Liêu Viễn Đông hỏi Diêm Trừng: “Hai đứa lát nữa có định làm gì không?”
Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu, lại nhìn sang Vương Hi Đường, không phi thường tình nguyện mà đem dự định của mình nói ra.
“Nếu không có thể đi xem phim? Đang công chiếu một bộ phim bom tấn mới.”
Bốn thằng con trai thì đi xem phim cái gì, đổi lại là trước kia đừng nói Liêu Viễn Đông mà ngay chính Diêm Trừng cũng sẽ không có hứng thú, nhưng Vương Hi Đường không có ý kiến, Kỉ Tiễu lại dưới tầm mắt nóng bỏng của Diêm Trừng cũng không tỏ ra phản đối, vì thế đề nghị này phi thường thuận lợi tiến thành.
Rạp phim ngày nghỉ đã đông chứ đừng nói nghỉ tết thế này, chả khác gì biển người, cả nhóm đừng xếp hàng mua vé nửa ngày mới tới lượt, đây là điều mà mấy vị công tử từ nhỏ đã hưởng thụ toàn đãi ngộ chưa từng thử qua bao giờ, cuối cùng vẫn là Liêu Viễn Đông chi tiền.
Diêm Trừng từ trong tay hắn tiếp nhận vé xem phim, vừa thấy liền sợ run lên.
Liêu Viễn Đông nhếch nhếch khóe miệng: “Không còn chỗ nào khác.”
Theo bảng dẫn đường, 4 người cuối cùng cũng tới được phòng chiếu vip, tìm được số ghế thuộc về bọn họ là hai chiếc….ghế đôi.
Giữa hai chiếc ghế có một vách ngăn tạo không gian riêng, Liêu Viễn Đông gật gù: “Cũng không tệ lắm.”
Vương Hi Đường từ chối cho ý kiến, chọn vị trí trong cùng ngồi xuống.
Ngay lúc Liêu Viễn Đông muốn đi theo ngồi cùng thì Vương Hi Đường hô: “Kỉ Tiễu….”
Kỉ Tiễu không chút do dự, dưới ánh nhìn ‘van xin’ chăm chú của Diêm Trừng, ngồi xuống cạnh Vương Hi Đường.
Liêu Viên Đông tựa tiếu phi tiếu nhìn sang Diêm Trừng, Diêm Trừng biểu tình bất lực, mặt đen như đáy nồi, nhưng hắn cũng không có gan đem Kỉ Tiễu khiêng sang ghế cạnh mình, vì thế, chỉ có không cam nguyện ngồi cùng ghế với Liêu Viễn Đông.
Bộ phim này nội dung chủ yếu xoay quanh chuyện thương nghiệp kinh doanh, không có đầu óc có thể sẽ xem không hiểu loại phim bày, nhưng phỏng chừng hứng thú của bốn người cũng không quá chú tâm vào bộ phim.
Sau khi một đoạn phim đánh nhau phấn khích qua đi, Vương Hi Đường bỗng nhiên nói: “Cậu cứ thả lỏng đi, không cần đề phòng tớ như vậy….” Cậu chú ý từ khi Kỉ Tiễu và Diêm Trừng cùng xuất hiện, Kỉ Tiễu chưa từng nói một câu nào, cũng không tham dự bất luận cuộc nói chuyện hay quyết định ý kiến gì, cơ hồ muốn đem cảm giác tồn tại của mình giảm tới mức thấp nhất, đây là tư thái đề phòng kín đáo nhất, tựa như ấn tượng Kỉ Tiễu luôn cấp cho người đối diện.
Đương nhiên, cậu chủ yếu là nhằm vào Liêu Viễn Đông, nhưng Vương Hi Đường hiểu được, chính mình cũng chiếm một phần nguyên nhân. Bọn họ trong mắt Kỉ Tiễu đều là hồ bằng cẩu hữu của Diêm Trừng, hoàn toàn không có gì khác nhau.
Ai ngờ, Kỉ Tiễu cũng không quay đầu sang nói: “Những lời này, cậu nên nói với bản thân.”
Cái loại võ trang hạng nặng như chuẩn bị ra chiến trường đối phó kẻ địch, cũng đồng dạng có thể thấy được trên người Vương Hi Đường, chỉ là cậu đã che dấu rất tốt thôi.
Vương Hi Đường ngưng một chút, sau đó cười cười, đứng dậy nói: “Tớ đi toilet.”
Từ chỗ ngồi đi ra đã thấy Diêm Trừng đang đứng trước bồn rửa tay.
