xoay xoay thắt lưng muốn trốn lại bị Diêm Trừng kiềm chế, Diêm Trừng không buông tha cậu, hạ thân lại càng thêm hung ác ra vào.
“Còn cậu thì sao? Có nhớ tớ không…hay vẫn nghĩ cùng tớ chia tay,là được giải thoát rồi…”
Đây là tiếng lòng chân thật của Diêm Trừng, hắn cũng chỉ dám ở những lúc như thế này mới dám nói ra, hắn ngậm lên vành tai cậu, ở nơi đó để lại những dấu vết đỏ ửng đánh dấu chủ quyền của hắn, lại hôn một đường tới đôi môi, khẽ cắn lên đôi môi đã sưng đỏ.
“Cậu có nghĩ hay không, huh?” Diêm Trừng chưa từ bỏ ý định truy vấn, đối với dũng đạo bên trong mãnh lực công kích.
Kỉ Tiễu bị đâm tới cả người ướt đẫm như mới từ trong nước ra, thắt lưng run rẩy, lại vừa phải tiếp nhận truy vấn của Diêm Trừng, sau một lần đâm sâu chấn động, Kỉ Tiễu nhịn khôn được lắc đầu nói: “từ bỏ…không được…”
Diêm Trừng lại hạ quyết tâm hỏi cho bằng được: “Nghĩ hãy không?”
Kỉ Tiễu mặt mày đỏ ửng, trong nháy mắt thủy quang lưu động, mắt không tiêu cự nhìn hắn, một lúc lâu rốt cục không thể chịu đựng tra tấn mà nói: “nghĩ…”
Diêm Trừng ta buông lỏng, vội hỏi: “là nghĩ….tới tớ, hay nghĩ muốn rời khỏi tớ?”
Chính là vô luận hắn kiên trì thế nào, Kỉ Tiễu cũng chỉ lặp đi lặp một chữ đó.
Diêm Trừng dần dần hiểu, lại nhìn Kỉ Tiễu đã tới cực hạn, hắn lúc này mới ngừng tra tấn cậu, đem cả người cậu ôm chặt rồi mới giải phóng ra.
Kỉ Tiễu vô lực run rẩy, trước khi chậm rãi mất đi ý thức, trong đầu vẫn nghĩ tới từ kia.
Nghĩ…
Nhớ cậu.
Cũng muốn rời khỏi cậu.
Hết chương 110