Ngẫu nhiên Diêm Trừng sẽ cùng Kỉ Tiễu trò chuyện một hai câu, Kỉ Tiễu không muốn trả lời liền hừ một tiếng, mà có trả lời hay không Diêm Trừng cũng không để ý, thi thoảng gió mát thổi qua, mang theo mùi hương hoa cỏ, ngày trôi qua thực yên bình.
Buổi tối khi bọn Ngũ Tử Húc trở lại, vừa vung đũa gắp thức ăn ngấu nghiến vừa nghe cậu ta đề nghị đi tới quỷ ốc chơi.
“Nghe nói tháng trước vừa được cải tạo xong, còn nói không đem người dọa tè ra quần không lấy tiền.”
“Có ai bởi vì chút tiền mà đi chơi cái đó? Cũng chỉ là chiêu thức pr thôi…” Kinh Dao lên tiếng.
“Tóm lại chính là thực khủng bố, thế nào, Hoa cô nương có muốn thử không?”
“Ai sợ ai.”
“Diêm Vương đi không? Tao sợ lát nữa có người đẹp nào đấy hôn làm tao bất động mất.” Ngũ Tử Húc nói, lập tức bị Kinh Dao đạp cho một cước.
Diêm Trừng lần này không chút do dự: “Được.”
Diêm Trừng đi, Hùng Dược Kỳ cũng đi, tất cả đều đi, vậy Kỉ Tiễu tự nhiên cũng chỉ còn cách phải đi cùng.
Quỷ ốc lại khá gần nơi nghỉ của bọn họ, diện tích cũng không lớn, từ xa đã có thể thấy một con nhện lớn thực lớn dưới ánh sáng xanh mờ ảo. buổi tối người xếp hàng cũng không ít, khoảng 7,8 người một tổ, cùng nhau thể nghiệm đi vào, khi họ ra xong, nhóm tiếp theo mới có thể đi vào. Cho nên phải đợi một chốc mới tới nhóm Ngũ Tử Húc, trước khi đi vào mọi người đều được phát một tờ quy định một số vấn đề thiết yếu. Cái gì mà bệnh tim, cao huyết ap, suy nhược tinh thần đều cấm đi vào, nếu cảm tháy cực đoan không thích hợp phải lớn tiếng kêu cứu, trên đường sẽ có nhân viên đóng giả làm gia tăng hiệu quả hoàn cảnh nên sẽ không bài trừ cùng du khách tiếp xúc thân thể, thỉnh du khách tôn trọng không có hành vi đáp trả đối với các nhân viên đóng giả, không được đánh nhau cùng tấn công đối phương.
Xem xong cái đống dài ngoằng cả nhóm mừng rỡ đi vào trong, nhưng mà trạng thái thoải mái của bọn họ cũng không tồn tại được lâu, vừa bước qua cổng chính, một trận âm thanh rùng rợi vang tới, trong nháy mắt da gà nổi lên toàn thân.
Quỷ ốc này mô phỏng một cái bệnh viện bỏ hoang từ lâu, ánh đèn hôn ám, hai bên đều là những phòng bệnh trống trơn, vắng lặng, ngẫu nhiên có một ít âm thanh sột soạt vang lên, khiến nhân tâm hoảng sợ, hiệu quả thập phần chân thật,
“Đi, đi về trước.” Ngũ Tử Húc nói: “Không có gì.”
Kinh Dao chọc cậu ta: “Vậy sao ông không đi a.”
“Đi thì đi.” Kích không được, chiến gia đành đi trước làm gương.
Đoạn quỷ ốc này tổng cộng đi mất khoảng 20p, 5 phút đầu là lo lắng đề phòng, 10 phút sau là quỷ khóc ma gào, tiếp 5 phút nữa chính là ý thức biến mất, chỉ biết lao thẳng về phía trước nhắm mắt mà chạy, tối thê thảm là cả nhóm không cẩn thận còn bị tách ra.