Vương Hi Đường đi qua mở vòi nước rửa tay: “Tao cho rằng đây là thời cơ tốt để mày chiếm chỗ đấy.”
Diêm Trừng không nói chuyện.
Vương Hi Đường cũng không vội.
Diêm Trừng nghĩ kĩ mới hỏi: “hai người là có chuyện gì?”
Vương Hi Đường: “Mày đi mà hỏi ba tao, hỏi cả cái tên họ Liêu ngoài kia, đừng hỏi tao.”
Diêm Trừng nghĩ cũng biết đây không phải do Vương Hi Đường nguyện ý, lại nói: “Mày biết tính cách của Liêu Viễn Đông chứ?”
“Lần trước tao đã nói…” Vương Hi Đường vẫy vẫy tay cho ráo nước, rút khăn giấy ra lau: “Cửu ngưỡng đại danh.”
Diêm Trừng gật đầu: “Mày biết thì tốt.” Nói thật, Liêu Viên Đông thì Diêm Trừng không khuyên nổi, tựa như bản thân hắn, Liêu Viễn Đông cũng không khuyên được, cho nên hắn chỉ có thể xuống tay ở chỗ Vương Hi Đường, Vương Hi Đường bình thường nhìn thực ôn hòa thân thiện, nhưng Diêm Trừng cũng biết thằng bạn mình cũng không phải quả hồng chín (mềm yếu dễ sai bảo) mà ít nhất hiện tại đầu óc cậu đang thanh tỉnh, vả lại đối với Liêu Viễn Đông cũng có phòng bị, vậy chắc chuyện này sẽ không đi tới đâu.
Vường Hi Đường cười cười nhìn hắn: “Kỳ thật cái mày muốn hỏi không phải là cái này đúng không?”
Bị nhìn thấu, Diêm Trừng cùng không quanh co lòng vòng thẳng thắn nói: “Tao và…mày làm sao mà biết được.”
“Hôm tới làng du lịch, buổi sáng hôm sau tao thấy Kỉ Tiễu đi ra từ phòng mày.”
Diêm Trừng vuốt cằm, thầm nghĩ nguyên lai là sơ hở này.
Vương Hi Đường đánh giá vẻ mặt hắn chỉ thấy trên mặt Diêm Trừng cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, không khẩn trương, cũng không có bất luận cái gì gọi là lo lắng, miễn cưỡng trên mặt có một chút cảm xúc thì nhiều nhất chính là hơi ảo não, này thật sự không phải phản ứng của việc thằng bạn thân phát hiện hắn đang quen một thằng con trai.
Vương Hi Đường cảm thấy chuyện này có thể giải thích bằng hai cách, thứ nhất Diêm Trừng bất quá chỉ là vui đùa một chút, cho nên hắn không quan tâm, chán thì đem mọi chuyện phiền toái liền chấm dứt; cách giải thích còn lại chính là hắn vốn không sợ, không sợ bị phát hiện, không sợ người khác biết hắn và Kỉ Tiễu đang quen nhau, về phần vì cái gì không sợ… Vương Hi Đường không quá nguyện ý tìm hiểu sâu.
Hai người từ toilet đi ra phòng chiếu phim, Liêu Viễn Đông đang ngồi theo dõi tình tiết phim tới vui vẻ, thấy cả hai liền nói: “Nếu còn không trở lại, anh liền vào tìm hai đứa đấy.”
Vương Hi Đường vừa nói đi tới trước mặt anh ta: “Bọn tôi cũng không nghiện thuốc lá….” Nói một nửa lại bỗng nhiên cả người liền ngã vào lòng Liêu Viễn Đông, mà Liêu Viễn Đông trực tiếp đem người ôm chặt không buông.
Diêm Trừng đứng ở sau lưng Vương Hi Đường bị kinh ngạc giật mình, chỉ thấy Liêu Viễn Đông thu hồi chân lại, không để ý ánh mắt giết người của Vương Hi Đường, gắt gao khóa chặt tay không buông, vừa ngẩng đầu đối Diêm Trừng cười nói: “Còn không đi qua? Anh đây tạo cơ hội tốt cho cậu còn gì.”
Diêm Trừng nhìn Liêu Viễn Đông, lại nhìn sang Vương Hi Đường, chỉ thấy cậu mặc dù gương mặt vương chút khó chịu nhưng cảm xúc coi như ổn định, nghĩ là cậu có thể ứng phó, hơn nữa nơi này cũng đông người lại là nơi công cộng, Liêu Viễn Đông dù có tà môn thế nào cũng không đến mức ở đây vọng động cái gì. Vì thế Diêm Trừng nội tâm đấu tranh một phen, rốt cục không nhịn được hướng chỗ Kỉ Tiễu đi tới.
Ngay lúc Diêm Trừng vừa rời bước, liền nghe thấy Liêu Viễn Đông dùng âm thanh ghê tởm nói với Vương Hi Đường: “Thấy em, anh tự nhiên liền hết nghiện thuốc lá….”
Diêm Trừng run rẩy toàn thân, áp chế cảm giác buồn nôn bước nhanh tới chỗ cạnh Kỉ Tiễu ngồi xuống.
Bị tình cảnh vừa rồi quấy nhiễu, tâm tư ngồi xem phim liền phai nhạt, mà Kỉ Tiễu tựa hồ xem cũng thực nhập tâm, đều có thể thấy những hình ảnh phim phản chiếu trên đôi mắt trong sáng của cậu, rõ ràng rực rỡ.
Vì thế Kỉ Tiễu nhìn màn hình, Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu, nhìn thì nhìn nhưng người càng lúc càng ghé sát gần lại.
Diêm Trừng cơ hồ muốn dán lên tai Kỉ Tiễu, đè thấp cổ họng hỏi: “Hay vậy sao, tớ lại xem không hiểu gì.”
Kỉ Tiễu không phản ứng lại.
Diêm Trừng tự nhiên chưa từ bỏ ý định.
Trái phải nhìn quanh, phát hiện cái ghế đôi này thiết kế thực kín đáo, xác thực phi thường bí mật lại an toàn, người ngồi phía trước chỉ cần không quay đầu lại thì những người xung quanh sẽ không nhìn thấy gì.
Cho nên, vuốt heo của Diêm Trừng liền nhịn không được, một tay vòng qua thành ghế sau lưng Kỉ Tiễu, thấy Kỉ Tiễu không động đậy, hắn lại chậm rãi vòng tay quanh eo cậu, Kỉ Tiễu hơi tránh né, vẫn không có phản ứng gì lớn, vì thế lá gan của Diêm Trừng cũng lớn hơn hẳn.
Hắn đem Kỉ Tiễu kéo vào trong lòng mình, đầu hắn gác lên vai cậu, hơi thở thẳng hướng cổ Kỉ Tiễu phả ra.
Kỉ Tiễu rốt cục bị hắn làm phiền không chịu nổi, mắng một câu: “Tránh ra.”
Diêm Trừng trong lời nói lãnh đạm của cậu nghe ra chút cự tuyệt, liền không tiếp tục mặt mũi thân cận nữa nhưng tay vẫn ôm chặt, tính toán thân cận kiểu khác, an ủi một chút mấy ngày nay cùng Kỉ Tiễu tách ra mà bị bệnh tương tư gây sức ép không thôi, thì bỗng nhiên cả phòng chiếu bừng sáng lên!
Bộ phim thế nhưng vào đúng lúc này kết thúc…
Chỉ thấy người xem lục tục chuẩn bị đứng dây ra ngoài, Diêm Trừng vẫn ôm chặt cậu không có ý buông ra. Kỉ Tiễu nhịn không được giơ tay thụi cho hắn một cú.
Diêm Trừng lúc này chỉ có thể ôm ngực kêu rên, sau đó dùng ánh mắt u oán mà nhìn Kỉ Tiễu tiêu sái đứng dậy rời đi….
Diêm Trừng bất mãn, trong lòng âm thầm gào thét: cơ hội tốt như vậy thế còn bỏ lỡ a….
Ra ngoài rạp chiếu phim, tại cửa hội hợp với bọn Liêu Viễn Đông, thấy quần áo của anh ta không được chỉnh tề lắm, khóe miệng còn bị rách một chút, mà Vương Hi Đường bộ dáng vẫn hoàn hảo, nửa điểm không nhìn ra dị sắc gì.
Diêm Trừng không hưng trí nghiền ngẫm tình hình hai người này, mắt thấy trời sắp tối, cũng đến lúc hắn phải về, dù sao hắn ra ngoài cũng không nói với ai tiếng nào, nếu trong ngày không quay về, chắc chắn lão thái gia và cha mẹ hắn sẽ nghi ngờ, hiện tại không phải thời cơ tốt để chống đối.
Mà Liêu Viễn Đông bốc đồng, đến ba anh ta cũng không quản được anh ta, hơn nữa lúc này anh ta đang rất có hứng thú sao có thể rời đi được.