Chỉ có thể trách Ngũ Tử Húc bị dọa sợ chạy loạn tới lạc đường, không cẩn thận chạy ngay vào một phòng xác cực khủng bố, đồng thời tủ lạnh, ngăn kéo bật mạnh mở hết ra, vốn đang miễn cưỡng có thể chống đỡ thì Hồng Hạo và Hùng Dược Kì hãi hùng lổn nhổn tìm không thấy phương hướng mà chạy, cố tình trong phòng lại lập tức mất điện!
Bên trong một mảnh tối om, chỉ nghe thấy những tiếng kêu gào thê thảm nỉ non cùng những tiếng bước đi không rõ từ đâu, những bóng trăng mơ hồ phát ra những âm thanh kì quái vừa bò ra đuổi theo khiến cả bọn nháo nhác chạy trốn, cho dù trong lòng biết rõ là giả thế nhưng lúc ấy trong bầu không khí cùng hoàn cảnh như vậy đầu óc không đủ dùng, chỉ biết là phản ứng bản năng thân thể tự động bỏ chạy.
Kỉ Tiễu mơ hồ cùng cả nhóm chạy, chỉ là trên đường lại có người không cẩn thận đụng phải cậu, Kỉ Tiễu lảo đảo liền ngã vào một căn phòng khác, đợi tới khi cậu có thể đứng dậy thì bên ngoài bọn họ đã chạy mất dạng.
Kỉ Tiễu trong bóng tối đứng một lát, xuyên thấu qua ngoài cửa sổ ánh đèn mông lung cố gắng phân biệt vị trí cụ thể hiện tại của mình, sau đó hướng tới phương hướng bọn Ngũ Tử Húc chạy mà tiếp tục đi.
Không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình, chung quanh còn ân ẩn mùi máu tươi tanh nồng, hai ba phút sau, trước mặt Kỉ Tiễu xuất hiện 3 con đường, Kỉ Tiễu quan sát một chút, cuối cùng chọn con đường bên phải, nhưng vận khí của cậu tựa hồ không tốt lắm, mới vừa rẽ vào góc quành liền thấy một người tóc tai bù xù đứng lù lù trước mặt.
Kỉ Tiễu không phải sợ người đó mà sợ bọn họ cứ dây dưa không tha, tựa như muốn đem người hù chết mới có thể lấy được tiền lương, Kỉ Tiễu chỉ có thể nhanh chân chạy, người nọ cước bộ cũng không chậm, vừa chạy còn vừa thực chuyên nghiệp phía sau kêu lên: “Tôi không muốn chết, cứu… cứu tôi…lưu lại ~ lưu lại ~~~”
Bình thường ít rèn luyện kết quả chính là cự ly giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp lại, mắt thấy Kỉ Tiễu liền đuổi theo, bỗng nhiên từ hướng bên trái vươn ra một bàn tay, chộp lấy Kỉ Tiễu kéo vào một ngăn tủ ở vách tường khuất chỗ rẽ, sau đó nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
Cho dù tố chất tâm lý của Kỉ Tiễu tốt tới đâu thì cũng ngoài ý muốn bị kinh hách tới, vừa định mở miệng chất vấn liền bị đối phương một phen bịt kín miệng.
“Suỵt…là tớ.” một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai: “Trốn ở chỗ này một lát đi, bọn họ tìm không thấy người sẽ tự rời đi.”
Quả nhiên ngay sau đó, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân xa dần, người nọ còn sợ bọn họ không nghe thấy, cố ý làm ra một loạt động tác thực ồn ào, một đường toàn lách cách leng keng loản xoảng, một trận lăn qua lăn lại.
Trong ngăn tủ không gian thực nhỏ, nên chỉ có thể trốn một người, mà lúc này nhét hai người bọn họ, Diêm Trừng dựa vào tường, còn Kỉ Tiễu chỉ có thể dựa vào người hắn, hơn nữa Diêm Trừng một tay còn đàn giữa cánh cửa một tay giữ chặt Kỉ Tiễu dường như sợ cậu sẽ rớt ra ngoài, từ phía sau ôm trọn vòng eo cậu, Kỉ Tiễu lại càng dựa sát vào lòng hắn hơn.