Kết quả Diêm Trừng vẫn là một mình vội vàng tới rồi vội vàng đi.
Nhìn thời gian, hắn thuận đường cùng Kỉ Tiễu bắt xe trở về, chính là trước khi tới tiểu khu, Diêm Trừng lại nhịn không được theo Kỉ Tiễu đồng thời xuống xe.
“Vẫn còn sớm chút, tớ vào với cậu.”
Kỉ Tiễu không nói chuyện, hai người liền chậm rãi bước đi trên con đường uốn lượn rải đã nhỏ. Nhưng cho dù có đi chậm thế nào thì cũng phải tới cuối đường.
Đến dưới lầu, Diêm Trừng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đích thật là không thể trì hoãn hơn được nữa.
Diêm Trừng nói: “Tớ đi đây.”
Kỉ Tiễu nhìn hắn.
“Còn gần nửa tháng nữa là vào học kì II, đến lúc đó gặp lại.”
“Di động cũng đừng quên sạc pin, cậu dù không muốn nghe điện thoại của tớ thì ít nhất cũng nhắn lại cho tớ một tin nhé.”
“Cậu khi nào quay trở về trường nhớ nói cho tớ biết một tiếng.”
“…..”
“Tớ đi thật nhé?”
Kỉ Tiễu vẫn không nói tiếng nào, cũng không động đậy.
Diêm Trừng xoay người muốn đi, quay đầu lại, vẫn thấy Kỉ Tiễu đứng ở đó.
Diêm Trừng nói: “Sao cậu còn chưa vào nhà?”
Kỉ Tiễu nói: “Vậy sao cậu còn chưa đi?”
Diêm Trừng kinh ngạc cùng cậu đứng đối diện, chỉ thấy Kỉ Tiễu vẫn gương mặt đạm mạc, ánh mắt vẫn như trước lành lạnh không đổi, nhưng Diêm Trừng không cách nào quay đầu lại bước đi, không cách nào không chú ý tới cậu như vậy.
Hắn nhịn không được một tay dùng sức kéo Kỉ Tiễu lại hung hăng hôn lên!
Kỉ Tiễu cũng không phản kháng, mặc Diêm Trừng tàn sát đôi môi mình, ôm lấy minh dùng đầu lưỡi ra sức liến hút, đem cậu hôn sâu, môi răng giao triền, quấn quýt, cậu đều yên lặng thừa nhận.
Chính dù vậy, Diêm Trừng vẫn cảm thấy không đủ, hắn gắt gao ôm chặt Kỉ Tiễu lại, một lần lại một lần hôn cậu, dọc theo cổ cậu gặm cắn, tại cần cổ lưu lại những dấu vết loang lổ, hắn muốn Kỉ Tiễu lúc nào cũng phải nghĩ tới mình, thật giống như mình lúc nào cũng khắc khắc khát cầu đối phương.
Diêm Trừng cảm thấy nếu tiếp tục diễn biến hắn rất có thể sẽ mặc bệnh chiếm dục cuồng, không có biện pháp để Kỉ Tiễu rời khỏi mình, thậm chí rời khỏi tầm mắt của mình cũng không được.
Quá độ kích thích, nhượng hai người khi tách ra đều thở dốc, mà hơi thở nóng rực của Diêm Trừng phả bên tai Kỉ Tiễu như muốn đem cậu bị phỏng.
Diêm Trừng duy trì tư thế ôm chặt không buông tay, Kỉ Tiễu lau lau miệng đẩy Diêm Trừng ra: “Trễ máy bay.” Cậu khó được khi khẩu khí nói chuyện có chút không xong.
Diêm Trừng nhìn cậu, vẻ mặt ủy khuất: “Tớ không thích nghỉ đông, cũng không thích năm mới.”
Kỉ Tiễu biết không thể cùng hắn tiếp tục dây dưa, bằng không nhất định sẽ trễ giờ bay, vì thế trước bỏ Diêm Trừng ra đi vào nhà, đóng cửa cái rầm.
Nhìn thân ảnh Kỉ Tiễu biến mất ở sau cánh cửa, Diêm Trừng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếc nuối rời đi.
Mà Kỉ Tiễu sau cảnh cửa nhận thấy hắn đã đi rồi, lúc này mới từng bước một lên lầu.
Chính là cậu vừa lên lầu lại nghênh diện chống lại chính là Khương Chân đang đứng ở ban công vẻ mặt kinh ngạc.
Hết chương 64