Không gian nhỏ hẹp vừa nóng vừa chật, hai người đứng một lúc thoáng chốc mồ hôi mồ kê ướt đẫm, Kỉ Tiễu có thể rõ rệt cảm giác được hô hấp của Diêm Trừng bên tai mình càng ngày càng nóng bỏng.
Kỉ Tiễu mất tự nhiên giật giật về phía trước, lại bị Diêm Trừng một phen kéo trở về.
Kỉ Tiễu ngẩn ra, nghe động tĩnh bên ngoài nói: “Người đi rồi!”
Diêm Trừng không phản ứng.
Kỉ Tiễu vươn tay đẩy cửa ra, muốn đi ra ngoài, thế nhưng Diêm Trừng không có buông tay.
Kỉ Tiễu đợi một lát, trên tay dùng lực, muốn tách cánh tay Diêm Trừng ra, cậu dùng lực Diêm Trừng cũng dùng lực, hai người trong bóng đêm triển khai một hồi giằng co kì quái, khí lực của Diêm Trừng khẳng định hơn hẳn Kỉ Tiễu nên cậu vẫn bị hắn ôm gắt gao, chỉ cảm thấy không khí trong ngực bụng sắp bị ép ra hết, cậu rốt cuộc nhịn không được hét to một tiếng.
“…Buông tay!!”
Diêm Trừng giật mình, giống như mới vừa từ trong mộng tỉnh dậy, trên tay lập tức thu dần khí lực.
Kỉ Tiểu thoát ly ràng buộc đẩy mạnh cửa ra, trực tiếp hướng đường bên trái rẽ vào. Diêm Trừng ngẩn ra một lúc mới hồi thần yên lặng đi theo sau.
Có lẽ là hai người đã chơi quá thời gian quy định mà nhóm yêu quái đều đã chạy tới chọc nhóm người tiếp theo, một đường ra tới cửa, bọn họ đều không có bị người truy đuổi hay kinh hách hãi hùng gì, giữa hai người cũng không có trao đổi qua lại.
Vừa tới cửa ra, một đám người mặt mày xanh mét vội vàng chạy tới đón.
Ngũ Tử Húc kêu to: “Làm tao sợ muốn chết, tao còn tưởng hai người bọn mày đều bị quỷ tóm rồi chứ, lâu như vậy cũng chưa thấy ra.”
“Chậc chậc, không biết ai đề nghị muốn tới chơi, kết quả hiện tại đúng là tè ra quần.” Kinh Dao khinh bỉ cậu ta.
“Bà cũng run như cầy sấy còn làm màu, xem xem giày tôi bị bà giẫm thành cái dạng gì đi, ngón chân cũng sưng lên rồi nè.”
Hai người nháo qua nháo lại, Diêm Trừng bỗng nhiên nói: “Về thôi.”
Ở một số việc Kinh Dao có thể hiểu rõ Diêm Trừng, Diêm Trừng cũng hiểu nhỏ, hắn biết Kinh Dao sẽ sợ: “Anh đưa em về.” Sau đó đối với những người còn lại nói: “Bọn mày đi trước đi.”
Tình nhân cũ bồi dưỡng tình cảm, cả đám đều hiểu được, vì thế triệt để chuồn mất so với ai còn nhanh hơn, mà từ sáng tới giờ, tất cả đều có chút mệt mỏi, sau khi trở về phòng tắm rửa xong liền trèo lên giường ngủ thẳng cẳng, đến khi Diêm Trừng về, trong phòng cũng chỉ một mảnh im lặng đón hắn.
Diêm Trừng cũng tắm xong liền lên giường, trước khi nằm xuống hắn liền nhìn qua chỗ Kỉ Tiễu, vẫn là tư thế ngày hôm qua, vẫn là sắc mặt đó, Diêm Trừng cũng biết, Kỉ Tiễu chưa ngủ.
Chỉ là lúc này đây, hắn cũng không có mở miệng gọi cậu.
Diêm Trừng nhìn Kỉ Tiễu một lúc lâu, cuối cùng mới hạ người xuống, chậm rãi nhắm mắt lại….
*****
Ngày du ngoạn cuối cùng, buổi sáng tự do hoạt động, giữa trưa dùng cơm tập thể, buổi chiều tập hợp, chuẩn bị khởi hành đi về.
Sáng sớm có một cơn mưa nhỏ nhưng cũng không trở ngại mọi người náo nhiệt một phen, khó được khi mọi người đều dậy sớm, liền kéo nhau tới khu sở thú ‘Happy Ranch’ ở phía bắc để chơi.
Sở thú không thiếu loại động vật nào, thậm chí còn có cả ngựa để cưỡi.
“~~~~ Ai tới! cùng tiểu gia đua một hồi, thua phải quỳ xuống gọi là cha!” Ngũ Tử Húc trong chuồng ngựa hưng phấn đi tới đi lui.
“Ông hôm qua còn chưa đủ mất mặt sao? Còn muốn mất điểm với người trong lòng đến thế nào nữa?” Kinh Dao vẫn không quên châm chọc cậu ta.
Ngũ Tử Húc mắt vẫn dõi theo Khương Chân, cười đến sáng lạn: “you wrong.”
Kinh Dao trợn trắng mắt, Khương Chân một bên nói: “Là you’re wrong.”
Lúc này Kinh Dao đúng thật là sai lầm, Ngũ Tử Húc biết cưỡi ngựa mà bọn Hồng Hạo Diêm Trừng đều biết, tựa hồ trước kia đã từng học qua, vì thế số lượng giáo viên hướng dẫn cũng giảm bớt, chỉ có bên cạnh hiệp trợ, còn lại bọn họ tựa chia nhau ra giúp đỡ một người khác không biết cưỡi trong nhóm.
Diêm Trừng mục tiêu cố định tự nhiên là Kinh Dao, nhưng hắn nói bản thân có thể hướng dẫn hai người, hắn trước hướng dẫn Kinh Dao cưỡi một vòng, Kinh Dao vừa kích động vừa kinh hoảng, muốn tiếp tục nhưng lúc cưỡi cứ lúc la lúc lắc, lại không thể giữ thăng bằng, tâm tình rất chi là phức tạp. Diêm Trừng hướng dẫn nhỏ xong để nhỏ tự luyện liền đi tìm Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu ngồi một bên cầm cỏ cho ngựa ăn, Diêm Trừng đi tới thấy cậu liền nhìn không chớp mắt.
Diêm Trừng nói: “Tớ mang cậu đi một vòng nhé?”
Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, gật đầu.
Diêm Trừng lên ngựa, rồi vươn tay ra muốn kéo Kỉ Tiễu lên nhưng cậu cũng không nắm tay hắn mà tự nghĩ biện pháp bò lên, hai người một trước một sau xuất phát.
Diêm Trừng cưỡi ngựa không tồi, ít nhất hắn ngồi rất vững vàng, còn Kỉ Tiễu lại chưa cưỡi bao giờ, có chút không thê khống chế sự thăng bằng, mà con ngựa đi còn xóc nảy, cậu cũng có cảm giác lung lay sắp đổ, mỗi lần thân thể sắp nghiêng sang một bên ngã xuống thì Diêm Trừng sẽ hợp thời vươn tay ra đỡ lấy cậu, Kỉ Tiễu cơ hồ chính là dựa vào hắn chống đỡ mới chạy xong hai vòng, nhưng đến khi xuống ngựa chân vẫn có chút nhũn ra.
Diêm Trừng tay mắt lanh lẹ ôm lấy Kỉ Tiễu, cười nói: “Lần đầu thường như thế, về sau có cơ hội cưỡi nhiều sẽ quen thôi.”
Kỉ Tiễu gật đầu, ngay sau đó lại gạt tay hắn ra, rồi lách người bỏ đi.
Diêm Trừng tươi cười trên mặt lập tức biến mất.
Hết chương 36